Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 9: Chương 9: "Đứng lại!"




Edit: Tiểu Phiến

Cơ thể ấm áp của Giang Kiều rời khỏi, làm cho Phong Dịch cảm thấy không khí ở đây hơi lạnh lẽo. Đáy mắt Phong Dịch thâm trầm. Anh sờ đến nơi đai lưng đã tuột xuống, nơi đó giống như vẫn còn lưu lại độ ấm của cô.

Phong Dịch đứng dậy, cầm lấy đai lưng.

Trong phòng vang lên một tiếng “cạch”, đai lưng đã được thắt lại chỗ cũ.

Anh đi đến mở rộng cửa sổ, gió đêm thổi tới làm lay động rèm cửa, nhẹ nhàng phất phơ, giống như những đụng chạm vô ý giữa hai người vừa nãy. Phòng này ở tầng một, không quá cao, sau khi Giang Kiều cởi thắt lưng của anh ra thì không chút do dự mà ra ngoài bằng đường cửa sổ. Phong Dịch đứng trước cửa sổ, ánh mắt rơi xuống một con hẻm quanh co mờ tối không biết sẽ thông đến nơi nào mà thân ảnh người phụ nữ tùy ý làm bậy kia lại biến mất rồi.

Một tiếng cười nhàn nhạt nhẹ nhàng vương vấn trong không khí.

Gió đêm đầu hạ mang theo một chút khô nóng hạ xuống đầu ngón tay anh, truyền tới cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Phong Dịch rời khỏi cửa sổ, đi vào bóng tối.

Lạch cạch một tiếng, đèn trên đỉnh đầu sáng lên, ánh sáng trong nháy mắt liền truyền khắp phòng.

Anh quét mắt nhìn xung quanh, hơi nhíu mày. Bởi vì “trận chiến” vừa rồi mà khiến phòng trở nên hỗn loạn, đồ đạc rơi đầy đất, cực kỳ bừa bộn. Trong không khí như có như không thoảng qua mùi hương của cô. Trên ghế sa lon rơi xuống một mảnh vải đen, Phong Dịch đi tới, hơi nghiêng người, đầu ngón tay nhấc mảnh đen lên. Nếu như anh nhớ không lầm thì mảnh vải này là chiếc váy từ trên người Giang Kiều rơi xuống.

Tầm mắt Phong Dịch dời đi chỗ khác, bàn tay nhẹ vuốt phẳng mảnh vải, trên vải có vết máu, anh liền biết lúc nãy khi đánh nhau, Giang Kiều bị thương rồi.

Ở một nơi khác.

Giang Kiều thừa dịp Phong Dịch phân tâm để chạy trốn.

Cô nhảy từ cửa sổ ra, đi qua hẻm nhỏ, bóng đêm cực kỳ thích hợp để giấu đi thân ảnh của cô, sau đó cô lập tức trở về nhà. Giang Kiều đứng trước gương, váy trên người có chút nếp uốn, trên quần dài còn có một bên bị xé rách, để lại một vết thương trên đùi.

Vết thương vẫn còn chảy máu, máu đỏ nhuốm lên trên làn da trắng nõn của cô, có chút bắt mắt. Giang Kiều chỉ lướt qua một chút liền cởi quần dài ra. Một lát sau, phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy.

Cô chỉ rửa qua mặt một cái, sau đó đi lấy hộp thuốc ra, bắt đầu xử lý vết thương trên đùi. Ở đùi truyền tới cảm giác đau đớn, thế nhưng thần sắc cô vẫn bình tĩnh, động tác cô cực kỳ thuần thục băng bó lại vết thương. Động tác trên tay cô không ngừng, thế nhưng suy nghĩ lại bay xa.

Giang Kiều nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở quán bar, chuyện cô giao thủ với Phong Dịch, còn có phản ứng của Phong Dịch.

Cô biết, Phong Dịch nhất định đã nghi ngờ cô, như vậy cô chỉ có thể thực hiện một cách khác.

Chẳng qua, cô muốn biết chuyện của Phong Dịch, cho dù để anh thăm dò cô lần nữa, nếu cô vẫn không thừa nhận thì anh cũng không thể bắt cô thừa nhận.

Bây giờ anh đã biết, vậy cô liền sử dụng một cách hung hăng hơn đi.

Điện thoại di động bên người cô bỗng vang lên, tiếng chuông đánh vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, Giang Kiều thu hồi tâm tư, ánh mắt hơi liếc về phía điện thoại.

Là Trác Man Nhân gọi tới.

Khóe miệng Giang Kiều hơi nhếch lên, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, cô vươn tay nhấn nút trả lời, sau đó liền ấn nút loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên.

Trác Man Nhân vừa thấy cô nhận điện, lập tức nói, “Giang Kiều.”

Giang Kiều không để ý, khẽ trả lời một tiếng, sau đó tiếp tục xử lý vết thương.

Nghe được hồi âm của Giang Kiều, Trác Man Nhân lại tiếp tục nói, “Mẹ nghe nói bộ phim con phụ trách đột nhiên bị rút vốn đầu tư.” Giọng nói của bà hiện lên vẻ lo lắng.

“Đây là lần đầu con làm nhà sản xuất, kinh nghiệm không đủ, nếu như có chuyện thì nhớ nói nhà hỗ trợ.”

Lời bà nói đều giống như là suy nghĩ cho Giang Kiều, thế nhưng cô biết rõ, bà ta là muốn một chuyện khác.

Giang Kiều thu lại ý cười, giống như lơ đãng nói, “Không lẽ bà không biết tập đoàn Phong thị đã quyết định đầu tư sao?”

Căn bản Trác Man Nhân muốn mượn việc này để làm khó dễ Giang Kiều, không ngờ rằng tập đoàn Phong thị lại đột ngột ra tay.

Cú điện thoại này của Trác Man Nhân đã hết sức rõ ràng, bà muốn thông qua lời của Giang Kiều mà biết được quan hệ của cô với tập đoàn Phong thị.

Nhưng Giang Kiều lại không thành toàn cho ước nguyện của bà, cố ý lảng tránh nói, “Tập đoàn Phong thị cùng với công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng có hợp tác, chuyện này hình như cũng không có gì bí mật.”

Trác Man Nhân nói, “Con có quan hệ với tập đoàn Phong thị từ khi nào vậy?”

“Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.” Giang Kiều bỏ qua lời nói của Trác Man Nhân, lãnh đạm nói, “Nếu như bà muốn biết, không bằng tự đi hỏi đi.”

Giọng nói của cô trầm xuống, Trác Man Nhân nghe được sốt ruột trong lời nói của cô, lập tức dừng câu chuyện lại, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi chút đi.”

Giang Kiều lười biếng ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Tầm mắt của cô liếc qua màn hình tối của điện thoại rồi mới rời đi.

....

Sân bay Mặc Thành.

Ngày hôm đó sân bay cực kỳ ồn ào, rất nhiều fan cùng với ký giả vây quanh sân bay, ánh mắt của mọi người luôn nhìn vào lối ra, đợi một người đến.

Chính là siêu sao Thẩm Ngôn Phóng.

Thẩm Ngôn Phóng thuộc lớp thần tượng trẻ tuổi, vừa được xuất đạo lập tức nổi tiếng, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Vé vào cửa concert của anh bán hết trong thời gian cực ngắn, bộ phim anh đóng vai nam chính cũng được bán hết sạch vé, đưa anh đạt ngôi vị quán quân phòng bán vé.

Vừa biết Thẩm Ngôn Phóng sẽ đến hôm nay, mọi người đều chuẩn bị từ rất sớm.

Thân ảnh Thẩm Ngôn Phóng vừa xuất hiện ở cửa, sân bay trong nháy mắt liền ầm ĩ lên, tiếng thét chói tai của fan nhất thời phá tan vắng vẻ ở sân bay.

Trong ánh sáng nhẹ nhàng, có một người chậm rãi tiến tới.

Thẩm Ngôn Phóng mặc một chiếc áo phông đơn giản, nhưng thân hình anh cao to, rất bắt mắt trong một đám người.

Anh đeo một cặp kính râm lớn che đi phần lớn khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí chất đặc biệt của anh.

Các phóng viên của tuần san giải trí đã sớm đến sân bay đợi một lúc lâu, chính là vì Thẩm Ngôn Phóng mà đợi, chỉ hy vọng có thể bắt được nhiều ảnh đẹp.

Lúc này, bọn họ đồng loạt giơ lên camera trong tay.

Thẩm Ngôn Phóng đứng bên cạnh quản lý, quản lý bất chợt nói nhỏ với anh mấy câu.

Anh chậm rãi nâng mắt, không để ý mà nhìn xung quanh, sau đó, ánh mắt anh nhìn về phía nhóm fan, hơi nhếch môi mỏng.

Chỉ trong thời gian ngắn, tiếng vang ở sân bay càng lớn thêm. Mặc dù xung quanh náo động như vậy, nhưng khóe miệng Thẩm Ngôn Phóng vẫn thủy chung mang theo một tia tươi cười nhẹ nhàng.

Bảo vệ vây xung quanh Thẩm Ngôn Phóng, không để những người khác tới gần. Anh thong thả bước, đi qua sân bay chật chội, vượt ra ngoài.

Thẩm Ngôn Phóng bước lên xe ô tô đen, nhanh chóng biến mất khỏi sân bay.

Anh dựa vào lưng ghế, nâng tay tháo kính râm. Đằng sau mắt kính to là ngũ quan sắc xảo, đôi mắt phượng dài nhỏ yêu nghiệt quét nhìn xung quanh. Thẩm Ngôn Phóng cúi đầu, không để ý mà xem điện thoại.

Quản lý quay đầu, nhìn về phía anh, “Ngôn Phóng, tôi nói cho cậu một chút về lịch trình tiếp theo.”

“Ngày mai cậu phải đến Thượng Hải quay Chân Nhân Tú.”

“Công ty đã giúp cậu nói chuyện với đạo diễn Hàn về bộ phim của ông, đã quyết định để tháng sau cậu bắt đầu vào tổ quay phim rồi.”

“....”

Quản lý vẫn tiếp tục nói, nhưng Thẩm Ngôn Phóng ngay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn, giống như hoàn toàn không để mấy thứ này vào trong lòng.

Thẩm Ngôn Phóng cúi đầu, chăm chú nhìn vào điện thoại, ngón tay thon dài của anh xẹt qua màn hình, tùy ý xem nội dung trên điện thoại. Đột nhiên, động tác của anh dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại, nhìn chăm chú một tin tức.

Nội dung tin tức chính là đại tiểu thư tập đoàn Giang thị đã về nước, hiện tại cô đã trở thành nhà sản xuất phim của công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng, nghe nói bộ phim của cô mấy ngày nữa sẽ bắt đầu khai máy.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Ngôn Phóng hơi nhúc nhích, trong đầu anh xẹt qua khuôn mặt Giang Kiều. Thần sắc tùy ý ban đầu cũng giảm đi, bên môi hiện lên nụ cười như có như không.

Chợt, anh nói, “Xế chiều nay có lịch trình gì không?” Trong xe yên tĩnh vang lên giọng nói của anh.

Quản lý ngây người, Thẩm Ngôn Phóng trước giờ luôn không thèm để ý đến lịch trình, cũng chưa từng mở miệng hỏi qua chuyện này.

“Công ty tạm thời để cho cậu tiếp nhận một cuộc phỏng vấn, là phỏng vấn của tuần san Nam Phương Bát Quát. MC đã đến rồi, cho nên quyết định hôm nay sẽ tiến hành phỏng vấn.”

Thẩm Ngôn Phóng híp mắt, bỗng dưng mở miệng, cắt đứt giọng của quản lý, “Đẩy xuống.”

Hai chữ hời hợt với giọng nói nhàn nhạt, lại lộ ra một tia ung dung, bình tĩnh mà kiên quyết.

Quản lý giật mình.

Thẩm Ngôn Phóng liếc nhìn quản lý, không nhanh không chậm nói, “Chiều nay tôi có việc, không nhận bất kỳ việc gì.”

Vẫn là giọng nói kiên quyết ấy.

Quản lý lấy lại tinh thần, nói, “Vậy tôi giúp cậu liên hệ với phía tuần san Nam Phương Bát Quái, dời lại ngày phỏng vấn.”

Giọng nói của Thẩm Ngôn Phóng lại vang lên, “Bây giờ đến công ty đi.” Sau đó, anh liền nhắm nghiền hai mắt, không thèm nhắc lại.

Xe chầm chậm chạy về phía trước, xuyên qua phố phường huyên náo, quẹo qua mấy vòng, sau liền dừng trước cửa công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng.

Quản lý đi xử lý ít việc, Thẩm Ngôn Phóng chậm rãi đi trên đường. Anh suy tư một hồi, nhấc bước chân đi tới phía phòng họp. Thẩm Ngôn Phóng đi tới hành lang, lúc này ở đây không có người, anh rảnh rỗi dựa lưng trên tường, tư thế cực kỳ biếng nhác.

Bên ngoài phòng họp là tường thủy tinh, ánh mặt trời hạ xuống, hiện lên ánh sáng trong trẻo lạnh bạc. Lúc này, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt nhất thời bị kiềm hãm, thẳng tắp nhìn tới cô.

Ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng dọc theo hành lang yên tĩnh, lướt qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhìn vào trong phòng họp.

Trong phòng họp, Giang Kiều đang nói chuyện. Thẩm Ngôn Phóng yên tĩnh nhìn, đôi mắt hẹp dài hiện lên chút màu sắc, không rõ tâm tình.

Giang Kiều hơi nghiêng mặt, mái tóc đen dài rũ xuống, làn da cô trắng nõn, chiếc cằm có độ cong hoàn hảo.

Ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng chậm rãi xẹt qua Giang Kiều, thần sắc anh trở nên nhu hòa, môi mỏng hơi câu lên, nở một nụ cười ôn nhu.

Anh ngưng mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt hẹp dài đều là ý cười dịu dàng.

Ánh mặt trời dịu dàng mà ấm áp, Thẩm Ngôn Phóng an tĩnh đứng đó, ánh mắt vẫn không rời đi.

Một lát sau, anh liếc Giang Kiều thêm một cái, sau đó mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra ngoài.

.....

Tổng giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng nhận được một cú điện thoại, là thư ký Nhậm của tập đoàn Phong thị gọi tới. Tổng giám đốc nhận được thông báo, cứ nghĩ đến cuộc điện thoại thông báo đến đột ngột này, ông lại khó mà nén được kích động trong lòng.

Sau khi hội nghị cấp cao ở tập đoàn Phong thị kết thúc, đề nghị đầu tư đối với công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng được thông qua. Chủ tịch tập đoàn Phong thị, Phong Dịch sẽ ký hợp đồng ngày hôm nay.

Tổng giám đốc lập tức đi thang máy xuống tầng, đứng ở cửa chờ Phong Dịch tới.

Giống như đã quen biết, tổng giám đốc cùng Phong Dịch đi vào thang máy, thỉnh thoảng lại nhắc tới chuyện của công ty. Nhưng ông cũng không phát hiện, Phong Dịch căn bản không để ý chút nào đến lời ông nói.

Tầm mắt lạnh nhạt của Phong Dịch quét qua xung quanh, giống như đang muốn tìm kiếm một người.

Đi tới tầng 19, Phong Dịch liền bước ra khỏi thang máy, tổng giám đốc ở bên cạnh cũng đi theo bên cạnh. Hai người tiến vào hành lang rộng rãi sáng sủa. Văn phòng của tổng giám đốc ở phía cuối hành lang, Phong Dịch liền cất bước hướng tới căn phòng cuối cùng ấy.

Lúc này, một người phụ nữ lại đi qua Phong Dịch, trên người cô có một cỗ mùi hương quen thuộc, là mùi hoa hồng nhàn nhạt, phảng phất giống như mùi hương đêm đó.

Bước chân Phong Dịch ngừng lại một giây, Giang Kiều ở đây, anh đã nhìn thấy cái bóng lưng quen thuộc kia.

Giang Kiều liền nghe được một giọng nói vang lên phía sau, “Đứng lại.” Giọng nói đó trầm thấp cứng cỏi, không cho phép cô coi nhẹ.

Giang Kiều mặc một bộ váy đỏ, cô dừng bước chân, làn váy cũng dừng lại theo.

Tầm mắt Phong Dịch thẳng tắp nhìn vào cô.

Tổng giám đốc bên cạnh đột ngột nói, “Đây là Giang Kiều, là người hôm qua đến Phong thị để...”

Phong Dịch lại mở miệng cắt đứt lời ông, “Tôi biết.” Ánh mắt anh đuổi theo Giang Kiều, cô cũng nhìn anh.

Anh nhìn cô, quét mắt từ trên xuống dưới Giang Kiều một lượt. Hôm nay cô mặc một bộ váy dài đến đầu gúi, làn váy ở trên bắp đùi trắng như tuyết hơi đung đưa.

Tổng giám đốc ngơ ngẩn, “Phong tổng, còn chuyện ký hợp đồng thì sao?”

Lúc này, Phong Dịch đã xoay người, giọng nói lạnh lẽo như thường, “Việc đầu tư lần này, buổi chiều bàn lại.”

Sau đó anh cũng không nói gì thêm với tổng giám đốc mà trực tiếp đi về phía Giang Kiều.

Mắt thấy Phong Dịch tới gần, Giang Kiều không nhúc nhích, cô đứng ở nơi đó, phảng phất giống như đang chờ anh đi tới. Thần sắc anh cực kỳ lười biếng, từng bước từng bước tới gần cô.

Phong Dịch nhìn chằm chằm đôi mắt, hỏi, “Phòng làm việc của cô ở đâu?”

Giang Kiều chống lại tầm mắt Phong Dịch, đáy mắt chứa ý cười như có như không. Cô không trả lời, chỉ xoay người đi về phía trước. Một giây sau, Phong Dịch cũng đi theo.

Người bên ngoài nhìn thấy hai người bọn họ, đều tự mình ngầm hiểu.

Phong Dịch dừng bước chân, Giang Kiều tiến lên mở cửa, cô không nhúc nhích, nhường anh đi vào trước.

Dưới những con mắt nhìn trừng trừng bọn họ, hai người cùng nhau tiến vào phòng làm việc của Giang Kiều. Sau đó, cửa phòng đóng chặt, ngăn lại tầm mắt bên ngoài.

Tất cả giống như đều hợp lý, ngay cả việc đầu tư đột nhiên xuất hiện hôm qua cũng vậy. Cao tầng tập đoàn Phong thị nặc danh chỉ tên gặp Giang Kiều....

Thế nhưng ánh mắt bọn họ chỉ thấy được cánh cửa đen thui đóng lại, bên trong đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, không có ai biết.

.....

Bên trong gian phòng.

Sau khi Phong Dịch tiến vào phòng, Giang Kiều chợt dừng bước, quét mắt nhìn anh.

Nhận ra phía sau không còn động tĩnh, Phong Dịch theo bản năng quay đầu lại nhìn Giang Kiều. Cô dựa trên cửa, giống như không định sẽ tiến tới.

Môi mỏng của Phong Dịch khẽ mở, “Giang Kiều.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Thanh tuyến của anh rất trầm, lọt vào trong tai Giang Kiều, lại hiện lên một chút dụ hoặc không hiểu được.

“Phong tổng, chúng ta cứ nói chuyện như vậy sao? Chẳng bằng....” Giang Kiều hơi nhếch khóe môi, “Cùng nhau ngồi xuống, sau đó chúng ta hẵng nói tiếp?”

Hai chữ “ngồi xuống” được Giang Kiều tận lực nhấn mạnh.

Dù chỉ là một câu nghi vấn cực kỳ đơn giản, thế nhưng Giang Kiều lại dùng ngữ khí như vậy để nói, không tránh được mang theo vài phần cảm giác ái muội.

Phong Dịch trầm giọng nói, “Đi đi.”

Giang Kiều nâng mi, lúc này, cô nhích người qua, hơi xoay người, làn váy màu đỏ liền theo đó mà cử động.

Phong Dịch nhớ đến mảnh vải đen dính máu tối qua, nhưng khi hắn nhìn đến đôi chân cô, lại chỉ thấy làn da trắng nõn đáng chú ý.

Bên ngoài cửa sổ công ty là mùa hè khô nóng, cùng với không khí lành lạnh bên trong đối lập, trong lúc đó hai người lại cách một tầng thủy tinh trong suốt cứng rắn.

Một nửa nóng, một nửa lạnh, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ. Cũng giống như con người Giang Kiều.

Thần sắc Giang Kiều lạnh lùng, nhưng khi cô nhìn đến Phong Dịch, ánh mắt luôn luôn nóng bỏng. Tầm mắt anh chậm rãi di chuyển, vừa đúng chống lại tầm mắt cô.

Giang Kiều nhìn chằm chằm anh, không cần bỏ công che giấu ánh mắt giống như nhìn con mồi của cô.

Cô liếc mắt nhìn đai lưng Phong Dịch, hai khóe môi cong lên cười cười.

Ánh mắt của Phong Dịch cực kỳ thản nhiên, đáy mắt anh tối đen sâu hoắm, vừa trầm mặc lại vừa đầy thâm thúy, chính là ánh mắt xem xét của một người đàn ông dành cho người phụ nữ.

Anh liếc nhìn phần đùi non của Giang Kiều một cái, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.