Nguyệt Dạ Khai Hoa

Chương 5: Chương 5: Bẫy gai và chim ưng




9 giờ 30 phút tối.

Dần bình tĩnh sau vòng đấu đầu tiên, bọn họ chỉ nghỉ ngơi trong vài phút, rồi lại chuẩn bị bước vào nội dung thi đấu thứ hai: nhảy đôi!

Leo đã chọn bạn nhảy cho mình, là cô gái tóc xoăn học cùng lớp, cũng chính là tình nhân của gã ta, tên Ashley Houston.

Cô ta đã được học cả môn khiêu vũ và nhảy hiện đại, hơn nữa lại còn nhảy khá tốt, nên phần thi này sẽ không phải là vấn đề lớn với bọn họ!

“Lần này, nhất định phải giúp anh đánh bại Roseanne Hawthorne! Chúng ta tuy chưa biết khả năng của cô ta ở chủ đề này, nhưng thằng nhóc kia lúc nãy chỉ là ăn may! Em làm được chứ Ashley?” Leo túm chặt lấy vai cô ta nói.

Ashley như thể bị mê hoặc bởi đôi mắt của gã ta, cô ta nặng nề gật đầu: “Vâng! Em hứa! Leo! Chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”

Hắn mỉm cười hài lòng và hôn nhẹ lên môi cô ta.

Đồng xu lại được tung lên.

Lần thứ hai, đội của Leo và Ashley lại là bên nhảy trước.

Lần này tao nhất định phải đánh bại mày! Bradley Hawthorne! - Hắn thầm nghĩ, rồi ra hiệu với DJ:

“Chơi bài LUV - Tory Lanez, Ash remix! Thả từ giây 36!”

Bọn họ đã bắt đầu ra sàn!

“Everyone falls in love sometimes

I don”t know “bout you but it ain”t a crime.”

Leo và Ashley bắt đầu bằng cách nhảy song song, đồng điệu theo nhạc. Họ dùng rất nhiều động tác tay, cũng như uốn người theo nhịp điệu nhanh của bản remix. Sau đó hắn để cô ta lên trước và dần hạ tay phải xuống, cùng lúc Ashley đẩy người sang bên trái. Họ, lặp lại với bên kia người, rồi cô ta dựa hẳn vào người Leo, cùng uốn người di chuyển cùng lúc với nhạc.

“And if you want me

And if you let me love you now

It”s true what I need

Is someone for love me right now

It”s true I”m a freak

It”s time to love you now”

Họ liên tục xoay người đổi vị trí cho nhau, đối diện nhau nhưng cùng làm một động tác, từ gập người uốn tay như sóng đến chéo tay ngược hướng với cơ thể. Cả hai người họ đều thực hiện vô cùng trơn tru và ăn ý ở bất kỳ động tác nào, như thể đã nhảy cùng nhau từ rất lâu.

Ashley quả thật là bạn nhảy ăn ý nhất của Leo, cô ta yêu hắn thực sự cũng chính vì tài năng này, chứ không đơn thuần chỉ vì ngoại hình hay danh tiếng.

Nhưng Leo, hắn luôn luôn có cả tá những cô gái khờ dại như Ashley ở bên cạnh, chỉ để mua vui mỗi đêm và sử dụng khi cần. Nên những điệu nhảy đôi của hắn với họ, cho dù có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa, vẫn sẽ luôn thiếu một thứ rất quan trọng.

Và hắn sẽ không bao giờ nhận ra đó là gì.

“Shawty she ain”t even got a visa

Out of town, one night teaser

Need to tell them other niggas ease up

I”m falling but everyone falls”

Cả hai cùng chuyển sang nhảy song song khi đến đoạn điệp khúc. Ashley bước lên trước, rồi lại lui xuống để Leo thay thế, họ vừa thay đổi vị trí mỗi mười giây, vừa nhảy một cách nhịp nhàng cùng nhau trong lúc đó.

Cuối cùng, bài nhảy của họ kết thúc bằng cách Leo nắm tay cô ta và kéo cô lại dựa vào lòng mình. Cả hai đều hơi quỳ xuống, và nhìn vào mắt nhau.

Tuy chỉ trong tích tắc.

“TUYỆT VỜIIIII!!” Tiếng la hét bắt đầu vang lên, kéo theo những tràng vỗ tay ngập tràn sau đó.

Ashley mừng rỡ nhanh chóng được vây quanh bởi bạn bè của cô ta, nhưng cô ta thật ra biết rõ bọn họ không hề thật tâm có ý chúc mừng mình, nhất là những cô gái khác, những ả tình nhân khác của Leo. Bọn họ đang âm thầm đố kị với cô ta vì được nhảy cùng hắn, nhưng vẫn giả vờ tươi cười rạng rỡ nhào đến chúc mừng cả hai người họ.

Ashley muốn tách ra để đến chỗ Leo, nhưng lại thấy anh ta đang bận nói nhỏ gì đó với một tên lạ mặt mặc đồng phục của quán bar, hắn ta đang có vẻ lưỡng lự muốn bỏ đi, nhưng khi Leo rút ra một xấp tiền khá dày dúi vào tay hắn, vẻ mặt của hắn chợt thay đổi ngay lập tức.

Cô chợt khựng lại, như không muốn đến chỗ anh nữa, rồi lại lặng lẽ lui về sau để quan sát phần thi đấu của đối thủ.

Nếu muốn ở bên Leo đủ lâu, cô ta cần phải khôn ngoan và thức thời. Thời gian đã dạy cho Ashley điều này.

--- -------

Rose lúc này lại đang nhàn nhã uống thêm một chút rượu Rum nhẹ, như thể người sắp phải ra sàn thi đấu ngay bây giờ không phải là cô vậy.

“Cậu... tính như thế nào? Bài nhảy của bọn họ hoàn hảo lắm đấy!” Brad khoanh tay nhìn cô hỏi, cậu đúng là đã từng nhảy với cô lúc nhỏ, nhưng đã nhiều năm như vậy, thật không dám tự tin sẽ ăn ý và trơn tru như hai người kia đâu! Nhảy đơn là một chuyện, còn đôi lại là một chuyện khác đấy!

“Cậu lo à? Giờ mới biết lo lắng sao? Dù sao cũng muộn rồi. Cứ nhảy theo điệu salsa mà chúng ta từng nhảy, rồi sau đó nhìn theo tôi là được!” Rose giao ly rượu đã cạn cho một tên phục vụ, rồi nắm tay cậu bước ra ánh đèn sân khấu.

Một số người xung quanh nhanh chóng nhận ra cô.

“Này! Roseanne Hawthorne kìa! Quán quân năm ngoái của Alameda đấy! Tôi đã từng thấy ảnh của cô ta khắp mạng xã hội hồi đó nha!”

“Quả là một dịp hiếm thấy! Được tận mắt chiêm ngưỡng màn thi đấu của những kẻ chuyên nghiệp từ ngôi trường đó! Hôm nay đến đây đúng là lời mà!”

“Cô ta đẹp quá nhỉ? Thật y như lời đồn! Mấy người đến từ Alameda đều đẹp như vậy sao?”

“Đương nhiên! Còn phải hỏi? Trường nghệ thuật danh giá nhất phía Tây nước Mỹ, lại chỉ nhận toàn con nhà giàu! Họ trông xấu xí như chúng ta mới là lạ!”

“Suỵt! Bắt đầu rồi kìa!”

Rose ngước nhìn tay DJ, và lên tiếng:

“Havana! Camila Cabello, Nitsuga remix.”

Tiếng đàn ghita vang lên.

“Havana

Half of my heart is in Havana

He took me back to East Atlanta

All of my heart is in Havana

There”s somethin” “bout his manners

Havana...”

Rose tiến tới giữa sàn nhảy, với một cái vuốt nhẹ lên trước ngực. Cô nhịp chân đi đến đối diện Brad, rồi lại vờ lướt qua cậu, khiến Brad phải bắt lấy vai cô, khiến cô quay lại đối mặt với mình. Họ ngả người về hai phía đối diện của nhau, rồi tay cậu đặt vào eo cô, còn bàn tay của cô, đặt nhẹ lên cánh tay của cậu.

Và đó mới chỉ là màn dạo đầu.

“He said there”s a lot of girls I can do with

(But I can”t without you)

I”m doin” forever in a minute

(That summer night in June)

And papa says he got malo in him

He got me feelin” like...”

Đưa bàn tay đang đặt ở trên eo cô lên cao, Rose thả nó ở đằng sau, và bước lên, khiến cậu phải níu tay mình, rồi cô đột ngột ngồi xuống, và đứng lên ngả về hướng cậu khi Brad kéo cô lên. Đặt tay cậu qua vai mình, cô đang đứng ở trước cơ thể cậu, Brad choàng tay qua eo cô, và Rose co khủy tay, khiến cậu giật tay lại, rồi lại đặt cả hai tay lên eo cô và nghiêng người về trái khi cô nghiêng về phải.

Nắm lấy tay trái của cô, cậu xoay cơ thể cô hai vòng và để cô dựa vào cánh tay của mình. Họ đều nhìn nhau đầy say mê, và cùng mỉm cười.

Rồi cô ngả người thật mạnh ra sau, tạo thành một đường cong hoàn hảo, gần như để đầu mình gần chạm mặt đất.

Brad nhanh chóng kéo cô lại và ôm siết cơ thể cô trực diện, khiến cô áp mặt vào vai cậu.

“Back it on me, shawty cravin” on me

Get to diggin” on me

She waited on me

Shawty cakin” on me, got the bacon on me

This is history in the makin” on me

Point blank, close range, that be”

Cô xoay người, vòng sang bên trái của cậu, và họ cùng nhảy một nhịp song song đối diện, với những cú vờn bắt nhau. Khi cô tiến, cậu lùi bước, rồi chợt cô xoay người và ngả vào tay cậu, xoạc chân xuống sàn, nhanh chóng được cậu nhấc lên, rồi lại lặp lại tư thế đối diện.

Đá chân, ngả người, chạm tay, cậu đều làm theo cô một cách thuần thục. Và mắt họ không hề rời khỏi nhau, sự hoà nhịp này như thể họ là một đôi tình nhân đang chơi trò đuổi bắt.

Cậu vươn tay vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của cô như thể chúng là một thứ vô giá. Thật lâu, thật gần.



“Havana-”

Khi họ đang chuẩn bị nhảy tiếp, âm thanh bỗng nhiên bị đứt đoạn!

Im bặt.

Tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

Có người cố tình phá hoại bài nhảy này?

“Hình như... dàn âm thanh đột ngột có vấn đề! Thật lòng xin lỗi!” Gã DJ bối rối nhìn xuống dưới. Hắn ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đừng nhìn bọn tao như vậy! Mày thấy mười người bọn tao có ai di chuyển khỏi đây suốt từ nãy không? Brad?” Leo hất hàm khiêu khích hỏi cậu khi thấy Brad đang trừng mắt về phía này.

“Phải, tôi đứng đây từ nãy cũng không thấy ai trong số bọn họ đi đâu khỏi sàn nhảy cả!” Một người ở gần đó lên tiếng.

“Quái lạ! Không lẽ dàn âm thanh lại đột ngột bị hỏng đúng lúc như thế?”

“Phải không? Nếu đúng là vậy thì họ xui xẻo rồi! Tiếc quá! Bài nhảy của họ ban nãy thật vô cùng cuốn hút!”

“Đúng đúng! Rất đẹp, rất quyến rũ và thú vị! Tôi còn đang muốn xem tiếp đây!”

“Thế này thì...”

Leo đang cười thầm một cách thoã mãn trong lòng, nếu không thể nhảy tiếp, coi như cô ta và thằng đó sẽ thua! Hắn vốn không định dùng đến cách này, nhưng quả thật phòng ngừa vẫn là trên hết! Khả năng của cô ta thật đúng là không thể nào lường trước được!

“Khoan!”

Rose đột nhiên lên tiếng.

Brad ngạc nhiên nhìn sang cô, tất cả những người khác cũng vậy.

“Cho hỏi, ở đây có ai biết chơi trumpet hoặc saxophone không?” Cô lớn tiếng nhìn xung quanh hỏi. Mọi người bắt đầu nhìn nhau, và có vài cánh tay nhanh chóng giơ lên.

“Tôi chơi được saxophone! Rất thành thạo!” Một người đàn ông lên tiếng.

“Tôi biết chơi trumpet!” Một người nữa bước lên.

“Cảm ơn các anh! Hai anh có thể lại đây được không?”

“Tất nhiên rồi!”

Rose ngước nhìn tay DJ vẫn còn đang bối rối ở phía trên: “Này! Bảng launchpad* của anh, nó còn hoạt động chứ?”

“Hả? Launchpad? À có! Hệ thống âm thanh chỉ bị mất nguồn điện, thứ này lại dùng pin, nên nó vẫn ổn!”

“Tốt! Anh vẫn biết dùng thứ đó chứ?”

“Dĩ nhiên!”

“Vậy phải nhờ anh một lần nữa, chơi bài Havana, bản gốc, trên launchpad giúp tôi!”

Lúc này, mọi người đều nhìn cô ngạc nhiên. Cô tính nhảy mà không cần lời ư?

“Brad! Cậu nhờ nhân viên ở đây mượn một saxophone và một trumpet từ phòng dụng cụ của ban nhạc nhé!”

Bất kỳ một quán bar nào, ngoài dàn DJ, cũng đều phải có một ban nhạc sống, đó là luật bất thành văn.

“Được! Xong ngay!” Cậu nói và chạy đi ngay lập tức.

“Hai người này... thật ngại quá! Làm phiền cả hai anh có thể chơi bài Havana cùng với nhịp điệu của bảng launchpad được không?”

“Được! Nếu chỉ chơi theo bản gốc, tôi nghĩ sẽ không thành vấn đề!” Anh ta thoáng bất ngờ, nhưng vẫn mau chóng gật đầu đồng ý. Cơ bản thì rất khó để từ chối một người như cô, vả lại, giúp đỡ người nhà Hawthorne? Tuyệt chỉ có lợi chứ không hại!

“Tất nhiên là được!” Người còn lại cũng nhanh chóng đồng ý.

Rose gật đầu ra vẻ cảm kích với hai người họ và xoay người về hướng đối diện. Cô nhìn những gương mặt đầy khó hiểu của bọn họ và giải thích:

“Bài nhảy đôi của tôi và Brad, coi như đã kết thúc! Tuy có hơi gấp gáp, nhưng mong mọi người vì sự cố này mà thông cảm! Đáng lẽ cuộc thi sẽ dừng ở đây, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng hết mình để tất cả chúng ta có thể thưởng thức vòng thi cuối cùng một cách trọn vẹn! Vì thế tôi xin đề nghị được gộp cả hay phần thi với nhau! Không cần phải phân thứ tự! Lần này tôi sẽ tiếp tục nhảy theo bài nhạc này, thi đơn!”

“Được lắm!”

“Tiếp tục đi! Không thể để cuộc thi dở dang như vậy được!”

Một loạt tiếng cổ vũ đồng thời vang lên, ủng hộ việc Rose nhảy tiếp. Leo đang hoài nghi việc này, không có âm thanh chuyên nghiệp, vẫn có thể nhảy được sao? Cô ta đang cố chứng minh bản thân ở đây à? Nếu là gộp kết quả cho cả hai phần thi... đây là một quyết định cực kỳ liều lĩnh! Còn không muốn nói là ngu ngốc! Nếu phần trình diễn này thành công, đội của cô ta coi như thắng hai trên ba, còn nếu thất bại...

Hắn nhìn đám đông xung quanh, lúc này đang hào hứng la hét muốn cô ta thi tiếp, bọn họ cũng đang tò mò xem cô ta sẽ làm gì, như hắn. Nếu từ chối, sợ rằng sẽ làm cho người khác nghi ngờ rằng hắn cố tình phá hoại.

“Được! Chỉ là một sự cố nhỏ! Tôi cũng không phải là người hẹp hòi! Cô muốn gộp phần thi? Tuỳ cô!” Hắn ra vẻ tuỳ ý trả lời.

Rose mỉm cười hài lòng.

“Đây này Rose! Cây saxophone và trumpet cậu cần!” Brad đã nhanh chóng trở lại, và cậu cầm theo hai cây kèn trên tay. Cô mừng rỡ nhận lấy và giao lại chúng cho hai người đàn ông kia.

Gật đầu ra hiệu cho tay DJ và mọi người bắt đầu lùi lại khỏi sàn nhảy, ánh sáng bỗng được thay đổi, không còn lập loè như trước, mà lại tập chung chiếu hết lên người cô. Khiến khuôn mặt cô toả ra một vẻ rực rỡ mộng mị không có thực. Thật vô cùng hư ảo.

Âm thanh điện tử dần phát ra từ chiếc launchpad, bản nhạc lại bắt đầu từ phút đầu tiên, nhưng khi tiếng kèn saxophone và trumpet dần vang lên, lại mang một âm điệu khác hẳn với bài nhạc đã được remix trước đó.

Phiên bản này, thuần chất Latinh!



Rose nhẹ đưa hai tay ôm lấy cơ thể từ trên xuống, giật người theo nhịp bass chậm của màn dạo đầu, cô lặp lại khoảng bốn lần, rồi đổi hướng và miết tay dọc xuống những đường cong của mình, đồng thời hơi quỳ xuống, giữ nguyên tư thế trong khoảng ba giây.

Đưa người lên tư thế đứng, cô vươn chéo tay búng theo điệu nhạc, rồi thả một tay và dùng tay còn lại đưa ngang khuôn mặt mình, xoay người thật thậm, và đẩy nhanh tốc độ của những động tác sau đó hơn.

Vô cùng quyến rũ, vô cùng mê hoặc.

Cả hai người đàn ông lạ mặt đang chơi nhạc cụ lúc này cũng vô cùng say mê với phần trình diễn của chính mình. Họ hoà hợp hai tiếng kèn và kết hợp chúng với tiếng nhạc nền điện tử của launchpad. Công nghệ hiện đại và nhạc cụ cổ điển cùng kết hợp, lại tạo nên một bản giao hưởng hấp dẫn đến không ngờ!

Rose lúc này như đang sống trong thế giới của riêng cô, cô luôn luôn như thế mỗi khi nhảy. Cúi người và ngẩng lên, cô vỗ nhẹ vào hông theo nhịp, rồi uốn người vươn tay ra trước, như đang mời gọi một ai đó.

Brad chỉ có thể đứng nhìn cô chăm chú từ xa, trong mắt cậu, cô chẳng cần đến ánh sáng hay âm nhạc hay bất kỳ thứ gì để toả sáng, bản thân cô vẫn luôn luôn là một ngôi sao sáng rực rỡ nhất bầu trời đêm của riêng mình!

Rose đưa tay lên ngực và giật người như thể trái tim cô cũng đang đập những nhịp đập mạnh mẽ như vậy! Bắt chéo hai tay lên cao và lại đưa chúng xuống đầu gối, khẽ khom người, cô ngẩng mặt ra sau, nhìn thẳng vào khán giả.

Hất mái tóc vàng của mình, cô khẽ mỉm cười đầy mê hoặc và ngoắc tay.

Mọi con mắt lúc này ở The Cruise Room đều đổ dồn lên người cô.

Lặp lại những động tác đầu, Rose đẩy nhanh tốc độ hơn và bỗng khuỵ gối xuống sàn, áp tay lên đó, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ngả người sang phải, cô chống một tay và đưa tay còn lại vuốt dọc từ eo đến đùi.

Beat drop, đến đoạn độc tấu của trumpet.

Rose xoay người đứng lên nhảy theo từng điệu nhạc phát ra từ tiếng kèn, cô đang nhảy salsa! Một điệu nhảy nổi tiếng của văn hoá Mỹ Latinh với những nhịp chân nhanh! Xoay người hai vòng, lắc hông và đánh tay thành một vòng cung tuyệt đẹp, cô đưa nó lướt thật chậm từ ngực đến hông mình, rồi lại quỳ một chân, vuốt ngược lên khuôn mặt mình, môi hơi mở ra, ánh mắt đầy say mê.

Bài nhảy đã kết thúc.

Tất cả đều im lặng trong một giây.

Trước khi vỡ oà thành từng cơn sóng của tiếng vỗ tay!

“Quá đẹp! Quá hoàn hảo!”

“Tôi nghĩ mình khóc mất...!”

“Quả không hổ danh là quán quân! Tuyệt lắm!”

“Roseanne! Roseanne! Roseanne!”

Tên cô được họ đọc to lên, át đi tất cả những âm thanh khác!

Leo để mặc từng giọt mồ hôi khẽ lăn trên trán từ nãy đến giờ, hắn xanh mặt nhìn cô, người đang đứng ở trước mặt, nhìn hắn như thể cô là người chiến thắng!

“Mọi người! Tin tốt là, âm thanh đã được sửa xong!” Một nhân viên kỹ thuật của quán bar chợt xuất hiện và la to.

“Roseanne! Roseanne! Roseanne!”

“ROSEANNE! ROSEANNE!! ROSEANNE!”

Họ đang tự bầu chọn mà không cần xem phần thi đấu còn lại! Bất ngờ hơn là không như thể lệ là phải đọc tên bài hát trình diễn để bầu, bọn họ chỉ đọc tên cô! Thậm chí họ còn không để bọn Leo có cơ hội để biểu diễn!

Brad đang hoảng hốt lẫn mừng rỡ nhìn xung quanh mình. Đây là...? Thắng rồi? Họ thắng rồi? Cô thắng rồi!!

Cậu chợt chạy ào lên sân khấu và ôm cô vào lòng!

“Rose! Chúng ta thắng rồi! Cậu có tin nổi không? Chúng ta thật sự đã thắng!”

“Chẳng phải đã bảo cứ để tôi lo liệu sao? Đồ ngốc! Xem cậu kìa!” Cô vừa giả vờ trách móc vừa cười ôm cậu thật chặt.

Một lúc sau, họ buông nhau ra và nhìn về phía đám người của Leo Winston, lúc này đều mang vẻ mặt không tin vào mắt mình.

“Theo như giao kèo, chẳng phải đây là lúc các người nên quỳ gối xin lỗi chúng tôi sao?” Brad nói to.

Đám đông xung quanh bắt đầu ồ lên đầy ngạc nhiên lẫn thích thú, và cùng hào hứng quan sát tình hình giữa sân khấu lúc này.

“Không công bằng! Chẳng phải bọn tao chưa được thi sao?”

“Phải! Tao không phục!”

Brad nhếch môi và đưa tay vuốt tóc mình. Cậu xoay người nói to:

“Mọi người? Có vẻ như họ vẫn chưa nghe kỹ! Nói to lên! Ai là người chiến thắng nào?”

“ROSEANNE!!” Âm thanh phát ra đồng loạt như sấm.

“Nghe rồi chứ? Là bọn tôi thắng! Chẳng phải đã đồng ý với điều kiện của nhau rồi sao? Đây là do khán giả quyết định!”

“Mày-!”

“Thôi được rồi!” - Leo bỗng lớn tiếng cắt lời, hắn đi đến chỗ Brad và Rose.

“Xem như bọn tao nhận thua trận dance off ngày hôm nay! Nhưng!” - Hắn nén căm tức nhìn vào mắt Brad: “Bọn tao nhất định sẽ không quỳ!”

“Phải đấy! Muốn bọn tao quỳ trước mặt mày? Mơ đi!”

“Thật sao? Nhất quyết đến thế à? Vậy...” Cậu ta đến gần hắn, có ý khiêu khích “Bọn mày muốn xử lý theo cách khác?”

“Mày đang thách thức tao?” Leo gằn giọng giận giữ nói. Những tên đồng bọn thấy vậy cũng đang kéo nhau bước lên vây quanh hắn ta.

“Mày là một thằng hèn! Leo! Đừng tưởng tao không biết mày đã lén lút giở trò gì với dàn âm thanh!”

“Hừ! Mày có gì để buộc tội tao? Bằng chứng? Nhân chứng? Nực cười!”

“Vậy sao mày không có can đảm để quỳ xuống? Nếu mày quỳ, tao sẽ cân nhắc việc bỏ qua và không tố cáo bộ mặt thật của mày cho tất cả mọi người biết!”

“Ahahahaha! Mày? Tố cáo tao? Mày có gan không? Hay tao nên kể lại việc lúc trước mày đã từng lẻn vào nhà tao như một con chuột nhắt thế nào? Hả Bradley?”

“Mày dám-!”

“Đủ rồi!” Rose chợt lên tiếng, cô bước đến kéo Brad ra và thế chỗ cậu, đứng đối diện với Leo.

“Leo Winston! Con người như anh! Thật sự là một nỗi sỉ nhục với Alameda!”

“Cô-!” Hắn trợn mắt nhìn Rose.

“Tôi đã từng đụng độ rất nhiều loại người, hống hách, tham lam, tàn nhẫn, ích kỷ, nhưng hèn hạ như anh, thật là lần đầu tôi được biết đến!”

“Anh muốn chiến thắng? Muốn có thể ngạo nghễ nhìn xuống chúng tôi? Muốn được ca tụng và coi trọng? Vậy hãy tự dùng năng lực của chính mình ấy!”

“Anh biết không? Tôi đã từng rất hận anh, vì anh đã làm hại đến Brad! Nhưng thật ra, loại người như anh chỉ có thể thương tổn đến thân thể người khác, chứ không thể vùi dập được con người của họ! Thế nên, tôi cảm thấy thương hại cho anh đấy, Leo Winston à! Anh không có sự tín nhiệm với bất kỳ ai! Thậm chí còn chẳng dám tin tưởng vào chính bản thân mình!”

“Anh, chính là một kẻ thất bại!”

Rose nhìn thẳng vào mắt hắn ta và nói từng từ một. Cô không thèm để ý đến phản ứng của mọi người xung quanh nữa, chỉ cầm lấy tay Brad và kéo cậu ra khỏi đó. Đám đông xung quanh chợt tự động tách ra một con đường để họ rời khỏi. Thật lâu sau đó, chỉ còn lại những tiếng xì xào nhỏ, tất cả đều hiểu ý nhau cùng ném một ánh mắt cho những kẻ ở đằng sau, rồi cũng dần tản ra hết.

“Leo... anh...” Ashley sợ hãi xen lẫn lo lắng nói, cô bước đến và khẽ chạm vào vai Leo.

“CÚT! CÚT RA NGAY LẬP TỨC!” Hắn gào lên đẩy mạnh cô ta xuống đất.

Ashley chật vật ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn hắn, cô liếc nhìn xung quanh mình, không một ai có ý giúp cô đứng dậy. Họ chỉ ném cho cô những cái nhìn đầy thương hại. Bạn bè cô? Bọn họ đang lén lút cười thầm, rồi thản nhiên bước qua cô ta để dìu Leo về nhà.

Cắn môi, Ashley tự đỡ người dậy và buồn bã ra về một mình.

--- -----

Lúc này, Rose và Brad đang ở trên xe riêng của nhà Hawthorne, hướng về phía dinh thự của họ. Cô mệt mỏi ngáp dài, rồi gối đầu vào đùi cậu nghỉ ngơi. Brad chỉ buồn cười nhìn cô: “Vừa nãy cậu còn hăng hái như vậy, sao bây giờ lại xìu như quả bóng thế?”

“Uống rượu... Cãi nhau... Nhảy nhót... Đối mặt với bọn đầu đất... mấy thứ này khiến tôi đau đầu quá!” Cô than thở.

“Có vẻ như cháu và cậu Brad đã có một buổi tối khá thú vị nhỉ?” Bác Alan ngước nhìn lên tấm kiếng chiếu hậu và mỉm cười.

“Bác bảo Rose ấy! Cậu ấy quậy suốt đêm luôn đó ạ! Cháu phải đi theo canh chừng cho cậu ấy đến rã rời đây!” Brad lè lưỡi làm vẻ mặt khinh bỉ với cô.

Rose với tay lên nhéo má cậu thật mạnh.

“Á! Đấy bác thấy không? Vừa trở về đã lại bắt nạt cháu như thế! Cháu nhất định phải méc cha!” Cậu xoa má lầm bầm kể khổ. Khiến cô chợt bật cười thành tiếng.

Brad quét mắt nhìn xuống gương mặt đang ở trên đùi mình, rồi khẽ mỉm cười. Cậu đưa tay vuốt những sợi tóc đang loà xoà ở má cô ra sau. Những sợi tóc vàng óng ấy dần trơn tuột khỏi tay cậu như lẽ đương nhiên, rồi đáp xuống ghế.

Dừng lại ở gương mặt cô thật lâu, Brad trầm tư trong chốc lát, cậu đưa mắt nhìn sang khung cảnh của Denver về đêm muộn qua lớp cửa kính. Nơi những toà nhà chọc trời lấp lánh phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ kỳ lạ của bầu trời đêm.

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay còn lại, cậu chợt khẽ nhếch môi cười đầy thâm ý.

Chiếc xe dần lặng lẽ lăn bánh vào cánh cửa sắt nhà Hawthorne.

--- ------ ----

Leo và đồng bọn của hắn đã chia tay mấy cô gái khi vừa rời khỏi quán bar, họ đang cùng hắn lang thang trên đường Leetsdale Drive, tìm một nơi khác để uống thêm vài ly trước khi về nhà. Con đường này vào đêm thường vắng vẻ đến đáng sợ.

“Leo, mày đừng có để tâm đến những thứ cô ta nói nữa! Đến quán này, tìm vài em xinh đẹp khác rồi chơi bời thêm một chút! Đảm bảo mày sẽ quên sạch hai đứa kia ngay!”

“Phải đấy! Hai đứa nó tụi mình sẽ tìm cách dạy dỗ lại sau! Không thể trực tiếp ra tay thì thuê người! Chắc hẳn tụi nó cũng đôi lúc phải có sơ hở chứ?”

Mắt hắn chợt loé sáng, thuê người? Đúng là một ý không tồi!

“Hừ! Để xem bọn nó còn có thể lên mặt dạy đời người khác nữa không? Tao nhất định phải đánh gãy chân thằng Bradley và rạch vài vết sẹo lên gương mặt của con ả Roseanne cho bằng được!” Hắn hung ác nói.

Chợt, một tiếng động cơ đặc biệt vang lên từ xa, và đáp ngay trước mặt bọn họ. Tiếp theo đó, bốn chiếc xe khác lần lượt xuất hiện xung quanh.

Mở cửa chiếc Maybach Exelero và bước xuống một cách chậm rãi. Tiếng bước chân của anh dần vang lên bên trên lớp đá hoa cương của nền vỉa vè. Bọn người của Leo, lúc này chỉ có năm người, đang hoang mang liếc nhìn những gã mặc áo đen bước ra từ những chiếc xe xung quanh. Nhưng thứ áp lực mà bọn chúng đang cảm nhận lại không đến từ bọn họ, mà đến từ gã đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng dựa vào cột đèn bên cạnh, hứng thú nhìn họ, mở lời.

“Mày... hình như vừa nhắc đến hai cái tên? Nói lại lần nữa cho tao nghe xem? Leo Winston?”

Leo giật mình nhìn chằm chằm vào người ở trước mặt như thể hắn ta là một con ác quỷ. Hắn lùi lại, đưa tay vào túi quần định rút điện thoại ra. Bỗng một cú đá bất ngờ xuất hiện, trực tiếp đá văng chiếc điện thoại ra xa!

Một gã mặc đồ đen đã thực hiện cú đá đó, vô cùng chuẩn xác.

“Leo, Leo, Leo... Cho dù mày có gọi, cũng chẳng có ai thèm đến cứu mày đâu!”

“Giờ, tao hỏi lại, nhắc lại hai cái tên mày vừa nói đến thử xem?”

Bóng lưng anh đổ dài xuống gương mặt đang tái nhợt và hoảng hốt của hắn. Những gã khác đang ngồi bệt xuống đất hoảng sợ nhìn tình huống trước mắt chúng, bọn người này có đến hơn mười người! Lại còn có vũ trang! Họ căn bản không thể chống lại! Một lực lượng chuyên nghiệp và ra tay mạnh mẽ như vậy, những kẻ bình thường vốn không thể đụng đến!

Nói như vậy, kẻ cầm đầu chúng chính là...

“Mày... mày là Aiden Sawyer?” Leo bật thốt lên đầy kinh ngạc như không thể tin nổi.

Aiden chỉ mỉm cười lại gần hắn và cúi đầu nhìn bọn họ đầy khinh miệt.

“Đáp án sai rồi.”

Sau đó, những tiếng thét chưa kịp thốt ra đã bỗng chốc trở nên im bặt. Một sự im lặng chết chóc.

Những tiếng động cơ xe dần vang lên, để rồi cùng mất hút vào màn đêm tĩnh lặng của thành phố.

--- ------

* Launchpad là một loại nhạc cụ điện tử dùng để trộn nhạc hoặc sáng tác nhạc với 64 nút màu được hãng Novation sản xuất lần đầu vào năm 1989. Sau này, Launchpad ngày càng phổ biến và biến đổi với nhiều loại khác nhau. Đặc biệt, nếu các dòng Launchpad trước chỉ có 12 phím điều chỉnh hiệu ứng. Thì số lượng phím đã nâng lên thành 36. Các phím này sẽ giúp tạo ra các hiệu ứng âm thanh sống động hơn hẳn. Đây chính là một trong thiết bị sản xuất âm nhạc tuyệt vời nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.