Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi

Chương 4: Chương 4




Nửa học kì tiếp theo trôi qua, không thể không nói đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi vẫn như cũ ở cùng Tôn Dập, chúng tôi cùng nhau đến lớp, đi thư viện, đến phòng tắm… Tình bạn thuần khiết như vậy từ khi nào thay đổi, nếu như không có Trương Đại Lâm giúp tôi nhận ra, chúng tôi vĩnh viễn chỉ là bạn bè. Qua nửa học kì này, khí trời cũng trở nên oi nóng hơn. Ngày đó khi tan học, bước đến góc cầu thang chúng tôi liền chạm mặt một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn, dễ thương. Người đó ôm một chồng sách lớn, đứng vịn tay ở cầu thang, thấy em đi qua, hai mắt sáng lên một chút, xấu hổ mở miệng: “Cậu ơi…có thể giúp mình một chút được không…?”

Tôn Dập do dự bước tới, định đưa tay ra giúp cô gái kia, chính là tôi đã ngăn cản. Sức khỏe em vốn chẳng bằng ai, hơn nữa chính em cũng từng nói không làm được việc gì dùng nhiều sức. Bởi vậy mà tôi nhanh chân bước lên trước, ôm lấy chồng sách từ tay nữ sinh kia, nói ‘Để tôi để tôi.”

Em vẫn luôn nói màu da khỏe mạnh của tôi cùng với hàm răng trắng bóng lúc cười có lực sát thương rất mạnh. Không biết Trương Đại Lâm là vì nụ cười của tôi, hay vì nghĩ rằng tôi thật nhiệt tình, mà khuôn mặt đỏ ửng lên, nói tiếng cảm ơn.

Gặp lại Trương Đại Lâm là vào tiết học chung, cô gái này là nhìn thấy tôi trước liền chạy đến bắt chuyện, trong khi ấy tôi lại đang cố nhớ xem đã từng gặp ở đâu. Vừa định đứng lên thì cô gái ngồi luôn xuống chỗ bên cạnh, tôi còn chưa kịp nói đó là chỗ của Tôn Dập, bảo rằng em chỉ đi vệ sinh. Thế nhưng cô gái ấy nói chuyện không ngừng lại,tôi cũng không thể ngắt lời. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, vô tình thấy em đang đứng ở cửa tìm tôi, lại thấy bên cạnh tôi không còn chỗ trống, ngẩn người, sau đó bước đi tìm một chỗ trống. Buổi học hôm đó tôi nghe không vào tai chữ nào, bên tai là tiếng trò chuyện không dứt của Trương Đại Lâm, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn về phía bảng đen, đập vào mắt sẽ là bóng lưng của em. Giờ học chung chính là lúc mà mọi sinh viên đều muốn chui ra phía sau để nói chuyện thoải mái, ba hàng ghế đầu tiên dĩ nhiên chẳng có ai chịu ngồi, Tôn Dập ngồi tại nơi đó, bóng lưng em càng thêm trống trải, đơn độc. Nhìn em, lại cảm thấy như thể bản thân là kẻ phản bội, trong lòng cũng vô cùng bất an.

Thật vất vả đến khi hết tiết học, tôi vội vàng nói lời tạm biệt với cô gái kia liền lao ra khỏi phòng học. Sinh viên từ các phòng đổ xô ra ngoài thật đông, ngó nghiêng một hồi mới thấy Tôn Dập đang đứng lặng yên dựa lưng vào bức tường, đi ngang qua em dù trai hay gái cũng đều nhịn không được mà ngoái lại nhìn em một cái.

Lòng tôi chợt trống rỗng, bước tới, vỗ vai em. Em quay sang nhìn tôi và mỉm cười. “Còn tưởng cậu sẽ đi với nữ sinh đó chứ.”

Lòng tôi lại như có tảng đá nặng trịch rơi trúng. “Cái kia…cô bạn đó là lần trước nhờ chúng ta ôm sách, nhớ không?”

Em mờ mịt lắc đầu: “Khi nào?”

Sau lần gặp lại đó, tôi và Trương Đại Lâm sau này cũng gọi là quen biết. Đó là một nữ sinh rất hoạt bát, có khi sẽ giúp tôi việc này việc nọ, như là đem chăn đi phơi nắng. Khi tan học cũng sẽ đợi tôi, cô gái này thích hát, có lần ngỏ ý muốn tôi cùng đi thu âm… Tôi không biết cự tuyệt thế nào, nhưng mỗi lần để Tôn Dập lại một mình để đi cùng người kia, tôi thực sự chột dạ.

Một hôm sau khi tan học, Trương Đại Lâm vẻ mặt mong chờ nhìn tôi, hỏi: “Hạo Nhiên, mình muốn đi xem phim, cậu buổi tối rảnh không, cùng nhau đi đi? Mấy đứa bạn bên kí túc xá mình không chịu đi.”

Tôi thật lòng là không muốn coi phim, nhưng nhìn nét mặt mong muốn như vậy lại không nỡ từ chối, vất vả lắm mới gật đầu đồng ý. Về sau mới biết đó là phim kinh dị, mới xem được một lúc cô nàng đã hét ầm lên, còn quay sang trốn vào ngực tôi. Tôi biết trong kiểu tình huống như vậy hẳn là nên thân thiết mà ôm cô vào lòng, hay ít nhất thì cũng giúp che tai lại, vân vân. Nhưng là ngửi thấy mùi nước hoa của cô xông thẳng vào mũi, tôi chợt nhớ đến lần trước sau khi trở về, em vẻ mặt chán ghét đứng tách tôi ra, nói “Trên người cậu có mùi gì vậy? Khó ngửi muốn chết.”

Vì vậy tôi cũng hơi luống cuống, đẩy cô gái ra. “Này này này, không nên lại gần như thế, mùi hương trên người cậu dính sang tôi thì sao a? Người yêu tôi mà biết sẽ có chuyện đấy.” Nói xong, chính tôi cũng thấy chột dạ, trong lòng cứng đờ, lại có chút xấu hổ. “Chúng ta đi thôi, phim này cũng không nên xem.”

Ra khỏi rạp chiếu phim, một cơn gió cuối xuân thổi tới đem theo làn hương mát mẻ, cũng thoải mái. Một lúc thật lâu, Trương Đại Lâm nhỏ giọng bảo: “Thật xin lỗi, mình không biết cậu đã có người yêu, quấy rầy hai người rồi.”

“Không có gì, người đó cũng không nói gì cả.” Tôi cười nhẹ.

Cô lại cười gượng. “Người yêu cậu…đẹp lắm đúng không?”

Không đợi tôi đáp, cô lại nói. “Chắc chắn là rất đẹp rồi.”

“Ừ, đặc biệt đẹp, ai gặp qua cũng nói như vậy.”

Mồ hôi lạnh tự nhiên chảy ra, lúc nói về ‘người yêu’ này, tôi là nghĩ tới Tôn Dập. Nhưng nói cũng không bị líu lưỡi, đảm bảo cô gái này cũng không nghi ngờ gì. Đi tới ngã tư đường, Trương Đại Lâm nói: “Mình tự đi được rồi, cậu mau mau trở về chỗ người yêu đi.”

Tôi vẫn là cố nói “Không sao, tôi sẽ đưa cậu về kí túc xá.”

Cô gái lắc đầu, mỉm cười nói tạm biệt sau đó vội vàng quay đầu đi. Nhưng tôi đã kịp trông thấy nước mắt sắp trào ra từ đôi mắt ấy, tôi lại làm một người đau lòng. Mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng ngực cũng cảm thấy dễ thở hơn, tôi liền chạy thẳng về kí túc xá nhưng em lại không có trong phòng. Nghe lũ bạn nói em tới thư viện rồi, tôi mở ngăn kéo tùy tiện lấy cuốn sổ cùng cái bút liền chạy tới thư viện, rất nhanh tìm được chỗ chúng tôi thường ngồi.

Buổi tối ở thư viện thường rất đông người, đến muộn nhất định không tìm được chỗ mình thích. Nhìn thấy em ngồi đó, ghế bên cạnh vẫn trống, là vì em để túi xách của mình lên đó, trên mặt bàn đầy những sách dày cộp các loại. Tôi vui vẻ chạy đến, ghé vào tai em nói “Bạn tốt, cậu thật là tốt nha, giúp tôi giữ chỗ. Cảm ơn nhé, haha.”

Em quay đầu sang, mở lớn mắt nhìn tôi, mãi mới nói được một câu: “Cậu là người hay quỷ?”

Tôi vờ tức giận. “Tôi mặc kệ mĩ nhân, cố gắng tới đây với cậu. Câu hỏi này là sao a?”

Em lại cười, nhưng câu nói dường như có chút chua chát.

“Chớp nhoáng như vậy, cậu sẽ theo đuổi người ta thế nào đây.”

Tôi nói: “Cậu không nhìn ra là cô ấy theo đuổi tôi sao? Đối với tôi cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi. Hôm nay cũng đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ về sau cũng không còn gì nữa.”

Em khinh thường liếc tôi một cái, ý cười lại càng rõ hơn.

Cũng từ sau ngày đó, tôi ý thức được tình cảm mình dành cho em, tình cảm ấy không giống như bình thường, và lại càng không tách ra khỏi em. Thậm chí khi chơi bóng rổ tôi cũng kéo em đi cho bằng được, em chẳng thể làm gì khác là ngồi đờ người ra. Em nhìn tôi cười sẽ khiến tôi luống cuống. Em rất thích hoa quả ướp lạnh, tôi bình thường vẫn hay trêu em như thế nào lại giống một đứa trẻ đến vậy, nhất là khi nhìn em ăn. Nhưng hiện tại tôi hay lén mua về cho em, bất ngờ đưa ra trước mặt em, trông em cười thật tươi. Chỉ như vậy đã khiến tôi cảm thấy sung sướng, thỏa mãn rồi…

Mà khi đã làm cho tôi việc gì, cho dù là việc rất nhỏ, trong thâm tâm tôi không chỉ thấy biết ơn, thậm chí còn cảm động, đặc biệt là ngọt ngào. Tận hưởng những tia ngọt ngào ấy, học kì cũng dần dần kết thúc. Sau khi thi cuối kì, mọi người cũng lục tục đóng gói hành lí để ra về, tôi và Tôn Dập cũng mua vé xe cho hai ngày sau, tôi đi buổi sáng, còn em là trưa. Ngày hôm đó, thực nhớ không nổi vì lí do gì mà đùa giỡn, sau đó tôi chạy ra ngoài, em cũng đứng dậy đuổi theo. Khi sắp bước chân ra khỏi cổng khu kí túc, em lại bắt được tôi. Biết mình trốn không thoát, tôi cũng không chạy nữa. Em bởi vì cố đuổi theo mà thực sự mệt, hơi thổ rối loạn, miệng thì mỉm cười thật tươi. Tôn Dập khi đó cũng không buông tôi ra, thậm chí dựa hẳn vào vì quá mệt, đầu óc tôi vì thế trống rỗng, trái tim cũng loạn nhịp, trong người như phát sinh một dòng nhiệt nóng. Không thể chịu được, tôi đẩy em ra, chạy đi và không quên nói lớn, rằng tôi phải đi wc.

Chạy đến chỗ bồn rửa mặt, mở vòi nước mạnh hết cỡ. Vì có dòng nước lạnh táp lên mặt hồi lâu tôi mới bình tĩnh trở lại.

Tôi bắt đầu nhận thấy rõ, tôi thích em. Ý niệm này xuất hiện trong đầu khiến tôi trở tay không kịp, em là con trai, đúng vậy, là con trai. Làm sao có thể…

Kết quả, cứ nhìn thấy em là tôi lại né tránh, cật lực không chịu nhìn vào mắt em. Ngày về nhà, tôi dậy từ rất sớm, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm sửa sang lại. Do dự thật lâu vẫn quyết định đến gọi em, em vẫn còn ngái ngủ, ánh mắt mông lung nhìn tôi.

“Phải đi rồi sao?”

Tôi lại hốt hoảng khi nhìn em như vậy, quay mặt sang chỗ khác, “ừ” một tiếng sau đó kéo hành lí đi thẳng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.