Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 13: Chương 13




Cuối cùng Doãn Manh vẫn mặt dày điền vào thẻ hỗ trợ học tập. Mặc dù bọn họ không có hỗ trợ nhau, nhưng ít nhất là cô có học nhá! \(~▽~)/ cho nên không tính là gạt người!

Cô Lý rất hài lòng, cảm thấy phương pháp này rất tốt. Dù sao cũng không phải tất cả đứa trẻ nào cũng đều giống như Doãn Manh không ai quản cũng có thể tự chủ học tập, giống như Lý Lộ Hàn Siêu vậy, coi như không có khả năng giống như Doãn Manh, nhưng dù sao cũng hơn một mình phí hết thời gian.

Chiều thứ ba, lúc lớp đang tự học cô số học – cô Vương ôm bài kiểm tra bước đi như bay đi vào, vỗ bàn: “Trật tự! Cất hết sách vở vào đi! Chúng ta bắt đầu!”

Phía dưới một tràng gào khóc thảm thiết ——

“Thưa cô! Còn chưa có chuẩn bị xong ! Nếu không để ngày mai rồi kiểm tra cô.”

Cô Vương cười lạnh một tiếng: “Hừ, bây giờ biết sốt ruột? Đi học làm gì? Tan lớp làm gì? Tối ngày hôm qua làm gì? Mau cất vào! Tổ nào im lặng trước thì phát tổ đó, thời gian kiểm tra một tiếng, làm xong là có thể đi!”

Phía dưới các bạn học lại ồn ào một trận.

Cô Vương rất có cá tính, mạnh mẽ vang dội, mặc dù là giáo viên nữ nhưng toàn thân lại mang khí phách hiệp nữ hiên ngang, nghe nói đã từng ở trong quân ngũ một thời gian, chú trọng nhất chính là hiệu suất. Cho nên cô ấy thưởng thức nhất chính là hành động tác phong gọn gàng lưu loát, đối với những thứ lề mà lề mề kia vô cùng chướng mắt.

Cho nên cô ấy chưa bao giờ là loại giáo viên tuân thủ các quy tắc cứng nhắc, cho tới bây giờ bài tập phần lớn cũng không thu lại, thi kiểm tra mới là trọng yếu.

Các bạn học đều ngồi yên lặng xong, cô Vương bắt đầu phát bài kiểm tra. Từng tờ giấy kiểm tra trắng bóng được phát ra, loại sớm có chuẩn bị giống như Doãn Manh dĩ nhiên là không sợ, còn loại như Hàn Siêu này thì mặt mày ủ dột rồi.

Cô Vương cũng không phải như thầy Vu lớp một không làm khó chết học sinh trong lòng không thoải mái kia, ra đề phần lớn vẫn theo quy củ thường lệ, lúc trước Doãn Manh đã tự mình càn quét ôn tập một lần.

Làm vô cùng thuận tay, một câu nối tiếp một câu đều trôi chảy. Chỉ có điều tới câu cuối cùng, Doãn Manh lấy giấy nháp tính cả buổi, tính ra được một đáp án thoạt nhìn hoàn toàn không thể là đáp án. Doãn Manh cố suy nghĩ vò đầu bứt tai giày vò cả buổi vẫn không có nghĩ ra.

Loại bài kiểm tra hàng tuần này về cơ bản giáo viên trông coi đều không nghiêm lắm, bình thường giáo viên đều ở hàng đầu tiên nhìn xuống, không để ý lắm thậm chí có giáo viên có thể ở trong văn phòng ngây ngô.

Cô Vương chấm bài kiểm tra vô cùng chuyên chú, phía dưới có chút tiếng động nhỏ chỉ cần tiếng vang không lớn sẽ hoàn toàn không để ý. Rất nhanh có mấy bạn học đã làm xong, thỉnh thoảng phát ra tiếng thì thầm trao đổi với nhau.

Doãn Manh quay đầu lại nhìn lên, đúng lúc đối mặt với tầm mắt của Lâm Kha. Người này đã sớm làm xong, đang ngồi ung dung! Nhìn như là đang kiểm tra lại bài.

Cô liếc qua một cái thật nhanh, phát hiện đáp án câu cuối cùng quả thật không giống như của cô. Doãn Manh nhìn xem cũng không muốn sao chép, mà là tìm kiếm an ủi trong lòng, chỉ tiếc an ủi trong lòng kia không tìm được, lại phát hiện ra cái sai sót lớn.

Cho nên câu này đúng là cô làm sai, trong lòng Doãn Manh rối rắm việc này ah, cắn đầu bút đổi rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng viết đầy giấy nháp, thứ có thể kéo ra toàn bộ đều kéo ra hết. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không có tính ra số kia của Lâm Kha. Bài kiểm tra cao trung này sao mà khó như thế? Hừ!

Khi đến giờ, không ai dám nộp bài trước. Sau khi nộp bài kiểm tra xong, trong lớp nháo động, các bạn học rối rít bắt đầu thảo luận đáp án bài kiểm tra số học.

Doãn Manh bĩu môi, có chút như đưa đám. Chỉ có điều cái này cũng không quá đả kích cô, thứ mấy đời chưa có xem qua, tài học mới học được một khoản thời gian như vậy muốn kiểm tra nhất lớp quả thật không có khả năng.

Từ trước đến nay tốc độ chấm bài kiểm tra của cô Vương vang danh kinh khủng, sáng sớm hôm sau, cô ấy đã cầm bài kiểm tra vỗ vào trên bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Doãn Manh đã cảm nhận được cô Vương thật sự đang tức giận, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

“Kiểm tra quá kém. Tôi thật sự vô cùng thất vọng. Đến nỗi tôi rất nghi ngờ các em có phải là học sinh cao trung trọng điểm hay không, nhiệt tình học tập ở sơ trung của các em đi đâu rồi? Có phải bởi vì không vào ban thực nghiệm liền lơi lỏng?”

“Điểm trung bình so với lớp 3 thực nghiệm tôi dạy kém 9. 8 điểm, đây chính là trình độ hiện tại của các em sao?” Thất Trung mặc dù phân ban thực nghiệm và ban phổ thông, nhưng giáo viên đều giống nhau, mỗi giáo viên bộ môn đều phụ trách một lớp thực nghiệm và một lớp phổ thông, chưa bao giờ phân biệt đối xử.

“So với ban thực nghiệm các em thiếu cái gì? Là thông minh sao? Hoàn toàn không phải, các em thiếu chính là tâm học tập! Thiếu tính chủ động, mới có thể dậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi về phía sau. Hôm nay tôi nói rõ, cao trung và sơ trung không giống nhau, chúng tôi cũng sẽ không ép các em học, toàn bộ dựa vào chính mình, nếu hiện tại bản thân mình không cố gắng nắm chắc nền tảng, đến thi đại học hối hận cũng không kịp!”

Xem ra Cô Vương thật sự rất tức giận, sau khi nói xong vỗ vỗ bài kiểm tra để cho đại biểu môn phát bài kiểm tra.

Những lời này làm cho không khí trong lớp lâm vào khủng hoảng, bình thường các bạn học hay ồn ào cũng mất đi ý định quấy rối. Từng người một ngồi ngay ngắn nghe phê bình.

Lúc đầu Doãn Manh bị nói tâm tình cũng có chút nặng nề, nhưng cầm được bài kiểm tra nhìn thấy phía trên vẽ một số “86” thật to, thiếu chút nữa không kiềm được vui mừng nhảy lên ba thước cao!

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể kiểm tra đạt đến mức này, thật là không uổng công cô tốn bao nhiêu công sức! Học tập cũng không có khó như cô nghĩ vậy á, chỉ cần kiên trì! Loại vui vẻ này quả thật còn mãnh liệt hơn so với cô được thăng chức tăng lương ở đời trước nhiều.

Cố gắng ngăn chận kiêu ngạo đang nảy sinh trong lòng xuống, Doãn Manh đếm đếm, cô sai ở một câu điền vào chỗ trống, một câu lựa chọn, còn có một câu lớn xảy ra chút lỗi nhỏ. Mà bị trừ điểm nhiều nhất chính là câu lớn cuối cùng, tính cả buổi bôi xóa đồ thành một đám bồng bông, đáp án cũng chưa có viết ra.

Cô Vương lại lên tiếng: “Chỉ là, vẫn có học sinh nỗ lực. Thí dụ như bạn Lâm Kha, 96 điểm, cao nhất lớp, điểm còn cao hơn người cao nhất lớp 3. Tất cả mọi người phải học tập giống như bạn ấy, nỗ lực đều là không nhìn thấy, đừng tưởng rằng điểm số là xem TV một chút chơi trò chơi một chút thì có thể đạt được, chỉ có nỗ lực mới có thể. . . . . .”

Khóe mắt Doãn Manh nhìn thấy vẻ mặt chính nghĩa của Lâm Kha, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.

Giáo viên bắt đầu giải đề ở trên bảng đen, cho dù Doãn Manh đều biết cô cũng đi theo giáo viên giải lại một lần, hiểu càng thêm rõ ràng. Lúc giải đến câu cuối cùng, Doãn Manh rất là nghiêm túc nghe giảng.

Cách giải của cô Vương vô cùng rõ ràng, từng bước từng bước tuần tự mà tiến hành, nhưng Doãn Manh càng nghe càng cảm thấy nhìn quen mắt, đến cuối cùng, cô Vương cho ra một đáp án cô càng nhìn quen mắt hơn nữa.

Cái này!

Doãn Manh trợn tròn cặp mắt, đáp án này cô tính ra mà!

Doãn Manh sửng sốt vội vàng quay đầu lại: “Câu cuối cùng của cậu?”

Lâm Kha cũng rất kinh ngạc: “À? Tôi tính sai rồi á. . . . . .”

“Không phải cậu đã kiểm tra rồi sao? Tại sao không phát hiện ra?”

Lâm Kha lại càng kỳ quái: “Tôi kiểm tra khi nào? Cậu xem qua bài kiểm tra của tôi sao? Tôi làm xong thì luôn ngẩn người á. . . . . .”

Doãn Manh: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mẹ nó, cảm giác có khổ giấu ở trong lòng nói không ra lời thật là khó chịu. Chuyện này lại không thể trách Lâm Kha, là tự cô nhìn lén đáp án kia của cậu ta mà, cứ tưởng rằng học thần cũng sẽ không làm sai lại không nghĩ rằng thông minh quá sẽ bị thông minh hại. . . . . . Cô làm lại là đáp án đúng!

Lâm Kha: “Cậu làm sao vậy? Vẻ mặt vặn vẹo như thế kia.”

Doãn Manh cắn khăn tay nhỏ, hung hăng nói: “Không có việc gì.”

Lúc cô Vương giải xong bài kiểm tra, đúng lúc chuông tan học vang lên.

Cô Lý đi vào phòng học, vỗ vỗ tấm bảng đen: “Các em im lặng nào. Ngày mai chúng ta chơi xuân, chắc hẳn lúc trước các em cũng đã nghe nói qua. . . . . .”

“Ô! Yee ~~~~” phía dưới xao động thành một đoàn. Mặc dù tin tức chơi xuân đã sớm lưu truyền ở trong sân trường, nhưng lần này là thông báo chính thức, có lẽ là cô Lý vì để cho bọn họ lên lớp thật tốt, nên để trước một ngày mới nói cho bọn họ biết.

“Im lặng, im lặng, chờ tôi nói hết!” Cô Lý vỗ vỗ tay, “Các em cần phải xin phép, hôm nay nói cho tôi biết, trước 7 giờ 30 sáng ngày mai cần phải tới trường học. Bởi vì xe buýt của chúng ta chỉ chờ đến 7 giờ 40, các em không đến kịp vậy thì phải tự mình tự đi công viên Đàm Thanh. Cách nơi này không gần, đổi xe cũng không tiện, ngàn vạn lần đừng đến trễ.”

Sau đó cô Lý dặn dò vài nét chính về những vấn đề an toàn khác, rồi rời đi. Sau khi trải qua chuyện này, không khí bị bài kiểm tra số học làm cho mất tinh thần trong lớp tản đi sạch sẽ, các môn học buổi sáng vừa xong, liền bắt đầu có tiếng huyên náo dọn dẹp vệ sinh nam sinh dưới sự dẫn đầu của Hàn Siêu liền ôm cây chổi xông lên nhảy múa như người già nhảy disco, làm cho học sinh dưới bục cười đến không dừng được.

Doãn Manh cũng bị lây nhiễm không khí thoải mái này, oán niệm bị Lâm Kha hố (đúng hơn là dưới tình huống chính cậu ta cũng không biết) rốt cuộc tan biến đi một chút.

“Doãn Manh, tớ không muốn ăn ở nhà ăn QUQ. Chúng ta đi Triêu Việt đối diện ăn đi, tớ thật sự là ghét ăn cơm trưa ở trường . . . . .” Trần Tư Dĩnh vẻ mặt trông mong, lúc lắc cánh tay Doãn Manh không buông.

Doãn Manh có chút do dự, cô luôn có một loại chấp niệm đi học là phải ăn ở trường học, thế nhưng tuy rằng giá tiền thích hợp, nhà ăn của Thất Trung thật sự là không dám làm cho người ta khen tặng, làm cho cô cũng có chút muốn thiên vị.

“À? Thật sự có thể chứ?”

Trần Tư Dĩnh thấy hôm nay có thể có hi vọng, từ khi tựu trường khuyên đến bây giờ rốt cuộc Doãn Manh cũng buông lỏng một lần! Ngay lập tức đặt mông ngồi xuống: “Đương nhiên á! Chị hai à chị biết hiện tại có bao nhiêu người ăn cơm ở ngoài trường không?”

Doãn Manh suy tư một chút, cảm thấy kiểm tra không tệ cần phải cải thiện ăn uống một chút làm phần thưởng cho mình. Kết quả là lần đầu tiên đồng ý thỉnh cầu của người bạn nhỏ Tư Dĩnh từ khi tựu trường tới nay, hai người cùng nhau chạy tới dưới tầng hai Triêu Việt ăn một bữa Ma Lạt Thang hấp dẫn. Bởi vì không phải là hai ngày nghỉ, người thường ưa chuộng lẩu xếp hàng cũng không nhiều. Khách hàng cũng chỉ có học sinh và người làm việc ở chỗ này chiếm đa số, cho nên hai người cũng không xếp hàng mà trực tiếp ăn luôn.

Mặc dù tốn thời gian nhiều, nhưng ăn được món cay này thật là sảng khoái!

Doãn Manh ăn mồ hôi đầm đìa, ăn xong rồi ngay cả lạnh cũng không thấy, cô nắm tay lại, “Lần sau tớ thi 90 điểm trở lên chúng ta lại tới càn quét một bữa nữa nhá!”

Trần Tư Dĩnh lệ rơi đầy mặt QWQ: “Vậy ngày mai chúng ta vẫn phải ăn ở nhà ăn à. . . . .”

Doãn Manh nghiêm trang: “Ngày mai chúng ta đi chơi xuân, ngày mốt chúng ta ăn ở nhà ăn. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.