Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 111: Chương 111: Long đồ Và chân ái




Editor: Gà đồng

“’Long đồ’ Basra? Nguyệt nữ thần điên ư? Sao lại thả con chó cắn càn này ra?”

Tin tức Nguyệt thần hạ lệnh cho anh linh dưới trướng giá lâm không phải bí mật gì, dù sao khác biệt giữa anh linh và phàm nhân vừa nhìn đã thấy, nhất là khi vị kia không hề có ý tứ giấu diếm thân phận, cả ngày lai vãng tại trung tâm thành thị, tỉ lệ lộ diện cực kì cao.

Trong truyền thuyết của chư thần trật tự, anh linh đều là các anh hùng nổi danh lịch sử, khi thọ mệnh đã tận, số mạng đã hết, họ nhận được lời tán dương của chân thần, kí kết khế ước linh hồn cao quý, trở thành chiến sĩ bất hủ dưới sự huy hạ của họ.

Đương nhiên đây chỉ là mặt tốt, anh linh mặt ngoài nhìn rực rỡ vậy thôi, bỏ đi những lời hào nhoáng trong thánh ca, bản chất của họ là vong linh phe trật tự, đã vậy còn là vong linh bị kí kết khế ước bán mình suốt đời, đến tự do sinh hoạt cá nhân cũng không có.

Rõ ràng nhất, đó là bọn họ có xúc cảm có dục vọng, thế nhưng không thể nào lưu lại hậu đại, đây là vì tính chất của linh hồn kẻ chết. Mà nếu chỉ muốn khôi phục nhục thể và dục vọng, ta cũng làm được, còn làm rất đơn giản.

Còn chuyển sinh thành thần sứ, thiên sứ lại có thể lưu lại hậu đại, đó là bởi vì bọn họ đã hoàn thành Luân hồi, một lần nữa chuyển hoá thành kẻ sống. Thực ra, quá trình phàm nhân chuyển hoá thành thiên sứ cũng khá là giống quá trình chuyển hoá thành ác ma với ma quỷ ở hạ vị diện.

Với lại, vong linh là sinh vật chấp niệm, tức dựa vào chấp niệm mà lưu lại trần thế. Anh linh quả thực từng là các đại anh hùng, nhưng các đại anh hùng không phải thánh nhân vô dục vô cầu, sau khi trở thành anh linh, họ vẫn bảo trì sở thích giống như còn sống, hay nói cách khác, bảo trì chấp niệm của mình để đảm bảo ‘tồn tại’.

Chuyện cũ của Basra, chỉ nhìn vào ngoại hiệu ‘Long đồ’ của hắn đã đủ hiểu khái quát.

Hắn là một quý tộc thuộc tộc mộc tinh linh, thời đại này vẫn đang là đoạn thời gian toàn thịnh của đế quốc tinh linh, đáng lẽ hắn phải có một cuộc sống hạnh phúc, thế nhưng, hắn lại không có mấy ngày tốt lành.

Thời hắn còn sống, rồng không hiếm thấy như hiện tại. Giống trong đại đa số các truyện đồng thoại, hắn từng có một gia đình êm ấm. Thế nhưng một hôm nọ, một con rồng xanh đi ngang qua nhà hắn, buồn tình phụt chút long tức. Ừm, cái này cũng giống như mấy tên bất lương không văn minh đi khạc nhổ đờm bừa bãi vậy, chỉ có điều người bình thường nhổ nước bọt sẽ gặp thành quản phạt tiền, còn rồng nhổ nước bọt thì cả một nhà của Basra chết sạch, duy chỉ hắn may mắn trốn được một kiếp.

Sau đó, lại như lệ cũ, thiếu niên mồ côi chậm rãi trưởng thành, trở thành cường giả trấn áp thiên hạ. Thế nhưng, mãi đến tận lúc này hắn vẫn không tìm được con rồng xanh giết chết cha mẹ mình kia.

“Nếu không tìm được ngươi, thế thì ta liền giết sạch tất cả đám rồng tà ác này. Đây là báo thù, cũng là vì ngăn cản những thảm kịch giống ta phát sinh lần nữa.”

Người bình thường nói ra thì là lời cuồng vọng, thế nhưng cường giả bán thần nói ra, vậy thì bi kịch của rồng đã đến.

Hắn hận thù tất cả loài rồng, không chỉ riêng rồng xanh, bất cứ con rồng nào trong mắt hắn đều là nguy cơ tiềm tàng, chỉ có rồng chết mới là rồng tốt. Vì vậy, hắn không quan tâm thủ đoạn, không hỏi thiện ác, thậm chí cả rồng con, trứng rồng cũng không tha, bất cứ thứ gì dính dáng dến rồng đều phải bị diệt.

Rồng cũng không phải loài yếu đuối, cuộc báo thù của bọn chúng lại khiến hắn mất đi vợ con bạn bè, càng khiến kẻ cô độc như hắn trở thành thợ săn rồng chuyên nghiệp cả đại lục biết tiếng.

Hắn là anh hùng chuyên chấp đối phó tộc rồng, các hạng năng lực của hắn đều nhắm vào loài vật này, trang bị của hắn cũng đều mang hai chữ ‘đồ long’. Theo ghi chép, số lượng rồng chết trong tay hắn sớm quá vạn, lúc bị toàn bộ loài rồng giận dữ kéo đến quần ẩu đến chết, hắn cũng thành công kéo theo mấy trăm con chôn cùng.

“Ngoan ngoãn nghe lời, uống sữa đi, còn nghịch nữa Basra đến giờ!”

Lời này từ đây trở thành lời mà đám rồng bảo mẫu đem đi doạ rồng con. Đám rồng con có thể hiểu biết thế giới thông qua tri thức truyền thừa trong huyết mạch, biết được cái tên này mang ý nghĩa vô số tính mạng loài rồng, từ nhỏ đã cảm thấy sợ sệt với nó.

Cho dù là kẻ không sợ trời không sợ đất như tiểu Hồng cũng từng có thời gian bú sữa nghe kể chuyện đi ngủ, mỗi khi nhắc tới Basra, nàng vẫn có chút do dự và bất an.

Vì kiêm chức nữ thần săn bắn, lúc Nguyệt thần Patricia thu nạp Basra, quan hệ giữa nàng và long thần sụt đến mức âm, thậm chí từng bạo phát hai lần thần chiến.

Từ khía cạnh năng lực, phái Basra xuống không có vấn đề gì. Dù bị thân thể anh linh hạn chế, hắn chỉ miễn cưỡng đạt thực lực bán thần, thế nhưng điều đó không có nghĩa hắn không có sức đánh với rồng chín đầu một trận. Vị này trước đây từng hạ giới ba lần, giết chết ba đầu rồng siêu hùng mạnh, thuận tay tiễn thêm vài trăm đầu rồng trưởng thành. Trong mắt người đời, chỉ cần là rồng, không có con nào hắn không giết được.

“Là một tên thợ săn, trước khi săn mồi lớn liền cần quan sát tập tính và nhược điểm của nó. Mấy ngày nay nhìn Basra nhàn nhã dạo chơi vậy thôi, trên thực tế hắn đang tìm điểm yếu của đối thủ, một khi ra tay, hắn tuyệt đối không lưu tình.”

Đây là lời đánh giá của Romers. Basra cả đời săn đuổi rồng, là thần tượng trong mắt đám thợ săn như Romers. Mấy ngày nay tên tù vượt ngục này còn vì thế mà đội đầu bồng vừa tránh thủ vệ vừa lon ton chạy theo ngắm thần tượng mình từ phía xa.

Basra là ai, đương nhiên biết mình bị nhìn trộm, thế nhưng tên đồ tể loài rồng trong truyền thuyết ấy lại cực kỳ dễ ở chung, thậm chí có lúc còn chủ động tán gẫu với Romers.

“Ồ, ta cảm giác được tiếng kêu rên của bọn dã thú trên tay ngươi, chúng ta là bạn đường, sao ta lại hẹp hòi làm gì. Tiếc là ngươi không phải tinh linh, nếu không ta còn có thể truyền thụ cho ngươi một chút tâm đắc về săn rồng. Haizz, hiện nay đám hậu bối thật quá mềm yếu, những thợ săn dám chủ động đi khiêu chiến con mồi mạnh mẽ quá ít. Cái đám thằn lằn đẻ trứng khắp nơi như con gián đó đáng lẽ phải tuyệt diệt từ lâu rồi mới phải.”

Đây còn không phải lần chạm mặt duy nhất giữa đám thân sĩ và Basra.

“Tiếc thật, sai mất nửa…”

Thân ảnh kẻ săn rồng đột nhiên xuất hiện rồi lại nhẹ nhàng rời đi cùng tiếng cảm thán đó, tí thì hù chết Mening.

Tên thợ săn bán long nhân đáng thương vốn chỉ đang ‘tản bộ’ giống thường ngày, sau đó vị anh linh kia ngửi thấy ‘mùi rồng’ liền đi qua đây. May mà đại bộ phận thần minh và phàm nhân đều coi bán long nhân là một chủng á nhân chứ không phải hậu duệ rồng thì có khi số Mening cũng chấm dứt từ đây.

“Quá đáng tiếc!” Đây là câu ta bật thốt ra khi nghe thấy tin này. Sau đó, cả đám xung quanh cùng nhau gật gù đồng ý…

“Vấn đề ở chỗ Hadaraa là thần sủng, Patricia làm vậy là định tuyên chiến với nữ vương phong bạo sao?”

Năng lực của Basra không cần nghi ngờ, tất cả mọi người cũng đoán được tên này không biết cái gì gọi là thủ hạ lưu tình, mà đây mới là trọng điểm của vấn đề.

“Chỉ cần hắn ra tay, dù thắng hay thua thì chiến tranh cũng thăng cấp. Phải nắm chặt sự kiện này.”

Đối với ta, mỗi trận chiến đều là quãng thời gian quý báu. Thực chiến là nơi kiểm nghiệm tốt nhất, bất kể thứ gì, dù bề ngoài có đẹp đẽ đến đâu, nghe chừng tưởng mạnh mẽ đến đâu, nếu không có chiếu đấu tẩy lễ, thì vẫn cứ làm người lo lắng.

Cá nhân ta cũng đã quen việc tổng kết hậu chiến, đem tất cả thu hoạch và cảm ngộ ghi vào trong nhật kí, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tìm ra nhược điểm của mình và bù đắp nó.

Trận chiến đấu này tuy kéo dài không lâu, nhưng đối thủ không yếu. Một pháp sư vong linh cấp thánh giả đủ để khiến ta lật nhào nếu không cẩn thận… Thôi được rồi, ta thừa nhận lời này nói không đúng. Càng hiểu rõ tên ‘sư đệ’ kia ta càng cảm thấy không thua được, dù lúc ấy không thành công đột kích thì rồi cuối cùng vẫn kéo vào đánh tiêu hao, sau đó cuối cùng phe có thực lực tuyệt đối ở thế yếu là chúng ta vẫn giành được thắng lợi.

Yếu hơn lại thắng? Mâu thuẫn sao? Không, không hề mâu thuẫn chút nào. Nguyên nhân Carlone thua một phần là vì hắn không có kinh nghiệm đánh nhau, thế nhưng nguyên nhân chính, thực chất là do linh hồn hư thối đến vặn vẹo của hắn.

“Thế giới chân thực? Tên nghe rất oách ta. Vậy loại tâm tượng thế giới này có tác dụng gì?”

Carlone là một tên pháp sư chuyên tâm nghiên cứu các pháp thuật có hiệu quả tức tử, lạc ấn linh hồn của hắn cũng có hiệu quả tăng phúc cho các pháp thuật loại này. Sau đó, nghe hắn kể rằng mình có tâm tượng thế giới, lại còn không phải loại chỉ gia tăng đơn thuộc tính thường thấy, ta cực kì kinh ngạc.

Đại bộ phận tâm tượng thế giới của thánh giai đều chỉ đơn thuần cải tạo hoàn cảnh quanh mình, biến nó thành nơi thích hợp nhất để hắn phát huy thực lực. Ví như pháp sư hệ lửa có thể chuyển hoá hoàn cảnh xung quanh giống với hoả nguyên tố vị diện, tăng cường sức mạnh ma thuật hoả diễm. Nghe thì có vẻ tốt, thực tế duy trì tâm tượng thế giới tiêu hao cực lớn, hồi báo lại không cao.

Các tâm tượng thế giới thông thường chỉ dùng trong tác chiến cấp quân đoàn, khi đó một loạt cường giả sử dụng cùng lúc, chồng điệp lên nhau. Đám thuộc tính cộng thêm tăng cường lên thậm chí có thể biến một phép thuật cấp thấp như [vòng hàn băng] trở thành phép thuật bậc cao cỡ [bão tuyết].

Còn các tâm tượng thế giới phi thường quy thì là thể hiện của kinh nghiêm và linh hồn người sở hữu. Dù năng lực có tốt có xấu, nhưng việc có thể dùng ý chí cá nhân để thay đổi hiện thực cũng đã chứng minh chấp niệm và ý chí của người này siêu việt tầm thường. Hơn nữa, loại tâm tượng thế giới này vô cùng khó đối phó và phòng bị, thậm chí có được nó coi như có được tượng trưng cho thân phận của cường giả siêu cấp.

“Không nghĩ tới ngươi còn có thứ này, nó có tác dụng gì, vì sao lúc ấy ngươi không sử dung?”

“À ha ha, nó cũng không tốt lắm đâu, chỉ là một chút chấp niệm của cá nhân ta thôi, cụ thể nó như thế này này…”

Sau đó Carlone giải thích, còn ta thì cũng đổi mới phạm vi đánh giá của mình đối với một người. Tên này không thể đánh giá ở mức sàn được, phải đánh giá mức hầm ngầm, thậm chí móng nhà mới chính xác.

“Trong bán kính nhất định khiến toàn bộ sinh vật chuyển đổi giới tính? Thứ này có tí ý nghĩa nào ư? Ngươi có thể để tâm vào chính sự một chút được không? Ví như chính biến mưu phản, ví như vong linh thiên tai. Ngươi bình thường một chút, ta đảm bảo ngươi cướp xong cái ghế của anh ngươi lâu rồi.”

“Nhưng đây là khát vọng sâu nhất trong lòng ta nha, tâm tượng thế giới chẳng phải là sự tái hiện của khát vọng cùng mong mỏi nơi đáy lòng sao?”

Carlone nói hơi ngập ngừng, thế nhưng cách lý giải của hắn không sai. Mà tiếp đó, hắn nhớ tới mấy chuyện cũ, lập tức đắc ý vểnh mũi nói thêm.

“Với lại ta từng sử dụng loại tâm tượng thế giới này hai lần, cả hai lần đều nhờ đó mà đánh thắng đối thủ cực kì khó chơi, trong đó còn có cả một cường giả cấp sử thi.”

Nghe vậy ta không biết nói gì hơn. Quả thực không phải mỗi thằng đàng ông đều có thể bình tính nổi khi trước ngực bỗng thêm hai trái bưởi, hơn nữa nếu lúc đó là lúc trong trận chiến sinh tử… mẹ, một cường giả chết vì bận cúi xuống tìm ‘huynh đệ’ bỗng nhiên thất lạc nơi đũng quần, mặt mũi mất hết a.

Ngẫm lại, nếu lúc đó hắn dùng thứ này, ta bỗng rùng mình…

“Tuyệt đối, tuyệt đối không được sử dụng nó lần nào nữa. Đúng rồi, không được để bất cứ ai biết ngươi có khả năng này, nhất là Klose.”

Ta không dám tưởng tượng, nếu Klose biết được thứ tâm tượng thế giới này tồn tại, sẽ phát sinh ra chuyện gì.

“Vị nữ Druid kia? Nàng là đồng loại của ta? Tốt quá, ta vẫn luôn muốn tìm người chia sẻ… Được, được, đại nhân, đừng trừng ta, ta sẽ làm theo lời ngài.”

Nhưng có những việc dù tránh cũng tránh không được, đám thân sĩ cuối cùng cũng đụng phải Carlone, không chỉ thế, đám này vừa gặp mặt còn lập tức mở hội vườn đào.

“Ngươi còn thích đàn ông trưởng thành, đó là vì ngươi chưa tìm được đứa trẻ mình yêu thực sự. Tuổi tác? Đó không phải vấn đề.” – lời ả hôi tinh linh nào đó.

“Ngươi còn thích đàn bà, đó là vì ngươi chưa thấy người đàn ông trong vận mệnh. Giới tính? Đó không phải vấn đề.” – gã vu yêu nào đó hùa theo.

“Ngươi còn thích nhân chủng, đó là vì ngươi chưa biết sinh mạng mình chân ái ở đâu. Giống loài? Đó không phải vấn đề.” – lời của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai.

Ba cánh tay áp chồng lên nhau, một loại cộng minh không thể diễn tả bằng ngôn ngữ hiện lên trong lòng họ. Sự hữu nghị giữa các thân sĩ, từ quen biết đến thấu hiểu, chính là đến nhanh như vậy.

“Đồng chí!”

“Huynh đệ!”

“Tỷ muội!”

Hôi tinh linh và vu yêu nhìn nhau, lặng im một lúc, sau đó đồng thời hướng về kẻ thứ ba cúi chào.

“Đại ca!”

“Lão đại!”

Nếu thân sĩ có phân chia trình độ, vậy ‘người đó’ chính là đỉnh cao, cũng giống như kim cương là thứ dùng để làm đơn vị đo độ cứng, không kẻ nào có thể vượt qua, không kẻ nào không cam lòng cúi chào bái phục.

“Mọi người đều là chí sĩ theo đuổi chân ái mà bỏ đi hư tượng tầm thường, không cần đa lệ. Đạo ta có bạn, đạo ta có bạn a! Sau này, chúng ta xưng nhau là huynh muội đi, cho dù người đời không hiểu được thứ chúng ta hướng tới, ít ra giữa chúng ta có thể thấu hiểu lẫn nhau, mọi người nói có phải không?”

“Đúng thế! Ta năm nay 67 tuổi, tạm coi chị hai!”

“Ta tuy 235 tuổi, nhưng vẫn là em út!”

Tốt lắm, bọn này dùng luôn độ thân sĩ để phân thứ tự luôn.

Khi ba cánh tay đó vung lên, khi ‘kẻ đó’ trở thành lão đại trong nhóm ‘chân ái tam huynh muội’, tất cả mắt chó của mọi người trong phòng đều mù hỏng.

“Ta không chịu nổi, mắt của ta!”

Có người bịt lấy mắt, lăn lộn giữa sàn nhà.

“Đừng cản ta, ta phải thanh lí môn hộ. Danh dự của đội thành quản Sulfur không thể để mất trong tay nàng, từ bắt biến thái trở thành biến thái, không thể chấp nhận được!”

Có người, giận dữ rút kiếm.

“Đại ca, ta sẽ nỗ lực, có một ngày, ta cũng sẽ tìm được thứ mình chân ái!”

Có kẻ, bị màn kết nghĩa trước mắt cảm động, nhiệt huyết dâng trào.

“Nếu thứ chân ái đó là vật chết, liệu có được không?”

Có kẻ, tuy vì mặt mũi mà ngại gia nhập, nhưng trong lòng vẫn ngo ngoe muốn động…

“Đứng im đó, đám thân sĩ đáng chết này. Nếu ngươi dám đến chung đám với bọn chúng, để ‘chân ái huynh muội’ mở rộng phạm vi, ta sẽ thật sự động thủ.”

Có người, định dùng vũ lực để ngăn trừ bệnh độc.

“Thế chân ái có cùng huyết thống thì sao? Không đúng, ta nhớ chỉ trong vòng ba đời mới tính, chúng ta cách một đời, hai đời, ba đời… kệ đi, quên rồi, dù sao nhiều hơn ba đời là đủ, không có trở ngại. Hì hì.”

Có kẻ mừng thầm cười trộm.

“Không đâu bỗng đếm ngón tay rồi cười một mình, xem ra công chúa đã bị Roland ảnh hưởng quá nặng, mất hết lễ nghi. Xem ra về sau phải khiến nàng học bù.”

Có người, lại âm thầm lo lắng công chúa điện hạ.

Còn ta thì vô cùng hối hận tại sao lại thực hiện lời hứa của mình nhanh như vậy. Sao lại hoàn thành thân thể cho Carlone, ừm, giờ nên gọi hắn là Rosemary (tên hắn tự đặt), để rồi cái thứ như ‘chân ái huynh muội’ này nảy mầm.

Việc này phải nói đến lúc Dasos ác ý mời chúng ta đến lễ kế vị tổ chức sớm của hắn. Từ đó, ta lập tức bắt tay vào việc chế tạo thân thể cho Rosemary. Trong bộ thân thể nữ tính nhìn như hoàn mĩ này, ẩn chứa ác ý đầy tràn của ta dành cho hắn.

Nét mặt kia lấy chuẩn từ nét mặt được ‘lịch sử’ nghiệm chứng của nữ hoàng Victoria, sau đó lại pha trộn thêm các nét của những mĩ nhân như Klose… Sau đó là các đường cong thành thục gợi cảm kinh người. Thân thể này, kết hợp với diễn xuất bắt nguồn từ nghiên cứu hành vi nữ tính của Rosemary, quả thực là hoàn mĩ.

Lúc Rosemary xuất hiện, đám tiểu gia hoả của đoàn kị sĩ hoàng gia Đông Lam đều ngu người, đám kị sĩ trẻ tuổi của vệ đội bạch lang suýt rơi kiếm. Nhìn những con mắt nóng rực kia, tay nghề của ta quar thực chưa lui bước.

Còn ta thì tất nhiên không chịu chút ảnh hưởng nào. Cái thân thể này chỉ là con búp bê do chính tay ta dùng bùn chỉnh từng li từng tí, một người bình thường có thể có hứng thú với con búp bê mình tạo ra sao?

Hiện tại ta đang ở trong xe ngựa, nhìn vị ‘mĩ nữ siêu cấp’ trước mặt, tưởng tượng vẻ kinh ngạc thất thố của Dasos, nỗi buồn bực vì… lại phải mặc váy của ta vơi đi phần nào.

“Chờ đó, dừng lại một chút.”

Thời gian còn sớm, mà cảnh tượng ven đường cũng có chút lạ, vì vậy ta mở miệng để đoàn xe dừng lại, tấp vào lề. Ở đó có một đám bần dân ăn xin ven đường, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa mang kí hiệu hoàng gia Oran, ta có thể cảm giác được, dưới những khuôn mặt đờ đẫn kia, là thù hận thấu xương.

“Đám người kia? Một lũ tiện dân khu ven sông ấy mà. Công chúa điện hạ, chỗ này không có gì hay ho cả, trong lần đại điển này có những đoàn ca múa và tạp kĩ hàng đầu thế giới…”

Ta nghe câu được câu không, gật đầu lấy lệ hai cái rồi buông rèm che cửa sổ xuống, lệnh cho xe ngựa tiếp tục tiến lên.

Trên con đường ta đi qua từ ngãy tới giờ đã gặp bốn, năm nhóm nạn dân. Rõ ràng rằng, cuộc chiến với hải tộc kéo dài đã khiến lượng người vô gia cư tăng mạnh. Trong khi đó, các quý tộc Oran cũng giống như đám vệ đội vừa rồi, căn bản không thèm nhìn những kẻ xui xẻo ấy.

Hiện chúng ta đang đi hướng trung tâm thành, mà số lượng xe ngựa đi hướng ngược lại nườm nượp không đếm xuể, số người rời khỏi Kagoshi càng lúc càng đông.

Bình dân không quan tâm đến cân bằng chiến tranh, bọn họ chỉ biết nhà cửa tài sản thậm chí sinh mạng mình đang bị uy hiếp, các lão gia quý tộc thì hếch mũi lên trời không thèm nhìn xuống, căn bản không nhìn tới lời cầu cứu từ đám hạ tiện phía dưới.

Đây chỉ là việc nhỏ, nhưng thế cũng đủ thấy thế cục trước mắt và vấn đề nội bộ trong thành Kagoshi. Ngay cả dân vọng của vị hoàng đế tân nhiệm kia cũng đã từ đỉnh cao rớt xuống ngàn trượng, nền móng của vương toạ dưới mông Dasos đã lung lay.

“Dasos không thể không biết chuyện này, thế nhưng hắn lại lựa chọn như vậy. Xem ra, hắn đã quyết định bắt lấy lễ kế vị tung ra toàn bộ con bài tẩy cược một lần. Hắn đã hiểu rõ hải tộc sao? Hắn đã tính trước hết thảy hay chỉ đang liều ăn nhiều? Nói chung ta thấy chuyện này không tốt đẹp gì, cần chuẩn bị đường lui đầy đủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.