Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 66: Chương 66: Ngoại Truyện 3: Vũ Hòa Thượng




Ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu rọi, bây giờ đang là giữa tháng sáu, tiết trời nóng nực.

Vân Không lại cảm thấy bên ngoài lệ khí rất nặng, ánh nắng hè đều đã bị nhiễm bẩn, tràn đầy âm khí. Cung nữ Thanh Thanh vội vã chạy tới, hắn đã khoác xong áo cà sa, chống thiền trượng ra ngoài, vừa hay chạm mặt với nàng.

“Quốc sư, Đức quý nhân lại gặp ác mộng, hoàng thượng lệnh ngài mau mau tới đó”.

Vân Không sải bước về phía Kim Hạc Uyển, mới vừa bước vào cửa lớn sơn son thếp vàng, liền có thể cảm thấy khắp viện u ám, nhưng hắn không nhìn ra là tại sao. Mặc dù hắn pháp lực cao cường, nhưng lại chưa có bản lĩnh thông thiên đến như vậy. Như cảm thấy thời cơ đã đến, Vân Không khẽ quát một tiếng, đặt trượng xuống đất, chắp tay hành lễ, niệm mấy lời người khác nghe không hiểu: “Nam mô hát la đát na sỉ la dạ da, nam vô a lợi da”, cứ niệm như vậy, một lần lại một lần. Những lời này, người khác mặc dù nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy phiền não trong lòng cũng dần dần tan biến, tâm tình yên ả giống như mặt hồ.

Người trong phòng bỗng nhiêu kêu lên thảm thiết, một nam tử kinh hãi hét lớn: “Kẻ nào làm loạn, thị vệ đâu”. Thị vệ phía bên ngoài nhìn nhau, không dám đuổi quốc sư về. Bên trong lại vọng ra tiếng kêu thê lương, thị vệ đầu đầy mồ hôi, đành phải rút đao tiến lên: “Kính xin quốc sư rời đi”.

Thanh Thanh đứng chắn ở phía trước, nói: “Mỗi lần yêu nghiệt quấy phá, quốc sư đều làm như vậy, các ngươi sao còn dám bất kính?”.

Bọn thị bệ khó xử: “Nhưng mà thánh thượng…”.

“A la như phật la xá lợi…”

Cánh môi mỏng khe khẽ đóng mở, bên ngoài rì rầm như suối chảy, trong phòng lại giống như có lửa đốt. Hoàng đế ở bên trong cuối cùng cũng chạy ra ngoài, kinh hãi chạy về phía Vân Không, kêu lên: “Yêu, yêu quái!”.

Thị vệ vội vàng bảo vệ hắn ta, đột nhiên một trận gió âm khí thổi tới, thổi bước chân mọi người trở nên dồn dập, duy chỉ có Vân Không vẫn vững vàng như bách thụ, đứng yên không hề sợ hãi.

Tiếng kêu vang truyền khắp cung điện, Vân Không khẽ quát một tiếng, ngừng niệm phật chú, dường như có một sức mạnh vô hình, từ từ dồn âm thanh kia vào trong cầu kim sắc. Cầu kim sắc càng co càng nhỏ, cho đến khi rơi lại vào trong tay Vân Không, đã không còn nghe thấy chút âm thanh quỷ dị nào.

Hoàng đế nhanh chóng được thị vệ hộ tống rời đi, Vân Không cất quang cầu vào trong tay áo, nhặt thiền trượng lên, xoay người nhìn lại, chỉ còn trông thấy một cô nương áo xanh đứng ở đó, gật đầu: “Sao ngươi không đi, không sợ yêu quái à?”.

Thanh Thanh cười nói: “Thanh Thanh hầu hạ đại nhân, nếu gặp yêu quái lại bỏ chạy, vậy thì thật không xứng đáng”.

Vân Không nhìn nàng một cái, một cô nương thanh tú ngay thẳng, giống như đóa bạch liên mọc lên từ bùn lầy, không nhiễm một chút tỳ vết, đúng là một người trẻ hiếm có.

Vân Không quay về phòng, tắm rửa, gột rửa hết mọi bụi bẩn trên người. Mỗi lần trừ ma xong, hắn đều phải tắm rửa như vậy, như thế mới cảm thấy trong ngoài sạch sẽ.

Khi hắn xong việc bước ra, phía ngoài hành lang đã đứng chật kín, trên tay cầm đủ các loại vật phẩm quý báu, đồng loạt khom người: “Quốc sư đại nhân”. Thái giám truyền lời: “Quốc sư đại nhân, ngài có công trừ yêu nên Thánh Thượng đã ban thưởng những vật này”.

Vân Không cũng không lại nhìn, Thanh Thanh đã tiến lên cho cung nhân mang hết vào. Hắn nói: “Đức quý nhân bị yêu ma quấy nhiễu, cần phải điều dưỡng thân thể thật tốt, không thể gặp bất cứ loại thú nào, ngay cả chim cũng không được, kính xin công công lưu ý.”

Thái giám nhếch môi cười: “Những lời đại nhân vừa nói, đã không còn cần thiết nữa rồi”.

Vân Không dừng lại: “Tại sao?”

Thái giám trả lời: “Thánh thượng đã hạ chỉ, ban chết cho Đức quý nhân”.

Gương mặt không một gợn sóng của Vân Không lộ ra tia kinh ngạc: “Tại sao vậy?”.

“Đức quý nhân tâm không sạch, nhiễm phải yêu vật, là điềm xấu. Sau khi chết cũng phải hỏa thiêu, đổ tro cốt xuống sông. Khi đó, còn phải phiền quốc sư lập tràng cúng lễ”.

Vân Không giật mình buông lỏng trong chốc lát: “Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến Đức quý nhân, yêu vật kia tác quái, gặp kẻ nào cũng sẽ ra tay. Hôm nay, trừ được nó rồi, sao lại bị đổ hết tội danh lên đầu, đây chẳng phải là làm càn hay sao?”.

Thái giám vội vàng khuyên hắn nhẹ giọng: “Những lời này không thể nói bừa. Thật ra, dù có không bị ban chết đi nữa, sau lần này, Thánh thượng còn có thể sủng ái nàng ta nữa hay sao? Tất nhiên là không thể rồi. Không được Thánh thượng sủng ái, còn không phải là một con đường chết hay sao? Chẳng thà chết sớm, yên ổn sớm “.

Vân Không tức giận: “Chuyện liên quan đến những việc sau này, có thể vội vàng kết luận được sao?”

Thái giám không dám tranh luận cùng hắn, cũng lười nói, dẫn theo cung nhân đi mất, trong lòng thầm oán, tính cách thế này, sao có thể ở lâu trong cung được.

Vân Không sắc mặt trầm ngâm, chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, cung nữ dâng trà: “Đại nhân nghĩ gì thế? Lời thái giám nói, ngài đừng bận tâm”.

Vân Không lắc đầu, nhìn nàng, hỏi: “Đức quý nhân… chẳng phải là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất ư? Sao nói giết là giết ngay được?”.

Thanh Thanh cười khổ: “Ở chốn cung đình, nào có sự sủng ái thật sự. Nô tì vào cung đã được bảy năm, phi tử mà hoàng thượng sủng ái, không dưới mười người, đa phần đều cưng chiều được một thời gian, sau đó thì chẳng còn được ngó ngàng tới. Thiếu đi một Đức quý nhân, còn có biết bao nhiêu nữ tử trẻ trung, xinh đẹp, nhu tình như nước thay thế nàng ấy. Thánh thượng cần gì phải mạo hiểm chạm vào nàng ấy nữa, vì vậy giết sớm, có thể yên tâm”.

Vân Không nghe xong, chắp tay hành lễ, vẻ mặt đau khổ, run giọng niệm “Ngã phật từ bi”, trong lòng cảm thấy mơ hồ. Một mạng sống, lại có thể dễ dàng bị gạt bỏ đến như vậy. Mà kẻ giết người vì lợi ích cá nhân, thế nhưng lại còn có thể tiếp tục ung dung giết người tiếp nữa.

Thanh Thanh cầm quạt, quạt cho hắn, nhưng lại chẳng thể quạt bay nỗi trăn trở trong lòng hắn.

Thời gian qua nhanh, loáng một cái đã được nửa năm.

Vân Không vẫn như trước, vì hoàng tộc mà trừ ma cầu phúc, bảo vệ hoàng tộc trong tay nắm giữ quốc gia, thiên hạ càng lúc càng thái bình. Chỉ là, bên trong lại phát sinh dơ bẩn, theo như Thanh Thanh nhẩm tính, mấy tháng trước, lại tới một vị Ly quý nhân, một vị Tụng thường tại, mà Đức quý nhân kia, sớm đã bị lãng quên rồi.

Ngày hôm đó, nghỉ trưa xong, trong phòng không đốt lò sưởi. Hắn không phải là một hòa thượng khổ hạnh, từ nhỏ đã ở trong miếu tự của hoàng tộc tu hành. Ăn uống không phải lo, khi còn niên thiếu, được phương trượng thân truyền, được vào cung làm quốc sư từ rất sớm. Ngày hè có kẻ quạt mát, gió mát hiu hiu ngủ thật ngon. Mùa đông có người đốt lò sưởi, ấm áp như mùa xuân. Nhưng hôm nay, không thấy đốt lò sưởi, hắn bị lạnh nên dậy sớm.

Bếp lò trên mặt đất chỉ còn tro tàn, đêm qua còn thêm củi, hôm nay lại không thêm nữa? Thanh Thanh vẫn thường thêm củi cho hắn đâu rồi?

Hắn choàng áo cà sa đi ra ngoài, tuyết đang rơi lả tả.

Nhìn thấy cả trời tuyết trắng, chợt cảm thấy thế gian hoàn toàn không còn vẩn đục, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tự mình lừa gạt chính mình mà thôi. Trong lòng hắn tràn đầy khổ tâm, trông thấy một cung nữ lạ mặt bưng nước tới, hỏi: “Thanh Thanh đâu?”

Cung nữ dừng một chút, cúi đầu đáp: “Nàng ấy thân thể khó chịu, đang nghỉ ngơi rồi”.

Vân Không cảm thấy trong lời nói có chút run rẩy, hỏi lại một lần nữa: “Thanh Thanh đâu rồi?”

Cung nữ nhũn hai chân, đánh rơi cả chậu nước, vừa quỳ vừa nói: “Thanh Thanh còn đang ở trong phòng, chỉ là… Cầu xin đại nhân cứu nàng ấy!”.

Vân Không không nói nhiều lời, vội chạy về phía phòng cung nữ.

Thị vệ trông thấy hắn, cho là nơi này lại vừa có yêu nghiệt xuất hiện, cũng không cản hắn, nhưng cũng không dám theo vào.

Vân Không vào bên trong, các cung nữ khác đang đi làm việc, không còn ai ở trong phòng. Hắn nhìn xung quanh một vòng, không thấy người đâu, tìm kiếm hồi lâu, mới nhìn thấy một chỗ chăn có người đang đắp, hắn nhẹ nhàng bước tới, gọi: “Thanh Thanh”.

Muốn vén chăn lên, lại bị nàng gắt gao nắm chặt, giọng nói cực thấp: “Đại nhân về đi, sau này Thanh Thanh không thể phục vụ đại nhân được nữa”.

“Tại sao?”

Phía bên trong bật ra tiếng khóc, Vân Không giở chăn lên, không khỏi sửng sốt.

Thanh Thanh vẫn đang mặc y phục cung nhân màu hồng, nhưng y phục giống như bị xé rách, thấy khắp nơi đều là vết máu, gò má với cổ đều bầm tím hết, hắn đưa tay muốn chạm vào, lại bị nàng tránh được, rung giọng nói: “Đại nhân… Ngài về đi”.

Vân Không đứng một lúc, cung nữ khi nãy đã theo vào, kéo hắn ra ngoài, đóng cửa thật kỹ. Vân Không hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ yên lặng chốc lát, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Đêm qua, nàng ấy gặp phải thái tử, bị kéo vào phòng… Bị đoạt đi… Sự trong sạch”.

Ngực Vân Không khó chịu, cung nữ đưa tay gạt lệ: “Thái tử tính tình thô bạo, cung nhân bị dùng gậy đánh chết cũng không ít, ba năm trước, có một cung nhân phản kháng, cào xước mặt ngài ấy, kết quả là ba mươi bảy miệng ăn trong nhà… chỉ một đêm… bị giết sạch”.

Vân Không ngây người: “Giết nhiều người như vậy, lại vẫn ung dung đến bây giờ?”

Cung nữ cười khổ: “Ngài ấy là thái tử… là thái tử, ngay cả hoàng thượng cũng không thể tùy ý xử trí ngài ấy được”.

“Còn luật pháp?”

“Luật pháp là của Thiên Tử, nào ai dám quản?”

Vân Không sửng sốt hồi lâu, cung nữ thở dài, đẩy cửa vào trong, vừa mới bước vào, đã la hoảng lên. Hắn lập tức đi vào, trông thấy Thanh Thanh nằm trên nệm, cả người toàn là máu, đỏ đến chói mắt. Hắn vội bước tới, lần đầu tiên nhận ra ngay cả mình cũng có lúc phát run.

Hắn cầm cổ tay Thanh Thanh máu đang tuôn xối xả, nói lớn: “Mau đi tìm ngự y!”.

Cung nữ sắp khóc thành tiếng: “Ngự y sẽ không tới đâu, đại phu cũng không được vào, không có lệnh bài, cũng không được xuất cung”.

Đau đớn tràn đầy lồng ngực, Vân Không ôm lấy Thanh Thanh chạy ra ngoài, chạy thẳng tới Thái Y Viện!

Thanh Thanh đang cuộn trong lồng ngực hắn, thần chí đã sớm mơ hồ: “Đại nhân…”

“Ừ, ta đây. Ta ở đây!”.

“Đại nhân…”, Thanh Thanh thấp giọng gọi, giống như chỉ cần làm như vậy, là có thể an tâm, cúi đầu tiếp tục lẩm nhẩm, một lần lại một lần.

Âm thanh nhỏ dần nghe không rõ, cho đến khi hoàn toàn… không còn nghe thấy nữa.

Thân thể trong ngực lạnh đi rất nhanh, Vân Không thường ngày sống ung dung nhàn nhã, ôm một người chạy một đoạn đường dài như vậy, cũng đã kiệt sức, bước chân loạng choạng, trượt trên nền tuyết, suýt nữa đánh văng nàng ấy ra ngoài.

“Thanh Thanh…”, Vân Không giật mình sững sờ, nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc nào của nàng, kêu lên một tiếng, nhưng nàng ấy mãi mãi không thể nói chuyện được nữa rồi.

Tuyết bay ngập trời, cái rét lạnh của ngày đông từng chút từng chút như đâm vào xương tủy. Hắn bị lạnh đến không còn tri giác, đầu óc trắng xóa như tuyết, giật mình gọi không thành tiếng.

“Đại nhân, hoa sơn trà trong viện nở rồi”.

“Đại nhân, ban đêm lạnh lắm, lấy thêm một cái bếp lò nhé?”

“Đại nhân… Đại nhân…”

Ngực giống như bị kiếm đâm, lập tức thổ ra một ngụm máu, cả trời đất tối đen, không còn ánh sáng.

Không biết trải qua bao nhiêu cơn ác mộng, Vân Không tỉnh lại, miệng đắng lưỡi khô. Cung nữ đi vào rót nước, hắn uống một ngụm, hắng giọng hỏi: “Tin tức đã tới chưa?”

“Tới rồi…”.

“Nói đi”.

Cung nữ thấp giọng: “Vô tội”.

Chén trà trong tay rơi vỡ trên mặt đất, Vân Không ngạc nhiên nhìn nàng, mấy ngày nay hắn đi thu thập chứng cứ phạm tội của thái tử, chỗ này đủ cho hắn ta chết một trăm lần, mang tội như vậy, lại vô tội? Nhất thời nói lớn: “Bên hình bộ cũng không xử trí?”

“Thưa vâng, Thánh thượng lệnh cho bọn họ hủy sổ sách”.

Vân Không run rẩy hồi lâu, bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Cung nữ nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười, lại cười… thê lương như vậy, tuyệt vọng như vậy.

“Tốt, vô tội… Thế mà vô tội. Một đêm hại chết ba mươi bảy mạng người cũng có thể xử vô tội. Vương pháp của Âm Quốc ở đâu?”

Cung nữ nghe tiếng cười kia, cảm thấy thê lương: “Đại nhân”.

Một tiếng gọi đại nhân này, khiến Vân Không lại nhớ tới Thanh Thanh, đưa tay lên, run run nói: “Đốt bếp lò, lạnh”.

Ngày hôm đó trời đông giá rét, rét lạnh mãi tới tận bây giờ. Mỗi lần lạnh, lại nhớ tới Thanh Thanh.

Hắn mấy lần trình ghi chép, mấy lần tìm hình bộ, mấy lần tìm Thánh thượng, lần nào cũng bị gạt đi, lại gạt đi… Thái tử vẫn như cũ, ung dung ngoài vòng pháp luật.

Ngày hôm đó, hoàng đế đang cùng mấy vị đại thần du ngoạn vườn hoa, nghe thị vệ bẩm báo quốc sư đang ở bên ngoài, thiếu điều muốn sai người đuổi hắn về. Chẳng qua là tên pháp sư này pháp lực cao cường, cũng không nên đắc tội. Bấy giờ mới cho hắn vào, trầm mặt: “Ngươi lại tới đây làm gì?”.

Vân Không chắp tay hành lễ: “Thần tới xin từ chức quốc sư”.

Mọi người ngây ngốc, Vân Không đã cởi bỏ áo cà sa, đặt cùng thiền trượng trên mặt đất. Hoàng đế nói: “Trẫm bạc đãi ngươi ư? Vàng bạc châu baú có thể chất đầy phòng, nguơi còn gì bất mãn?”.

Vân Không thở dài, cũng không đáp lại.

Không chung đường đi mà thôi… Mục đích không giống nhau, cùng lắm cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.

Từ hoàng cung bước ra ngoài, tuyết vẫn còn đang rơi. Hắn đạp trên tuyết mà đi, không còn sắc vàng của áo cà sa, lại cảm thấy như bớt đi gánh nặng. Cầu phật cầu tâm, hắn lại muốn tiếp tục rèn luyện, chỉ than, lòng người có ý hướng ác, luật pháp như vậy có tác dụng gì, lại không biết có thể tìm được chân lý hay không?

Gió tuyết lạnh thấu xương, hắn ngẩng đầu nhìn lại, con đường… còn rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.