Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1264: Chương 1264: Đại kết cục (4)




Chương 1264: Đại kết cục (4)

Editor:Thanh Vũ

Màn đêm buông xuống.

Toàn thành phố mới lên đèn rực rỡ, các ánh đền màu sắc hoa lệ, mơ hồ ở giữa mưa bụi khoái trá nhấp nháy lấp lánh, số lượng màu đen xe con hình thành tia sáng lủi thẳng tại giao thông trọng yếu của thành phố, cuối cùng chậm rãi chạy về phía tiểu khu anh đào tiểu, dẫn đầu là xe Rolls-Royce phiên bản 2014, lóe ra anh sáng quý tộc, chậm rãi chạy dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, dần dần lái vào tiểu khu, cuối cùng chậm rãi dừng ở trước ngôi nhà nhỏ màu trắng!

Cửa xe mở ra! !

Nam tài xế mặc chế phục màu trắng tuổi chừng ba mươi, giống như quân nhân, cử chỉ thập phần có lễ cất bước đi ra khỏi xe Rolls-Royce, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà nhỏ màu trắng trước mặt, bên trong phòng khách cửa sổ sát đất, vẫn như cũ lóe ra ánh đèn thần bí mà mê người, anh tức khắc trầm mặc không nói được lời nào đứng ở cạnh cửa xe chỗ ngồi phía sau, chờ đợi... Hơn mười vệ sĩ tức khắc bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc, thập phần cẩn thận canh giữ ở mỗi góc hoa viên, cũng trầm mặc chờ đợi...

Không có bao lâu, bên trong ngôi nhà nhỏ rốt cuộc truyền đến một trận tiếng cười cao hứng bừng bừng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nghĩ đi tham gia yến hội, hiếu kỳ là cái gì cảnh mà nhiều quan lớn nguyên thủ tụ cùng một chỗ như vậy, Thi Ngữ mặt tức khắc không lộ ra tiếu ý, muốn vươn tay niết mặt Lạp Lạp một chút, nói cô không biết xấu hổ, thế nhưng lại bị Đường Khả Hinh thoáng cái đem hai người bọn họ người kéo đến bên người, ngọt ngào cười nói cùng đi tham dự một chút náo nhiệt ! !

Nhưng vào lúc này, xa xa một chiếc xe SUV thập phần cá tính từ từ lái tới, trận ánh đèn cường liệt, dẫn tới các vệ sĩ đều nhao nhao ghé mắt, có chút cẩn thận từ từ đi bộ về phía trước, thâm trầm suy nghĩ, muốn vươn tay chắn chiếc xe SUV, chiếc xe SUV cũng thập phần hiểu dừng ở trước hoa viên, không đợi vệ sĩ tiến lên dò hỏi, song bào thai mặt đã bộc lộ mỉm cười đi xuống xe, hướng về mấy vệ sĩ trước mặt nhao nhao đưa ra thẻ căn cước chính mình ! !

Vệ sĩ dẫn đầu nhìn thấy thẻ căn cước của song bào thai, thân phận quả thực là kinh người, liền tức khắc lui xuống, đối với các cô tôn kính gật gật đầu.

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà liền mỉm cười một cái vừa định đi vào bên trong vườn...

Ai biết lúc này, Thi Ngữ vừa vặn đẩy cánh cửa màu trắng ra, vẻ mặt tiếu ý đang muốn xoay người, cự tuyệt hai nha đầu Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đi tham gia yến hội, ai biết vẫn bị Nhã Tuệ mặc váy cúp ngực màu lam cười trêu chọc thúc cô cùng đi ra, nói cùng đi tham gia, như vậy còn có thể có nhiều người hầu hạ, Thi Ngữ nghe lời này, cô lập tức mắc cỡ mặt đỏ bừng, cho tới bây giờ không dám tham dự yến hội cao cấp như vậy...

“Chúng ta khó có được ngày thoải mái, cùng đi vui đùa một chút... Gần đây tôi vì chụp ảnh cưới, đã ăn cà rốt ba ngày!” Nhã Tuệ thực sự cảm thấy ngọt ngào, mặt bộc lộ dào dạt hạnh phúc không khỏi tiếu ý cùng khát vọng, hai tay nâng Thi Ngữ cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi cảm thấy tôi có chút bị lừa! Tôi nghe lời phu nhân Trang ăn cà rốt, chẳng những không có thể giảm béo, hơn nữa cảm thấy càng lúc càng giống con thỏ! ! Tôi không được, tôi cảm thấy đói bụng, tôi muốn ăn thứ gì đó, mặc kệ thời gian chụp ảnh cưới có đẹp hay không...”

Thi Ngữ nghe lời này, không nhịn được cười rộ lên.

Trong ngôi nhà nhỏ xuất hiện một trận bóng hình xinh đẹp...

Đường Khả Hinh mặc váy dài tuyết trắng cổ sâu chữ V, búi tóc ưu nhã kiểu Hàn, cổ đeo vòng trân châu, như vậy khuynh quốc khuynh thành tỏa sáng giống như tia sáng chói mắt của viên minh châu, trang dung tinh xảo, hai tròng mắt thủy chung mộng ảo, hơi tươi cười ngóng nhìn mọi người, dường như có thể nhu ra vô hạn tình ý, nhất là đôi môi anh đào gợi cảm mê người khẽ mở, nói không hết e thẹn...

Cô vừa nói vừa cười cất bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, một trận gió cuối thu thổi tới, giảm đi quấy nhiễu sương mù mông lung, càng nổi lên quấy nhiễu váy dài lụa mỏng của cô bé này, lập tức hiện ra đôi chân trắng nõn gợi cảm giấu ở dưới váy lụa mỏng, như ẩn như hiện... Thập phần mê người... Đôi giày cao gót cũng lấp lánh chiếu theo, càng hiển danh viện khí chất tự tin...

Tài xế trẻ tuổi lái Rolls-Royce, hôm nay là ngày lần đầu tiên nhậm chức, trong lúc anh đợi chủ nhân có vẻ có mấy phần trầm mặc, thình lình nghe được một trận tiếng cười ngọt say lòng người, anh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, tức khắc nhìn thấy Đường Khả Hinh khuynh thành động lòng người như vậy, hai tròng mắt không khỏi trừng lớn, có chút ngây người...

“Đường tiểu thư!” Song bào thai nhìn thấy Đường Khả Hinh đi ra, tức khắc đi lên phía trước, mỉm cười gọi.

Đường Khả Hinh cùng Nhã Tuệ và mọi người chính là đang nói giỡn, nghe thấy có một thanh âm quen thuộc gọi mình, cô tức khắc nghi ngờ ngẩng đầu, đang nghĩ ngợi lúc này ai xuất hiện, vậy mà nhìn thấy song bào thai mặc y phục màu đen giống như quá khứ, tóc buộc lên đuôi ngựa cao cao hơi lộ ra tiếu ý đứng ở trước mặt của mình, cô lập tức kinh hỉ cũng đau lòng không khỏi cười rộ lên, hơi cao giọng gọi: “Tiểu Vi, Tiểu Hà? Các người thế nào lại tới đây? Tiểu Vi thân thể của cô không tốt, thế nào liền xuất viện ? Hôm qua tôi đi thăm các cô, không phải đã nói với hai người phải nghỉ ngơi thật tốt sao?”

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà mặt bộc lộ tiếu ý cảm động nói; “Cảm ơn Đường tiểu thư... Lúc đó chúng tôi bảo hộ không chu toàn, để ngài mấy lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều là của chúng tôi sơ sẩy!”

“Không nên nói như vậy!” Đường Khả Hinh đi tới trước mặt song bào thai, tức khắc vươn tay nắm chặt cổ tay các cô, cảm kích cười nói: “Sau này... Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi hi vọng các người trước có thể chiếu cố chính mình thật tốt... Tôi lúc đó biết Tiểu Vi trúng đao, tôi đau lòng áy náy nuốn chết ...”

Tiểu Vi lúng túng cười, suy tư một chút, nhưng vẫn là ngẩng đầu, nhìn nói với Đường Khả Hinh: “Chúng tôi đêm nay qua đây... Là muốn cáo biệt với ngài!”

Đường Khả Hinh mặt còn bộc lộ tiếu ý, lại nghe được câu này, tức khắc không hiểu thương cảm, ngóng nhìn hai người bọn họ có chút kiềm chế khẩn trương nói: “Các người... Muốn đi nơi nào?”

Song bào thai lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt bộc lộ tiêu ý xin lỗi nói: “Chúng tôi vốn thuộc phủ thủ tướng, ngày trước bởi vì Tô thiếu gia cắt cử, cho nên mới may mắn có thể cùng Đường tiểu thư quen biết hiểu nhau một ít thời gian. Tuy bây giờ thủ tướng không còn đương chức nhưng là chúng tôi vẫn vâng mệnh quốc gia như cũ, phụ trách bảo hộ thân nhân lão thủ tướng an toàn. Cho nên... Sinh mệnh Đường tiểu thư bây giờ đã được đảm bảo an toàn, chúng tôi phải trở về phủ thủ tướng, chấp hành nhiệm vụ mới...”

Đường Khả Hinh nghe lời này, mặc dù không muốn, nhưng vẫn là đau lòng cười, tỏ vẻ hiểu gật đầu nói; “Tôi hiểu rồi... Mặc dù tôi rất luyến tiếc các người...”

“Tương lai có cơ hội chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt... Dù sao phủ thủ tướng cách nơi này không xa, chúng tôi rảnh liền tới đây thăm ngài!” Song bào thai tức khắc cười nói.

“Được! Nhất định phải thường xuyên đến! Tôi cách mỗi một khoảng thời gian liền rất tưởng niệm các người!” Đường Khả Hinh nói cho hết lời, lập tức xúc động vươn tay, nhẹ ôm lấy Tiểu Vi, như vậy mang theo một điểm đau lòng cùng áy náy nói; “Tiểu Vi... Cảm ơn cô từng vì tôi như vậy trả giá, cả đời tôi vô cùng cảm kích...”

Tiểu Vi nghe lời này, chỉ đành cảm động cười.

“Đúng rồi! Các người một lần nữa đã vâng mệnh với lão thủ tướng, tối hôm nay không phải muốn tới khách sạn Á Châu sao?” Nhã Tuệ đứng ở một bên, cũng rất cảm động nhìn, lại nghĩ đến cái gì, tức khắc hài lòng hỏi.

“Là! Chúng tôi muốn tới khách sạn Á Châu, vừa vặn thủ tướng và Tô thiếu gia cùng tiểu thư đều ở nơi đó!” Song bào thai cười rộ lên nói.

“Vậy cùng đi thôi! Ngồi cùng một chiếc xe và cùng một cái bàn ăn cơm!” Đường Khả Hinh tức khắc kéo cánh tay song bào thai, cười rộ lên nói.

“Ách... Đêm nay chúng tôi cũng không dám cùng ngài cùng nhau ăn cơm!” Song bào thai nghe lời này, đều bị hù chết, bởi vì các cô đều rất sợ Trương ủy viên!

“Sợ cái gì, cùng nhau ăn cơm!” Đường Khả Hinh hơi cường ngạnh kéo các cô cùng tiến lên xe, tất cả mọi người đều cao hứng bừng bừng lên xe, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng thừa dịp Thi Ngữ không lưu ý, cũng muốn nhanh chui vào trong xe, đi khách sạn Á Châu ăn ngon ! ! !

Thúy Trúc Hiên khách sạn Á Châu! !

Hội trường Lưu Ly xa hoa thật sâu dừng ở giữa bóng đêm trúc xanh, thực sự giống như rồng bay phủ phục lủi đi, nhất là muôn tím nghìn hồng, giống như đèn lồng cổ bảo thạch, cùng hội trường rộng huyến lệ ngạc nhiên, màu sắc ánh sáng chập chờn say lòng người, kéo dài dừng ở đường nhỏ ngọc sư tử, ánh đèn thuần hoàng kim làm nền, chính há mồm phun ra sàn thủy nguyên giống như vàng vô số sảnh VIP khách quý xa hoa, bên trong tất cả đều ánh đèn xa hoa, những khách quý ấy đến từ các quốc gia thế giới, bao gồm quốc tịch Pháp, quốc tịch Anh, quốc tịch Mỹ, các cô đều nhao nhao tay cầm rượu sâm panh, nhìn ngắm không gian kiến trúc tươi đẹp kiểu Trung Quốc này, vừa nói vừa cười... Mà ban đầu các khách quý cũng khí phái xa hoa sau gần như kinh ngạc đến nứu lưỡi với phòng yến hội cung đình, mặc dù cũng truyền đến tiếng cười khoái trá vui sướng, nhưng vẫn là nồng đậm phóng xuất ra một cỗ thập phần long trọng mà thâm trầm ý vị...

Bình thường tân khách không có được đi vào, cũng chỉ là mỉm cười đứng ở du long trường long, nhìn cửu khúc mười ba cong hồi khuếch, mở ra sảnh cửa lớn khách quý, nghe thanh âm một số người bên trong cao đàm khoát luận, nhìn như đều thập phần chờ mong tiệc tối sau đó! !

Trong đó, mỗi sảnh khách quý...

Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, còn có Lãnh Mặc Hàn trên tay mỗi người nắm bài Poker tùy tiện một phen cũng có thể thắng, vẻ mặt đều có biểu tình cổ quái quái trừng mắt nhìnLâm Sở Nhai...

“Bá phụ! !” Lâm Sở Nhai nằm vừa bệnh nặng khỏi hẳn Lưu Chí Đức bên người, khuôn mặt bộc lộ tươi cười khoa trương như McDonald, anh đối nhạc phụ (cha vợ) đại nhân tương lai, rất kinh ngạc nói: “Trời ạ! Hôm nay ngài chơi bài poker thực sự quá tốt! Cho nên nói ngài người tốt có thiên tướng, ngài kiếp trước nhất định là thần bài chuyển thế a!”

Lời này nói xong... Tô Lạc Hoành được một trận buồn nôn cúi đầu phun! !

Lãnh Mặc Hàn là người mặt lạnh như thế, nhìn Lâm Sở Nhai cái người không có tiền đồ kia, bắt mọi người bồi nhạc phụ đại nhân cậu ta chơi bài, ai biết được một cây cũng không để cho bọn họ ra, một buổi tối ai cũng thua hơn mười vạn, vấn đề không phải tiền, đáng tiếc là tay chơi bài tốt... Muốn thật hiếu thuận như vậy, đưa tiền là được, còn cần gì phải đánh bài poker! !

Lưu Chí Đức nhìn mọi người một cái, ông có chút run run vui vẻ giơ lên bài poker trên tay mình cho Lâm Sở Nhai xem, một K, đôi tám, một chín, một bẩy, đôi mười, đôi sáu... Khuôn mặt có chút già nua bộc lộ biểu tình quái dị, mở to mắt, có vẻ hàm hậu thành thật hỏi; “Này cũng gọi là tốt?”

“Ách... Đối! ! Bài trên tay này thực sự quá tốt! Không tin cậu nhìn một chút ! !” Lâm Sở Nhai tức khắc cười ha ha! !

Tô Lạc Hoành nghe lời này, con ngươi của anh lập tức trừng lớn, nhìn bài poker trong tay ba K, ba J, ba A, một đôi tiểu nhị... Mẹ nó, không biết kiếp này còn có thể hay không đêm nay có bài tốt như vậy, nếu anh bỏ lỡ một phen này, anh ở trước mặt huynh đệ khả năng vĩnh viễn cũng không có cách nào ngẩng đầu lên được, nghĩ tới đây, hai mắt của anh muốn một trận biểu tình tàn bạo dù bất cứ giá nào!

Tào Anh Kiệt cảm thấy biểu tình này quá đúng, liền cố ý nghĩ lại, tính toán dùng một điệu ngữ giật mình để tỉnh giấc người trong mộng nói: “Huynh đệ! ! Trông vẻ mặt này của cậu, xem ra trên tay là cầm một bài tốt ! Ra đi! Bất chấp tất cả, chỉ cần cậu ra, lão tử che trở cho cậu! Gặp chuyện không may, tôi tự động hiến thân!”

Tô Lạc Hoành tâm tình lập tức một trận xúc động phẫn nộ quay mặt sang, nhìn thẳng về phía Tào Anh Kiệt hung hăng nói: “Con mẹ nó cậu hiến thân cái rắm a! Lần trước tôi thắng lão bà cậu một phen được ba vạn, cô ấy khóc một buổi tối, con mẹ nó cậu liền đánh tôi một buổi tối! Lão tử hiện tại tính rõ ràng, chỉ cần nam nhân kết hôn, con mẹ nó đều không đáng tin, lão tử muốn dựa vào chính mình!”

“Nói lời này liền không có ý nghĩa ! Hôm nay không phải lão bà của tôi thôi...” Tào Anh Kiệt trực tiếp nhịn cười nói.

“Cậu cảm thấy lão tử sẽ là người bán huynh đệ sao? Lão tử vĩnh viễn cũng sẽ không bán huynh đệ, cũng vĩnh viễn sẽ không ra bán nhạc phụ của huynh đệ!” Tô Lạc Hoành nói cho hết lời, anh chỉ là làm bộ một phen muốn chết, giành trước Lưu Chí Đức một bước, trong nháy mắt tàn bạo mà đem hai mươi ba cây bài poker nện ở trên bàn, Lưu Chí Đức bài còn chưa có buông, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lạc Hoành nện một tay bài tốt ở trên bàn, ông lập tức mở to mắt, hàm hậu cười rộ lên nói: “Ô kìa, Tô phó tổng thật là một tay bài tốt a! Tiền đêm nay, đều là của cậu !”

Tô Lạc Hoành lập tức mở to mắt, sợ đến sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh, một lúc sau anh mới lập tức bộc lộ bộ dáng thật là vô tội, nhìn về phía Lâm Sở Nhai muốn lắc lắc đầu...

Lâm Sở Nhai lại một trận sinh khí nện xuống cây bài poker, nhất thời mở to mắt, vẻ mặt tàn bạo, môi bất động hàm răng đánh canh cách nói; “Mẹ nó! ! Lão tử lỗ lực cả một buổi tối tất cả đều cho cậu phá! Đem tiểu kỷ kỷ cho tôi lấy ra!”

“Tôi không phải cố ý!” Tô Lạc Hoành xả xong những lời này, tiền cũng không muốn, cả người vội vàng giống như cẩu như vậy bò ra...

Lâm Sở Nhai lập tức tàn bạo đuổi theo, ngay lúc Tô Lạc Hoành muốn tìm địa phương chạy trốn, anh trong nháy mắt bổ nhào tới, thoáng cái nắm chắc đôi chân của người trước mặt, để cậu ta cũng nằm bò theo, không để ý tới ánh mắt của tân khách thật là muốn lôi cái tên khốn vào sảnh khách quý, chuẩn bị lột da xẻo thịt cậu ta...

“Cứu mạng a! Cứu mạng a —————— Anh Kiệt ———— cậu nói không giữ lời! ! !” Tô Lạc Hoành ở trong nhà một trận nức nức nở nở kêu! !

Một bóng đen đi đến...

Bác Dịch mặc âu phục màu đen, vừa theo phòng yến hội đi ra, chuẩn bị ra suyễn khẩu khí, nghe thấy Tô Lạc Hoành ở bên trong ồn ào kêu, anh một trận buồn chán bật cười, muốn giống Trang Hạo Nhiên dưỡng vài người như thế a... Anh vừa lắc đầu vừa chuẩn bị đi về phía trước, ai biết vừa định bước, liền nhìn thấy trước mặt có một bóng hình xinh đẹp đi tới, anh hơi giật mình...

Trang Ngải Lâm mặc váy dài màu vàng, khó có được búi tóc kéo cao ưu nhã mà tinh xảo, tay cầm túi xách GUICC, đeo trang sức châu báu gần nghìn vạn, khuỷu tay khoác nhẹ vào tay một gã đàn ông quốc tịch Pháp đang đi vào, mặt cô lại bộc lộ biểu tình lạnh lùng cùng cường ngạnh, nhìn về phía Bác Dịch...

Hai người liền trầm tĩnh như vậy nhìn nhau .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.