Nhật Lệ

Chương 10: Chương 10: Chương 8




Trong rừng thủy trúc, chuỗi ngày hành xác của tôi bắt đầu. Lão Trần nhét tôi vào khóa học phép thuật cấp tốc với lịch trình dày đặc từ sáng sớm cho đến tối mịt, ngay cả lúc ngủ tôi cũng mơ thấy chú ngữ bay lởn vởn trong đầu. Lão dọa tôi, nếu không nỗ lực tu luyện thì khoảng thời gian đạt ngưỡng trưởng thành càng dài, tương ứng với tuổi trưởng thành càng lớn và ngoại hình của tôi phải giữ mãi ở mức tuổi ấy. Vì mục tiêu tuổi trẻ và sắc đẹp, tôi không ngại gò ép bản thân mình vào quá trình rèn luyện kham khổ. Cho dù cuối ngày mặt phờ phạc như cái cây héo quắt, cũng phải cố nhẩm thêm hai lượt lý thuyết rồi mới nhắm mắt ngủ say như chết.

Lão Trần thấy vậy xem chừng khá hài lòng. Một ngày đẹp trời, lão đưa tôi số tiền lớn để tôi tự chọn phần thưởng cho mình. Trước khi đi lão cẩn thận nhắc nhở, hiện giờ hàng giả hàng nhái nhan nhản trên thị trường như nấm mọc sau mưa, mang hình dáng nhãn mác y hệt hàng thật, dặn tôi phải xem xét kĩ lưỡng, đừng tham đồ rẻ mà mua phải hàng rởm. Năm ngoái lão đang đi trên đường thì gặp một người bán hàng rong, thấy giá hời liền mua ngay không suy tính, nào ngờ mua phải con dao vừa chặt khúc xương đã rụng mất cán. Từ đấy lòng tin của lão bị lung lay trầm trọng.

Tôi vâng lời lão tìm đến một tiệm pháp khí uy tín, khi mà quy mô và thương hiệu cũng khiến người ta tin tưởng vài phần. Vừa bước vào cửa, bên tai đã truyền tới giọng nói lảnh lót.

“Cửa hiệu pháp khí Vô Song xin kính chào quý khách. Chúc quý khách một ngày tốt lành!”

Con vẹt với chiếc mỏ vàng chóe và bộ lông sặc sỡ như bị đổ cả bảng màu đang làm động tác cúi người. Thế rồi nó nghiêm chỉnh đậu trên giá gỗ hóa thân thành con chim bất động, chỉ có đôi mắt không ngừng láo liên vẻ tinh quái. Sói Tuyết nghịch ngợm nhe răng về phía nó, gầm gừ mấy tiếng dọa nạt. Tôi thấy chân nó run run suýt rơi xuống, ngay cả tròng mắt cũng chẳng dám nhúc nhích.

Người đàn ông từ sau quầy bước tới cùng với nụ cười thương mại thường trực trên môi. Ông ta liếc nhanh qua tôi, đồng thời cất giọng đon đả. “Tiểu thư đến xem pháp khí phải không? Ở đây có rất nhiều mẫu mã để lựa chọn. Ngươi muốn loại pháp khí gì?”

Tôi phất tay. “Tạm thời chưa nghĩ ra. Để ta xem qua trước đã.”

“Được. Xin cứ tự nhiên. Nếu cần thì gọi ta.”

Ông ta biết ý lui về quầy thanh toán. Tôi tự do dạo quanh các gian hàng, vừa đi vừa quan sát. Pháp khí phân theo chủng loại và thuộc tính, đa phần được treo trên tường, số ít nằm dưới các kệ gỗ. Chỉ riêng kiếm cũng có cả trăm kiểu để lựa chọn. Tôi lượn hết căn phòng nọ đến căn phòng kia, nhìn tới hoa cả mắt. Gian phòng cuối bày biện khác hẳn, nó không hào nhoáng mà cũ kĩ và lộn xộn như một nhà kho. Có mấy thứ pháp khí chất thành đống trên nền nhà, không gắn bảng giá, đến gần còn ngửi được mùi ẩm mốc ngai ngái khiến người ta vừa ló mặt vào đã muốn quay đi.

Ánh mắt tôi hướng lên tường nơi treo mấy dải lụa lạc lõng. Lớp bụi phủ dày che mất màu sắc tươi sáng của chúng. Tôi tiện tay kéo dải lụa đầu tiên xuống xem thử, trong tích tắc phải rụt về theo phản xạ. Dải lụa trắng bỗng chốc nóng đỏ như thanh sắt nung rồi ngay lập tức trở về hiện trạng ban đầu. Tôi nghi hoặc vươn ngón tay chạm thử lần nữa. Chẳng có gì xảy ra, tựa hồ khi nãy chỉ là ảo giác. Thế rồi tôi quả quyết lấy nó.

Mang theo dải lụa định rời khỏi căn phòng, bước chân tôi khựng lại khi ngang qua đống đồ cũ nát trên sàn, dường như có lực hút vô hình kéo ánh mắt tôi đảo sang chúng lần nữa. Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm, từ trong đống bừa bộn lôi ra một thanh kiếm, miệng nhẩm Tịnh chú tẩy sạch bụi. Trên vỏ kiếm đen tuyền lộ ra hoa văn cổ được chạm khắc tinh xảo, quấn quanh chuôi kiếm là hình con rồng đang trong tư thế bay lên, mắt nó nạm viên ngọc đỏ rực. Tim tôi đập dồn dập. Ngón tay miết trên lớp kim loại lành lạnh, hạnh phúc tới mức muốn đem thanh kiếm ôm trọn vào ngực.

Đây chính là thứ pháp khí uy lực cực mạnh biết bao kẻ săn đón truy tìm, cũng là vật xuất hiện trở đi trở lại trong giấc mơ của tôi, kiếm Thương Hải. Nó từng thuộc về Thượng quân Hải Phong, sau khi hắn qua đời thì thất lạc không rõ tung tích, đến nay vẫn nhiều người ngấm ngầm lùng sục. Ai có thể ngờ rằng, thanh kiếm nổi tiếng một thời lại bị quẳng trong xó xỉnh cũ nát này. Con mắt nhìn đồ của chủ tiệm thật không đáng tin chút nào.

Thấy tôi đi ra với hai pháp khí vừa cũ vừa tầm thường, ông ta lộ vẻ ngần ngại bảo. “Những thứ này lỗi thời rồi, công năng cũng chẳng được bao nhiêu, ngươi mua làm gì cho phí tiền. Ngoài đây có nhiều loại pháp khí vừa hiện đại vừa được thiết kế đẹp mắt, còn tích hợp các tính năng, tha hồ cho ngươi chọn lựa.”

“Không cần.” Tôi đặt thanh kiếm cùng dải lụa lên bàn. “Biết chúng là đồ cũ thì ông bán rẻ cho ta đi.”

Ông chủ bất đắc dĩ đưa ra cái giá chưa bằng một phần mười những món đồ mới nhập, tính cho cả hai thứ. Tự dưng mua được đồ tốt với giá hời, miệng tôi không kìm được ngoác tới tận mang tai làm ông ta đảo mắt qua vài lần như thẻ bắt gặp kẻ lập dị.

“Ta mua thanh kiếm này.” Giọng nói chắc nịch vang lên khi tôi vừa đưa tiền xong, chưa kịp cất đồ. Bóng đen lù lù xuất hiện ở cửa, xem chừng hắn cũng tới mua pháp khí. Tôi quay đầu sang, tầm nhìn lướt từ chiếc áo choàng rộng lên khuôn mặt vô cảm của hắn, nhất thời ngây ra. Tên áo đen muốn mua Sói Tuyết hôm nọ đang ngầm đánh giá thanh kiếm trong tay tôi, điệu bộ rất chăm chú. Tôi lập tức nhét nó vào túi Càn Khôn của mình rồi hất cằm về phía hắn.

“Ngươi muốn gì? Lại định tranh đồ với ta?”

Hắn lạnh lùng quét mắt qua tôi, điềm tĩnh đi đến trước quầy đặt xuống một chồng Tinh tú cầu. Trong đấy có mấy viên siêu tinh chễm trệ nằm trên tấm kính mà giá trị của chúng khiến người ta lóa mắt thèm thuồng. Cả tôi và chủ tiệm đều há hốc mồm. Ông ta vừa mở miệng định nói đã bị tôi nhanh nhảu cướp lời. “Ta mua thanh kiếm trước, tiền trao cháo múc đàng hoàng. Giờ nó thuộc sở hữu của ta, ông không có quyền quyết định. Cửa hiệu lớn thế này uy tín cũng không nhỏ đâu nhỉ.”

Khuôn mặt ông ta nhăn nhó như quả táo tàu, chắc hẳn trong lòng đang tiếc đứt ruột. Tên áo đen cũng không lên tiếng. Tôi hả hê nhìn biểu cảm đặc sắc của hai người họ rồi dẫn Sói Tuyết nghênh ngang rời đi, bước chân thoăn thoắt tiến ra khỏi cửa. Thú thực tôi đang lo sợ, sợ tên kia nổi khùng bày trò cướp giật giữa ban ngày ban mặt thì tôi tiêu đời.

Nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông tấp nập qua lại trên đường, đi được một đoạn, tôi chợt có cảm giác người mình không ổn, liền đứng sững tại chỗ. Các âm thanh hỗn tạp bên ngoài dần trở nên mơ hồ. Đầu tôi choáng váng. Trong một giây có hàng chục ý nghĩ chạy qua não khiến nó muốn nổ tung nhưng tôi không xác định được từng ý nghĩ hoàn chỉnh. Rồi chúng biến mất, thay thế bằng cơn đau âm ỉ lan tràn. Tôi ngất lịm đi. Thân thể không rơi xuống mặt đất cứng ngắc như dự kiến mà được ai đó đỡ lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.