Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1903: Chương 1903: Làm bạn




Có lẽ biết thời gian đã không còn nhiều lắm, có lẽ là hiểu rõ tai họa lớn sắp hạ xuống, mình lại rất khó khăn hóa giải, giờ phút này Bạch Tiểu Thuần, hắn ban đầu vốn cho là bản thân mình ở trong áp lực biết sợ. Nhưng có thể nhìn mấy nàng Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cảm giác được, mình hình như không sợ hãi giống như trong suy nghĩ.

Ngược lại là... trong lòng của hắn dâng lên cảm giác không muốn cùng hổ thẹn. Hổ thẹn này là bởi vì hắn ý thức được, mình đi tới trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đặt quá nhiều thời gian ở trên tu luyện. Nhất là thành lập Khôi Hoàng Triều, áp lực của hắn cực lớn. Hắn rất sợ có một ngày bị người nhìn thấu hư thực của mình, dẫn đến Khôi Hoàng Triều tan vỡ.

Cho nên hắn không thể không gần như sử dụng tất cả thời gian ở trên tu hành. Bất luận là cứu sống lại Bạch Hạo, hay thăng cấp Thái Cổ trong tinh không, vốn cho rằng tất cả đều là chuyện có ý nghĩa có theo đuổi. Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy... mình bỏ quên một thứ quan trọng nhất... người nhà.

Cho dù hắn có ngàn vạn loại lý do, cho dù hắn có vô số nguyên nhân, nhưng chung quy vẫn bỏ quên người nhà, cũng ít làm bạn với bọn họ. Nếu như không có trận tai kiếp này, có thể Bạch Tiểu Thuần vẫn không có cách nào ý thức được sự sơ suất của mình. Chỉ là bi ai cho thế sự này. Lại ở thời điểm chưa tới điểm cuối, nếu trận tai kiếp không xuất hiện, cho dù là Bạch Tiểu Thuần ý thức được, nhưng hắn chung quy vẫn không cách nào ở giữa tu luyện cùng làm bạn, tìm được một sự cân đối.

Có thể, đây là trách nhiệm một người thân là nam nhân phải gánh vác. Bạch Tiểu Thuần tính tình như vậy, lại gánh vác gánh nặng như vậy.

Mà khi tai họa lớn nhất định hạ xuống, thời gian có thể đếm được trên đầu ngón tay, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mới hiểu rõ sơ suất của mình. Nhưng lúc này, thời gian cũng không còn nhiều. Loại tiếc nuối này, tiến tới hóa thành không muốn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, tiến lên, ôm lấy từng người trong bốn nàng Tống Quân Uyển.

- Đại Bảo và Tiểu Tiểu đâu?

Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng hỏi. Làm phụ thân, lúc hắn nói ra những lời này, trong lòng càng phức tạp hơn. Hắn ý thức được mình vì tu luyện, sơ suất không chỉ là đạo lữ, còn có hài tử của hắn.

- Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo đều đang bế quan.

Tống Quân Uyển nhẹ giọng nói.

Thời điểm giọng nói của nàng truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, thần thức của Bạch Tiểu Thuần đã tản ra từ lâu, điều tra thấy được ở trong hai mật thất sâu bên trong hoàng cung này, bóng dáng của Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu.

Khoảng cách lần trước Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu, đã có rất nhiều năm. Nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Thuần thực hiện cuộc hành trình tinh không này, mặc dù thỉnh thoảng cũng trở về, nhưng ở trên phương diện ở cùng làm bạn, quả thật không nhiều lắm.

Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu, tuổi tác cũng đã không nhỏ. Chỉ là làm tu sĩ, lại có linh khí thiên địa ở Tiên Vực Vĩnh Hằng, thêm vô số thiên tài địa bảo cùng tư chất bản thân của bọn họ, khiến cho tỷ đệ hai người này, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Chỉ có điều so với việc Đại Bảo, tư chất của Tiểu Tiểu rõ ràng tốt hơn. Hiện tại nàng đang bế quan, thử trùng kích cảnh giới Thiên Tôn.

Tiểu Tiểu ở đây, hoàn toàn thừa kế ưu điểm của Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Quân Uyển. Tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần đồng thời, cũng mang theo sự linh động. Vừa nhìn chính là một tính cách tinh quái, tâm tư rất nhiều.

Về phần Đại Bảo, cũng dĩ nhiên là Bán Thần đại viên mãn. Dáng vẻ của hắn cùng Bạch Tiểu Thuần rất giống nhau. Chỉ có điều hắn ít thông minh hơn một chút, lại nhiều hơn một phần ổn trọng, trên mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra sự chấp nhất cùng kiên nghị. Nếu như đi ví dụ nói, lại giống như là một Bạch Tiểu Thuần không sợ chết.

Cảm nhận được đối với con trai, con gái, trên mặt của Bạch Tiểu Thuần dần dần lộ ra nụ cười ấm áp. Hắn lại nhìn bốn nàng trước mắt. Cuối cùng ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần rơi vào trên cái bụng đang nhô cao của Hầu Tiểu Muội. Hầu Tiểu Muội, sắp sinh.

Trước đó hắn đã cảm nhận được huyết mạch trong bụng Hầu Tiểu Muội dao động. Mà giờ khắc này chú ý tới ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hầu Tiểu Muội ửng đỏ, nhưng vẫn ưỡn thẳng bụng.

Bạch Tiểu Thuần cười, tiến lên lại ôm lấy Hầu Tiểu Muội, trong mắt càng thêm ôn hòa.

- Tên ta đã nghĩ xong...

Bạch Tiểu Thuần khẽ mở miệng nói. Nhưng hắn vừa nói ra lời, Hầu Tiểu Muội lập tức sốt ruột. Ngay cả Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch, đều trợn trừng mắt, có loại cảm giác bất an. Công Tôn Uyển Nhi càng trợn mắt.

- Chuyện tên này, cũng không phiền đến ngươi quan tâm!

Công Tôn Uyển Nhi giải quyết dứt khoát, lúc này mới khiến cho Hầu Tiểu Muội thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tiểu Thuần bị sặc ho khan vài tiếng. Loại chuyện như vậy hắn nhất định phải làm được. Chỉ có điều mắt thấy bốn nàng thống nhất trận doanh, Bạch Tiểu Thuần rất thức thời không nói tiếng nào. Lại như vậy, thời gian ngày lại ngày trôi qua, Bạch Tiểu Thuần giống như một lần nữa trở lại hình dáng ở Linh Khê Tông ban đầu, quên tu hành, quên tất cả. Mỗi ngày hắn làm bạn cùng mấy nàng. Thỉnh thoảng lại đi quan tâm tiến trình tu luyện của Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu một chút. Hắn còn bớt chút thời gian, cùng đám người huynh đệ Trương Đại Bàn gặp nhau.

Càng không cần phải nói tới chỗ Lý Thanh Hậu cùng với tất cả trưởng bối của Bạch Tiểu Thuần. Điều này khiến cho trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Thuần giống như thật sự trở lại năm tháng đã qua.

Cho đến ba tháng sau, Hầu Tiểu Muội sắp sinh. Mặc dù Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch, còn có Công Tôn Uyển Nhi nghìn phòng vạn phòng, nhưng dù sao Bạch Tiểu Thuần mới là Khôi Hoàng. Hắn đã sớm âm thầm làm xong ngọc giản thân phận cho con của mình, còn in dấu vết tên tự mình nghĩ ra. Trong chớp mắt khi hài tử trong bụng Hầu Tiểu Muội vừa ra đời, Bạch Tiểu Thuần liền trực tiếp tuyên bố thiên hạ.

Vì danh vọng của Bạch Tiểu Thuần hiện tại, tin tức này nhất thời lại khuếch tán ra toàn bộ Khôi Hoàng Triều, còn truyền khắp Tiên Vực Vĩnh Hằng. Khi ba nàng Tống Quân Uyển ý thức được điểm này, muốn ngăn cản, tất cả đều đã muộn...

- Bạch Tiểu Thuần, ta liều mạng với ngươi!

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đặt tên là gì vậy, Tiểu Bảo? Ngươi ngươi ngươi... Con trai ngươi và ngươi chỉ sai có một chữ?

Công Tôn Uyển Nhi lại trực tiếp nổi giận. Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch cũng nghĩ đến cái tên con của mình làm cho các nàng thở dài đến nay, lúc này đều nổi giận.

- Tên Tiểu Tiểu không phải rất tốt sao? Tiểu Bảo cũng rất tốt. Nàng xem lão đại gọi là Đại Bảo, lão tam gọi là Tiểu Bảo, vậy thật sự tốt, đều là bảo.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.