Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 444: Q.4 - Chương 444: Nguyệt Như Vô Hận, Nguyệt Thường Viên




Dịch giả: Hoangtruc

Nhìn trưởng lão rời đi, trong mắt Nhiếp Ẩn hiện lên một vẻ nghi kị như đã nghĩ ra điều gì.

“Nhiếp sư huynh, mời ngồi!”

Từ Ngôn khôi phục lại thần thái như lúc đầu, thoải mái nói.

“Ngụy trưởng lão nổi danh nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, lời nặng nề vậy cũng chỉ vì suy nghĩ cho đám tân đệ tử các ngươi mà thôi.”

Nhiếp Ẩn đỡ lời thay Ngụy trưởng lão vài câu rồi ngồi đối diện với Từ Ngôn. Y trầm ngâm một chút mới hỏi: “Gần đây lần lượt có tân đệ tử rời khỏi tông môn. Từ sư đệ, có phải cũng nhận được nhiệm vụ đặc thù từ tông môn?”

Dù sao Nhiếp Ẩn cũng là chân truyền tu luyện nhiều năm ở tông môn, có lẽ cũng từng nhận nhiệm vụ đặc thù ở tông môn. Từ Ngôn cũng không kinh ngạc, mà chỉ khẽ gật đầu.

“Đã biết, không cần tiết lộ. Phần lớn nhiệm vụ mà đại chi mạch chi mạch môn nhân thực hiện đều là nhiệm vụ cơ mật cả. Ta cũng từng hoàn thành vài việc, nói thật, rất khó, hơn nữa phần lớn đều là thất bại.”

Nhiếp Ẩn không hỏi rõ chân tướng nhiệm vụ mà chỉ đề điểm Từ Ngôn, nói: “Gặp phải nhiệm vụ cơ mật cần phải hết sức cẩn thận. Sơ sẩy một chút có khi phải vứt cả mạng lại đấy.”

”Đa tạ Nhiếp sư huynh nhắc nhở.” Từ Ngôn cười cười nói: “Sư huynh có thể nói về quy củ của tiểu đấu ở Linh Yên các chúng ta một chút chứ? Đến lúc đó sư đệ lên đài đỡ phải xảy ra chuyện chê cười gì.”

Nhiếp Ẩn không nói nhiều đến nhiệm vụ của tông môn nữa mà nở nụ cười, diễn giải: “Trận tiểu đấu ở Linh Yên các chúng ta không giống với các chi mạch khác. Không chỉ có tỷ thí đánh nhau, mà còn có tỷ thí pháp môn tinh luyện. Dù sao thì trụ cột của Linh Yên các là luyện đan luyện khí, mà thủ pháp tinh luyện lại là mấu chốt nhất.”

Nghe nói còn có tỷ thí tinh luyện, Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Nhiếp Ẩn lại tiếp tục diễn giải: “Mười thứ hạng đầu trong trận thi đấu nhỏ ở Linh Yên các đều có ban thưởng không tầm thường, mà tốp ba hàng đầu còn có cơ hội tu luyện trong linh nhãn ba ngày. Nếu quả thật có thể ở tu luyện trong linh nhãn, ba ngày có thể chèo chống khoảng thời gian ba tháng tu luyện ở bên ngoài, thậm chí có khi là gần nửa năm không chừng.”

“Nhiếp sư huynh, linh nhãn là gì a?” Từ Ngôn hỏi.

“Linh nhãn là cách gọi chung của linh khí chi nhãn, có thể hiểu đó là cội nguồn của Linh khí, là chí bảo chân chính trong thiên địa. Linh nhãn thường được coi là cấm địa của tông môn. Dù là đệ tử chân truyền như chúng ta cũng không cũng không cách nào thường xuyên đến linh nhãn tu luyện được.”

Nhiếp Ẩn giảng giải đại khái một lúc về trận thi đấu nhỏ trong chi mạch, chợt nhớ tới Từ Ngôn còn có một người anh họ, không khỏi hỏi một câu: “Từ sư đệ, người anh họ kia của ngươi có định lên đài tỷ thí một phen không?”

Ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật một cái, một chút lãnh ý bị ẩn dưới đáy mắt. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Ta là cô nhi, không có bà con.”

Nhiếp Ẩn khẽ hơi sững sờ, nhíu nhíu mày không nói gì cả.

Mỗi người đều có góc khuất riêng mình, đối phương không định lộ ra quá nhiều thì Nhiếp Ẩn cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu đi khỏi chỗ ở của Từ Ngôn.

Lần này mời Nhiếp Ẩn đến là Từ Ngôn đã tận tâm tận lực rồi.

Hắn liệu định chắc hẳn Ngụy Minh sẽ không để hắn ở lại tông môn quá lâu, cho nên vài ngày trước đã đến tìm Nhiếp Ẩn nói y rảnh rỗi đến nơi ở của hắn một chuyến. Tính ra Nhiếp Ẩn tới đúng lúc, có lẽ Ngụy Minh sẽ không gây khó dễ cho hắn nữa. Còn về phần nói ra bản thân là cô nhi là Từ Ngôn mơ hồ cảnh cáo Nhiếp Ẩn, Khương Đại không tầm thường. Nếu tra rõ thân phận gã có lẽ sẽ phát hiện chút ít chuyện kỳ quặc.

Chẳng qua có lẽ Nhiếp Ẩn không hiểu được lời nhắc nhở, mà Khương Đại thì ở bên kia vách ngăn nên Từ Ngôn không thể nhiều lời được.

Từ Ngôn một mực nhắm tới tiểu đấu chi mạch gần nửa tháng nữa. Thời gian này, Phục linh quyết được hắn thi triển ngày càng thuần thục, cùng với đó là nắm giữ thêm điểm khác lạ nữa trong công phu Phi thạch. Không chỉ dùng hòn đá đánh người, hắn còn có thể dùng tảng đá nện người. Đánh và nện người lẫn lộn cùng nhau mới trở thành một chiêu tuyệt sát khó ai phòng bị được.

Người khác không nhìn ra được hòn đá nhỏ hắn đánh ra có biến lớn được hay không? Có lẽ hòn đá đầu tiên chỉ là Phi thạch bình thường, thế nhưng hòn thứ hai lại biến thành cự thạch.

Từ Ngôn đang khổ luyện công pháp, còn hàng xóm của hắn cũng đang khổ sở trù tính. Vào mỗi đêm, Từ Ngôn đều cảm thấy gió lạnh tràn qua từng đợt, thậm chí hắn còn thấy không ít quỷ ảnh cực lớn hiện bên trên vách tường. Cũng may Khương Đại đã nhanh chóng thu chúng lại.

Chờ đợi Từ Ngôn không chỉ có trận tiểu đấu chi mạch, mà còn có phá trận trong đan các sau trận thi đấu nhỏ, còn có hành trình đến Thiên Quỷ tông vào năm tới. Nguy cơ luân phiên, nhìn không tới điểm cuối khiến tiểu đạo sĩ vừa mới bái nhập tông môn hoàn toàn lâm vào bế tắc.

Từ khi biết Từ Ngôn có ý định tham dự trận tiểu đấu, quả nhiên Ngụy Minh không đến chỗ hắn nữa. Nhờ vậy mà Từ Ngôn cũng được thoải mái thanh nhàn.

Đến khi cách tiểu đấu của chi mạch còn hai ngày, Từ Ngôn lại gặp nương tử mình ngay khu rừng núi phía sau khu cư trú của đệ tử.

Cách không đến một tháng, Bàng Hồng Nguyệt đã đưa di vật mẫu thân về nhà, rồi lại từ kinh thành trở về đây. Chẳng qua nữ hài đã trở nên gầy gò khiến Từ Ngôn đau lòng không thôi.

“Tự Linh đường không có nhà ăn hay sao? Hay đến Linh Yên các ăn đi. Đồ ăn bên này không tệ, có rượu có thịt.” Từ Ngôn há miệng, cười ngây ngô trêu chọc.

Bàng Hồng Nguyệt không bị hắn chọc cười, ánh mặt lại đầy lo lắng nói: “Từ Ngôn, dạo này tâm thần ta không được tập trung, tối hôm qua còn mơ thấy ngươi nữa. Toàn thân người đầy máu, bộ dạng dọa người....”

“Tâm thần có chút không tập trung? Phải chẳng là do thể trạng?” Từ Ngôn không quan tâm ác mộng gì gì, chỉ liếc mắt dò xét bụng dưới của Bàng Hồng Nguyệt.

“Nhìn cái gì?”

Lúc nãy Bàng Hồng Nguyệt còn chưa rõ ràng, phát hiện ánh mắt Từ Ngôn đầy cổ quái mới nghĩ đến loại suy nghĩ buồn nôn mà đối phương nghĩ đến bèn cả giận vung nắm tay nhỏ lên: “Trong bụng không có gì hết!”

Nghe nói trong bụng không gì cả, Từ Ngôn hiện rõ thất vọng khiến Bàng Hồng Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng cảm giác tâm thần không yên trong nàng lại càng thêm mãnh liệt.

”Qua cuối năm này ta phải rời tông môn.”

Từ Ngôn tùy ý nói một câu, Bàng Hồng Nguyệt lại ngây ngẩn cả người.

“Ngươi định muốn đi đâu? Ta đi cùng ngươi!”

Nữ hài chụp lấy bàn tay đối phương, bàn tay xanh nhạt nhỏ bé siết chặt lấy hắn.

“Nhiệm vụ Linh Yên các mà thôi, không có nguy hiểm gì đâu. Chỉ là thời gian có hơi lâu.”

Từ Ngôn hắc cười: “Chừng nửa năm, một năm sẽ trở về.”

“Nhiệm vụ gì?” Bàng Hồng Nguyệt cau chặt mày hỏi tiếp: “Nói cho ta biết!”

Từ Ngôn lắc đầu nói: “Nhiệm vụ do trưởng lão ban bố ra, cấm tiết lộ tin tức. Có rất nhiều tân đệ tử tham gia chứ không chỉ mình ta. Yên tâm đi, mà nương tử nhà ta cũng nên tu luyện ở tông môn nhanh nhanh một chút, đến khi nàng trở thành trưởng lão Hư Đan rồi thì ta sẽ bái nàng làm thầy. Vừa là nương tử lại vừa là sư tôn, thật tốt!”

Vừa cười, hắn vừa nắm bàn tay nhỏ bé của nữ hài. Ánh mắt hắn đang cười, thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại không nhìn ra được một tia bất đắc dĩ sâu dưới đáy mắt hắn.

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nguyệt như vô hận nguyệt thường viên...

(Trời cao có tình sẽ già lão; trăng kia không hận mãi tròn tươi.)

Thiên đạo vô tình, giới tu hành cũng vô tình. Đôi vợ chồng tình sâu như biển sắp phải nghênh đón một ngày chia ly, còn thời điểm gặp nhau lại không rõ là năm tháng nào.

Gặp nhau vẫn là ngắn ngủi, như thời gian thoi đưa. Trên bầu trời, nhạn Bắc đã bay về phương Nam. Tuy nói Đại Phổ bốn mùa như mùa xuân, thế nhưng khí hậu phía Nam càng thêm ôn hòa. Tiểu đạo sĩ đến từ Thừa Vân quan lại đang chuẩn bị xâm nhập đất Bắc.

Bóng dáng Bàng Hồng Nguyệt đã đi xa, tâm thần yên lặng như bị con gió quét qua, xao động dần nổi lên.

Trong đôi mắt thanh tú kia nổi lên vẻ lạnh lùng, tiếng bước chân của thiếu niên đầy trầm ổn lại nâng lên, bước từng bước về gian nhà nơi xa, bước về phương hướng không rõ số mệnh mai này ra sao

.....

”Con người đều có số mệnh cả sao, sư phụ?”

Nhiều năm trước, trong Thừa Vân quan yên tĩnh, đạo sĩ nho nhỏ đã từng ngẩng mặt lên tò mò hỏi.

”Đúng vậy a, mỗi sinh linh đều có vận mệnh riêng mình.”

Lão đạo sĩ khẽ cười nói: “Nhưng mà vận mệnh, có thể thay đổi được.”

”Làm sao cải biến được vận mệnh?” Tiểu đạo sĩ khờ dại chỉ vào Tiểu Hắc trong chuồng hỏi: “Làm sao mà Tiểu Hắc ăn thế nào cũng không mập? Làm sao có thể thay đổi vận mệnh nó để nó không còn là một con heo gầy nhom đây?”

Bốp!

Tiểu đạo sĩ bị dính một tát vào đầu bỏ chạy trối chết, lão đạo sĩ tức giận đến râu tóc dựng đứng cả lên. Tiểu đạo sĩ vừa trốn chạy, vừa vểnh miệng nói thầm: “Vận mệnh thật đáng sợ, không biết khi nào sẽ bị đánh cả...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.