Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 23: Chương 23: Tin tưởng tuyệt đối




- Những người kế thừa Tân Hỏa trước kia ta từng hướng dẫn thì có mấy người bị nữ thần ma đánh chết tươi. Nếu học được cách này của ngươi thì không cần sợ sau khi giao phối bị đánh chết rồi.

Trong thức hải của Chung Nhạc, ngọn lửa nhỏ kia vô cùng phấn khởi nói.

- Dụ dỗ nữ nhân? Ý của Tân Hỏa lẽ nào nói Đào sư tỷ và Ngu sư tỷ tới tìm ta?

Chung Nhạc ngạc nhiên, tiến về phía hai vị thiếu nữ.

Hai người thấy hắn tới thì đều có chút hoảng loạn, Đào Đại Nhi nhanh miệng nói:

- Chung Sơn thị, bọn ta tới đây không phải để tìm ngươi cũng không phải tới hát cho ngươi nghe. Đây không phải địa bàn của ngươi, bất cứ ai cũng có thể tới đây. Bọn ta tới trước, vì thế là ngươi tới tìm bọn ta!

Chung Nhạc cười:

- Đương nhiên rồi. Hai vị sư tỷ cứ tự nhiên.

Ngu Phi Yến không nhịn được nói:

- Chung sư đệ, bọn ta tới đúng là để tìm ngươi. Ta muốn thỉnh giáo ngươi về ranh giới sinh tử. Không biết sư đệ có thể dạy ta không?

- Tỷ cũng muốn tu luyện cách này sao?

Chung Nhạc trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:

- Phương pháp tu luyện này với ta đã là rất nguy hiểm, với tỷ còn nguy hiểm hơn. Nếu tỷ cũng nhảy từ trên vách núi xuống thì tỷ lệ tử vọng phải tới chín mươi chín phần trăm, hơn nữa lần nào cũng là chín mươi chín phần trăm!

Lời hắn nói không hề khoa trương, dùng ranh giới sinh tử để vào trạng thái cực hạn phản ứng không chỉ đơn giản là nhún người nhảy xuống. Vì khi vào trạng thái cực hạn phản ứng cần phải quan tưởng tu luyện, mượn cơ hội đó nâng cao tu vi bản thân. Chỉ cần quan tưởng thì rất dễ không thể tỉnh lại, không biết gì về thế giới bên ngoài!

Trong quá trình rơi nếu không tỉnh lại được thì kết quả đang đợi chắc chắn là thịt nát thành tương!

Tỷ lệ thành công của Chung Nhạc cao không phải vì lần nào hắn cũng tỉnh lại được mà là vì có Tân Hỏa trong thức hải. Tân Hỏa sẽ tính chuẩn thời gian kịp thời đánh thức hồn phách hắn, như vậy sẽ giảm tỉ lệ tử vong xuống rất nhiều.

Tuy mỗi lần nhảy xuống đều rất nguy hiểm nhưng vì có Tân Hỏa kịp thời đánh thức nên Chung Nhạc thành công được liên tục.

Còn Ngu Phi Yến thì không có được sự đãi ngộ đó rồi. Nếu nàng một mình tu luyện thì chắc chắn sẽ ngã chết vì không tỉnh lại kịp thời. Cho dù có Đào Đại Nhi bay bên cạnh tính thời gian đánh thức hồn phách nàng thì cũng rất khó thực hiện. Vì thời cơ chỉ nháy mắt là qua, chỉ cần chậm một khoảnh khắc thôi chỉ sợ Ngu Phi Yến sẽ tử vong.

Một người khác đánh thức hồn phách đang quan tưởng trong thức hải vốn đã là việc rất khó, cần phải dùng hồn để đánh thức. Đào Đại Nhi trong quá trình đó chỉ cần sơ xuất một chút thôi thì rất có thể Ngu Phi Yến sẽ chết.

- Nếu có Đào sư tỷ giúp thì cũng có thể giảm tỉ lệ tử vong xuống còn tám chín phần, nhưng vẫn rất cao. Ngu sư tỷ, ta truyền cho tỷ cách tiến vào ranh giới sinh tử, còn có tu luyện không thì tự tỷ quyết định.

Chung Nhạc truyền thụ cho Ngu Phi Yến bí quyết bước vào ranh giới sinh tử, trấn áp sự sợ hãi tột độ rồi nói:

- Sư tỷ, ta còn phải tu luyện, xin đi trước!

Hắn vác đá lên lưng, nhún người nhảy xuống vực.

Đào Đại Nhi lưỡng lự:

- Đại sư tỷ, tỷ thật sự muốn làm vậy sao?

Ngu Phi Yến trong lòng cũng đấu tranh dữ dội. Chung Nhạc đã truyền cho phương pháp thực hiện, cũng đã nói rõ nguy hiểm, nàng ý thức được rằng phương pháp tu luyện này đúng là vô cùng nguy hiểm!

- Cho dù có Đào Đào trợ giúp thì ta cũng là thập tử nhất sinh! Hơn nữa, nếu Đào Đào sơ xuất…

Ngu Phi Yến lưỡng lự hồi lâu, đột nhiên thở dài:

- Ta không thử nữa. Phương pháp này là lấy mạng sống ra đánh cược, liều chết mới thành luyện khí sĩ được. Mà ta tu thành luyện khí sĩ không hề khó, việc gì phải liều?

Đào Đại Nhi thở phào, cười nói:

- Sư tỷ nói phải.

Ngu Phi Yến cười đầy tự tin:

- Chung sư đệ liều mạng như vậy, không phải đến giờ vẫn chưa thành luyện khí sĩ đó sao? Mà ta cứ tu luyện theo trình tự, giờ còn là đại sư tỷ của nữ viện rồi!

Chung Nhạc đứng dưới vực chờ hồi lâu, thấy Ngu Phi Yến cuối cùng không nhảy xuống. Nếu Ngu Phi Yến nhảy xuống, quan tưởng thất bại thì hắn cũng sẽ ra tay cứu.

Dù sao bản tính Ngu Phi Yến cũng không xấu, hơn nữa hôm qua còn xả thân nhảy xuống cứu hắn.

- Nhạc tiểu tử, không phải ai cũng có dũng khí như ngươi, cũng không phải ai cũng có vận khí như ngươi, gặp được ta!

Tân Hỏa tiểu đồng tự đắc nói:

- Nữ tử đó nhìn có vẻ kiên cường nhưng tâm cảnh không bằng ngươi. Nàng ta và nữ tử còn lại kia quan hệ không tồi, nhưng vẫn chưa tốt đến mức có thể phó thác sinh tử. Nếu nàng ta nhảy xuống, vì sợ nàng kia không kịp thời đánh thức chắc chắn sẽ ổn định tinh thần để quan tưởng, cuối cùng sẽ biến thành phi điểu để thoát chết. Chỉ riêng ải này thôi nàng ta đã không thể vượt qua rồi. Còn ngươi đã hoàn toàn tin tưởng ta, phó thác sinh tử cho ta, ta bảo ngươi nhảy, ngươi liền nhảy, từ đó dễ dàng vào trạng thái quan tưởng, tu vi cũng vì thế tiến bộ vượt bậc!

Chung Nhạc nghĩ một lúc, quả nhiên đúng là vậy. Khi Tân Hỏa bảo nhảy đúng là hắn không hề nghĩ gì lập tức nhảy luôn, căn bản không nghĩ nếu Tân Hỏa không kịp thời đánh thức thì sẽ thế nào.

Đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối, tuyệt đối yên tâm!

Thời gian hắn tiếp xúc với Tân Hỏa cũng chỉ mới hơn một tháng, nếu là người bình thường, thời gian ngắn như vậy cùng lắm chỉ là bằng hữu xã giao, nhưng hắn thì đã cảm thấy có thể giao tính mạng mình cho Tân Hỏa rồi!

Hắn có sự tin tưởng tuyệt đối với Tân Hỏa, vì thế khi nhảy xuống vực hắn lập tức vào trạng thái ranh giới sinh tử, quan tưởng Toại Hoàng nâng cao tu vi thực lực của mình!

Ranh giới sinh tử không chỉ khảo nghiệm một mà là hai người, khảo nghiệm sự tin tưởng giữa hai người!

- Sự tin tưởng giữa Ngu sư tỷ và Đào sư tỷ không bằng ta và Tân Hỏa, tỷ ấy lựa chọn từ bỏ cũng là nên làm. Cho dù họ có tin tưởng nhau được như ta và Tân Hỏa thì tỉ lệ tử vong vẫn rất cao. Dù gì nhãn lực của Đào sư tỷ cũng không thể bằng Tân Hỏa.

Chung Nhạc trèo lên, Ngu Phi Yến đứng bên vực, hắc y phấp phới, đột nhiên nói:

- Chung sư đệ, ngươi liều mạng tu luyện như vậy, ta cũng muốn tỷ thí với ngươi xem ngươi liều mạng vậy so với việc ta tu luyện tuần tự thì rốt cuộc ai mạnh ai yếu! Giờ còn hai tháng nữa là tới cuối năm, cuối năm sẽ có trận đối quyết vô cấm kỵ (*) giữa các luyện khí sĩ môn hạ đệ tử của thượng viện. Trận đối quyết này sẽ quyết định những người được vào Linh Không Điện. Hy vọng tới lúc đó có thể gặp Chung sư đệ!

(*) có thể dùng mọi thủ đoạn

- Đối quyết cuối năm, Linh Không Điện?

Chung Nhạc có chút mơ hồ.

- Ngươi không biết Linh Không Điện?

Đào Đại Nhi ngạc nhiên, tiếp lời:

- Ừm, ngươi vào thượng viện mới một tháng, không biết Linh Không Điện cũng hiểu được. Linh Không Điện là nơi dễ cảm ứng linh nhất, là nơi tu luyện thành linh tốt nhất. Ví dụ, ngươi muốn cảm ứng nhật linh thì hồn phách phải bay tới bên cạnh mặt trời mới dẫn động được nhật linh. Hồn phách của ngươi có bay tới mặt trời được không? Nhưng nếu ở Linh Không Điện thì ngươi có thể cảm nhận được linh trong mặt trời, từ đó tu thành nhật linh. Linh Không Điện là thánh địa vô thượng của Kiếm Môn ta, được vào Linh Không Điện tu luyện nghĩa là căn cơ của ngươi đã được Kiếm Môn công nhận, có thể tu thành luyện khí sĩ.

- Chung sư đệ, mỗi năm chỉ có một cơ hội tu thành luyện khí sĩ, mà có tư cách để vào Linh Không Điện hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi trong đối quyết cuối năm.

Ngu Phi Yến quay người rời đi:

- Nhưng ngươi chỉ tu luyện một loại pháp môn công kích là Bôn Lôi Kiếm Quyết thì căn bản không thể đi tới cuối cùng được, thậm chí còn chưa chắc lọt vào mười hạng đầu. Hơn nữa ngươi còn phải có hồn binh thượng hạng, đồ đằng thần trụ thượng hạng, vì đó là đại chiến vô cấm kỵ! Đào Đào, chúng ta đi thôi!

Hai thiếu nữ rời đi, Chung Nhạc chán nản:

- Tân Hỏa, tu luyện linh cần phải phiền phức vậy không?

- Tu thành linh đúng là rất phiền phức, nhưng việc trong Linh Không Điện tu luyện thành linh cứ cho ta cảm giác không chắc chắn.

Tân Hỏa nói:

- Thời kỳ Toại Hoàng năm xưa, con cháu Toại Hoàng là Yểm Tư Thần Hoàng tộc, ta nhớ khi họ cảm ứng linh đã trực tiếp cưỡi thuyền tới mặt trời, đứng bên cạnh mặt trời cảm ứng linh, có được thái dương chi linh chính là Thái Dương Kim Ô chi linh cao cấp nhất. Tu thành linh trong Linh Không Điện này ta nghĩ nhật linh cũng chỉ là hỏa linh phổ thông, còn có thần tộc khác cũng đều dẫn đệ tử tới thẳng nơi có linh, tu luyện tại nơi gần nhất.

Chung Nhạc nghe vậy, trước mắt như xuất hiện cảnh tượng cự long kéo thuyền tới mặt trời, trong lòng không khỏi mong chờ.

- Giờ ai có thể đích thân tới bên mặt trời mà cảm ứng linh nữa?

Hắn lắc đầu.

- Ta chứ ai!

Tân Hỏa đắc ý cười:

- Bất luận ngươi muốn luyện thành nhật linh hay nguyệt linh ta đều làm được. Nhưng vừa rồi tiểu nha đầu kia nói không sai, tích lũy của ngươi đúng là không đủ, còn thiếu nhiều lắm. Không phải công kích pháp môn của ngươi yếu mà là căn cơ của ngươi không đủ vững. Nếu ngươi đạt tới trình độ ta hài lòng thì ta sẽ đưa ngươi tới bên cạnh mặt trời và mặt trăng cho ngươi tu thành nhật nguyệt chi linh!

Tim Chung Nhạc đập thình thình, vội nói:

- Ngươi làm sao đưa ta đi?

- Năm xưa, ta và người kế thừa Tân Hỏa trước lưu lạc tới đây, lão tiểu tử đó đã quá già nua, ta liền bảo hắn để lại bố trí cho người kế nhiệm, bố trí hai tòa đại trận, khởi động trận pháp là có thể truyền tống tới mặt trăng và mặt trời.

Tân Hỏa cười:

- Chỉ cần ngươi đạt tới trình độ ta hài lòng là ta sẽ cho ngươi được nở mày nở mặt, tận hưởng đãi ngộ của người kế thừa Tân Hỏa. Chỉ là, không biết nhiều năm đã qua rồi không biết trận pháp năm đó có bị hủy hoại không… Nào, tiếp tục tu luyện!

Hơn chục ngày sau đó Chung Nhạc vẫn không ngừng tu luyện không quản mưa gió. Tốc độ tiêu hao Vũ Linh Đan nhanh đến kinh người. Những ngày này, hơn chín trăm viên Vũ Linh Đan đã tiêu hao hơn một nửa, chỉ còn lại hơn ba trăm viên.

Thức hải của Chung Nhạc đã rộng tới ba nghìn mẫu, giống như cái hồ lớn, tâm khẽ động là thức hải nổi sóng lớn, tinh thần bạo phát, vô cùng kinh người!

Hơn nữa, việc vác nặng trèo núi khiến hắn thành thục, dễ dàng hơn trong khống chế giao long đồ đằng. Bôn Lôi Kiếm Quyết và giao long đồ đằng kết hợp cũng tinh diệu hơn. Chung Nhạc ngự lôi phi hành tốc độ cực nhanh, chỉ là, tiêu hao tinh thần lực quá lớn, không tiết kiệm sức bằng pháp môn vũ dực.

Tu luyện tới bước này, Chung Nhạc cảm thấy cảnh giới tiến lên càng ngày càng chậm, tỉ lệ vào ranh giới sinh tử giảm hẳn.

Phương thức tu luyện này với hắn hiện tại mà nói đã không còn nhiều sức uy hiếp.

- Ngày mai là luyện khí sĩ thượng viện giảng bài rồi, Bồ lão tiên sinh đã hứa luyện chế cho ta hai món hồn binh, chắc là cũng luyện xong rồi. Không biết hai món hồn binh đó rốt cuộc thế nào?

Chung Nhạc không khỏi kích động, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bảo vật cao đẳng như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.