Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 7: Chương 7




Chương 7: Hộ lý

Edit+Beta: Minh Miu

Bác sĩ tuy đối với Điền Đại Tráng phàn nàn bất bình rất nhiều, thấy em trai trồng rau lại tự nhiên lộ ra thần sắc kính sợ, lại không dám nói lời lỗ mãng càn rỡ thô lỗ gì, ngay cả sắc mặt biểu lộ đều điều chỉnh cẩn thận tỉ mỉ.

Một lát hai y tá tiến đến, trong tay bưng khay băng gạc lọ cồn thả xuống, xem tình hình là phải bắt đầu thay thuốc rồi.

Hai y tá này là đều được bác sĩ nhắc nhở, đều là nhìn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.

Làm Điền Đại Tráng nhịn không được ở trong lòng cảm thán, em trai trồng rau quá kiêu ngạo rồi, cứ như vậy đem bác sĩ này, tiện thể hai y tá này, đều thu thập đến không dám nói lung tung lộn xộn, ngay cả tròng mắt cũng không dám liếc loạn.

Bác sĩ cẩn thận từng li từng lí mà trưng cầu ý kiến vị động một tí là tuyên bố muốn trách cứ này, rất khó để tham gia vào ý kiến của người bệnh: “Lẽ ra chúng tôi thay thuốc là không tiêm thuốc tê, nhưng, xác thực sẽ rất đau, cậu xem...”

Trưng cầu cả buổi, cuối cùng biến thành Điền Đại Tráng tới hỗ trợ giữ cậu một chút, bởi vì cậu ngay cả nhìn cũng không cho phép người khác nhìn loạn, chắc hẳn lại càng không chấp nhận người khác đụng chạm, bác sĩ cũng không muốn gây với cậu, liền nói ra phương pháp xử lý trung hòa như vậy.

Vì vậy Điền Đại Tráng cứ tới đây nửa đứng của cố định tựa ở sau lưng của cậu, hai cánh tay khoát ở bờ vai của cậu, nhìn bác sĩ y tá hỗ trợ cởi quần áo của cậu.

Má ơi, thật đúng là trắng giống như đậu hủ, sáng chói mắt, Điền Đại Tráng nghĩ thầm. Đưa tay sờ da thịt trắng nõn của cậu, Điền Đại Tráng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không biết như thế nào có chút cảm giác hồ hồ chóng mặt, rượu không say mọi người tự say.

Chẳng qua, cảm giác hồ hồ chóng mặt của Điền Đại Tráng này rất nhanh trôi qua giống như chưa từng có, bởi vì, thời điểm bác sĩ gỡ ra từng lớp băng gạc rõ ràng có máu chảy ra, máu dính trên băng gạc liền ở trên da, dù cẩn thận từng li từng tí xé mở như thế nào, chung quy cũng sẽ đau, vì vậy em trai trồng rau trong miệng 'Híz-khà zz Hí-zzz', trên trán từng hạt mồ hôi nhỏ to như viên đậu, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút vặn vẹo biến hình, bởi vì đau.

Bác sĩ dừng một chút, nói: “Kiên nhẫn một chút. Miệng vết thương của cậu còn có máu chảy ra, chứng minh khôi phục không được tốt lắm, phải dùng nước muối sinh lí tẩy trừ mặt ngoài miệng vết thương, bằng không thì sợ phải lây lan, còn có thể càng đau hơn, hơn nữa sợ dẫn đến viêm tủy hoặc chứng khuẩn huyết các loại, thì càng khó khép lại hơn.”

Lại đau, nên nhẫn hay không nên nhẫn, thời điểm mấu chốt Điền Đại Tráng đứng ra, đối với em trai trồng rau phóng khoáng duỗi ra một cánh tay, nói: “ Cậu đau cào lấy tay tôi này, tốt xấu có thể di chuyển một ít lực chú ý, sẽ không như vậy làm bị thương mình.”

Kết quả, em trai trồng rau này cũng không khách khí, thực sự cầm lấy cánh tay Điền Đại Tráng, nhưng, không nghĩ tới chính là, cậu vô cùng hung ác, còn không chỉ có cào, thậm chí là cắn, cắn đến Điền Đại Tráng cũng đau đến hấp khí, cái này cũng tính là đồng cảm rồi.Khó khăn mới làm xong, em trai trồng rau mặt như tờ giấy trắng ngã xuống, Điền Đại Tráng cũng không có chỗ nào tốt hơn, trên cánh tay rắn chắc lưu lại một vòng dấu răng, răng lợi còn rất chỉnh tề, làm Điền Đại Tráng nhớ tới khi còn bé chơi đùa mọi nhà, hướng trên cổ tay cắn một vòng, lại dùng bút bi vẽ hai cái dây lưng, chính là 'đồng hồ', không khỏi cười khổ, hôm nay xem như là ôn lại niềm vui nối khố rồi.

Nghỉ trong chốc lát, Điền Đại Tráng nghe được em trai trồng rau nói: “Thực xin lỗi, cắn anh bị thương sao? Tôi lúc ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, cầm lấy cái gì thuận tay liền muốn đặt ở trong miệng cắn, kết quả là cầm lấy tay anh rồi...”

Điền Đại Tráng cúi đầu nhìn thoáng qua, cười khổ nói: “ Ở bên trong thôn của chúng tôi có người lúc phát bệnh tâm thần cũng là như thế này, bắt lấy cái gì cắn cái đó, gặp tình huống này, bình thường đều nhét một miếng gỗ vào trong miệng. Xem ra lần sau tôi phải chuẩn bị một miếng gỗ rồi.”

Em trai trồng rau cả buổi không có lên tiếng, âm thanh trầm thấp lại tiếp tục nói: “Thực xin lỗi.”

Điền Đại Tráng nói: “Tôi không sao, chút đau ấy không coi vào đâu. Chẳng qua, cậu về sau đừng có lại đối với bác sĩ người ta dữ tợn như vậy, xem bọn họ đều sợ cậu rồi, ngay cả đi đường đều cẩn thận từng li từng tí, hận không thể biến mất.”

Em trồng rau 'hừ' một tiếng, nói: “ Tôi lại không có nói sai cho ông ta, ông ta là tự biết mình sai đuối lí mới sợ. Loại người này cần mắng cứ mắng, cho chút ánh sáng liền sáng, đạp trên mặt mũi, căn bản không cần khách khí với bọn họ.”

Điền Đại Tráng vốn còn muốn nói, bác sĩ người ta nắm giữ cái mạng nhỏ của cậu, trước kia nghe qua chuyện bác sĩ chỉnh bệnh nhân, chán ghét bệnh nhân, thời điểm làm giải phẫu cho rơi mấy cây châm hoặc băng gạc ở bên trong cơ thể người bệnh, cho cậu cùng bác sĩ ngang tàng, cho cậu cùng bác sĩ tỏ thái độ, bác sĩ người ta ở sau lưng chỉnh cậu sống không bằng chết.

Nghĩ nghĩ, vẫn là không có nói ra, vạn nhất em trai trồng rau này tin là thật, đối với bác sĩ y tá càng ngang ngược hơn, vì vậy, lời nói đến bên miệng, liền biến thành: “Cậu về sau đừng hung dữ với bác sĩ, hung dữ tôi đều có thể.”

Em trai trồng rau có chút buồn bực nói: “Anh như thế nào luôn nói tôi rất hung dữ? Tôi chỉ là theo lý tranh luận, chỗ nào dữ tợn? Còn có, tôi xem như là hung dữ cũng không thể hung dữ với anh, anh đã cứu mệnh tôi, còn đối tốt với tôi như vậy, tôi làm sai có thể đối với anh hung dữ?”

Nói như vậy, Điền Đại Tráng lập tức bắt đầu có chút lâng lâng, nghĩ thầm, nguyên lai trong lòng cậu ta mình thật là không giống như vậy. Bất quá, Điền Đại Tráng nghĩ lại thì nghĩ, đương nhiên không giống, mình là ân nhân cứu mạng của cậu ta, hiện tại lại trả tiền thuốc men cho cậu ta, cậu ta đương nhiên phải rất tốt với mình.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, Điền Đại Tráng nói: “ Hôm nay thay thuốc, nghĩ đến không có chuyện gì rồi, tôi đây trở về một chuyến, đại khái một giờ sau trở về. Nếu không...” Điền Đại Tráng chần chờ hỏi: “ Cậu có muốn hay không uống canh gà, tôi giết một con gà dùng sa bình hầm cách thủy cho cậu, cho cậu bồi bổ thân thể? Nếu là hầm gà cách thủy, có thể phải mất ba bốn giờ mới có thể về.”Em trai trồng rau nói: “ Vậy không cần,tôi cũng không muốn uống gì. Ngược lại là...” Cậu bởi vì thay thuốc đau đến trắng bệch trên mặt đột nhiên hiện ra một tầng đỏ ửng, thấp giọng nói: “Tôi... muốn tự đi tiểu.”

“Ah...Được.” Điền Đại Tráng vội vàng cầm bình nước tiểu tới, giúp cậu vén chăn lên, xem cậu một tay run lẩy bẩy cởi quần cả buổi cũng không có cởi ra, không biết có phải hay không nguyên nhân là bởi vì một tay bất tiện, bèn nói: “Tôi giúp cậu cởi quần.”

Nhìn mặt cậu có chút hồng, đoán chừng là xấu hổ, kì thật Điền Đại Tráng cũng có chút xấu hổ, liền nói: “Vốn bác sĩ cho phép mời hộ lý, nói một ngày 80, tôi dù sao cũng nhàn rỗi, làm gì phải tốn 80, không có mời cho cậu. Cậu liền coi tôi là hộ lý đi.”

Em trai trồng rau không nói chuyện, tay nắm quần thu trở về, ý tứ này, chính là ngầm đồng ý.

Điền Đại Tráng liền đưa tay đem quần của cậu cởi một nửa, chần chờ một chút, cầm cái kia của cậu.

Không có biện pháp, cậu hiện tại đứng dậy cũng không thể, đi tiểu cũng chỉ có thể nhờ nhân viên hộ lí cầm chậu đón lấy, còn muốn nhắm ngay, chỉ sợ làm dơ giường chiếu.

Hai người đều kìm lòng không được run lên một cái, em trai trồng rau dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ động tác.

Má ơi, cái xúc cảm tinh tế tỉ mỉ này...hơn nữa, bởi vì xung quanh không có lông, càng khiến cho...làm cho Điền Đại Tráng phải cố gắng khắc chế chính mình không được có ý nghĩ kì quái.

Hết lần này tới lần khác cậu cả buổi cũng không tiểu ra nước.

Điền Đại Tráng đỡ như thế, đỡ đến tâm phập phồng không yên, nhịn không được nói: “Cậu không phải nói muốn đi tiểu sao?”

Em trai trồng rau bất đắc dĩ nói: “Đâm đường ống nước tiểu hai ngày, vừa đau vừa trướng, càng là gấp càng không tiểu ra được.”

Nguyên lai là cậu khẩn trương. Kì thật, Điền Đại Tráng cũng khẩn trương, nhìn một màn hoạt sắc sinh hương này, tiểu huynh đệ phía dưới đều chịu không nổi mà đứng lên, khiến anh đỏ mặt, hận không thể bỏ tay ra, chính mình trước đi WC giải quyết một chút.

Dưới tình thế cấp bách, Điền Đại Tráng liền thổi sáo cho cậu, giống như dỗ đứa nhỏ, kết quả, một chiêu này thật đúng là thấy hiệu quả, tiểu huynh đệ em trai trồng rau trong tay Điền Đại Tráng bỗng nhiên vọt ra một đoạn, lập tức 'rầm ào ào' lao ra một bãi bọt nước.

Sau khi xong việc, Điền Đại Tráng nói: “Cậu thực nghẹn không ít, may mắn tôi cầm bồn cầu đón được, bằng không thì nước tiểu đều nằm ở trên người tôi.”

Chợt nhớ đến tính tình em trai trồng rau này, nhìn hung dữ với bác sĩ người ta, chính mình lời nói cũng không tốt, dường như đùa giỡn cậu, Điền Đại Tráng lúc này câm miệng, đồng thời nhìn lén phản ứng của cậu.

Em trai trồng rau không có tức giận, cái miệng hơi hơi vểnh lên vểnh lên, nói: “Anh hộ lý này một chút cũng không chuyên nghiệp.”

Nhưng, chính là động tác nhỏ như vậy, làm cho Điền Đại Tráng ở trong lòng xuất hiện cảm giác khó tả, có chút cao hứng, có chút tự hào, lại có chút xấu hổ... Em trai trồng rau này thật là làm cho người ta yêu thương mà, hơn nữa, nhìn cậu đối với người khác đều rất hung dữ, chính là rất tốt với mình...Hắc hắc hắc, nghĩ như thế liền cảm thấy vui vẻ vô cùng...

Buổi chiều, của phòng bệnh bị gõ vang, một y tá lập tức tiến vào, đối với Điền Đại Tráng nói: “Người nhà giường 16, giường 16 nghỉ ngơi tốt không? Hiện tại có thể mang anh ta đi kiểm tra não bộ rồi.”

Kết quả kiểm tra não bộ ngày hôm sau liền có.

Bác sĩ cầm bản báo cáo CT nói cho Điền Đại Tráng biết: “Báo cáo CT biểu hiện, người bệnh trong sọ não không có tổn thương, chỉ là chứng mất trí nhớ. Kết hợp với quan sát thương thế sau khi người bệnh nhập viện cũng đồng dạng chứng minh điểm này, cậu ta không có đau đầu rõ ràng, buồn nôn, các tình trạng nôn mửa khác, nói rõ cậu ra trong não không có tổn thương, bệnh trạng thuộc về di chứng mất trí nhớ, loại bệnh trạng này nguyên nhân chính là ở não bộ bị va chạm dẫn đến tổn thương nhỏ, sẽ không đả thương đến kết cấu đại não thần kinh ở bên trong. Chúc mừng.”

Chúc mừng cọng lông à, 'mất trí nhớ' hai chữ này liền đủ gõ Điền Đài Tráng một cái Cú-Đánh-Khó –Chịu, sự tình lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.

Anh em này mất đi kí ức, liên lạc không được người nhà của cậu ta, chẳng khác nào Điền Đại Tráng phải chăm sóc, nghĩ đến khả năng phát sinh tiền chữa trị cực lớn, Điền Đại Tráng thật sự là khóc không ra nước mắt.

Điền Đại Tráng không cam lòng nói: “Như thế nào sẽ mất trí nhớ? Chẳng phải ngã một cái hay sao? Phải bao lâu mới có thể phục hồi trí nhớ?”

Bác sĩ nói: “Cái này đã đủ may mắn rồi. Chúng ta tới phân tích một chút, người bình thường té xuống, đều là chân hoặc tay gãy xương tình huống chiếm đa số, bởi vì té từ độ cao xuống, hơn nữa rơi xuống khoảng cách ngắn, ý thức bản năng con người sẽ dùng tay hoặc chân chống đỡ không đến mức chỗ hiểm trên thân thể bị thương. Nhưng, cậu ta hẳn là từ địa phương cực cao té xuống, hơn nữa cậu ta có ý thức bảo vệ thân thể, cho nên trong quá trình rơi xuống cậu ta lấy tay ôm đầu, chân không thẳng, dường như hiện ra hình tròn, làm động tác phòng hộ rất tốt, cho nên mới nhặt về một cái mạng. Lại nhìn, thời điểm cậu ta rơi xuống theo bộ ngực đại diện tích xương sường gãy, tay cùng chân đều không có bị thương, sau đó, nhưng có thể bởi vì cánh tay bởi vì bị đau buông ra, cái ót cũng lập tức chạm đất, dẫn đến não bộ bị tổn thương rất nhỏ, thế cho nên mất trí nhớ. Tôi đã nói với cậu, tình huống như vậy, không ngã thành người thực vật đủ may mắn, sau ót thần kinh rất rậm rạp, tôi còn chứng kiến có người ảnh hưởng tới thần kinh thị giác cho nên bị mù, cho nên, tự cậu nói, chỉ là mất trí nhớ nho nhỏ, phải hay không là vạn hạnh trong bất hạnh?”

Được rồi, Điền Đại Tráng rơi vào đường cùng đành phải tiếp nhận giải thích này, em trai trồng rau xương sườn gãy sớm muộn sẽ tốt, lại thêm một điểm nhỏ là mất trí nhớ, xác thực so với thằng xui xẻo ngã chết may mắn gấp trăm lần rồi, chỉ là, anh mới trở về phòng bệnh, còn chưa kịp cùng anh em trồng rau thảo luận, liền có y tá đẩy cửa tiến vào, nói: “Người nhà giường 16, giường 16, chi phí nhập viện dùng cũng không chênh lệch, làm phiền anh đi làm thủ tục đóng phí.”

Điền Đại Tráng đi nộp thêm liền nộp 3000 đồng, vuốt trong túi áo chỉ còn lại năm sáu ngàn đồng, anh từ đầu đã không có cảm giác vô cùng lo lắng, quyết định chắc chắn, nghĩ: “Một lát nữa đi đem cái vòng tay kia cũng bán đi, chấp nhận dùng những số tiền này, dùng hết rồi sẽ đem em trai trồng rau về nhà nuôi, trong thôn cũng có thầy lang trị té ngã, dù sao mình cũng đã hết sức chữa trị cho cậu ta là tốt rồi.”

Nghĩ như vậy, Điền Đại Tráng không biết tại sao lại vui vẻ lên, nếu thật người nhà anh em trồng rau tới đón cậu đi, Điền Đại Tráng còn có chút không nỡ, thời gian ở chung nhiều ngày như vậy. Như bây giờ, anh em trồng rau có thể ngốc thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, cũng rất tốt, tiền nha, là giấy, đã xài hết rồi lại kiếm là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.