Nguy Tình Hắc Đạo

Chương 20: Chương 20: Chuyện liên quan đến cô đều là chuyện lớn




Ở trong phòng khách, tiếng kim đồng hộ vẫn vang lên đều đặn trong bầu không khí trầm mặc.

Lưu Ngạn Đình thấy Tiêu Vy Vy suy nghĩ chuyện gì đó từ nãy đến giờ, mãi vẫn chưa lên tiếng, lúc này cô mới đành mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên lặng này:

“Thật ra còn một cách không cần cậu công khai mối quan hệ với Trương Lỗi, nhưng cách này chỉ có thể tạm thời dập tắt tin đồn chứ không thể xóa sách tin đồn đó vĩnh viễn được!”

Tiêu Vy Vy quay sang nhìn Lưu Ngạn Đình, nghi hoặc hỏi: “Là cách gì vậy?”

Lưu Ngạn Đình trả lời: “Tạo ra một scandal khác lớn hơn scandal của cậu.”

Tiêu Vy Vy nghe xong, đồng tử đột nhiên co lại, nhíu mày nói: “Nhưng với tình hình hiện giờ, tìm đâu ra một scandal lớn hơn chứ? Mọi người trong giới nghệ sĩ đều biết việc dính líu đến scandal là điều tối kỵ, họ đều che dấu rất kín đáo, một chút khe hở cũng không có...”

Lưu Ngạn Đình thở dài, cảm thấy cũng có lý, nghệ sĩ bây giờ thì luôn luôn muốn kín tiếng, đi đâu cũng phải mang vỏ bọc của chính họ theo, mà bọn chó săn thì luôn muốn đào bới mọi thứ lên, chỉ chực chờ sự sơ hở của họ, sau đó liền thâu tóm trong tay, ép những người nghệ sĩ phải rơi vào con đường khốn đốn.

“Dù sao bây giờ cũng phải tìm một ngày sớm nhất, sau đó mở một cuộc họp báo để giải thích rõ chuyện này, nếu như để tin đồn phát ra quá lâu, mọi chuyện nhất định sẽ vượt mức không thể kiểm soát được!”

Diễn viên chính là ước mơ từ thuở thiếu thời của cô, cô luôn ấp ủ cho mình một niềm đam mê mãnh liệt là phải giành được chức hiệu cao nhất của giới điện ảnh – “ảnh hậu”.

Hiện tại, đột nhiên dính phải hai tin đồn nghiêm trọng như vậy, e rằng nhân phẩm của cô cũng đã bị hạ thấp. Nói cho cùng, nếu như không giải quyết được hai scandal này, thì cô cũng ngừng mơ tưởng đến giải thưởng “ảnh hậu” nữa!

-

Tầng cao nhất của tập đoàn Trương Thị, những tia sáng yếu ớt rời rạc ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gương mặt người đàn ông bị phân thành hai nửa sáng tối.

Khuôn mặt lúc làm việc của Trương Lỗi không có lấy một nụ cười, từng góc cạnh rõ ràng trông rất nghiêm nghị.

Đúng lúc đó, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Trương Lỗi không thèm ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn uyển chuyển ký lên từng xấp văn kiện, giọng nói trầm ổn vang lên: “Vào đi!”

Trợ lý Văn tiến vào, trên tay là một xấp văn kiện khác, sau khi để văn kiện lên trên bàn bàn, lúc này trợ lý Văn mới bắt đầu mở miệng nói: “Trương Tổng, hiện tại có một dự án cần anh phê duyệt gấp, công trình phía bên HongKong đang xảy ra một chút vấn đề, bọn họ cần thêm nguồn lực để có thể kịp tiến độ thi công mà bên đó đã đề ra...”

Khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Trương Lỗi không có một chút biến hóa nào, nhận lấy xấp văn kiện trên bàn, cả quá trình vẫn không ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện, hắn mở ra nhìn qua một chút, sau đó nâng tay, ngón tay có lực hạ xuống một chữ ký giống như rồng bay phượng múa.Sau đó nói thêm một câu: “Chuyện này tự mình cậu giải quyết đi!”

“Vâng!” Trợ lý Văn nhận lấy văn kiện nhưng không xoay người rời đi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn.

“Còn có việc gì?” Chẳng biết trên tài liệu của Trương Lỗi viết cái gì. Ánh sáng xanh của màn hình vi tính hắt lên gương mặt nghiêng của hắn khiến nó hơi lạnh.

Văn Mục Diễn ngập ngừng không biết có nên nói cho hắn hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở miệng, cẩn thận từng ly từng tí nói: “Là chuyện liên quan đến cô Tiêu.”

Trương Lỗi nghe xong, liền dừng bút, ngước mắt lên nhìn trợ lý Văn, ánh mắt hắn có tia xao động, mi tâm hơi nhíu lại tạo thành một đường thẳng nghiêm nghị. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”

Trương Lỗi là một người đàn ông có tâm lý mạnh mẽ, khi đối diện với sự hỗn loạn giữa thị phi, thật giả, hắn vẫn rất kiên trì biết rõ mình cần điều gì, cũng giống như câu mà hắn đã từng nói:  Giá trị của một con người không phải là khi họ đang ở vị trí thuận lợi mà là khi họ đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn và đau khổ nhất.

Trong thương trường, chỉ khi để bọn chúng chịu thất bại thì chúng mới nhận thức được giá trị của mình trong cuộc đời tôi!

Một người độc đoán như vậy, nhưng khi vừa nhắc đến Tiêu Vy Vy, Văn Mục Diễn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Trương tổng có chút thay đổi, có thể nhận thấy tổng giám đốc rất để ý đến Tiêu phu nhân.

Dù gì người xưa cũng đã có câu: “Anh hùng khó qua được ải mỹ nhân!”

Thấy ánh mắt Trương tổng đột nhiên chuyển lạnh, Văn Mục Lỗi mới để ý chính mình đột nhiên thất thần một lúc rất lâu, lúc này hắn mới mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, thận trọng nói:

“Sáng nay tôi vô tình lướt trên mạng, có đọc được hai bài báo viết về cô Tiêu, tiêu đề đăng lên đều viết rất khó coi...”

Nói đến đây, Văn Mục Lỗi đột nhiên dừng lại, cẩn thận dò xét sắc mặt của Trương Lỗi.

Thấy trợ lý không nói tiếp, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Nói, tiêu đề đó viết cái gì?”

Văn Mục Diễn trông thấy dáng vẻ như sắp nổi giận của hắn, sợ đến mức làm theo giống như bị ma xui quỷ khiến, giọng nói rõ ràng có chút run rẩy:

“Tiêu đề đó viết cô Tiêu là ngôi sao nổi tiếng ỷ mình có chỗ đứng trong làng giải trí cho nên kênh kệu bắt nạt một diễn viên mới, còn có một tiêu đề viết về anh và cô ấy, còn nói rất khó nghe, nói cô Tiêu là một con hồ ly chuyên đi dụ dỗ đàn ông, vừa mới đây đã câu dẫn được Trương tổng của Trương thị, phía dưới bình luận cũng mắng cô ấy rất thậm tệ, hơn nữa bài báo còn đăng thêm chứng cứ cho nên tin đồn đang lan truyền rất mạnh...”

Nói đến đây, Văn Mục Diễm lập tức im bặt bởi vì hắn thấy Trương tổng đã đứng bật lên rồi. Đối với hành động này của Trương Lỗi, hắn biết được lần này xong đời rồi.

“Rầm” một tiếng, Trương Lỗi đập tay lên bàn, ánh mắt như loài hắc ưng mang không khí của phòng làm việc lập tức đóng băng.

Hắn kìm nén cơn tức giận đang dâng lên đỉnh điểm, nghiến răng nói: “Là tòa soạn nào?”

Văn Mục Diễn biết hắn đang hỏi cái gì, liền nhanh chóng trả lời: “Là báo của truyền thông Hoa Liên!”

“Tổng giám đốc, chuyện này có cần phải đi xử lý không?” Hắn nhìn sắc mặt rét lạnh của Trương Lỗi, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Lập tức san phẳng tòa soạn đó cho tôi!” Một câu mệnh lệnh trút xuống, cũng chính là mức án tử hình cho truyền thông Hoa Liên.

“Còn nữa, điều tra người đứng sau!” Môi mỏng của Trương Lỗi nhàn nhạt tràn ra thêm một câu, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc lúc này của hắn.

Dù sao Văn Mục Diễn cũng đã ở bên cạnh người Trương Lỗi rất lâu rồi, một câu nói không rõ ràng, cũng đã hiểu hắn muốn làm gì, “Được, tôi liền đi làm...”

Dứt lời, trợ lý Văn đã xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Chỉ còn lại một mình Trương Lỗi ở trong phòng làm việc, hắn đứng trước cửa sổ tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn ra quang cảnh bên ngoài, môi mím lại, ánh mắt bắn ra tia nhìn lạnh lẽo giống như muốn giết người.

Muốn làm tổn thương đến người phụ nữ của hắn? Phải xem mấy người có bản lĩnh đến đâu?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.