Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 90: Chương 90: Sự Liễu Phất Y Khứ.




Quân Tư Tà quay đầu lại, thì thấy phía sau mình trống không, ngay cả giao long cũng biến mất, trên mặt đất chỉ còn cây đàn, dây đàn quấn quanh thân đàn như kén tằm. Mà vị thiếu niên Chung Sơn thị đi cùng nàng, vì cứu nàng mà liều mạng kia thì đã không còn bóng dáng.

– Thiên nữ đang tìm gì vậy?

Tộc trưởng Quân Sơn thị thấy nàng ta hết nhìn đông lại nhìn tây, không khỏi buồn bực hỏi.

– Không có gì.

Quân Tư Tà thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chăm chú mặt hồ, cảm thấy bóng mình trong nước có vài phần dịu dàng:

– Sự liễu phất y khứ, ẩn sâu thân cùng công. Chung Sơn thị Chung Nhạc, ta sẽ ghi nhớ ngươi thật kỹ.

Lúc ngẩng đầu lên, đã lại quay trở về thành thiên chi kiêu nữ kiêu ngạo, lạnh nhạt nói:

– Tộc trưởng đại nhân, chúng ta về thôi. Ta bị trọng thương, cần phải nhanh chóng chữa trị. Tộc trưởng đã chuẩn bị Linh Ngọc Cao, Linh Nguyên Đan chưa?

– Đã chuẩn bị thỏa đáng rồi!

– Tốt, trở về Quân Sơn!

Tộc trưởng Quân Sơn thị thấy nàng dù bị trọng thương, nhưng vẫn quyết đoán như cũ, không khỏi vui mừng:

– Tư Tà không hổ là thiên chi kiêu nữ của tộc ta, tương lai tất sẽ thành nữ thủ lĩnh của Đại Hoang, dẫn dắt Quân Sơn thị lên con đường vinh quang!

Quân Tư Tà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy núi non xanh ngắt, ưng hạc bay lượn. Thiếu nữ quay người lại, thầm nhủ: “Trên đời này còn có một người con trai tới từ Chung Sơn thị, từng nhìn thấy sự dịu dàng trong lòng ta…”

Trong rừng núi mênh mang, Chung Nhạc đứng trên đầu giao long. Giao long uốn lượn bay đi. Hắn thật sự không thể nói là” Sự liễu phất y khứ”, bởi thương thế thật sự rất nặng, xương sườn đau đớn, quần áo rách nát, nhiễm đầy máu.

– Ta bị thương nặng quá, lần sau có đi đâu phải mang theo ít Linh Ngọc Cao, không thì không bị cường giả Yêu tộc đánh chết thì cũng bị thương nặng mà chết, thật quá oan.

Tuy Chung Nhạc có khí lực kinh người, nhưng có mạnh tới mấy thì cũng có lúc bị thương.

– Nếu để vết thương tự khỏi, phỏng chừng phải mười ngày nữa. Đợi khi ta trở lại Kiếm Môn, thương thế cũng khỏi rồi.

Chung Nhạc nhìn, còn rất xa mới tới được Kiếm Môn. Nay đã không còn cường giả Yêu tộc truy đuổi, hắn không cần phải vội vã đi, mà cố gắng khiến cho mình thật thoải mái, nhưng tốc độ sẽ chậm đi nhiều, tất nhiên là thời gian quay trở lại Kiếm Môn sẽ chậm đi vài ngày.

Tân Hỏa lại lần nữa rơi vào giấc ngủ say, không hề nói gì.

– Đúng rồi, ta dung hợp Đại Nhật Kim Ô, tu thành linh hồn nhất thể, không biết huyền cơ trong Đại Nhật Kim Ô chi linh có thủ đoạn phòng ngự không nhỉ?

Hắn lập tức vừa đi vừa sửa soạn lại những gì mình đạt được khi hòa hợp linh, thầm nghĩ:- Quân sư tỷ nói ta chưa khai phá được huyền cơ của linh, không có được ảo diệu chất chứa trong đó. Ta phải tìm hiểu cẩn thận ảo diệu huyền cơ của Đại Nhật Kim Ô mới được!

Đại Nhật Kim Ô có ba hình thái, và ba loại đồ đằng. Loại đồ đằng thứ nhất là Đại Nhật đồ đằng, có tất cả ba mươi sáu đạo đồ đằng văn. Chung Nhạc cẩn thận lĩnh ngộ, nghiên cứu ảo diệu của ba mươi sáu đạo đồ đằng văn này, lòng kinh hãi.

– Đây là… đồ đằng văn luyện thể, còn tinh diệu hơn Giao Long Nhiễu Thể quyết không biết bao nhiêu lần!

Hắn hít vào một hơi thật sâu. Trải qua thay đổi từ hắn, Giao Long Nhiễu Thể quyết đã được dung hợp thêm đồ đằng hệ Lôi và Long tướng đồ đằng, có thể nói là một công pháp không hề tệ về mặt luyện thể, làm cho hắn khi chưa trở thành Luyện khí sĩ mà đã có được khí lực cường hãn có thể so với cường giả luyện thể. Nhưng khi so sánh với đại nhật đồ đằng, Giao Long Nhiễu Thể quyết quả thật quá kém.

Đại nhật đồ đằng chỉ có ba mươi sáu đạo đồ đằng văn, về số lượng thì không bằng Huyền Vũ đồ đằng. Huyền Vũ đồ đằng có bốn mươi sáu đạo đồ đằng văn, nhưng số lượng đồ đằng văn nhiều hay ít không có nghĩa là đồ đằng mạnh hay yếu. Ví dụ như đồ đằng văn của “Tự Tại Đại Kiếm Khí” chỉ có một đạo kiếm văn, nhưng lại hơn xa các loại công pháp khác.

Mà đồ đằng văn của Đại Nhật đồ đằng luận về độ thâm ảo tinh diệu thì hơn xa Huyền Vũ đồ đằng. Chung Nhạc cẩn thận nghiên cứu, chỉ cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, khó mà lĩnh ngộ được.

Hắn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nghiên cứu hình thái thứ hai của Đại Nhật Kim Ô. Đồ đằng văn của hình thái Tam Túc Kim Ô còn nhiều hơn cả Đại Nhật, có sáu mươi bốn đạo.

– Pháp môn chiến đấu khi bay!

Chung Nhạc tim đập thình thịch. Kim Ô đồ đằng chính là pháp môn chiến đấu cực kỳ cường hãn, hơn nữa còn là một loại pháp môn phi hành, nếu tu luyện thành công, ắt sẽ cực kỳ mạnh mẽ. Mà hắn còn cảm nhận được rằng nếu lĩnh ngộ được huyền cơ chất chứa trong Kim Ô đồ đằng, tinh thần lực sẽ hóa thành đôi cánh, khiến cho việc chiến đấu giữa không trung càng thêm linh hoạt và đa dạng. Quan trọng nhất là đôi cánh của Kim Ô có thể đột phá được âm chướng!

Chung Nhạc tuy không hiểu biết nhiều, nhưng đã gặp qua không ít Luyện khí sĩ, mà hắn vẫn chưa thấy vị Luyện khí sĩ nào dùng đôi cánh phi hành lại có thể đột phá được âm chướng. Đó là bởi vì thuật phi hành bằng cánh chủ yếu là đôi cánh vỗ, tác động vào không khí, mượn lực phản của không khí để bay đi. Muốn dựa vào đôi cánh để đột phá âm chướng, cho dù là làm từ sắt thép cũng không được, huống chi là đôi cánh chỉ được quan tưởng ra từ tinh thần lực.

Vậy mà đôi cánh Kim Ô lại có thể làm được điều này!

Bốn mươi sáu đạo đồ đằng văn của Kim Ô đồ đằng này, mỗi một đạo đều phức tạp hơn, thâm ảo hơn, và huyền diệu hơn cả Đại Nhật đồ đằng, đồng thời cũng càng khó lĩnh ngộ.

– Đồ đằng văn khó như này, nếu muốn đạt được huyền cơ ảo diệu trong đó thì chắc phải mất chục ngày mới làm được.

Hắn tiếp tục nghiên cứu loại đồ đằng thứ ba, Tam Túc Thần Nhân đồ đằng. Sau một lúc lâu, Chung Nhạc không thể không bỏ qua việc nghiên cứu.

Hai loại đầu tiên, cho dù là Đại Nhật đồ đằng hay Kim Ô đồ đằng, hắn còn có thể ít nhiều nhìn ra được chút huyền cơ. Mà Tam Túc Thần Nhân đồ đằng lại có tất cả một trăm lẻ tám đạo đồ đằng văn, cao thâm hơn nhiều, hắn chẳng thể nhìn ra được chút huyền cơ nào.

Hơn nữa loại đồ đằng này có yêu cầu cực cao về mặt tu vi, là pháp môn chiến đấu dưới trạng thái linh thể hợp nhất, vô cùng cường hãn!

– Đại Nhật đồ đằng và Kim Ô đồ đằng rất đáng để nghiên cứu, bởi nếu tìm hiểu ra được sự ảo diệu bên trong, ta sẽ khắc phục được hai khiếm khuyết lớn của mình!

Chung Nhạc dụng tâm nghiên cứu, vùi mình vào trong ảo diệu của ba mươi sáu đạo Đại Nhật đồ đằng văn, ăn gió uống sương, không rảnh để ý xung quanh, mà giao long còn đang chở hắn bay về Kiếm Môn.

Dọc đường đi, gặp núi thì giao long bám núi mà qua, gặp sông thì đạp sóng lướt đi, cả quãng đường đều bình an vô sự.

Bất tri bất giác mười ngày đã qua. Chung Nhạc tìm hiểu được cơ bản về ba mươi sáu đạo Đại Nhật đồ đằng văn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trước mặt chính là Kiếm Môn.

Núi Kiếm Môn hùng vĩ như thanh kiếm dựng thẳng trong trời đất, với độ cao mà thị lực không thể với tới. Chỉ có Kim Đỉnh là tỏa ánh sáng chiếu rọi ngàn mây.

Trong lúc tìm hiểu Đại Nhật đồ đằng, hắn còn không ngừng hấp thu kim khí trong đám hồn binh Trảm mã đao, Lang nha bổng kia. Những mảnh vụn Trảm mã đao vốn chất đống như núi trên lưng giao long, giờ phút này đã bị hắn hấp thu toàn bộ kim khí, biến thành bột mịn.

Nay lượng kim khí trong cơ thể hắn vô cùng hùng hậu, ước chừng có thể quan tưởng được sáu tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn. Lực phòng ngự tuy chưa thể nói là kín không kẽ hở, nhưng muốn công phá được nó thì cũng không dễ. Nhất là hắn đã có thể làm được phi tưởng. Chỉ cần công kích phóng tới, Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn sẽ tự động xuất hiện, chứ không cần phải quan tưởng nữa.

– Từ khi trở thành đệ tử nội môn, ta còn chưa vào trong động phủ của mình. Nay đúng lúc sắp tìm hiểu hết về Đại Nhật đồ đằng, chi bằng về động phủ tu luyện. Nghe nói tốc độ tu luyện trong động phủ nhanh hơn những nơi khác rất nhiều.

Chung Nhạc đi về phía nội viện. Khi đi tới vách núi trước nội viện, hắn gõ chiêng, một con bạch hạc to lớn bay ra từ trong mây mù, chở hắn sang bờ bên kia.

– Ra là Chung Sơn thị Chung tiểu ca nhi, ngươi chắc không biết, Ngạc Long vốn phụ trách nơi đây bỗng dưng biến mất tích, nay đổi lại ta tới trực.

Bạch hạc kia mở miệng nói tiếng người, là giọng nói thanh thúy của nữ tử, lại cười nói tiếp:

– Ta là tọa kỵ của trưởng lão Đào Lâm thị, được ban cho họ Đào, Chung tiểu ca nhi có thể gọi ta là Đào Hạc Nhi.

Chung Nhạc gật đầu, nhìn xuống dưới vách núi. lúc này hai bên vách núi vẫn có huyết nhục mấp máy, bị phong ấn chư thần trấn áp. Mà con Ngạc Long kia vì đền ơn đã đánh hắn rơi xuống vách núi, sau đó liền bị ân nhân của nó diệt khảu, chôn thân bên dưới.

“Ta chạy ra khỏi ma hồn cấm địa, trở thành lĩnh chủ Yêu tộc, lại lên mặt trăng, sau đó truyền tống tới mặt trời lĩnh ngộ được Đại Nhật Kim Ô chi linh, rồi ở Đại Nguyên Hoang Địa gặp được Quân Tư Tà Quân sư tỷ, dọc đường vừa chạy vừa né tránh sự đuổi giết của Yêu tộc, chuyện như thế mà kể thì có bao nhiêu người chịu tin?”

Hắn hồi tưởng quãng thời gian vừa qua, chợt cảm thấy thật kỳ diệu. Hắn chợt nghĩ ra một điều, bèn hỏi:

– Đào Hạc Nhi, Ngạc Long là tọa kỵ của ai?

Đào Hạc Nhi đáp:

– Ngạc Long là tọa kỵ của trưởng lão Lôi Sơn của Lôi Hồ thị. Sau vì Lôi Hồng có công nên được ban cho Lôi Hồng. Lôi Hồng nay chính là một trong tứ đại cao thủ trẻ tuổi của Kiếm Môn, không cần Ngạc Long nữa, nên cho Ngạc Long tới trấn thủ nơi đây.

“Tọa kỵ của trưởng lão Lôi Sơn? Ngạc Long nói là nó làm vậy vì đền ơn, chẳng lẽ ân nhân của nó là Lôi Sơn? Hoặc giả là Lôi Hồng? Không đúng, khi đó rõ ràng Lôi Hồng đang ở phụ cận Cô Hà thành, không thể là gã được. Chẳng lẽ Lôi Sơn giết Ngạc Long?”

Chung Nhạc bước lên bờ bên kia, thầm nghĩ: “Quân sư tỷ nói nàng bị người ta bán đứng, thế mới trúng mai phục. Người bán đứng nàng hẳn là trong ba người Phong, Phương và Lôi. nếu trưởng lão Lôi Sơn lệnh cho Ngạc Long giết ta, như vậy người bán đứng Quân sư tỷ hẳn là luyện hóa, một trong tứ đại cao thủ trẻ tuổi! Chẳng lẽ kẻ cấu kết với Thiên Tượng Lão Mẫu không chỉ có Thủy Đồ thị, mà cả Lôi Hồ thị cũng tham dự?”

– Chung sư đệ, cuối cùng ngươi cũng chịu ra khỏi Linh Không Điện!

Chung Nhạc còn đang suy tư thì Đình Lam Nguyệt đã chạy tới. Chung Nhạc quan sát vị thiếu nữ này, hiển nhiên Đình Lam Nguyệt đã cảm ứng được linh, trở thành Luyện khí sĩ.

Thiếu nữ vội vã bắt lấy tay hắn, hấp tấp nói:

– Cuối cùng ngươi cũng chịu chui ra! Ngươi có biết không, giờ động phủ của ngươi bị người ta chặn rồi, đang chờ ngươi trở về đó!

– Động phủ của ta bị người ta chặn?

Chung Nhạc kinh ngạc hỏi:

– Sao lại như vậy?

– Hình như là vì một tấm kiếm bài nào đó.

Đình Lam Nguyệt vội vàng kể:

– Ta nghe người ta nói rằng tấm kiếm bài ấy không phải là vật tầm thường, có liên quan tới môn chủ đời tiếp theo. Những người kia bất bình chuyện ngươi đạt được kiếm bài, nên mới chặn ngươi ở động phủ của ngươi. Bọn họ đã ở đó được ba tháng rồi!

“Thì ra là do khối kiếm bài kia, không biết là Thủy Đồ thị hay Lôi Hồ thị tung tin ta có nắm giữ khối kiếm bài đó?”

Chung Nhạc lòng ngạc nhiên, cười nói:

– Ta đã trả khối kiếm bài ấy lại cho chủ nhân của nó rồi. Đình sư tỷ đừng lo, ta sẽ đi bảo bọn họ là ta không cầm kiếm bài, bọn họ sẽ bỏ đi thôi.

Đình Lam Nguyệt lắc đầu:

– Điều này chưa chắc. Ngươi đừng trở về động phủ vội! Lê Tú Nương với Ngu Phi Yến đã trở thành Luyện khí sĩ rồi, để ta tìm bọn họ trợ trận cho ngươi, không thể để đám người kia bắt nạt ngươi được!

Chung Nhạc lắc đầu, đang định nói thì cô thiếu nữ này đã bước đi rồi.

– Đình sư tỷ thật quá nhiệt tình, chỉ là tính tình hơi nóng vội.

Chung Nhạc cất bước đi tới động phủ của mình, thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.