Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 48: Chương 48




Editor: Cà Rốt Hồng

Doãn Manh ngậm nhân bánh bà xã gạo nếp lên tới. Đồ tham ăn Phùng Linh Khải kia đi theo ở đằng sau, bưng một mâm đựng bánh bà xã nóng hổi và bốn ly cà phê, trong miệng vừa nhai vừa lầu bầu: “Lâm Kha thật là sanh ở trong ổ phúc. Tớ thật sự muốn đoạt lấy dì Mai quá đi!”

Hai người lần lượt tiến vào phòng của Lâm Kha.

Doãn Manh đối mặt với vẻ mặt có chút kỳ quái của Trần Tư Dĩnh. Lâm Kha thì ngược lại cầm bài thi hai chân bắt chéo vẻ mặt thích ý, không khí có chút vi diệu.

“Khụ khụ, nhà các cậu có thói quen gì ngộ vậy, ban đêm ban hôm uống cà phê, không sợ không ngủ được sao?” Trần Tư Dĩnh châm chọc.

Lâm Kha cầm lấy tách cà phê màu xanh đậm của cậu ta: “Emma vẫn uống, chắc là thói quen của dì Mai, cho nên pha giúp các cậu mỗi người một ly.”

Doãn Manh nhìn tư thế thuần thục của cậu ta, rõ ràng là cậu thích uống thì phải!

Trần Tư Dĩnh nhấp một miếng liền không uống nữa, nói là thân thể tương đối nhạy cảm, uống sẽ mất ngủ. Phùng Linh Khải này là tiểu tử điên ngược lại không thèm để ý, uống luôn tách Trần Tư Dĩnh cho.

Đến khi Lâm Kha rốt cuộc cũng “Thuộc” đầy đủ bài Quy Điền Viên Cư xong, Doãn Manh gần như là nước mắt giàn giụa.

“Ăn cơm đi, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi!” Phùng Linh Khải cũng kêu gào lên rồi.

Lâm Kha liếc mắt xem thường: “Tham ăn.”

Emma đi ra ngoài gặp bạn. Ăn cơm cũng chỉ có Lâm Kha và mấy người Doãn Manh.

Dì Mai làm cơm ăn rất là ngon, đám tham ăn trên cơ bản đều ăn đến miệng bóng loáng. Ngay cả bệnh nhân như Lâm Kha, cũng bởi vì bọn Doãn Manh đến ăn thật là nhiều, nhìn cũng không giống bệnh nhân. Sau khi ăn uống no đủ, Doãn Manh nhìn Lâm Kha mặt đỏ lừ lừ kỳ quái hỏi: “Không phải cậu bị bệnh sao? Thế nào cảm thấy một chút cũng không có sao. . . . . .”

Lâm Kha nghiêng đầu: “Đây không phải là nhìn thấy các cậu, tâm tình tốt sao?”

“Cậu thật sự không cần nghỉ ngơi sao, chúng tôi đã ngây ngô từ giữa trưa đến bây giờ rồi. Cậu không muốn nghỉ ngơi một chút sao?” Doãn Manh thử hỏi.

Lâm Kha: “Ah hả? Đã tối rồi à ~” đồng hồ ở phòng khách tí tách, đã gần 9 giờ rồi. Bọn họ ở chỗ này ngây ngô quá lâu.

Trần Tư Dĩnh là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Nguy rồi! Cũng đã trễ thế này! Mẹ tớ sẽ nóng ruột muốn chết, thế nào lại không gọi điện thoại?” Cô nàng lấy điện thoại di động ra nhìn lên, ngũ quan đều cau lại với nhau, “Hỏng rồi! Điện thoại di động của tớ hết pin, cho nên điện thoại vẫn không có kêu.” Nói xong cô nàng liền nhảy dựng lên đi tìm dì Mai mượn điện thoại nhà Lâm Kha.

Doãn Manh nhìn điện thoại di động của mình, không ai điện tới, đoán chừng là ba mẹ cũng chưa có về, nhưng cũng đã muộn rồi: “Kha thần, cậu xem nếu không chúng tôi đi về trước, tôi cảm thấy tinh thần cậu không tệ, trên mặt này. . . . . . Mấy ngày nữa cũng sẽ lặn mất, đến lúc đó là có thể đi học. Kỳ thi cuối kỳ cuối tuần tới, nhất định cậu có thể vượt qua.”

Lâm Kha cũng không biết là bởi vì bọn họ sắp đi, hay là giằng co một ngày mệt mỏi, tinh thần cũng có chút uể oải: “Oh, tôi gọi chú Lưu tới đưa cậu, các cậu về.” Sách lược kéo dài của mình thất bại ~

Chú Lưu là tài xế của công ty ba Lâm Kha, bình thường đều là ba cậu ta trở về mới gọi ông ấy. Emma thì thích tự mình lái xe chạy khắp nơi hơn.

Doãn Manh vội xua tay, bịt kín miệng của Phùng Linh Khải muốn bật thốt lên”Vậy thì tốt” : “Đừng làm phiền người ta, cậu đi lên ngủ một chút đi. Hiện tại tuyến xe điện ngầm số 2 bên cạnh còn chạy mà ~”

Đúng lúc này Trần Tư Dĩnh đi gọi điện thoại về: “Mẹ tớ đến rồi! Bà nói đúng lúc có thể đưa các cậu đến trạm xe điện ngầm.”

“Ok! Thật là làm phiền mẹ cậu!” Doãn Manh cảm kích nói.

Lâm Kha nhún vai một cái, không nói gì.

Không bao lâu sau, mẹ Trần Tư Dĩnh đã tới rồi. Khí chất của bà ấy vẫn giống như trước, thấy được bóng dáng của Trần Tư Dĩnh vẻ mặt lập tức liền buông lỏng, nhìn thấy trừ Trần Tư Dĩnh chỉ có hai người Doãn Manh và Phùng Linh Khải, lập tức quyết định: “Dì đưa các con về nhà luôn, dù sao cũng đều là ngồi xe, cũng đã trễ thế này.”

Doãn Manh và Phùng Linh Khải ( hiện tại trái lại cậu ta đã biết khách khí ) từ chối hồi lâu cũng bị nhiệt tình của mẹ Trần Tư Dĩnh ngăn chặn: “Khách khí cái gì? Lái xe rất nhanh, mau nói chỗ ở nào.”

Xe chạy quả thật nhanh, đầu tiên mẹ Trần lái xe đưa Phùng Linh Khải về nhà ở gần đây.

Chỗ ngồi sau xe còn dư lại Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng có thể nói chút chuyện riêng của mình: “Nói đến Doãn Manh, cậu có kế hoạch cho kỳ nghỉ không?”

Đợi chút cái vấn đề này hình như quen quen.

Doãn Manh tạm dừng lại: “À? Tớ còn chưa có sắp xếp, cậu có kế hoạch gì?”

Trần Tư Dĩnh nhận được câu trả lời muốn nghe, hắng giọng một cái cười nói: “Tớ có một chị họ đi học ở California Mĩ, cho nên ngày nghỉ rủ tớ đi Mĩ chơi ah!”

Doãn Manh táng tụng: “Vậy thật tốt á ~ hiện tại bên kia khẳng định ấm áp hơn bên này á, chừng nào cậu đi? Trước khi cậu đi, tớ phải hoạch định xong cùng nhau chơi cái gì.”

Trần Tư Dĩnh liếc mắt nhìn mẹ Trần, mẹ Trần gật đầu một cái, cô nàng liền mở miệng: “Tớ muốn rủ cậu cùng đi với tớ á ~ ba mẹ tớ có thể không đi được, một mình tớ đi lại không yên tâm, vé máy bay đơn vị của mẹ tớ chi trả rồi! Cho nên chi phí ở bên kia cậu hoàn toàn không cần chi trả. Vì thế. . . . . Cậu muốn đi cùng không?”

Nói xong cô ấy nhìn xem nét mặt của Doãn Manh.

Doãn Manh thoáng kinh ngạc cười nói: “Chuyện này không tốt lắm đâu. Tớ muốn đi thì vẫn phải tự tớ. . . . . .”

Trần Tư Dĩnh lập tức nói: “Là tớ kiên quyết kéo cậu đi! Đã nói tất cả chúng tớ mời rùi~ cậu không cần ngại như vậy á!”

“Được rồi ~ trước tiên để tớ hỏi ba mẹ tớ đã! Nếu có thể sẽ nói cho cậu ~” thịnh tình không thể từ chối, Doãn Manh chần chừ một chút.

Trần Tư Dĩnh vừa thấy cô đồng ý cũng vui mừng vỗ vỗ Doãn Manh: “Được á! Vậy thì tớ chờ thư hồi âm của cậu~”

Trên thực tế cô nàng càng không biết những rối rắm trong lòng của Doãn Manh.

Rốt cuộc là muốn cùng Hoa Bội học vẽ hay là muốn cùng Trần Tư Dĩnh đi Mĩ?

Không ngờ rằng về tới nhà, Doãn Manh lại đón một cái hẹn nữa.

Vừa để cặp sách xuống, điện thoại di động của cô run lên.

Mở ra xem, không ngờ là Hậu Nghiêu Sở mai danh ẩn tích đã lâu gởi tới. Phía trên hiện rõ biệt hiệu Doãn Manh ban cho cậu ta: anh chàng hot boy.

Thật ra thì cô cũng không có cố ý tránh cậu ta, mà là gần đây gần tới thi cuối kỳ, tiết học lớp Vật Lý ngoại khóa kết khóa. Mà cậu ta lại ở lớp 4, không cùng tầng lầu, bình thường căn bản không gặp được, cho nên tính toán cũng đã lâu không có gặp mặt.

Doãn Manh xoay đầu một cái, mở tin nhắn kia ra.

—— Doãn Manh? Nghỉ đông cậu còn tiếp tục đăng ký lớp vật lý không?

Thật ra thì Doãn Manh không có ý định đăng ký tiếp, bởi vì theo phương pháp học tập lão Ngô dạy, sau khi nắm chắt được quy luật cô cảm thấy mình bây giờ đã hoàn toàn có thể không cần dựa vào người khác, hơn nữa có Plugin Lâm Kha kia ở đây đã đủ dùng vượt qua vật lý cao trung.

Không thì lên cao tam lúc ôn tập nước rút thi đại học lại đăng ký lớp.

Vì vậy, cô hồi âm nói thật —— tôi không đăng ký nữa, lười _(:3” ∠)_【 tôi có Plugin rồi.

Hot boy hồi âm rất nhanh chóng: Oh. Lâm Kha đó à. . . . . .

Doãn Manh nghẹn lời, còn chưa có trả lời, tin nhắn tiếp theo đã tới: Cầu người không bằng cầu mình, lão Ngô nói lớp chúng ta học lúc trước, mở lớp tiếp chiết khấu 6%, cậu vẫn nên suy nghĩ thêm một chút đi.

Mẹ nó, 6%! ! Gần như gần bằng với nửa giá ah! Đây có nghĩa là tiết kiệm ít nhất gần một ngàn đồng. Doãn Manh không có đường ranh giới cuối cùng bỗng chốc dao động, thật ra chính sách này của Ưu học rất bình thường. Loại lớp S này bản chất chính là vì có thể giữ lại học sinh giỏi, lúc thi vào đại học nếu thi tốt, giống như treo lên một chiêu bài chữ vàng có khả năng hấp dẫn nhiều học sinh hơn. Nhưng giống như là lớp A hoặc là lớp B, thậm chí ngay cả lớp C thì không có khả năng được hưởng loại chính sách này.

Bất kể như thế nào, những lời này của Hậu Nghiêu Sở quả thật làm dao động suy nghĩ của Doãn Manh. Đúng thật á! Mỗi ngày quỳ liếm Lâm Kha thật sự là. . . . . . Cho dù không nói yêu cầu trình độ cao, nhưng cũng có không ít thời điểm hai người bọn họ chiến tranh lạnh. Hơn nữa về sau nếu như ngày đó Lâm Kha phát chứng phản nghịch thời kỳ trưởng thành, hoặc là có cô bạn gái nhỏ, cô cũng không thể làm Tiểu Tam á!

—— Được, đợi tôi suy tính một chút.

Rất tốt. Hiện tại chuyện nghỉ đông lại xếp thành một hàng. Cô cũng không biết phải làm sao cho tốt.

Có lúc nhân duyên tốt quá cũng thật là buồn ah ╮(╯▽╰)╭. Nhưng mà loại chuyện này, vẫn phải chờ thi cuối kỳ xong rồi bàn lại, trước mắt quan trọng nhất vẫn là hạng nhất này.

Tháng 12 thành phố B thật sự có rét đậm, Nguyên Đán đi qua lập tức nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Kha thần gần như là trước một ngày thi cuối kỳ tới trường học, lúc này khuôn mặt của cậu ta đã khôi phục khuôn mặt trắng hồng ban đầu của thiếu niên, hiển nhiên hai tuần lễ “Bế quan” đã làm cho làn da màu đồng trở về màu da vốn có, nốt đậu lặn mất cũng không có để lại sẹo.

Doãn Manh nhìn cậu ta có chút la cà ngồi ở sau bàn cô, mở miệng sắc bén: “Lão tổng ngài cuối cùng cũng đi học, như thế nào, học thuộc hết mấy bài đọc thuộc lòng chưa?”

Lâm Kha chậc một tiếng: “Tại sao không làm cho người ta thích như vậy. Tôi vừa tới liền nói chuyện này với tôi.”

Doãn Manh: “Ối, lần trước tôi quên nói. Cô Lý nói nếu ai ở kỳ thi cuối kỳ làm sai lấp chỗ trống đọc thuộc lòng, thì sau thi học kỳ người đó sẽ phải một mình tìm cô ấy chép sách. . . . . .”

“Mẹ nó, sao cậu không nói sớm.” Lâm Kha vẻ mặt kinh hãi.

Trần Tư Dĩnh chỉ sợ thiên hạ không loạn kia liếc mắt xem thường: “Đừng giả bộ.”

Cô Lý đi tới phát số bố trí thi cuối kỳ. Quy trình giống như kỳ thi giữa kỳ, tất cả mọi người bị điều động đến tất cả các lớp cao nhất thi.

Không biết Lâm Kha có thần phù hộ gì, từ trước đến giờ không có thay đổi vị trí, vẫn ở lớp mình như cũ.

Đáng tiếc bản thân cậu ta thì ngược lại không có vui mừng như vậy: “Lại bị chỉ định phải quét dọn vệ sinh.”

Doãn Manh bắt được tờ giấy, phát hiện lần này cô cũng ở lớp 7, bĩu bĩu môi: “Tôi tới giúp cậu.”

Trái với Lâm Kha, Doãn Manh lại nghĩ thi ở tại lớp mình, suy cho cùng hoàn cảnh quen thuộc, có cảm giác an toàn nhiều hơn mấy phần.

Trần Tư Dĩnh bị phân đến lớp 1mà Doãn Manh thi giữa kỳ ngây ngốc, cô nàng không có phản ứng gì. Chỉ có điều Doãn Manh thì ngược lại có chút lo lắng cho lời nguyền “Không nói chuyện yêu đương thì thi hỏng việc, nói chuyện yêu thương liền phát huy vượt qua tiêu chuẩn” kia của cô ấy, mấy ngày nay vẫn lôi kéo cô ấy ôn tập.

Trần Tư Dĩnh thì ngược lại chưa hề bất mãn, vẫn học tập coi như là nghiêm túc, tâm tình nhìn qua cũng rất bình tĩnh.

Doãn Manh đè xuống nghi ngờ trong lòng, hẵn là suông sẻ, đừng không có việc gì quan tâm bậy bạ.

Cuộc thi cuối kỳ cứ như vậy mở màn, cô Lý có lòng tin mười phần, các học sinh trong lớp từ trước đến giờ rất phối hợp học tập, ở đây ra chính sách điên cuồng phát bài thi xuống dưới, thật ra thì có rất nhiều lớp đã tiến hành phát bài thi xuống, nhưng tình trạng thu về được là không ai làm, mà lớp 7 trước sau như một duy trì nghị lực phấn đấu tiến về phía trước, chỉ một điểm này mà nói, bất kể như thế nào cũng không có khả năng kém hơn những lớp ban phổ thông khác.

Dĩ nhiên kỳ thật trước mắt cô ấy lo lắng nhất chính là Lâm Kha có thể giữ vững trình độ nằm trong top 5 toàn khối hay không. Tình trạng lớp 7 này gần như ngang bằng với ban thực nghiệm, trên bản chất còn có một phần công lao của Lâm Kha. Trong lớp phổ thông xuất hiện một học sinh mũi nhọn quả thật không phải là quá hiếm thấy. Nhưng suy cho cùng lần này, trước hai tuần lễ thi kỳ thi quan trọng vẫn luôn nghỉ bệnh ở nhà, hiện tại đến cũng không thấy cậu ta học tập hoặc là muốn tới tìm cô hỏi bài, bộ dạng không thèm để ý đến cuộc thi.

Cũng không biết giữa kỳ đứa nhỏ này làm thế nào đạt được thành tích, hồi tưởng lại giữa kỳ qua cũng rất không giải thích được, cảm giác giống như là tiếng xé gió lặng lẽ bất ngờ ập tới vậy.

Cô Lý vừa nhìn bọn họ tự học vừa rầu rỉ, Doãn Manh lại đưa một quyển tập màu xanh cho Lâm Kha.

Lâm Kha ho hai tiếng: “Đây là cái gì.”

Doãn Manh nhìn trời một chút, có chút không tình nguyện: “Tập ghi chép còn lại.”

Rất tốt, Kha thần đã khôi phục lại vẻ mặt đầy hồng quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.