Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 394: Chương 394: Nhẫn thuật bị ngấp nghé




Hai tháng sau!

Một nhà Lâm Hàn chia nhau ngồi hai chiếc xe ngựa, tiền tiền hậu hậu cùng về học viện Cửu Long.

Hai vị nam sĩ thân ái, rất vinh hạnh được giao chức trách đánh xe ngựa, mỗi xe ngồi hai vị mỹ nhân. Đại nam sĩ hộ tống đại mỹ nhân, tiểu nam sĩ, đương nhiên hộ tống tiểu mỹ nhân rồi!

Việc ở Thần Tướng Chiến Quốc, coi như đã kết thúc, ít nhất đối với Lâm Hàn là vậy! Hắn đã đánh xuống một chút căn cơ, Triệu Thiên Hồng sau khi biết uy lực của nhẫn giả, lại nghe Lâm Hàn ngỏ ý muốn cắm tháp nhẫn thuật tại Dạ Quốc, không chút do dự gật đầu đồng ý.

Quan trọng nhất, ấn tỷ Dạ quốc đã được truyền lưu huyết mạch đời đời của Triệu gia, hiện tại lại được gắn liền với tháp nhẫn thuật, đồng nghĩa với gián tiếp nối liền với long mạch của Dạ quốc (tháp nhẫn thuật nối liền với long mạch). Từ nay, chỉ cần tháp nhẫn thuật không đổ, long mạch không đứt, khí số của Triệu gia sẽ mãi mãi trường tồn, kẻ khác có muốn động đến, cũng cần phải kiêng dè làm tổn hại long mạch nơi đây!

Mặc dù long mạch của Dạ quốc chỉ là một nhánh nhỏ, nhưng bị tổn hại, đồng nghĩa với suy giảm khí số của mẫu quốc, bất cứ kẻ nào cũng không có gan động đến, thậm chí cả quốc vương hay lão tổ tông cũng không thể tùy tiện làm gì Triệu gia.

Đương nhiên, Triệu Thiên Hồng cũng vẫn biết mình đang ở đâu. Bảo hộ ấn tỷ theo cách này cũng chỉ là một tầng bảo vệ nhỏ, phòng tránh bọn đạo chích, cho bản thân và Dạ quốc thời gian lớn mạnh. Mà muốn lớn mạnh, cơ hội rõ ràng nhất trước mắt hắn vẫn là nhẫn giả, là tháp nhẫn thuật, vì vậy, hắn không chút do dự giao ra ấn tỷ, đó là thứ mà Lâm Thế Hàn muốn, nhưng chẳng phải cũng là cơ hội của Triệu Thiên Hồng hắn hay sao?

Đồng thời, Triệu Thiên Hồng cũng ngay lập tức sắc phong Lâm Ôn thành đại tướng quân, Hận Kiếm và Natsume đều trở thành tham tướng, đi theo Lâm Ôn tiếp tục chinh chiến, đồng thời chịu trách nhiệm quản lý tháp nhẫn thuật, quản lý Nhẫn Đường, phân nhánh Dạ quốc.

Căn cơ đã đủ, cũng đã có tháp nhẫn thuật cùng Dạ quốc làm hậu thuẫn, cung cấp nguồn nhẫn quân. Lâm Ôn cũng cảm thấy đã đủ lực lượng để chinh phạt Hải Man. Lâm Hàn cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm, dẹp đường hồi phủ.

Chỉ là, khi trở về Lâm gia, Lâm Hàn cảm thấy có điều gì đó không được đúng cho lắm.

Một nhà của hắn, bình thường rất điệu thấp, lặng lẽ làm việc của mình, không mấy trêu ai chọc ai. Vậy mà, lần này về đại trạch Lâm gia, không ít người đều lặng lẽ quan sát hắn, không ít kẻ còn chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán gì đó, một vài kẻ còn nhanh chóng chạy đi, vừa nhìn đã biết bẩm báo cấp trên, Lâm Hàn mặc dù không sợ người khác bàn tán, nhưng vấn đề là, hắn thấy thế nào cũng cảm thấy có mùi âm mưu.

- Là Lâm Chấn Hải!

Bên cạnh Lê Ân Tĩnh nhàn nhạt nói.

- Chuyện gì xảy ra?

Mấy tháng nay, một nhà Lâm Hàn chỉ tập trung du sơn ngoạn thủy, thăm thú cảnh vật, hoàn toàn không màng chính sự, vì vậy tình hình thực tế tại Lâm gia, hắn cũng chưa từng hỏi Lê Ân Tĩnh.

Lâm Chấn Hải, tam trưởng lão của Lâm gia. Lâm Hàn từng có một chút ấn tượng. Lần gặp mặt trước chính là khi hắn mới thức tỉnh, tứ trưởng lão Lâm Chấn Xuyên dùng cứng dùng mềm uy hiếp hắn, Lâm Chấn Hải lúc này làm bộ làm tịch đứng ra, muốn bán hắn ân tình. Chỉ là Lâm Hàn không lĩnh tình, lão già này về sau cũng mặt nặng mày nhẹ, nhưng cũng không động tĩnh gì nhiều.

Lâm Hàn đánh giá lão già này là kẻ trong thô có mảnh, tâm cơ sâu đến đâu không nói, chỉ là rất có dã tâm. Loại người như vậy, Lâm Hàn không muốn dây dưa, nhưng hiển nhiên, đối phương cũng không định để yên cho hắn như vậy.

Lê Ân Tĩnh bình tĩnh nói:

- Từ lúc cậu rời đi, Lâm Chấn Hải đã năm lần bảy lượt đến đặt vấn đề, thậm chí uy hiếp Linh Hà và Tiểu Lan, yêu cầu bọn chúng giao ra bí mật hạch tâm của nhẫn giả, cũng chính là cách khống chế tháp nhẫn thuật, nhằm lấy được nhẫn thuật cao cấp, làm lớn mạnh thế lực của mình.

- Nhẫn thuật cao cấp? Nhẫn thuật gì?

Lâm Hàn có chút không hiểu. Nhẫn thuật cũng chưa có nổi danh đến mức người người thèm muốn nha!

- Là Mộc Độn và Phi Lôi thần thuật!

Lê Ân Tĩnh có chút mỉa mai nói!

Từ khi tháp nhẫn thuật được cắm xuống, không ít đệ tử bình dân trong học viện, thậm chí cả bàng chi các thế gia đều qua thử sức một lần. Hai năm nay, không ít đệ tử cũng nhờ đó mà trở nên vô cùng mạnh mẽ, số lượng đệ tử tiềm năng của học viện thoáng chốc nhiều lên hai thành, nhẫn thuật cũng vì đó mà càng ngày càng trở nên nổi danh, không ít thế lực đã bắt đầu nhắm đến, muốn đạt được những nhẫn thuật cao cấp còn đang treo lơ lửng trên danh sách của tháp nhẫn thuật!

Cơ chế của tháp nhẫn thuật chính là ban phát nhiệm vụ, phần thưởng chính là phương pháp tu tập chakra, kế đến là các loại nhẫn thuật thiên kỳ bách quái. Cao cấp hơn, khỏi phải nói, chính là huyết kế giới hạn, huyết kế đào thải,… trong đó, thuộc hàng cao cấp nhất, có Mộc Độn cùng Phi Lôi Thần Thuật, cũng chính là nhẫn thuật nổi danh của Lâm Hàn.

Sức mạnh của nó không cần phải nói, một nửa số trưởng lão của Lâm gia đã nếm trái đắng từ chúng, một nửa còn lại đứng bên quan sát, mạnh mẽ khiến người ta phát lạnh, lại càng khiến người thèm muốn.

Hai thứ này đứng hàng top vật phẩm, khiến người thèm thuồng, nhưng lại hiển thị màu xám, đồng nghĩa với việc không thể đổi lấy, khiến mấy vị trưởng lão Lâm gia “tôn kính”, bắt đầu nổi sinh mưu kế khác.

Nghe nói tháp nhẫn thuật là do tiên nhân truyền xuống, hiển nhiên có cơ chế hoạt động riêng, người cũng không thể tùy tiện rút ra đồ vật từ tháp nhẫn thuật, không thấy các nhẫn thuật khác sau khi được trao đổi, vẫn có thể tiếp tục trao đổi nữa hay sao?

Việc Mộc Độn cùng phi lôi thần thuật bị khóa, hiển nhiên là có kẻ động tay động chân, mà kẻ chọc ngoáy còn có ai khác ngoài Lâm Hàn?

Hiện tại hắn đã đi, người quản lý tháp nhẫn thuật tại học viện Cửu Long cũng trở thành hai người học trò Vũ Linh Hà và Lan Hồng Tuệ, điều này càng khiến mấy vị trưởng lão kia bất mãn.

Nhẫn thuật, thứ trọng yếu như vậy trước không báo cáo lên gia tộc, làm lớn mạnh Lâm gia, lại tùy tiện truyền ra ngoài, trước hết đã là đại tội. Vậy mà còn không chút kiêng dè giao bí mật quan trọng như vậy cho kẻ khác họ quản lý, Lâm Thế Hàn rốt cuộc là ý gì? Coi Lâm gia này thành không khí hay sao?

Lần này, cả năm trưởng lão Lâm gia (ngoại trừ hai võ thần), lại hoàn toàn thống nhất ý kiến! Nhẫn thuật phải trước hết do Lâm gia bảo quản, nghiên cứu thấu triệt rồi lại mang tính lựa chọn truyền thụ ra ngoài. Nhẫn thuật cao cấp tuyệt đối chỉ có thể do đệ tử Lâm gia tu luyện. Thứ như vậy làm sao có thể tùy tiện ngoại truyền?

Không thấy chỉ thời gian ngắn ngủi hai năm, cả tộc Philz và Uy gia đều mạnh lên nhanh chóng, ép cho đệ tử Lâm gia không thở nổi hay sao? Càng đáng giận hơn là ngay cả trong tộc, một đám bàng chi vậy mà bắt đầu dám chống đối chủ tộc, không nghe đệ tử cao cấp phân phó, thậm chí còn công nhiên khiêu chiến con cháu các trưởng lão.

Cứ như vậy, địa vị của họ còn đặt ở đâu? Dòng chính Lâm gia còn đặt ở đâu?

Mặc dù trước đây các trưởng lão chia làm hai phe, phe “huyết mạch” vi tôn và phe “nhân tài” vi tôn, nhưng đó cũng chỉ là cái cớ bề nổi. Chi thứ có bao giờ so được với chủ tộc? Dù cho có là phe chủ trương có tài là trọng dụng, thì con cháu bàng chi vẫn chỉ có thể thấp hơn con cháu chủ tộc một đầu! Tài năng xuất chúng như đại thiếu gia Lâm Thế Tuyền, trước sau vẫn chỉ bị coi là con rối mà thôi!

Vì vậy, năm trường lão liên hợp với nhau, cùng lúc tạo sức ép lên Nhẫn Đường, trước sau không dưới bảy lần ép buộc, uy hiếp, thậm chí còn ra tay động thủ với hai Thượng nhẫn duy nhất của Nhẫn Đường. Đại nghĩa là nhẫn thuật trước thuộc về Lâm gia, cần giao cho người Lâm gia quản lý.

Lần kia, nếu không phải Lê Ân Tĩnh ra tay, hai đứa học trò cưng của Lâm Hàn có lẽ đã bị đánh trọng thương rồi.

Nhưng Lê Ân Tĩnh dù cho có làm dâu Lâm gia, nhưng thực tế vẫn là người của Uy gia! Việc này nàng cũng không tiện nhúng tay quá sâu! Ngược lại càng làm càng rối, để tộc Philz bên cạnh đục nước béo cò, đối với Lâm Hàn, đối với Uy gia đều không phải chuyện tốt. Ý kiến của nàng và lão già Lâm Chấn Sơn hoàn toàn thống nhất. Chuyện này… thực tế chỉ có Lâm Hàn có thể giải quyết.

Vì trước sau, Nhẫn Đường là do một tay hắn thành lập, nhẫn thuật cũng là một tay hắn truyền bá, người có tiếng nói nhất, trước sau vẫn chỉ có hắn.

Lê Ân Tĩnh ra tay, mấy lão già kia biết không thể dùng cứng đối phó Vũ Linh Hà cùng Lan Hồng Tuệ. Vì vậy bắt đầu đổi sách lược, nắm vững lý trong tay, từng bước ép sát, chèn ép Nhẫn Đường.

Lý do lần này đánh thẳng vào nhược điểm của Nhẫn thuật: Chưa hoàn thiện!

Nhẫn thuật là một trường phái tu luyện hoàn toàn mới, chính Lâm Hàn cũng thừa nhận nhẫn thuật của hắn chưa hoàn thiện, vậy mà đã vội vã truyền bá rộng rãi, chẳng phải coi thường tính mạng và tương lai của đệ tử hay sao? Hơn nữa nhẫn giả mạnh nhất đại lục hiện tại chính là Lâm Hàn, bản thân hắn còn chưa đến được Thần giai, ai mà biết được nhẫn thuật có cực hạn đến đâu? Vậy mà đã dám mạnh miệng đặt mình ngang hàng với võ đạo và ma pháp?

Mặc dù hiện tại đã có khá nhiều người tu luyện nhẫn thuật, hầu hết cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng cũng có một vài trường hợp, học sinh tu luyện nhẫn thuật xong tính tình đại biến, trở nên ngông cuồng tự đại, hiếu chiến thị sát. Thậm chí còn có kẻ còn công khai phát biểu ma pháp và võ đạo đều là rác rưởi, ngông cuồng đến cực điểm.

Những học sinh này đều là tự bản thân hoàn thành nhiệm vụ từ tháp nhẫn thuật, thu hoạch được phương pháp tu luyện, thực tế cũng không phải học sinh của Lâm Hàn, vì vậy tâm tính thế nào cũng không thể kiểm soát.

- Còn có chuyện như vậy?

Lâm Hàn hơi nhíu mày! Mặc dù bất mãn cách làm của đám trưởng lão kia, nhưng Lâm Hàn không thể không thừa nhận, mình cũng quá bất cẩn trong chuyện này.

Nếu nhẫn thuật mở rộng vô tội vạ như vậy, ai cũng có thể kiếm lấy, vạn nhất rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính, sau này thậm chí quay đầu đối phó mình thì sao?

Đạo không thể khinh truyền, Pháp bất truyền Lục Nhĩ! Lời đạo tổ nói quả nhiên không sai! Đến học sinh còn phải cẩn thận lựa chọn truyền thụ, nào có thể tùy tiện truyền bá cho thiên hạ? Lục nhĩ, cũng là ý chỉ những kẻ tự tiện học lỏm, những kẻ này dựa vào nhẫn thuật làm việc xấu, vậy thì người truyền bá như hắn sẽ làm gì?

Ngay đến Lục Đạo Tiên Nhân cẩn trọng một đời, còn bị con trai mình phản bội rời đi, sau này còn để lại một nhẫn giới loạn lạc không chịu nổi. Lâm Hàn hắn làm gì có tài đức gì mà có thể tùy tiện như vậy?

- Chàng cũng đừng lo lắng quá!

Bên tay trái mát rượi, Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng tới bên hắn.

- Tình hình cũng chưa bết bát đến mức không thể kiểm soát nổi! Tháp nhẫn thuật mới chỉ được cắm xuống hai năm, chắc hẳn số lượng nhẫn thuật truyền ra ngoài cũng không nhiều, hầu hết đều là những phương pháp tu luyện đơn giản. Chỉ cần chúng ta hiện tại khống chế lại, sự việc cũng sẽ chẳng có gì quá lớn lao!

Lâm Hàn thoáng chốc bừng tỉnh! Đúng vậy, mặc dù tháp nhẫn thuật là thứ mà hắn không thể khống chế, nhưng có thể khống chế những người tiếp xúc với nó a!

Trên danh nghĩa, nhẫn thuật đều xuất từ tay hắn, tháp nhẫn thuật cũng là của hắn, nếu nói ai có quyền lực khống chế nhẫn thuật truyền bá nhất, vậy thì chỉ có hắn, không ai khác.

Chắc hẳn, đây cũng là lý do mà hệ thống yêu cầu hắn phải có tín vật của thế lực mới được cắm xuống tháp nhẫn thuật! Có tín vật, đồng nghĩa với được thế lực đó công nhận, cũng có quyền lên tiếng nhất định, từ đó mới có thể khống chế được việc truyền bá nhẫn thuật!

Lâm Hàn bi thương ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng, đây có tính là bị hệ thống chơi một vố không?

Aiz… ca chỉ muốn làm một đời phú ông, trộm lười biếng một chút, trốn vợ cả vợ hai mang theo con trai đi dạo thanh lâu,… Aiz… thôi thôi, ước mơ cao cả này coi như khó thực hiện được a!

Cảm thán một hồi, Lâm Hàn một lần nữa thay đổi sắc mặt, tươi cười hớn hở, miệng huýt sáo vang, nhàn nhã đánh xe về nhà, để lại trong xe hai đại mỹ nhân hai mặt nhìn nhau, đầy mặt bất đắc dĩ.

Cái tên này… đúng là không biết lo lắng là gì a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.