Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 369: Q.4 - Chương 369: Anh Rể!




Từ Ngôn cảm thấy Sở Linh Nhi có thể thoải mái gọi hắn một tiếng sư thúc. Loại trưởng bối sư thúc này trong mắt Từ Ngôn coi như có cũng được, không có không sao, có thể thân, cũng tính là không thân thiết gì. Quan hệ thúc chất này không gần gũi tới mức có thể đánh đổi sinh cơ để cứu giúp.

Thế nhưng cái tầng quan hệ anh rể này là từ đâu mà luận ra?

Từ Ngôn há to miệng, thậm chí có thể nhét được quả trứng ngỗng vào được.

“Anh rể? Ai là anh rể của cô?” Từ Ngôn giận tím mặt, nói: “Ta cũng không phải phò mã!”

Anh rể của công chúa vốn phải nên là phò mã mới đúng. Từ Ngôn không có loại thân phận khiến người người hâm mộ thế này.

“Ngươi nha, Thiên Môn hầu Đại Tề, Thái Bảo Quỷ Vương môn, là anh rể của ta!” Sở Linh Nhi cười híp mắt, giọng điệu mê say: “Bàng Hồng Nguyệt là tỷ của ta, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, thân thiết như chị em. Phu quân của Hồng Nguyệt tỷ tỷ không phải là anh rể sao?”

Từ Ngôn rất giật mình, bởi vì hắn không được biết đến bí mật nhỏ này của nương tử mình.

Từ Ngôn cũng rất hối hận, nhìn tiểu công chúa tinh quái trước mắt, hắn như nhìn thấy được… một miếng thuốc cao dán vuông vức, dính vào phải mất một lớp da mới dứt ra được.

“Ta… chuyện này… Bàng Hồng Nguyệt nàng…”

Từ Ngôn bắt đầu cà lăm. Nửa tháng trước hắn có thể thẳng thắn hùng hồn nói rằng hắn và Bàng Hồng Nguyệt chỉ là cặp vợ chồng hờ mà thôi. Thế nhưng từ lúc cướp đi trinh bạch của người ta, xem như Từ Ngôn đã không có chút sức chống trả.

Bàng Hồng Nguyệt đã là nương tử thật sự của hắn, cho nên không thể nói gì được cả.

“Hóa ra là Linh Nhi muội tử, ha ha ha ha.”

Lông mày Từ Ngôn khẽ giật, khóe mắt chợt rút, tâm tư nhanh chóng thay đổi nghĩ cách đối ứng, miệng cười ha hả nói: “Linh nhi muội tử, Hoàng thúc và cô huyết mạch tương liên, tu vi hắn cao vô cùng cao, có thể sống cực kỳ lâu. Bình thường trong gia tộc, nếu tiểu bối gặp kiếp nạn gì nha, cũng là tìm đến trưởng bối cơ mà. Hoàng tộc các cô chắc hẳn cũng không ngoại lệ. Về sau nếu có phiền toái, nhớ tìm Hoàng thúc của cô, hắn sẽ giúp cô dẹp sạch sẽ mọi cực khổ.”

Hắn còn thiếu một câu ngàn vạn lần đừng đến phiền ta…. Lúc này Từ Ngôn như đang dỗ dành đứa trẻ, miệng cười nhưng lòng không cười nói với thiếu nữ trước mặt. Có điều loại giả tạo này rõ ràng vô dụng, người ta lại cười cười hệt như một tiểu hồ ly.

“Ta không muốn tìm Hoàng thúc ta, mà muốn tìm ngươi. Ai bảo ngươi đã nhìn qua thân thể ta.” Sở Linh Nhi thẳng thừng nói: “Thân thể người ta đều bị ngươi nhìn sạch sẽ hết, ngươi không chịu trách nhiệm sao?”

“Không phải cô đã có phu quân rồi sao?” Lúc này Từ Ngôn mới nhớ ra Sở Linh Nhi đã được gả cho Tề quốc, lập tức có chủ ý, nói qua loa: “Cô đã được gả cho thái tử Tề quốc rồi, còn ta là vì cứu cô mới không cẩn thận như vậy. Cô cũng không thiệt thòi gì, hơn nữa ta cũng không nhìn kỹ gì cả, thật sự!”

“Thái tử Tề quốc đã chết từ lâu rồi… hắn còn chưa từng được nhìn ta.” Sở Linh Nhi chu miệng nhỏ, ủy khuất muôn phần nói: “Thật ra ta vẫn còn là tấm thân như ngọc. Thái tử Tề quốc không đụng được vào ta, hắn không phải là đối thủ của ta.”

”Vậy thì tốt quá, có cơ hội cô chọn cho mình một phò mã khác là được, hắc hắc.” Từ Ngôn cười cười xấu hổ, quyết định chuyển hướng đề tài không thoải mái này, hỏi: “Không biết tình hình Linh Thủy thành thế nào rồi, có thể còn sống ra ngoài được không cũng khó nói.”

“Không ra được thì chết chung ở đây, ta không sợ.” Sở Linh Nhi ngồi cạnh bên Từ Ngôn, nhẹ giọng hỏi: “Hồng Nguyệt tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?”

”Nàng bị mang đến tông môn rồi.” Nhớ tới nương tử của mình, mặt mày Từ Ngôn trở nên ủ rũ.

”Ngươi cũng muốn đi Kim Tiền tông sao?” Sở Linh Nhi nhìn ra được Từ Ngôn đầy phiền muộn, không khỏi tò mò hỏi.

”Kim Tiền tông...” Từ Ngôn cắn răng, thấp giọng nói: “Ta sẽ đi.”

Nhìn ánh mắt cố chấp của đối phương, tiểu công chúa trợn hai mắt, quay đầu hỏi một câu: “Tới tìm nương tử của ngươi sao?”

”Đúng vậy a, tìm nương tử của ta...” Từ Ngôn nói rất khẽ, khẽ đến mức chính hắn còn nghe không rõ. Chẳng qua âm điệu rất kiên trì, mãnh liệt đến tiểu công chúa ngồi cạnh cũng có thể cảm giác được.

Ánh mắt Sở Linh Nhi chợt trở nên nhu hòa lại, bèn hỏi: “Ngươi thích Hồng Nguyệt tỷ tỷ thật không? Anh rể, ta cũng gả cho ngươi được không?”

“Được… á!”

Thiếu chút nữa hắn đã nhảy dựng lên, trợn mắt quát: “Cô yên tâm, đợi lúc ra ngoài rồi ta sẽ truyền Ích Vân huyền công khắp chốn. Đến lúc đó người người trong thiên hạ đều biết được, cô tùy tiện chọn một người mà hút dương. Ngàn vạn lần chớ tìm tới ta, ta còn chưa sống đủ lâu.”

”Hì hì, Bổn cung lại coi trọng ngươi rồi.”

Tiểu công chúa liếc mắt ôm lấy cánh tay Từ Ngôn, yểu điệu nói: “Hồng Nguyệt tỷ tỷ rất hiểu ta, có thứ tốt nhất định sẽ chia ta một nửa. Nàng cũng sẽ muốn phân chia một nửa phu quân nàng cho ta a, đến lúc đó ta và Hồng Nguyệt tỷ tỷ cùng hầu hạ ngươi, không tốt sao?”

“Tốt… tốt cái gì a!” Từ Ngôn sắp khóc đến nơi nói: “Công chúa Điện Hạ, ngươi bỏ qua cho ta đi, bản hầu không chịu nổi a...”

Mỹ nhân trước mắt, trừ phi là thánh nhân, nếu không sẽ chẳng có người nào gặp mặt mà tim không loạn. Nhưng nếu phải phục vụ quên mình đánh đổi lấy nữ nhân, có ngu cũng không chọn.

Cứ ba năm phải đánh đổi bằng một lần suýt chết, quá thua lỗ. Có đánh chết hắn cũng quyết không muốn loại vướng bận này. Dù có xinh xắn đáng yêu, thông minh lanh lợi thế nào đi nữa, thì hắn tuyệt sẽ không thể đói bụng ăn quàng, trừ phi hắn thật sự là heo.

Nhìn thấy Thiên Môn hầu lắc đầu tựa như trống bỏi, tiểu công chúa cười khanh khách không ngừng, cười đến ho khan cả lên.

Thể chất kỳ dị mang đến không ít kiếp nạn cho Sở Linh Nhi. Nếu không phải Từ Ngôn ra tay, hiện tại nàng đã bị chết. Dù vậy thì nàng vẫn bị nội thương không nhẹ, nói chuyện với Từ Ngôn một lúc thì nàng ta đã không còn sức lực gì nữa rồi.

Tiểu công chúa không nói chuyện, mà tựa trên bờ vai Từ Ngôn ngủ thật say. Nàng bị cường giả Man tộc lôi đi một đường từ Tề quốc tới Linh Thủy thành, không thể không sợ hãi được. Chẳng qua lúc đó nàng biết dù lão hòa thượng kia không giết mình thì bản thân cũng không sống được vài ngày, cho nên không sợ hãi. Hôm nay, khi biết mình được cứu sống, vẻ mỏi mệt và sợ hãi không còn ngăn được cơn mệt mỏi và buồn ngủ kéo tới.

Nàng cho rằng Từ Ngôn cũng không tốt lành gì, nhưng không phải là người xấu. Ít nhất đối phương đã cứu nàng, nên mới an tâm thiếp đi.

Từ Ngôn nhìn ra được tiểu công chúa bị nhốt quá lâu, hôm nay được cứu, mỏi mệt mới như giải phóng ra nên không quấy rầy nữ hài mà đụng vào túi trữ vật của mình.

Đỉnh đầu rơi xuống chút ít bụi bặm, có vẻ như trong thành có rất nhiều chiến mã chạy loạn, hoặc những thể loại như cự thú lông dài xuất hiện lại. Từ Ngôn bèn suy tính cục diện của Linh Thủy thành, đồng thời suy tư về tình cảnh của mình.

Hắn bị nhốt trong lòng đất này gần một ngày trời. Dù có lỗ thông khí ra bên ngoài, không cần phải lo chuyện ngạt thở, nhưng đại chiến ở Linh Thủy thành mới là mấu chốt của vấn đề.

Nếu bên Man tộc chiến thắng, Linh Thủy thành sẽ trở thành thành lũy để Man tộc tiến công Đại Phổ. Đến lúc đó trong thành đều là đại quân Man tộc, coi như có chạy ra khỏi mặt đất cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Từ trong hang ổ người ta chui ra, còn mạng để sống được sao?

Đại chiến ở Linh Thủy thành quả thật là mấu chốt vấn đề khiến tâm thần Từ Ngôn không tập trung được. Thế nhưng khó giải quyết hơn, là tiểu công chúa bên người lúc này.

Nhìn thanh Trường Phong kiếm mới lấy ra từ túi trữ vật, ánh mắt trong trẻo của Từ Ngôn dần lạnh lùng. Bên tai, hơi thở như lan, đều đều của nữ hài say ngủ truyền đến.

Một vẻ lạnh lẽo chợt hiện trong đáy mắt Từ Ngôn.

Hắn chưa bao giờ là một kẻ thiện tâm. Nếu trong thủy lao dưới lòng đất không có ánh mặt trời, không có người thứ ba tồn tại, coi như giết một cô công chúa cũng không người phát hiện. Có như vậy sẽ giải quyết phiền toái này một cách thần không biết quỷ không hay, vất vả một lần mà nhàn nhã suốt cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.