Ngưỡng Vọng

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Đầu mùa xuân ban ngày vẫn là rất ngắn, thời điểm Trần Thủy Mặc tỉnh lại, trời đã tối đen.

Nheo mắt lại thích ứng trong căn phòng tối om, Trần Thủy Mặc có phần không biết hiện tại là buổi nào. Sờ soạng cầm lấy đồng hồ báo thức nhỏ trên đầu giường, liền nhìn xem thời gian, khi cô phát hiện kim giờ cùng kim phút gần như chồng lên nhau tại vị trí số “sáu”, cô đột nhiên kêu to một tiếng, cấp tốc từ trên giường bật dậy.

Chỉ còn lại 30 phút nữa!

Dùng năm phút đồng hồ rửa mặt, Trần Thủy Mặc tiện tay lấy ra một cái quần bò cùng một cái áo bành tô màu tối từ trong tủ quần áo ra thay, còn cố ý quấn thêm một cái khăn quàng cổ thật to màu đỏ che lại hơn phân nửa khuôn mặt.

Không kịp trang điểm, Trần Thủy Mặc chẳng qua là tùy tiện bôi một chút nước dưỡng da trên mặt, sau đó tùy ý quấn lại mớ tóc quăn bù xù, cuối cùng búi thành một búi tóc lỏng lẻo ở phía sau đầu, cài lên một chiếc kẹp tóc tinh xảo, ở trước gương xoay một vòng, coi như hài lòng gật đầu một cái.

Nhìn sang điện thoại di động, cô kêu lên một tiếng, vội vã cầm túi xách, tựa như một trận gió lao ra khỏi cửa.

Thái hậu đã gửi địa chỉ nhà hàng đã được đặt trước vào điện thoại cho cô, Trần Thủy Mặc *****dđlqđ******* nghĩ không ra vì cái gì mà chủ nhật lúc nào kẹt xe kẹt xe kẹt xe không dứt! Cô cũng tình nguyện ngồi ở nhà lên mạng một chút, xem phim, làm một trạch nữ tiêu chuẩn.

Đi một chút lại ngừng lại, đi đến nơi thật không dễ dàng. Hốt ha hốt hoảng mà đưa một tờ Mao gia gia màu hồng, cũng chẳng quan tâm đến tiền thừa, Trần Thủy Mặc trực tiếp vọt vào nhà hàng trang hoàng theo phong cách phương tây.

Đẩy cửa ra, mỹ nam phục vụ ngây ngốc mà nhìn Trần Thủy Mặc, chỉ trong chốc lát, trên gương mặt trắng ngần kia bắt đầu phiến hồng, qua vài giây mới kịp phản ứng mời Trần Thủy Mặc đi vào.

Theo bản năng sờ sờ vào nửa khuôn mặt của bản thân được giấu vào bên trong khăn quàng cổ, cô nhớ được có rửa mặt khi ra cửa mà! Tối đa cũng bởi vì chạy mấy bước mà có chút mồ hôi trên mặt, người này *****dđlqđ******* làm sao lại nhìn cô như vậy chứ?

Trần Thủy Mặc cứ như thế mà đến muộn, mà lại đụng phải một người đàn ông đang muốn ra ngoài!

Dường như đối phương đang rất vội, Trần Thủy Mặc không xác định mình có phải nghe lầm hay thực sự nghe được tiếng nói “Thật xin lỗi” của đối phương hay không. Quay đầu lại nhìn, người nọ đã hòa vào trong bóng đêm, bóng lưng mơ hồ.

Trần Thủy Mặc thờ ơ nhún vai, rồi lại đụng phải một cô gái đang chạy ra ngoài.

Thật là đủ xui xẻo đi!

Trần Thủy Mặc còn chưa kịp nói cái gì đó liền nhìn thấy vẻ mặt không vui đang trợn mắt nhìn cô của cô gái kia. Cô gái kia rõ ràng không cao hơn Trần Thủy Mặc, nhưng lại có loại khí chất cao ngạo, Trần Thủy Mặc bị cô nhìn không biết tại sao, nhưng vẫn cười gượng một tiếng, tránh người ra, nhường cho đối phương đi ra.

Cô gái kia cũng không khách khí, mang túi xách lên, cắn cắn môi, vội vàng đuổi theo.

”Cô...” Mỹ nam phục vụ thấy Trần Thủy Mặc không theo kịp, xoay người lại gọi cô.

”Ách... Đi thôi!” Trần Thủy Mặc cười cười, cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến.

Đi tới chỗ đã đặt trước, đối tượng hẹn hò kia còn chưa tới.

Trần Thủy Mặc khẽ cúi người, để cho mỹ nam phục vụ giúp cô kéo ghế ra, cô tiếp tục tao nhã mà ngồi xuống.

”Hiện tại cô gọi món ăn luôn sao?” Mặt mỹ nam phục vụ vẫn còn hồng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Thủy Mặc, nhỏ giọng hỏi.

Trần Thủy Mặc sờ sờ cái bụng đã lép xẹp, lúc này mới nhớ tới bản thân mình cả một ngày nay chưa ăn cái gì. Nhưng đối phương còn chưa đến, cô phải “nhẫn”!

”Tôi chờ bạn.” Trần Thủy Mặc nghĩ một đằng mà cười nói một nẻo.

Mỹ nam phục vụ rót nước giúp Trần Thủy Mặc, như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng xoay người mình lại vội vàng đi mất.

Uống một ngụm nước, trấn an bao tử của mình một phen, Trần Thủy Mặc nhìn nhìn thời gian trên di động, 18h58, ừ, rất tốt, có phải cô nên nhanh chóng cảm thấy vui mừng cho bản thân?

Trần Thủy Mặc cực kỳ tham ngủ, lúc đại học chỉ cần buổi sáng có giờ học, cô luôn luôn dựa vào 15 phút trước khi vào học mà vội vàng rời giường, gió táp mưa rào (bia: có lẽ ý là nói chị nhanh như gió á nhỉ =]]]) mà thu thập xong bản thân, sẽ tiến vào lớp khi chuông vào học vang lên, lần nào cũng đúng giờ!

Cho nên có thể nói, kỳ thật Trần Thủy Mặc là người có quan niệm rất mạnh về thời gian.

Đến thời gian hẹn trước, đối phương lại vẫn chưa xuất hiện, một bên Trần Thủy Mặc đợi người, một bên vô cùng buồn chán mà bắt đầu quan sát thức ăn ngon tại nhà hàng được đề cử nhiệt tình trên tạp chí.

Ánh đèn lờ mờ, Trần Thủy Mặc thấy phong cách *****dđlqđ******* trang trí đơn giản vừa phải, chỉ cảm thấy nổi bật duy nhất của nhà hàng này chính là cùng màu (bia: là trong chơi mạt chược, mà không hiểu ý của tác giả luôn) mỹ nam phục vụ rồi!

Trần Thủy Mặc không khỏi cảm thán, bây giờ nhà hàng vì muốn hấp dẫn thực khách, nhất là khách nữ, thật sự chính là dùng không từ bất cứ thủ đoạn nào!

Lại yên tĩnh chờ đợi thêm một lúc, Trần Thủy Mặc lại nhìn lên đồng hồ trên điện thoại di động, cô đã đợi hơn 12 phút rồi.

Giới hạn cuối cùng của Trần Thủy Mặc là 1 phút nữa, cô âm thầm đếm ngược ở trong lòng. Chẳng qua nếu đối phương thật sự không tới, cô có nên ở lại chỗ này ăn cơm hay không?

Trong lúc cô đang phiêu đãng đến nơi thần tiên, đột nhiên cảm thấy được ngọn đèn trước mặt bỗng tối sầm lại. Một giọng nam trầm thấp vang trên đỉnh đầu: “Cô Trần?”

”Ách.... Xin chào!” Trần Thủy Mặc lúng túng đứng dậy, cười gật đầu chào hỏi với đối phương.

”Thật xin lỗi, tôi đến muộn.” Nhìn ra được, đối phương quả thật cảm thấy rất có lỗi, trên mặt hiện ra vẻ mặt xấu hổ.

Trần Thủy Mặc lắc đầu bày tỏ không sao, người nọ gật đầu, đi tới giúp Trần Thủy Mặc đẩy ghế ngồi vào, Trần Thủy Mặc tiện thể thùy mị mà ngồi xuống. Trên mặt cô mặt dù thản nhiên, nhưng trong lòng vụng trộm đánh giá người này từ đầu đến chân.

Đối phương thấy trong ánh mắt của cô tuy là kinh diễm nhưng chưa từng mang theo chút tình cảm, dựa vào điểm này, ấn tượng đầu tiên Trần Thủy Mặc mang lại cho anh cũng rất tốt.

Ngô Hoành là người rất có khí chất nghệ sĩ, trên người còn mang theo *****dđlqđ******* mùi thuốc màu nhàn nhạt. Ngũ quan bộ dáng cực kỳ cân đối, đeo gọng kính đen, không phải kiểu người rất đẹp trai, cũng không làm cho người ta cảm thấy áp lực, tiếp tục ở chung với nhau lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Sau khi gọi món, đối phương bắt đầu giới thiệu bản thân, anh ta nói anh tên là Ngô Hành, năm nay 30 tuổi, có nhà có xe, là họa sĩ vẽ tranh minh họa của tòa soạn nào đó, thời gian làm việc tương đối tự do, nhưng mỗi khi có bản phát họa cần gấp, cũng là lúc bận đến choáng váng.

Nghe được điều kiện của đối phương như vậy, Trần Thủy Mặc yên lặng rơi lệ ở trong lòng, đầu năm nay đàn ông điều kiện tốt như vậy làm sao lại lưu lạc đến tình cảnh đi thân cận đây?

Ngô Hoành giống như biết Trần Thủy Mặc đang suy nghĩ cái gì, cười giải thích ngày thường bản thân thường xuyên ở nhà vẽ tranh, về mặt giao thiệp có vẻ hạn hẹp, lúc này mới bị mẹ ngày ngày nhắc đến, bất đắc dĩ mới đi thân cận.

Đồng bệnh tương liên (bia: cùng cảnh ngộ thì thông cảm với nhau). Trần Thủy Mặc gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

Ngô Hoành còn thực sự xin lỗi với Trần Thủy Mặc giải thích nguyên nhân anh đến trễ cùng mùi trên người mình, Trần Thủy Mặc nhiều lần cam đoan bản thân cô không ngại, đối phương mới bằng lòng từ bỏ.

”Ừm, tình huống của tôi anh gần như đều đã nắm được hết chứ?” Tôi tên Trần Thủy Mặc, nhỏ hơn anh ba tuổi, hiện tại đang là giáo viên bổ túc nghe nói tiếng anh. Tôi là người Dương Châu, ba mẹ tôi hiện tại đều sống ở quê.” Có qua có lại, Trần Thủy Mặc không nhanh không chậm giới thiệu tình huống của bản thân, “Tôi đang thuê phòng, tôi không có xe, cũng không biết lái xe.”

Ngô Hành sững sốt, vì sự thẳng thắng của Trần Thủy Mặc lại tăng thêm vài phần hảo cảm.

Sau khi đơn giản tự giới thiệu, cuối cùng thịt bò bít tết cũng được dọn lên, Trần Thủy Mặc rất muốn chuyên tâm đối phó thức ăn ngon, nhưng Ngô Hành đều sẽ tìm vấn đề khơi gợi hứng thú của cô. Trần Thủy Mặc đã gặp được người bạn tri kỉ vui vẻ, lại có thức ăn ngon ở trước mặt đáng tiếc không thể ăn ngấu nghiến. Vì thế cô chỉ có thể lấy miếng thịt bò ra trút giận, cầm con dao trong tay không ngừng phát ra tiếng vang kẽo kẹt, kết hợp với lông mày nhíu lại của cô, nét mặt hơi dữ tợn, trái lại làm cho Ngô Hoành không biết mình đã làm sai cái gì để đắc tội với đại mỹ nữ này không.

”Ách, ăn không ngon sao? Tôi xem trên tạp chí điểm đề cử của nhà hàng này là cao nhất.”

”À!! Không phải không phải, ăn rất ngon! Ha ha.” Trần Thủy Mặc không biết nên giải thích hành động của bản thân như thế nào, đành phải cười khan.

Ngô Hoành lau miệng, lấy ra từ trong cặp một quyển tạp chí, đưa tới trước mặt Trần Thủy Mặc: “Đây là báo mẫu kỳ tiếp theo của chúng tôi, tặng cho cô.”

Trần Thủy Mặc có chút thụ sủng nhược kinh, “Tặng cho tôi?”

”Đúng vậy...” Ngô Hoành cười đến cực kỳ sáng lạng “Không phải cô rất thích sao?”

Trần Thủy Mặc đặt dao nĩa xuống, trịnh trọng nói: “Tôi thật sự rất thích, nhưng tôi không thể nhận!”

Lần này đổi thành Ngô Hoành kinh ngạc, “Tại sao?”

Trần Thủy Mặc cầm ly rượu lên, lắc lắc chất lỏng màu đỏ, cười đến vô cùng yêu mị: “Tôi tự mua không phải còn giúp các anh tăng thêm lượng tiêu thụ sao?”

Ngô Hoành có chút theo không kịp lối suy nghĩ của Trần Thủy Mặc, lại cảm thấy cô gái đối diện không chút để ý nở nụ cười đến bá đạo mà tiến vào trong lòng anh, ngay cả cơ hội chạy trốn anh cũng chưa từng có.

Nhưng anh cũng hiểu thêm Trần Thủy Mặc rất cố chấp, bất luận anh nói như thế nào, Trần Thủy Mặc chính là không chịu nhận lấy cuốn báo mẫu anh tặng. Ngô Hoành cũng không kiên trì nữa, chỉ cười lắc đầu.

Bởi vì tư tưởng hợp nhau, không khí cũng không vì đoạn nhạc đệm này mà lạnh xuống, bọn họ từ tranh minh họa bàn đến manga cho đến chụp ảnh, mỗi một vấn đề bọn họ đều kinh ngạc phát hiện ý kiến của đối phương vô cùng giống mình.

Thời gian chỉ vừa đúng một bữa cơm, Trần Thủy Mặc lại cảm thấy mình giống như đã sớm biết Ngô Hoành, loại ăn ý này, làm cho cô không nói nên lời.

Sau cùng, Trần Thủy Mặc không đồng ý đề nghị muốn đưa cô về của Ngô Hoành, cũng may Ngô Hành không có kiên trì, nếu không Trần Thủy Mặc không biết dùng lí do gì để từ chối anh một cách khéo léo nữa.

”Tôi... Tôi có thể hẹn cô ra ngoài nữa sao?” Ngô Hoành giữ lấy cửa xe taxi, hơi lo lắng hỏi.

Trần Thủy Mặc ngẩn ra, lập tức mỉm cười, cô cũng không trực tiếp trả lời cho Ngô Hoành, chỉ nhỏ giọng nhờ anh đóng cửa xe.

Ngô Hoành nhìn xe taxi dần dần đi xa, “Trần Thủy Mặc” ba chữ cuộn trong đầu lưỡi. Anh phe phẩy chiếc chìa khóa đi đến bên xe của mình, trên mặt đã sớm không còn vẻ dịu dàng như vừa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.