Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 18: Chương 18: Tiểu hồng long




Trong dãy núi Sulfur, có một huyệt động rất lớn, trong đó, có một cự thú đang chìm trong giấc ngủ ngắn.

Ưu nhã, mĩ lệ, to lớn, hung hãn… những từ ngữ đầy mâu thuẫn ấy lại dung hợp hoàn mĩ với con cự thú tựa ngọn núi này. Lân phiến bén như lưỡi đao phản xạ ánh mặt trời tạo thành từng luồng ánh sáng, móng vuốt màu bạc có kích cỡ lớn như một cột cờ…

Tồn tại của nó chính là hoá thân của uy nghiêm, mỗi hơi thở đều như một đợt cuồng phong, mang theo tiếng ầm ầm như sấm sét, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt rồng, mỗi sinh mạng đều cảm thụ được chung kết của mình.

Lúc này, như một đế vương, nó híp mắt như đang ngắm nghía gì đó, sau đó đột nhiên phát ra tiếng gào thét kinh người:

“Graoooo Graoooooo Graoooooo!”

Theo tiếng gầm gừ như của cự thú, cả dãy núi đều như đang run rẩy, vô số ma thú chạy trốn, những con kên kên ma ăn xác sợ hãi bay tứ tán như bầy chim sẻ.

Làm đỉnh của chuỗi thức ăn, chủ nhân chân chính của ngọn núi – – lúc rồng đỏ Aainmetheus giận dữ thét gầm, không có kẻ nào không cảm nhận được sự sợ hãi.

Cho dù, nội dung thực sự của tiếng gầm khiến người ta không biết nói cái gì…

“Ha ha ha ha cáp, ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay, chết cười ta rồi, ha ha ha.”

Cự thú khổng lồ thật sự ôm bụng cười lăn lộn, tất cả mặt đất trong hang động bắt đầu rung mạnh, tựa hồ có thể sụp bất cứ lúc nào.

“Câm miệng, tiểu Hồng!”

Đúng vậy, trước mặt nàng chính là ta, vu yêu Roland Lam. Thế nhưng lúc này trạng thái của ta không tốt lắm…

“… Đây không phải Roland đại nhân duệ trí nhất của chúng ta sao? Thân thể ngươi đâu rồi? Làm sao chỉ còn mỗi cái đầu.”

Trước mắt con thú to lớn là một cái đầu lâu còn không to bằng cái vẩy của nó, ân, là ta.

“Hừ.” Ta thực sự không muốn quan tâm nàng nói gì, thế nhưng đám sư tử đuôi bò cạp bên cạnh lại bắt đầu báo cáo thu hoạch của chính mình.

“Ngao ngao ô.”, những con thú này sử dụng một thứ tiếng rồng hỗn tạp pha trộn, ta nghe không hiểu lắm, thế nhưng Aainmetheus càng nghe càng thấy hứng thú.

“Roland, ngươi có vẻ thích vận động mạo hiểm kịch liệt nha, ta sẽ chia sẻ với bọn Adam để mọi người cùng vui…”

Ta không để ý con rồng ngốc đó, bảo trì trầm mặc.

Xương đầu vu yêu rất khó tiêu hoá, thế là ta cứ như vậy hưởng thụ một vòng du lịch tại chuỗi thực vật của dãy Sulfur, cứ thế đi lên từng cấp từng cấp một, cuối cùng, đi lên đến trước mặt Aainmetheus.

Ta đương nhiên có thể bỏ ma lực ra để trực tiếp khôi phục, thế nhưng chỉ cần đợi qua 12 giờ, hoá thân xương khô của ta sẽ tại trong tác dụng của phép thuật trực tiếp trùng tổ, thế là ta bỏ qua ý định hao phí ma lực vô nghĩa, kết quả, ta được đi dạo miễn phí quanh chuỗi tuần hoàn của tự nhiên.

“Ngươi đừng vui mừng quá sớm, thử nghĩ xem, nguyên nhân gì có thể khiến ta trở thành bộ dạng này?”

Con rồng đỏ dùng móng chân trước gãi gãi cằm, dùng biểu tình hệt như một người đang suy nghĩ, mới bắt đầu nàng còn rất thản nhiên vô tư, nhưng sau đó rất nhanh, tựa như nhớ tới khả năng nào đó, nàng giật mình đến nỗi đem cái cằm đập thật mạnh lên mặt đất. Không thèm để ý đến đau đớn, nàng gấp gáp hỏi:

“Không thể nào, chẳng lẽ người kia về rồi?”

Ta trầm thống gật đầu, dù ta chỉ còn mỗi cái đầu.

“Đúng, nàng về rồi, còn là bản đã up level, động lực tăng mạnh, ngươi có thể thấy lần này ta bay cao thật cao…”

Ta còn chưa nói hết, con rồng khổng lồ kia đột nhiên bắt đầu gầm gào trở lại…

“Nhanh, nhanh! Mau đem miễn chiến bài treo dưới núi, nói ta rời nhà đi thăm bạn. Đúng rồi, chìa khoá kho báu! Đem chìa khoá ném vào miệng núi lửa, ngàn vạn đừng để tên hùng hài tử đó đến bảo khố của ta. Quên đi, ta đi khỏi nhà luôn.”

Một ngày nào đó trong dòng hồi tưởng của con rồng khổng lồ, nó đã chịu sự chi phối khủng bố của một gia hoả nào đó… sau giấc ngủ trưa, những chiếc vảy rồng đáng kiêu ngạo bị vũ nhục bởi những hình vẽ nguệch ngoạc của nhi đồng, tàng bảo khố bị tưới nhựa đường, thịt tươi bị thêm nếm vị lưu huỳnh và nham tương, cả rương đồng vàng biến mất, thế vào đó là một mảnh pha lê không đáng một đồng….

“Ngao ngao, ta không phải những tên thằn lằn ngu xuẩn kia, một mảnh pha lê lập loè có thể đổi tiền vàng? Mơ đi!!”

“Hu hu hu, người ta chỉ muốn khiến dì tiểu Hồng vui vẻ, người ta bảo rồng thích những thứ phát sáng loè loè mà. Hu hu, Ann sai rồi, đừng ghét Ann.”

Lúc đó, đối mặt một nữ hài khóc sướt mướt, đối mặt oán niệm của Margareth và Adam, đối diện vẻ mặt cười nhạo ‘ngươi lại doạ khóc nữ hài’ của ta, cho dù là rồng cũng không thể bảo trì uy nghiêm, đành hạ mình đi dỗ Ann.

“Ừ, ừ, dì Aain thích Ann nhất, Ann đừng khóc. Ann ngoan, để dì cho kẹo, không, dì tặng thần khí, rất đáng tiền nha, cho ngươi. Không thích sao? Vậy cái này đi, vũ dực khải đã được chúc phúc, chờ ngươi lớn liền có thể mặc.”

Dùng danh nghĩa của những cuốn sách quý bị vẽ nguệch ngoạc lên của ta, thứ đáng sợ nhất là hùng hài tử, không phải năng lực gây hoạ của chúng, mà là sau khi gây hoạ xong, chúng sẽ khiến ngươi phải đi thu dọn thảm kịch, thậm chí nếu quở trách nặng lời một chút, nói khóc, còn muốn trả giá đắt dỗ nàng vui…

Lần nọ, Aainmetheus mất một cái thần khí, một bộ khải giáp cấp sử thi, còn có… hai cái kẹo, trên thực tế, ta thấy hai cái đằng trước mới là thêm vào, hai cái kẹo là đủ rồi. Đương nhiên, ta sẽ không nhắc con rồng ngốc này.

Lúc này, nghe nói Annie trở về, nhớ tới thảm trạng trong quá khứ, con rồng cấp thượng cổ Aainmetheus, kẻ mang danh Veron’s disater cũng sợ đến nỗi muốn bỏ nhà đi trốn.

Hùng hài tử tấn công, đến rồng cũng phải quỳ.

“Đừng hoảng, nàng hiện còn ở tại thành Sulfur, đợi nàng lên núi ta sẽ báo cho ngươi, chẳng qua, nếu đã gặp, ta đúng lúc đang có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Nói cái gì? Ta muốn chuyển gấp bảo khố của ta! Rất bận.”

“Nói mẹ ngươi, thế nào?”

Nghe có vẻ rất không khách sáo, thế nhưng tiểu Hồng lại dần bình tĩnh lại.

“Có ý gì? Cái kẻ tự xưng là long hậu, Morel? Nàng làm gì?”

Chính xác, Aainmetheus là đứa con gái bất hiếu của long hậu Morel, vị công chúa phản nghịch bị trục xuất khỏi tộc rồng ở địa hạ thành. Cũng giống những đứa con gái trong thời kì phản nghịch rời nhà ra đi, nàng đối với mẹ già và các tộc nhân cũng đầy bụng tức tối.

“Nàng đinh lên thành Sulfur, có lẽ, mục tiêu là hoả nguyên tố thần bị phong ấn dưới này. Đừng nói với ta, ngươi không biết ở đây có tà thần bị phong ấn.”

“…Ta đang thắc mắc tại sao ngủ ở đây thích thế, rất ấm, cứ như tại suối nước nóng vậy, hoá ra dưới đất thực sự đặt một cái lò sưởi.”

Được rồi, rồng đỏ và hoả nguyên tố đều thích những ngọn núi lửa đang hoạt động, đối với nàng, nếu rặng núi này thực sự đặt phong ấn hoả nguyên tố thần thì cũng chỉ là một nguồn nhiệt thoải mái thôi.

“Cho nên, hiện giờ còn chút phiền toái, xem ra đám gia hoả kia muốn thành lập liên quân, mà cái phong ấn dưới mông ngươi đã thành mục tiêu của chúng. Chắc ngươi cũng không muốn sau khi ngủ dậy thấy khắp nhà đã tan tành, đến bảo khố cũng bị người đánh nện, đúng không!?”

“Sắp tới, Annie lại nhận chỗ của Adam, tuy nàng đúng là một đứa hùng hài tử, thế nhưng dù sao cũng là hùng hài tử chúng ta nuôi, hiện đám gia hoả phía dưới đang rục rịch muốn động, ngươi nguyện ý nhìn thấy đứa trẻ của chúng ta bị người bắt nạt??”

Nghe vậy, hung quang đỏ rực chợt loé lên trong đôi mắt rồng, theo sau sát ý khủng khiếp đó, là uy nghiêm kinh người.

Oai rồng phát ra hoá thành thực chất, ma vật bán truyền kì như sư tử đuôi bò cạp cũng bị doạ sợ co thành đoàn, thế nhưng kẻ đối mặt trực tiếp là ta lại cười.

Ta biết, đừng nhìn tiểu Hồng suốt ngày ru rú trong nhà, nàng không ngốc, những nhãn tuyến của nàng tuyệt đối đã cho nàng rất nhiều tình báo.

Cũng đừng xem miệng nàng cứng vậy, thế nhưng, người thương Ann nhất cuối cùng vẫn là con rồng cái quá tuổi vẫn ế chồng mà mấu tính tràn lan này, nàng sớm đã xem Ann như nửa đứa con gái của mình, nếu không, một con rồng đỏ tính vốn tham lam ích kỉ làm sao bỏ ra được thần khí hộ thân.

Hiện tại, ta nhắc tới chuyện Ann sắp bị bắt nạt, nàng toả ra sát ý đương nhiên nhắm đến những tên ngu như lợn tự cho mình là trời ở thành Sulfur.

“Đừng lảm nhảm, có quỷ kế gì thì nói thẳng ra, giống như mọi lần, ngươi động não, ta động thủ, đánh mông bọn hắn.”

Nghe lời nàng nói, ta cười đắc ý, nếu tiểu Hồng nguyện ý làm tay chân, mục đích tới nơi này của ta hôm nay đã hoàn thành một nửa, việc còn lại….

“Ta muốn ngươi diễn kịch, một vở kịch ác long đánh thành.”

…Bố cục kết thúc, sau đó là nhiệm vụ của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.