Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 78: Chương 78: Tra hỏi 1




Cửa thang máy chợt mở ra! !

Tiểu La từ trong thang máy xông ra ngoài, hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi chạy vào phòng ăn ngự tôn, nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt hai người đang đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn về phía một người khách người Pháp, nhẹ nhàng mỉm cười nói tiếng Pháp, vừa lúc nói đến đoạn tối nay khách sạn tài trợ tổ chức bữa tiệc tối từ thiện cứu trợ thiên tai, đang chuẩn bị bắt đầu. . . . . .

"Quản lý! ! Không xong, xảy ra chuyện lớn! ! !" Tiểu La đột nhiên nhào tới trước mặt của Trần Mạn Hồng, kêu to: "Xảy ra chuyện lớn! !".

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt giật mình, có chút lo lắng sợ khách bị hoảng sợ, mới xoay người cắn răng khẽ nói: "Không muốn sống nữa đúng không? Hay răng chó quá dài, ở trước mặt quý khách còn dám la hét? Trừ hết lương! !"

"Không phải a! Thật xảy ra chuyện lớn! !" Tiểu La thở hổn hển gấp gáp nói!

Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cảm thấy có lẽ có chuyện khẩn cấp, liền nhìn khách, mỉm cười khom lưng gật đầu, dùng tiếng Pháp cung kính nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi khiến cho ngài hoảng sợ hãi, xin ngài từ từ dùng, không quấy rầy ngài."

Khách bày tỏ hiểu, mỉm cười gật đầu.

"Đi theo tôi" Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đồng thời xoay người, cùng Tiểu La đi vào quầy rượu, Tiểu La cũng đã không kịp đợi gấp gáp nói với Trần Mạn Hồng: "Việc lớn không tốt rồi ! Đường Khả Hinh ở quầy rượu chúng ta, vừa mới tan việc, không biết xảy ra chuyện gì, chạy đến sảnh tiệc lầu hai khóc lóc ầm ĩ, kinh động Thủ tướng và Tổng Giám đốc, bây giờ đã bị bắt! !"

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt trừng lớn con ngươi, kinh hoảng kêu to: "Cái gì?"

Tiểu La tiếp tục nghiêm mặt nói: "Lúc nảy tôi còn nghe nói, bộ phận hành chính phát ra thông báo, phải báo cho hai người quản lý lập tức đến phòng Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc có chuyện muốn tìm hai người! !"

Trần Mạn Hồng nghe nói như thế, biết chuyện của Đường Khả Hinh bị bại lộ, nhất thời chân cô mềm nhũn, ngã trên mặt đất!

Tối nay cả khách sạn, bởi vì chuyện của Đường Khả Hinh mà xôn xao, nghe nói Đường Khả Hinh tự tiện rời vị trí chạy đến sảnh tiệc gây ầm ĩ, kinh động Thủ tướng, thậm chí điều động súng ống, nghe nói thân phận của Đường Khả Hinh rất đáng nghi, có thể là đặc công, muốn tới ám sát Thủ tướng, lại nghe nói, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt là sát thủ ẩn núp nhiều năm trong khách sạn! Vẫn che giấu thân phận, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào! Rốt cuộc muốn giết ai đây? Tạm thời không còn rõ ràng lắm! Lời như thế, càng truyền càng thái quá!

Cửa thang máy đại sảnh, ‘đinh’ một tiếng mở ra.

Ba gã vệ sĩ dẫn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đi ra đại sảnh, đi qua một con đường khác, trực tiếp bước vào thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc!

Tất cả đồng nghiệp tại đại sảnh, bao gồm nhân viên tiếp tân, nhân viên lễ nghi, các trợ lý, thậm chí còn có một vài người khách nghe được tin cũng không khỏi nhìn về phía Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, thì thầm to nhỏ.

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt thật cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi, hận không được đào một cái hang chui xuống, nhất là Trần Mạn Hồng, buổi chiều nay còn rất kiêu ngạo với Tào Ngọc Tinh, thật sự là. . . . . .

"A!" Vừa mới làm xong công việc ở sảnh tiệc, Tào Ngọc Tinh ôm vai, đi xuống cầu thang xoắn ốc, hết sức hả hê nhìn dáng vẻ ảo não của Trần Mạn Hồng, cô cảm thấy buồn cười nói: "Hôm nay Quản lý Trần thật là quý nhân a, buổi chiều còn được Tổng Giám đốc thưởng thức, buổi tối cũng đã trèo lên thang máy của Tổng Giám đốc, đi uống cà phê với Tổng Giám đốc rồi ! Ha ha ha!"

Trần Mạn Hồng cắn răng nghiến lợi, nắm chặt quả đấm, nhìn con gà mẹ Tào Ngọc Tinh!

Tào Ngọc Tinh thật sự hết sức bỏ đá xuống giếng nhìn Trần Mạn Hồng tiếp tục cười nói: "Cho nên tôi nói, tôi hết sức hết sức ưa thích trái đất này, nghe qua một câu nói chưa? Địa Cầu chuyển động, phong thủy luân chuyển! Hôm nay Quản lý Trần hăm hở đến bộ phận sảnh tiệc của chúng tôi, uốn éo cái mông, vặn cái eo, nói những lời vô cùng hay, cuối cùng khiêng đá đầu, đập chân của mình, đau không?"

Tào Anh Kiệt không ưa bộ dáng của Tào Ngọc Tinh khi dễ Trần Mạn Hồng, liền mở miệng nói: "Quản lý Tào! ! Nói chuyện phải giữ miệng một chút! Chúng tôi chỉ đi gặp Tổng Giám đốc để tìm hiểu rõ tình huống đấy. Chúng tôi vẫn có thể sống sót trở về a!"

Tào Ngọc Tinh lạnh lùng nhìn Tào Anh Kiệt, hừ một tiếng nói: "Người khác vẫn luôn nói chúng ta cùng họ, hỏi anh là anh trai tôi hay là em trai! Phi! Tôi không dám có người thân như anh, anh có thân phận đặc biệt, lúc nào cũng có thể sẽ bị Tổng Giám đốc chặt anh thành tám khúc, ném vào biển làm mồi cho cá! Anh vốn cũng không phải là người sống rồi, cũng không có chuyện sống sót trở về nữa, để cho Trần Mạn Hồng và anh làm con quỷ chết oan đi! Hừ!"

"Cô. . . . . ." Trần Mạn Hồng hận đến ngứa răng muốn xông tới, nắm tóc người phụ nữ này, quất cô hai bạt tai, đạp vào bụng của cô, vặn ngã cô đập xuống đất, lại hung ác đạp mấy đạp, giết chết, ném cho chó ăn, ăn đến xương cũng không chừa! !

"Đi thôi!" Tào Anh Kiệt bất đắc dĩ kéo Trần Mạn Hồng đi vào thang máy chuyên dụng sang trọng của Tổng Giám đốc, cửa thang máy vừa đóng lại, Trần Mạn Hồng cũng đã tức giận đứng ở trong thang máy dậm chân, che mặt khóc nói: "Mất mặt chết! ! Mất mặt chết! ! Tôi không muốn sống! ! Bên ngoài còn tung tin hai chúng ta là sát thủ! ! Nếu chúng ta là sát thủ, tôi muốn giết Tào Ngọc Tinh đầu tiên! ! Ô ô ô ô ô!"

Trần Mạn Hồng ở thang máy của Tổng Giám đốc khóc nức nở, bay lên tới tầng lầu 100 cao nhất!

Cửa thang máy ầm ầm mở ra, nhưng trước mắt tối sầm lại, đèn bộ phận hành chánh gần ngàn thước vuông toàn bộ tắt ngấm, tất cả đồng nghiệp tan việc, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, mà văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc nằm phía sau bộ phận hành chính, hành lang trải thảm vàng nhạt sang trọng, cũng chỉ lóe lên ánh đèn nhỏ u ám, hiển nhiên Tổng Giám đốc vẫn chưa về, sắc mặt của hai người bọn họ có chút sững sờ, cái ót có chút tê dại, không dám đi về phía trước.

"Xin mời!" Ba gã vệ sĩ đi ra thang máy, xoay người, nhìn về phía Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt ở bên trong thang máy nói.

"Không biết là. . . . . ." Trần Mạn Hồng có chút hoảng sợ nói: " Tổng Giám đốc không có thông báo, liền đem chúng ta trực tiếp ném vào trong biển chứ?"

Ba gã vệ sĩ nhịn không được bật cười một tiếng, vừa muốn nói chuyện cũng đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp từ phía phòng Tổng Giám đốc đi tới, bọn họ lập tức không lên tiếng. . . . . .

Đông Anh bước dọc theo hành lang dài hơi tối, sắc mặt có chút bất đắc dĩ đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, mỉm cười nói: "Hai vị quản lý, mời đi theo tôi"

Bọn Trần Mạn Hồng nhìn thấy Đông Anh, có chút yên tâm, liền đi ra thang máy, đi theo cô đi về phía trước.

Đông Anh vẫn rất cung kính vừa đi về phía trước, vừa nghiêng mặt giải thích: "Tổng Giám đốc tiếp Thủ tướng đi xem buổi cứu trợ thiên tai vẫn chưa về, cho nên các người có thể phải chờ thêm chốc lát."

Trần Mạn Hồng không dám lên tiếng, nhưng Tào Anh Kiệt lại ngạc nhiên nhìn Đông Anh, hỏi: "Thư kí Lưu, nhân viên Khả Hinh của chúng tôi đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ cô ấy ở đâu?"

"Đúng vậy, hiện tại cô ấy ở đâu?" Trần Mạn Hồng cũng có chút lo lắng, dù sao lúc ấy cô đã hứa với Nhã Tuệ phải chăm sóc Khả Hinh thật tốt.

Đông Anh im lặng không lên tiếng, đưa bọn họ đi tới ngoài cửa lớn phòng Tổng Giám đốc, nhìn thấy một bóng dáng khác, có chút mất mát than thở.

Trần Mạn Hồng có chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhã Tuệ cũng bị bắt lên, phạt đứng ở trước cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc, vẻ mặt cô lập tức đau khổ nói: "Tôi biết ngay! ! Có tôi, làm sao thiếu cô được?"

Nhã Tuệ cũng đành chấp nhận nhìn Trần Mạn Hồng thở dài nói: "Thật xin lỗi. . . . . . cô bạn . . . . . ."

"Được rồi! Đời này biết cô, xem như tôi xui xẻo!" Trần Mạn Hồng tự nguyện đi tới, đứng chung một chỗ với Nhã Tuệ, giống như học sinh tiểu học làm việc gì sai, bị Thầy giáo phạt đứng!

Tào Anh Kiệt cũng bất đắc dĩ đứng ở một bên thở dài!

Đông Anh nhìn ba người quản lý và trợ lý giám đốc của Khách sạn Á Châu đều vô cùng ưu tú, không nhịn được bất đắc dĩ cười nói: "Còn có. . . . . . Quản lý bộ phận hành chánh nhân sự và Quản lý Từ của bộ phận tiếp tân cùng mọi người lén lút tiếp nhận Đường Khả Hinh! Hai người bọn họ, một ở Nhật Bản, một ở Anh quốc, ba ngày sau trở về nước, tiếp nhận tra hỏi sau!"

Cả người Nhã Tuệ cũng mềm nhũn ra, không còn hơi sức nói: "Lần này. . . . . . Là tôi hại mọi người!"

Đông Anh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cũng có chút chân thành nói: "Trợ lý Lưu! Ba năm không gặp, cô vẫn vì bạn bè mà chịu cho người cắm một đao, chẳng qua phương pháp có chút sai lầm!"

Cô chỉ bị ngoài ý muốn.

Vẻ mặt Nhã Tuệ khổ sở cúi đầu, biết mình không thể trốn tránh, chỉ đành thừa nhận nói: "Tôi chỉ muốn tìm cho cô ấy một chỗ sống yên ổn. . . . . ."

Đông Anh nhìn cô một cái, không lên tiếng nữa, nhìn mọi người mỉm cười nói: "Xin mọi người chờ chốc lát, chắc là Tổng Giám đốc sắp trở lại."

Đông Anh nói dứt lời, liền biến mất ở nơi hành lang u ám, để mặc cho ba người bị phạt đứng ở bên ngoài phòng Tổng Giám đốc!

Cá tính của Trần Mạn Hồng rất nóng nảy, càng nghĩ càng sợ nói: "Các người đoán xem, Tổng Giám đốc có thể. . . . . . Đem toàn bộ chúng ta đưa tới cục cảnh sát hay không! Nếu Khả Hinh thật sự là sát thủ chuẩn bị muốn giết hại Tổng Giám đốc!"

"Nói bậy!" Nhã Tuệ lập tức quát cô bạn thân, nói: "Dĩ nhiên cô ấy không phải là người như vậy, có thể là bị hoảng sợ chuyện gì đó, nghe nói lúc cảnh sát phát hiện ra cô ấy, cô ấy đang núp trong bóng tối khóc thật thê thảm."

"Cô ấy đang chỗ nào? Ở cục cảnh sát, hay là đang ở khách sạn ?" Tào Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi.

"Không biết! Tôi cũng rất lo lắng!" Nhã Tuệ nói xong, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, ba người bọn họ nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn toàn bộ hành lang bộ phận hành chính đi tới phòng Tổng Giám đốc sáng lên ánh đèn chói mắt, sau đó cửa thang máy ầm ầm mở ra, Tưởng Thiên Lỗi vượt lên đi ra trước, đi theo phía sau là một đám các lãnh đạo cấp cao, cùng với trợ lý đắc lực nhất của mình, Phó Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu Trần Tuấn Nam, người đàn ông tuổi đã hơn ba mươi tuổi cao lớn đẹp trai, toàn thân anh ta mặc âu phục màu đen, bên trong áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, phong cách tươi vui sảng lãng, trong tay cầm một phần tài liệu nhìn Tưởng Thiên Lỗi báo cáo tình hình tại Anh quốc. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt lắng nghe, im lặng không lên tiếng bước đi về phía trước.

Bọn người Trần Mạn Hồng nhìn thấy Tổng Giám đốc đi tới, lập tức căng thẳng đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi giống như không nhìn thấy ba người bọn họ, trực tiếp lạnh lùng khẽ buông lỏng cúc áo âu phục, đi về phía Văn phòng Tổng Giám đốc.

Lúc này Đông Anh, từ trong phòng thư kí vội vã đi ra, tự mình đẩy ra cửa chính Văn phòng làm việc cho anh, Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi thẳng vào, Trần Tuấn Nam cầm tài liệu, đi qua bên cạnh đám người Trần Mạn Hồng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Tào Anh Kiệt, Tào Anh Kiệt cũng không một chút kiêng kỵ quay mặt đi, không nhìn anh! Trần Tuấn Nam nhìn bộ dáng anh ta như vậy, đột nhiên cười một tiếng, cầm văn kiện lên, nhẹ nhàng gõ một cái trên bờ vai của anh, mới xoay người đi vào Văn phòng.

Hoắc Minh giống như con sư tử bị nhổ lông, tóc dựng đứng tức giận đi lên đứng trước mặt bọn họ, vươn tay run rẩy chỉ vào ba cái đồ vô dụng, đau lòng nói: "Nhìn xem đức hạnh của các người đi! ! Đây là đức hạnh gì! ! Lại dám làm ra loại chuyện này, các người không biết xấu hổ, nhưng không thể không chú ý đến mặt mũi của tôi ! ! Còn một thời gian ngắn nữa tôi đã về hưu, đợi đến khi tôi về hưu, các người muốn giả trang 007 có được không ? Hiện tại cả khách sạn đều nói các người là đặc công, sát thủ, chú ý đến cái cô. . . . . . Cái cô. . . . . . Cái cô. . . . . . Cái cô Đường Khả Hinh, chuẩn bị muốn mưu sát ai đó ! ! Tôi thật sự tức chết! ! Cho tới bây giờ Khách sạn Á Châu cũng không có xuất hiện chuyện vô cùng nhục nhã như vậy! ! Các người làm cho tôi mất hết mặt mũi"

"Thật xin lỗi. . . . . ." Bọn người Trần Mạn Hồng, ngượng ngùng cúi người xuống, đau lòng nói: "Là lỗi của chúng tôi!"

"Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, muốn cảnh sát tới làm chi? Mặc kệ các người! !" Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tức giận đi khỏi.

Cửa chính văn Phòng Tổng Giám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.

Trần Tuấn Nam mỉm cười đi ra, sau đó nhìn ba người bọn họ một cái, mới rời khỏi, lúc này Đông Anh cũng đi ra, mỉm cười nhìn bọn họ nói: "Ba vị quản lý, mời vào. . . . . ."

Đám người Trần Mạn Hồng trống ngực đập thình thịch, tim vọt đến cổ họng, nhưng vẫn nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ đi vào Văn phòng vô cùng sang trọng, ngay lập tức cảm thấy một cơn gió biển mãnh liệt ập tới trước mặt, cánh cửa sổ bằng thủy tinh trong Văn phòng Tổng Giám đốc mở ra, rèm cửa sổ xanh màu nhạt đón gió bay múa, cảnh biển mênh mông ở tầm mắt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ca-nô kêu to, trên chiếc bàn tròn giữa bốn chiếc ghế sa lon màu trắng để mấy phần tài liệu, dường như là hợp đồng nhân sự gì đó. . . . . .

Sắc mặt của bọn họ tức khắc trắng bệch, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước cái bàn to lớn đang chăm chú phê duyệt tài liệu, mặt cúi xuống nhưng vẫn cảm giác cả người anh phát ra khí thế khổng lồ, ép về phía không gian rộng rãi, ép tới ba người bọn họ cũng hoảng sợ đến không thở nổi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong phần tài liệu, sắc mặt hơi trầm ngâm, hai mắt suy tư nhìn một phần tài liệu đến từ Anh quốc, bác bỏ công trình xây dựng khách sạn dưới nước và công trình đầu tư xây dựng xa lộ cao tốc, chỉ thấy phía trên lưu loát đề ba chữ: Trang Hạo Nhiên!

Anh trầm ngâm nhìn ba chữ này, hai mắt chậm rãi lóe lên một chút lạnh lẽo.

Một luồng gió biển gào thét thổi tới, lẻn vào văn phòng, nhấc lên một góc tài liệu, Tưởng Thiên Lỗi hơi lấy lại tinh thần, để xuống bút máy đứng dậy, hết sức tự nhiên lạnh nhạt cởi ra âu phục của mình, vắt trên ghế da bên cạnh, mở cổ áo sơ mi màu đen, lạnh lùng đi về phía ghế sa lon ngồi xuống, rốt cuộc ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lẽo chậm rãi quét qua ba người bọn họ. . . . . .

Không khí rất ngột ngạt, ép tới làm cho người ta không thở nổi!

Ba người bọn họ, từng người run rẩy lo lắng, giờ phút này rơi vào một bầu không khí yên lặng đáng sợ, loại yên lặng này giống như có ma quỷ muốn bấm chặt cổ họng của bọn họ.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức nhẫn nại ngồi ở trên ghế sa lon nhìn ba người bọn họ, thật lâu thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: "Đã nhiều năm Khách sạn Á Châu đối với khách hàng cho tới bây giờ cũng không có buổi tối như hôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làm ảnh hưởng tân khách tôn quý nhất của Khách sạn Á Châu chúng ta, thậm chí. . . . . . Còn ảnh hưởng đến Thủ tướng. . . . . . Cứ thét lên như vậy sẽ phá hủy công sức và danh tiếng trong nhiều năm qua của chúng ta!"

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt nuốt cổ họng khát khô, hai người không dám lên tiếng, rốt cuộc Nhã Tuệ không kềm chế được, cúi đầu, xin lỗi nói: "Tổng Giám đốc, chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôi cầu xin hai vị quản lý, tiếp nhận Khả Hinh . . . . . ."

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên lướt qua trên người của Nhã Tuệ, trầm mặt chậm rãi nói: "Tiếp nhận? Cô có tư cách gì cầu xin hai vị quản lý tiếp nhận một nhân viên không hợp cách?"

Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ."

ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ nói: "Đã là lần thứ hai cô ở trước mặt của tôi, nói cô sai rồi. . . . . . Cho tới bây giờ tôi cũng không cho phép người khác ở trước mặt của tôi, nói mình sai hơn hai lần. . . . . ."

Sau lưng Nhã Tuệ chợt lạnh, trên trán đổ mồ hôi, cũng không còn dám nói gì nữa.

Tưởng Thiên Lỗi ngưng mắt nhìn Nhã Tuệ thật lâu, rốt cuộc hiện mở miệng, nói: "Tại sao Khách sạn Á Châu có quy định cứng rắn? Bởi vì một viên ngói một viên gạch nơi này cũng giá trị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vô cùng tôn quý! Nơi này không thuộc về các người, cũng không thuộc về tôi, Chỉ thuộc về quý khách! ! Mà hôm nay các người có thể tiếp nhận một nhân viên chẳng hợp cách như thế, để cho cô ấy ở dưới sự chú ý của hàng vạn phương tiện truyền thông, làm trò hề ở trên một bữa tiệc quan trọng như vậy! ! Ai có thể cho tôi một đáp án? Nói cho tôi biết, các người thân là quản lý Khách sạn Á Châu trong một ngàn người mới chọn được một người, trải qua tuyển chọn nghiêm khắc, mới chọn ra, tương lai là người lãnh đạo quan trọng của khách sạn, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?"

Bọn người Trần Mạn Hồng bị Tưởng Thiên Lỗi nói vô cùng xấu hổ, đau lòng liên tục cúi đầu, không dám nói một tiếng nào.

"Có phải bởi vì các người ôm chức đã lâu, cho nên mới không coi ai ra gì như vậy hay không? Nếu là như vậy, không bằng các người từ chức đi! !" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.