Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 961: Chương 961: Hoa Tư thị (1)




Một cái thế giới khác trên Hư Không Giới, thế giới càng cao đẳng hơn Hư Không Giới, tại thời đại của Tân Hỏa, một Giới này chỉ là tồn tại trong lý thuyết, vẫn còn chưa được sáng tạo ra.

- Cái thế giới này càng cao cấp hơn, càng thần kỳ hơn. Nhưng nó hẳn phải là một cái thế giới không có khả năng tồn tại mới đúng…

Tân Hỏa trầm ngâm một lúc, lắc lắc đầu, nói:

- Làm sao nó có thể được sáng tạo ra? Nhất định không phải là thế giới không có khả năng này! Nhất định không phải là…

- Thế giới không có khả năng?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, dò hỏi:

- Cái thế giới này rốt cuộc có cái gì thần kỳ, vì sao lại gọi là thế giới không có khả năng?

Tân Hỏa cũng không trả lời. Tâm tình đốm lửa nhỏ vô cùng ngưng trọng, đột nhiên lại bắt đầu tự than tự oán, không ngừng nhảy lên nhảy xuống, kêu lớn:

- Trong khoảng thời gian ta ngủ say này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông trời! Ta rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện thú vị? Vì sao ta lại mê man lâu như vậy?

Đốm lửa nhỏ này kêu la một hồi lâu, lại chạy tới một góc trong Thức hải của hắn, ngồi chồm hổm ở đó, mặt xoay vào trong, bộ dáng giống như ai kêu cũng không thèm để ý.

Chung Nhạc khẽ lắc đầu. Tính tình đốm lửa nhỏ này có chút giống như tiểu hài tử vậy. Bất quá, nghi hoặc của Tân Hỏa cũng là nghi ngờ trong lòng hắn. Tân Hỏa vô cớ lâm vào ngủ say, quả thật là một chuyện tình rất quỷ dị. Khi đó, tinh lực của Tân Hỏa hẳn là còn rất dồi dào, không giống như bây giờ, cách một đoạn thời gian lại lâm vào mê man một lần. Vậy là nguyên nhân gì đã khiến cho Tân Hỏa ngủ say lâu như vậy?

- Thượng Cổ cất giấu rất nhiều bí mật, hiện tại ta còn chưa đủ cường đại, vẫn chưa có tư cách tiếp xúc tới những bí mật kia. Bất quá, tương lai ta nhất định sẽ tìm hiểu rõ đoạn lịch sử đã thất lạc kia!

Hắn tiến vào tòa cung điện này. Tòa cung điện vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất luận một tia thanh âm nào. Tòa cung điện này cũng không lớn, cửa vào không cao, cánh cửa miễn cưỡng có thể để cho hai ba người chen vào.

Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ căng căng thẳng thẳng đi theo sau lưng hắn, một bộ tư thế chỉ cần tình hình không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ Chung Nhạc chạy ra. Chung Nhạc nhìn thấy cảnh tượng phía trước, thân thể cứng ngắc, đứng ở nơi đó không chút cử động.

Hắn chỉ bước vào trong cánh cửa một bước, phía sau là cái cửa vào nho nhỏ, trước mắt là một mảnh hải dương vô ngần vô bờ, không nhìn thấy bờ bên kia. Cánh cửa này cũng không phải là bờ, mà là một cánh cửa lẻ loi trơ trọi đứng trong hải dương.

Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ đứng ở sau lưng hắn, ánh mắt tò mò nhìn về phía trước, cũng đều là kinh hãi khó hiểu. Đây là một phiến huyết hải! Một phiến huyết hải bát ngát vô biên, nhìn không thấy điểm cuối. Bọn họ đang đứng dưới cánh cửa, phiêu phù trên phiến huyết hải này.

Đột nhiên, trong huyết hải chợt vang lên tiếng ca hư vô phiêu miễu, phảng phất như có một nàng thiếu nữ đang cất tiếng ca dưới huyết hải, chỉ là lời ca này căn bản là nghe có chút không thực tế. Chung Nhạc tiến về phía trước một bước, nghĩ muốn lắng nghe rõ ràng tiếng ca của nàng nữ tử kia. Đột nhiên, áp lực ngập trời đột nhiên trấn áp xuống. Xương cốt của hắn nhất thời phát ra thanh âm nổ vang răng rắc, cơ hồ muốn nghiền nát hắn.

Chung Nhạc xoay người lại, gian nan đi về phía cánh cửa kia. Khiến cho hắn giật mình chính là, cánh cửa vào vốn không lớn lắm kia đã trở nên lớn không thể tưởng tượng, siêu việt bất luận cánh cửa nào trên thế gian, vô cùng to lớn, phảng phất như có thể chứa được cả một bầu trời, cả một thế giới vậy!

Mà thân thể Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ cũng trở nên vô cùng vĩ ngạn, lớn đến không thể tin nổi. Thậm chí còn mang tới cho người khác một loại cảm giác so với Tinh cầu còn khổng lồ hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Đây cũng không phải là ảo giác, mà là sự thật! Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ khổng lồ như vậy, nhìn như phảng phất chỉ cách hắn có một bước nhỏ, mà hắn lại cách Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ phảng phất như xuyên qua từng cái từng cái Tinh hệ xa xôi vậy.

Hắn cật lực về phía cửa vào đi tới, gian nan tiến về phía trước. Mỗi khi hắn đi ra một bước, xương cốt trên người liền một cây tiếp theo một cây rắc rắc vỡ nát. Đám xương vỡ biến thành một đám bột mịn. Thân khô lâu của Chung Nhạc dù sao cũng đã luyện thành Bất Tử Chi Thân, xương cốt vừa vỡ liền khôi phục trở lại, mỗi khi bước ra một bước, xương cốt toàn thân liền cơ hồ đổi mới một lần.

- Nhạc tiểu tử, đây là uy áp của Tiên Thiên Thần! Huyết hải này là do máu của Tiên Thiên Thần tạo thành, ngươi không chống đỡ nổi đâu! Để cho ta tới!

Tân Hỏa khẩn trương vạn phần nói. Chung Nhạc vội vàng buông ra tinh thần, Tân Hỏa nhất thời chưởng khống thân thể hắn. Chung Nhạc lập tức cảm giác được văn lộ Đồ đằng toàn thân chính mình lập tức được gây dựng lại, thực lực điên cuồng đề thăng, tốc độ nhất thời tăng nhanh, phóng thẳng về phía cánh cửa kia.

Phiến huyết hải vô biên này là do máu của Tiên Thiên Thần biến thành, tiến về phía trước một bước sẽ liền tiến vào phạm vi uy áp bao phủ, cách càng xa áp lực sẽ càng nhỏ. Bất quá, Chung Nhạc tiến về phía trước một bước, vừa vặn tiến vào phạm vi uy áp, lập tức bị trấn áp. Mà cánh cửa vào tòa cung điện kia lại phảng phất như vừa vặn có thể chống lại uy áp của Tiên Thiên Thần vậy.

Tân Hỏa gia tốc phóng như điên, đột nhiên văn lộ Đồ đằng toàn thân tuôn ra, rơi xuống dưới chân. Thân hình Chung Nhạc nhất thời biến thành một đạo lưu quang. Hắn không ngờ lại là thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, trực tiếp truyền tống. Mỗi một lần truyền tống chính là ngàn vạn dặm, thân hình liên tục lóe lên, thiểm độn về phía cánh cửa.

Mà Chung Nhạc thì lại là ngẩn người ra. Tiếng ca của thanh âm nữ tử dưới huyết hải này vậy mà đã trở nên rõ ràng hơn, giọng điệu ấm áp, vô cùng dễ nghe.

- Hửm? Tiếng ca này… Trong Ca Giới cũng có tiếng ca giống như vậy!

Tâm thần Chung Nhạc đại chấn, vội vàng nói:

- Tân Hỏa, dừng lại một chút!

- Dừng lại sẽ chết a!

Tân Hỏa khống chế thân thể Chung Nhạc liên tục truyền tống, tốc độ càng lúc càng nhanh, thân thể cũng dần dần biến lớn lên. Với loại tốc độ này, nếu là ở thời điểm bình thường, chỉ sợ trong lúc tinh thần bọn họ ba động, đã phóng ra khoảng cách mấy ức dặm rồi. Mà ở nơi này thậm chí còn không thể chạy ra khoảng cách một bước chân.

Xa và gần, chỉ là một cái tương đối mà thôi. Cự ly một thước đối với người bình thường chính là rất gần, nhưng đối với một con kiến lại là rất xa xôi, đối với hạt bụi vậy thì lại càng xa hơn nữa. Mà khoảng cách không gian cũng là như vậy. Từ chỗ của Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ bước ra một bước, nhìn như là khoảng cách một bước, nhưng thật ra lại là ức ức vạn dặm, thậm chí so với Tinh hệ còn xa xôi hơn. Chỉ là cái không gian này đã bị Đại năng Thượng Cổ thu nhỏ lại tới cự ly một bước mà thôi.

Một bước vừa rồi Chung Nhạc bước ra kia, chính là đã bước ra ức ức vạn dặm. Lúc bước ra rất dễ dàng, lúc muốn trở về lại cực kỳ khó khăn. Chung Nhạc cũng biết, nếu lúc này dừng lại, sợ rằng sẽ liền thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Hắn chỉ có thể liều mạng ghi nhớ lại tiếng ca kia, nghĩ muốn lạc ấn tiếng ca vào trong đầu của mình.

Tiếng ca mềm mại duyên dáng, hát lên có chút bất đồng với tiếng ca trong Ca Giới. Mặc dù Chung Nhạc chưa từng học qua Tiên Thiên Thần Ngữ, nhưng ghi nhớ lại âm điệu kia cũng không tính là quá phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.