Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 18: Chương 18: Công chúa Trung Quốc




Khoé miệng Tô Noãn giật giật, những lời này nghe như thế nào cũng thấy cổ quái, nhưng nét mặt Lục Cảnh Hoằng nói cho cô biết, anh không có ý tứ gì khác, cũng chỉ là bảo cô giặt ga giường mà thôi.

Lục Cảnh Hoằng phát hiện ánh mắt Tô Noãn nhìn chăm chăm anh, hoi nghiêng người, cúi đầu nhìn Tô Noãn, đối với Cố Lăng Thành trước mặt đang nhìn bọn họ làm như không thấy, nhàn nhạt dặn dò:

“Mới vừa rồi quên mua máy mát xa, đợi lát nữa đi ngang qua chỗ bán đồ điện, nhớ nhắc tôi mua.”

“Anh mua cái đó chi vậy?”

“À, tối hôm qua rất mệt, muốn thư giãn gân cốt một chút.”

Tô Noãn đổ mồ hôi quan sát vẻ mặt như thường của Lục Cảnh Hoằng, rõ ràng lời nói rất mập mờ, từ trong cái miệng tao nhã nói ra, nghe vào lại thấy như là chuyện đương nhiên.

Cô không rõ bình thường Lục Cảnh Hoằng kiệm lời như thế nào lại đột nhiên trở nên nói nhiều như vậy, cô hỏi một câu anh trả lời một câu, đương nhiên, cô cảm nhận được điều kiện tiên quyết để dễ sống chung với anh là không để ý tới hàm ý câu nói của anh.

Nếu sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cô có đánh chết cũng sẽ không hỏi tiếp theo câu nói của anh, chán nản củaTô Noãn thu hết vào đáy mắt Lục Cảnh Hoằng, anh không nhanh không chậm thúc giục:

“Còn không lên xe đi, chẳng lẽ không biết tối hôm qua chân của mình như vậy lăn qua lăn lại bị sưng lên sao?”

Lục Cảnh Hoằng nói lời này thì con ngươi lạnh lùng không cảm xúc nhìn Cố Lăng Thành, chỉ là một câu quan tâm rất bình thường, lại giống như là một loại tuyên chiến không tiếng động.

Tô Noãn đứng bên cạnh xe cảm giác được không khí quanh mình xoay nhanh xung quanh, rất giống như là có bão táp sắp tới, cô không hiểu vì sao Lục Cảnh Hoằng lại biến hoá cảm xúc mạnh như vậy, mạnh đến nỗi cô không hiểu anh vì sao tức giận?

Đối với suy đoán ý nghĩ trong lòng Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn nhất thời không muốn tìm hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa, cô không muốn đối mặt Cố Lăng Thành, vì vậy đây là một cơ hội rất tốt để rời khỏi.

“Noãn Noãn.”

Tô Noãn mới vừa mở cửa xe, liền nghe thấy Cố Lăng Thành hô to, anh khoanh tay, lười biếng dựa vào cửa xe trước của mình, nhướng đuôi lông mày, khẽ mỉm cười, đem tầm mắt theo bước chân Tô Noãn hướng về phía Lục Cảnh Hoằng:

“Chẳng lẽ không giới thiệu cho anh cùng Lục bộ trưởng quen biết nhau sao, nói thế nào chúng ta cũng từng là vợ chồng, là chồng trước, anh đây cũng hy vọng em có thể hạnh phúc.”

Tô Noãn không ngừng nắm chặt tay cầm cửa, đối với lý do thoái thác kia của Cố Lăng Thành chỉ một hồi cười lạnh, vừa đinh mở miệng phản bác, một bàn tay to chợt đặt lên đỉnh đầu cô, sau đó không để ý cô không tình nguyện, mạnh mẽ ấn cô vào trong xe, đóng cửa lại.

Cố Lăng Thành mỉm cười nhìn Lục Cảnh Hoằng đem Tô Noãn vào xe, động tác kết thúc giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không thể nhìn ra được chỗ sơ hở thô lỗ.

Cố Lăng Thành nhẹ giọng giễu cợt, không hổ là quý tộc xã hội thượng lưu, trời sinh như thế, há là giáo dục mai này có thể thành tựu, nhìn Lục Cảnh Hoằng ánh mắt càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, lại thuỷ chung tiểu lý tàng đao*.

*nhìn tao nhã nhưng bên trong lại chứa đầy đao.

Lục Cảnh Hoằng ưu nhã xoay người lại, nghênh đón Cố Lăng Thành tươi cười, khuôn mặt tuấn tú ung dung bình tĩnh, đưa lưng về phía Tô Noãn bên trong xe, cánh môi vốn mím chặt chợt khẽ cong lên:

“Anh cũng nói là chồng trước, cuộc sống sớm đã không còn liên can gì, nhưng mà vẫn rất cảm tạ anh trước kia đã chăm sóc Tểu Noãn.”

Lục Cảnh Hoằng nói xong, hướng tới Cố Lăng Thành đối diện vươn tay ra, nếu cần giới thiệu, vậy thì giới thiệu đi, Cố Lăng Thành chân thành tươi cười gật đầu, bắt tay Lục Cảnh Hoằng.

“Không cần phải khách khí, quãng thời gian đó với tôi mà nói rất ngọt ngào.”

“Thế thì tôi càng cảm ơn anh, đã làm cho Tô Noãn khó quên khi nhớ lại.”

Khoé miệng Lục Cảnh Hoằng lộ ra một nụ cười hào phóng, rút tay mình về, sau đó lấy ra tấm danh thiếp từ trong ví, dùng ngón tay thon dài cầm lấy, đặt ở chỗ trầy trước của chiếc Lexus của Cố Lăng Thành:

“Phí sửa xe Phó thị trưởng nên tìm thư ký của tôi mà lấy.”

Cố Lăng Thành bĩu bĩu khoé môi, cầm lấy tấm danh thiếp kia, không sao cả giơ giơ lên, gật đầu mỉm cười:

“Không dám.”

Sau đó, không nhiều lời với Lục Cảnh Hoằng nữa, định xoay người đi, lại bị Lục Cảnh Hoằng gọi lại, trên khuôn mặt lạnh lẽo bao phủ sương mù kia trước sau như một vẫn giữ nụ cười xinh đẹp:

“Mặc kệ Phó thị trưởng nghĩ như thế nào, là đàn ông Phó thị trưởng nên làm gương buông tha cho chuyện này, tôi đây cảm thấy thực nên cám ơn anh.”

Nụ cười của Cố Lăng Thành tắt đi, lạnh nhạt nhìn ánh mắt không hề chứa giả tạo của Lục Cảnh Hoằng, cân nhắc đem tấm danh thiếp kia ném vào bên trong thùng rác:

“Người đàn ông như Lục Thiếu Thần cũng không thể lấy được Tô Noãn, Lục phó bộ cho là còn người đàn ông khác có thể làm được sao?”

Cố Lăng Thành vắng lặng mà cười, nhìn Lục Cảnh Hoằng từ trên xuống dưới:

“Dĩ nhiên, nếu là mấy năm trước Lục phó bộ nói như vậy, tôi mới cảm thấy tương đối có áp lực.”

Lục Cảnh Hoằng cũng chỉ nhàn nhạt cười, nhìn người đàn ông kiêu ngạo này:

“Vậy sau này sợ rằng Phó thị trưởng ăn ngủ không yên rồi.”

Cố Lăng Thành ngưng lông mày mà cười, đối với ngữ điệu khinh người của Lục Cảnh Hoằng không chút nào kinh ngạc, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn vào xe hơi của mình, nhìn thấy hai dấu vân tay thì ấn đường nhíu lại:

“Hoá đơn rửa xe tôi sẽ cho thư ký gửi đến văn phòng Phó thị trưởng, lúc đó Phó thị trưởng đừng quên trả tiền.”

Tô Noãn bị ngăn cách bên trong xe nếu nghe được đối thoại của hai người đàn ông, nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, từng có câu nói rất thích hợp với cảnh tượng bây giờ: Hormone của người đàn ông lúc nào cũng có thể sẽ bởi vì kẻ địch cùng ** mà bài tiết quá độ.

Nháy mắt xoay người, ý cười trên mặt tản đi, không hề để ý tới Cố Lăng Thành đứng bên cạnh xe nữa, mở cửa xe, cúi người ngồi vào, nhẹ giọng tao nhã đóng cửa lại.

Tô Noãn nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng lãnh trầm xuống, anh không lái xe đi ngay, mà là lấy từ trong túi quần ra một cái khăn mùi xoa, tinh tế lau bàn tay phải, đáy mắt không chút che dấu ghét bỏ.

Tô Noãn không biết, ở trước mặt cô anh là không muốn che dấu, hay là căn bản khinh thường việc che dấu.

Lục Cảnh Hoằng đem khăn ném vào trong hộc chứa đồ, Tô Noãn liếc nhìn một cái, không phải là cái khăn lần trước lau nước mắt cho cô, sau đó một thời gian anh đổi khăn mới rồi hay sao?

Tô Noãn tò mò liếc Lục Cảnh Hoằng mấy cái, thế nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, khởi động xe, chạy nhanh ngang qua chiếc Lexus, lái ra khỏi bãi đậu xe.

Cố Lăng Thành nhìn xe đi xa, tuỳ tay đấm một quyền lên xe, tấm thép xe phát ra một tiếng buồn bục trầm trọng, anh lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, nghe tiếng còi xe chói tai vang lên.

Anh biết mình phát điên, có một cỗ tức giận đau đớn nôn nóng phẫn nộ tích tụ ở ngực, chỉ là, anh không muốn thừa nhận, anh làm sao có thể yêu Tô Noãn?

Không, anh tuyệt đối không yêu Tô Noãn, anh yêu một phụ nữ khác, cho dù người đàn bà kia khi anh 20 tuổi đã bỏ rơi anh, vì quyền thế gã vào nhà giàu có, anh cũng không cách nào ngừng yêu.

Anh từng thề ngay trước mặt người đàn bà kia, một ngày nào đó Cố Lăng Thành anh sẽ khiến cô ta quỳ trước mặt anh, khiến cô ta hối hận lựa chọn năm đó, cho nên anh đi khỏi vùng núi kia, gia nhập vào thế giới âm u người lừa gạt ta này.

Anh có thể vì để leo lên địa vị cao, đi lợi dụng đàn bà, anh chưa bao giờ đi để ý ánh mắt khinh bỉ này, anh chỉ là nắm bắt bất kỳ cơ hội nào để có thể leo được lên cao.

Hai cuộc hôn nhân, cũng chỉ là ván cờ do anh đặt ra, anh không ngại mở thêm ván thứ 3, bởi vì anh chỉ có một mục tiêu, là trả thù người đàn bà đã phá huỷ tình yêu của anh.

Tô Noãn kia rốt cuộc tính là cái gì?

Tận đáy lòng anh âm thầm hỏi chính mình, sau đó anh tìm được đáp án những năm gần đây âm thầm cảnh cáo: cô ấy chỉ là một người cùng hợp tác trên con đường thành công của mày, mày chưa bao giờ mở miệng nói ra ba chữ “anh yêu em”, chỉ là cô ấy hiểu nhầm thôi, chỉ là như vậy, cũng chỉ có thể là như vậy!

Cố Lăng Thành trên mặt nở nụ cười thản nhiên, anh mở cửa xe, ngồi vào trong, lại thật lâu không có khởi động xe, ngay cả anh cũng nhìn không thấu mình, anh đã trở thành một cái động đen, một cái động đen không cách nào có thể đi tìm tòi nghiên cứu nữa…

————–

Xe an ổn chạy trên đường, Tô Noãn vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên kinh ngạc thở nhẹ:

“Lại có tuyết rơi a!”

Cô kỳ thật muốn gọi Lục Cảnh Hoằng cùng xem, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng thì nhất thời bỏ qua ý niệm trong đầu, cứ thế ngắm nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài xe.

Lục Cảnh Hoằng quả thật không nhìn theo ngón tay Tô Noãn chỉ, mà anh tấp xe vào ven đường, anh ngồi im lặng, tư thế trước sau như một trầm ổn ưu nhã.

Tô Noãn không hiểu quay lại nhìn anh, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên xoay người, bàn tay đẹp đẽ kia nâng mặt cô lên, sau đó, trầm trầm hôn xuống.

Nụ hôn của anh rất kỳ quái, không hề kịch liệt như ban sang, lại mang theo an bình khác, suy nghĩ của Tô Noãn chớp nhoáng bị mê hoặc, anh nhẹ nhàng cọ xát đôi môi cánh hoa của cô, ôn nhu bủa vây, khiến cô quên giãy giụa.

Nụ hôn kết thúc rất nhanh, Lục Cảnh Hoằng buông cô đang ngây người ra, tiếp tục lái xe, trên mặt bình tĩnh tự nhiên, nét mặt không có một chút quái dị, giống như vừa rồi cô đang nằm mộng vậy.

Tô Noãn quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, tiếp tục giả ngây ngô, cô không biết được, trừ ngẩn người, hiện tại còn có cái gì thích hợp hơn để làm.

Tuyết bên ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, những bông tuyết trắng noãn bay tán loạn rơi xuống đất biến mất, giống như chưa bao giờ có trên cõi đời này.

Xe thẳng tiến về Thiên Hương Hoa Đình, anh mở cửa, xuống xe, xách lên túi hàng đã mua, quay người lên lầu trước chỉ để lại một câu:

“Đó là nụ hôn chúc buổi trưa an tĩnh.”

Anh ôn hoà hướng cô mỉm cười, thế giới Tô Noãn hoàn toàn long trời lỡ đất, anh lập tức bỏ đi, cô còn ngồi ở ghế cạnh tài xế, ngồi ở dưới lầu nhà trọ ngây ngốc đến nửa ngày, cũng không nghĩ thông, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cho nên, cô quyết định không đi lãng phí trí nhớ nữa, sau đó xuống xe, khập khiễng bước vào thang máy, đi lên nhà.

Kỳ thật, ngay khi anh nói “Nụ hôn chúc buổi trưa an tĩnh”, cô cơ hồ buộc miệng nói ra:

“Vậy có phải hay không còn có nụ hôn chúc ngủ ngon?”

Nhưng trong lúc cô đón nhận đôi mắt xinh đẹp kia thì cổ họng cô nghẹn lại, trong đầu óc cô quanh quẩn mãi chính là một màn sáng sớm kia, nếu như theo lời nói vậy thì kia được xem là nụ hôn chào buổi sáng…

————–

Về việc Lý Tư Đặc cho chi phiếu, ai cũng không nhắc tới, nhưng Tô Noãn rất rõ, Lục Cảnh Hoằng cũng biết, hai người trong lòng hiểu được là tốt rồi, một khi nói rõ sẽ chỉ làm cho lâm vào tình trạng khó xử lẫn nhau.

Trừ bỏ ban ngày khác thường, Lục Cảnh Hoằng sau khi về nhà liền trở lại bộ dáng lạnh lùng như cũ, đến nỗi ga giường khi Tô Noãn nghe lời vào phòng ngủ định lấy đi giặt thì không thấy đâu, thậm chí cả chăn mền đều đổi sang cái mới.

Buổi tối như trước cô ngủ trên sàn nhà, mà anh như cũ chiếm lấy phòng ngủ của mình, việc cùng ngủ chung một giường, giống như chỉ là một giấc mộng Nam Kha, bất quá Tô Noãn cho là, như vậy mới là kết quả tốt nhất.

Ở nhà mỗi ngày đều là Lục Cảnh Hoằng nấu cơm, Tô Noãn nghệch ra ngồi trên ghế sofa, nhàm chán xem ti vi, thỉnh thoảng liếc trộm bóng dáng thon dài trong nhà bếp một cái, giống như một con chuột hoa có tố chất thần kinh lười biếng.

Thời điểm cô ngủ gật, cô đang suy nghĩ, đàn ông biết nấu cơm nhất định là người chồng tốt, cũng sẽ là một người cha tốt, cho dù người đàn ông này nhìn qua một bộ dáng người lạ đừng hòng đến gần.

Tinh thần bắt đầu mơ hồ, Tô Noãn cuối cùng vẫn là mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đầu óc của cô trong nháy mắt còn dừng ở chỗ suy nghĩ ảo tưởng Lục Cảnh Hoằng trở thành một người chồng người cha gương mẫu sẽ như thế nào.

Tô Noãn tỉnh lại phát hiện trên người đắp một cái thảm lông cừu, ti vi cũng đã bị tắt, cô không tìm thấy bóng dáng của Lục Cảnh Hoằng, lại phát hiện trên bàn ăn bày sẵn mâm cơm, còn bốc lên khí nóng.

Lục Cảnh Hoằng hình như đi ra ngoài, Tô Noãn ngồi cạnh bàn ăn, nhìn những thức ăn màu sắc tươi ngon kia, cô vẫn cho là người đàn ông cao cao tại thượng như Lục Cảnh Hoằng, phải là chờ cơm dâng tới miệng, những ngày qua cô còn phát hiện ra một chút, anh dường như mỗi ngày đều ở nhà, nhưng đa số thời gian đều ở trong thư phòng, cô không biết anh đang vội cái gì, cô chỉ nghe Lâm Gia Gia đề cập tới, anh bây giờ đang trong thời gian nghỉ phép.

Tiếng mở cửa vang lên kịch kiệt, Tô Noãn dừng lại suy nghĩ của mình, xoay người nhìn sang, liền nhìn thấy Lý Tư Đặc vừa gỡ mắt kính xuống, vừa sải bước hướng về phía cô.

Tô Noãn đối với Lý Tư Đặc tồn tại tâm lý kính nhi viễn chi, người liều lĩnh như vậy cô không thể dây vào còn trốn không thoát sao?

Chỉ là cô vừa đứng dậy định giả bộ như không thấy anh ta tránh ra, người cũng đã bị anh ta xách lên, kẹp ở dưới cánh tay, mang đi ra ngoài, Tô Noãn giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của anh ta, lại nghe thấy anh ta cảnh cáo:

“Cô còn lộn xộn nữa, có tin hay không tôi trực tiếp ném cô từ tầng 18 xuống!”

“Vậy anh muốn làm gì, chúng ta không quen biết có được hay không!”

Lý Tư Đặc lạnh lùng liếc Tô Noãn một cái, đi ra thang máy, đem cô ném vào một chiếc xe việt dã, đụng phải cái ót của cô, Tô Noãn bị đau nhìn về người đàn ông đã khởi động xe, có cỗ oán khí bốc lên:

“Anh cũng quá ngông cuồng!”

“Vì Ninh Nhi tôi có thể làm bất cứ chuyện gì!”

“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi.”

Tô Noãn lạnh lùng trả lời, muốn mở cửa xuống xe, xe việt dã lại như gió thản nhiên vọt đi, biến mất trên con đường mòn của Thiên Hương Hoa Đình.

Xe dừng lại trước một toà kiến trúc hùng vĩ, Tô Noãn chưa kịp nhìn lên, lại bị Lý Tư Đặc lần nữa thô lỗ mang cô đi lên lầu, sau đó ở tầng cao nhất cô nhìn thấy một chiếc máy bay tư nhân, cánh xoay hăng hái chuyển động, thổi lên làn gió mãnh liệt.

Tô Noãn chân không đứng trên mặt đất khô ráo trên sân thượng, thấy Lý Tư Đặc đi tới nói chuyện với phi công, liền chầm chậm lui về phía sau, mở cửa sân thượng, bắt đầu chạy xuống dưới lầu, chỉ là còn chưa chạy được mấy bước, liền bị bắt trở lại, sau đó mạnh mẽ bị nhét vào trong máy bay.

Nói không sợ hãi là giả, khi Tô Noãn cúi nhìn cảnh vật bên dưới càng ngày càng nhỏ dần cho đến trong tầm mắt biến thành một mảnh trắng xoá thì thân thể của cô không khỏi run rẩy một chút, Lý Tư Đặc nhận thấy được Tô Noãn lo lắng, lãnh trào cười nhạo một tiếng:

“Nếu như không phải Ninh Nhi bởi vì Lục Cảnh Hoằng mà bệnh không dậy nổi, cô cho rằng tôi có rảnh rỗi đùa giỡn với cô trên trời cao vậy không?”

Thì ra là bởi vì Ninh Nhi…

Tô Noãn nhất thời cảm thấy thoải mái một chút, ít nhất sinh mệnh của cô được bảo dảm an toàn, hẳn là định mời cô đi gặp Ninh Nhi giải thích cái gì, mà không phải có ý định bắt cóc cô vứt đến một nơi không ai quen biết, để cho cô tự sinh tự diệt.

“Kỳ thực tôi cảm thấy vừa rồi anh mang lầm người rồi, Lục Cảnh Hoằng nói so với tôi còn có sức thuyết phục hơn.”

Cô nhắm mắt tựa người vào chỗ ngồi, bên tai là tiếng cười khinh miệt của Lý Tư Đặc:

“Tôi luôn rất hiếu kỳ, cô dùng cách gì để dẫn dụ Lục Cảnh Hoằng.”

Dẫn dụ? Cái từ này nghe đến khiến giá trị mị lực của cô tăng lên không ít, Tô Noãn thản nhiên cong khoé môi, không cùng Lý Tư Đặc nói nhảm nữa, chuyến bay hơn hai giờ không dài không ngắn, đủ cho cô ngủ một giấc.

Máy bay trực thăng ở vĩ độ Bắc 39,6, hạ cánh ở kinh độ đông 115,9, cơn gió lớn thổi tung đầu tóc ngắn của cô hỗn độn, Tô Noãn phóng tầm mắt tới, nhìn thấy giữa sườn núi âm u xinh đẹp dựng lên một toà biệt thự phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, cực kỳ giống trang viện European thời Trung cổ.

Dinh thự U Liên, là nơi ở của người nhà Cù gia, xây ở vùng ngoại ô, là khu biệt thự hạng sang nhất nhì trong kinh thành, chỉ vì nơi này từng có một hồ tên gọi U Liên, nên mới được gọi là “U Liên dinh thự.”

Sau khi người gác cổng xác nhận thân phận qua hệ thống, Tô Noãn theo sau Lý Tư Đặc vào cửa lớn, trên mặt cô bình tĩnh mà ngưng trọng, lại không tìm thấy bất an, ngay cả chính cô cũng kinh ngạc cảm xúc cổ quái như vậy.

Chân trần đi trên nền đất lạnh lẽo, lòng bàn chân truyền đến lạnh lẽo cùng đau đớn làm thắt lưng của cô đột nhiên co rúm lại, vòng qua bể phun nước, cô nhìn thấy bên trong của toà nhà U Liên, trừ bỏ tầng chính thì biệt thự có 4 tầng, các phía Đông Tây Nam Bắc của biệt thự đều là một tầng hai phòng nhỏ, bên cạnh con đường nhỏ trồng các loại hoa cỏ, xếp thành hàng trông thú vị, lùm cây chằng chịt cao thấp, khiến cho biệt thự nhìn qua cực kỳ u tĩnh.

Lý Tư Đặc đi rất nhanh, mắc cá chân của cô gần như đã khôi phục rồi, mạc dù tư thế đi còn có chút không được tự nhiên, Cù Ý Ninh ở tại lầu phía Đông, khi Tô Noãn đứng ở dưới lầu phía Đông thì bị một vườn hoa Bách Hợp thánh khiết mênh mông hấp dẫn tầm mắt.

Bên trong căn nhà thuỷ tinh trong suốt ấm áp, là cả một phòng hoa Bách Hợp, nở rộ cao quý mà thuần khiết xinh đẹp, làm nổi bật lên ánh mắt trời mát lạnh mùa đông phương Bắc.

Cô vươn tay muốn hái một đoá, lại chạm đến thuỷ tinh lạnh lẽo thì rút tay về, những bông hoa này không phải là cô có thể đụng vào, nó chỉ thuộc về vị công chúa xinh đẹp nhất, Lý Tư Đặc lạnh giọng cảnh cáo còn quanh quẩn bên tai.

Tô Noãn khẽ cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước, không tiếp tục đi nhìn những thứ tuyệt đẹp kia nữa, bố trí lầu phía Đông tràn ngập phong cách xinh đẹp cổ xưa, đồ sứ Thanh Hoa, đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim, bình phong Bách Điểu Triều Phượng, đi trên hành lang, thậm chí còn có thể ngửi được hương gỗ đàn nhàn nhạt.

Ở trước cửa gỗ có khắc hai bông hoa, dừng bước lại, Lý Tư Đặc nhẹ giọng gõ cửa, động tác cẩn thận mà ôn nhu, tựa như sợ quấy nhiễu vị công chúa ngủ say bên trong, Tô Noãn trong lúc lơ đãng thấy, điêu khắc bên trên cửa gỗ cũng là hoa Bách Hợp.

Ra mở cửa chính là bác sĩ tư nhân của Ninh Nhi, thấy Lý Tư Đặc thì gật đầu chào hỏi, khi cô ấy đảo mắt nhìn về phía Tô Noãn thì trên mặt hiện rõ sững sờ, chờ kịp phản ứng, cũng chỉ là nhìn thêm mấy lần, sau đó bọn họ vào phòng.

“Ninh Nhi tiểu thư đang ngủ trưa, chỉ e Lý Tư Đặc thiếu gia phải đợi thêm một lát nữa.”

“Ninh Nhi nghỉ ngơi quan trọng hơn, tôi sẽ đợi bên ngoài được rồi.”

Tô Noãn nhìn thấy bên trong phòng ngủ lớn bố trí phong cách cổ điển, hẳn là thiết kế theo kiểu phòng bệnh vô khuẩn, cửa sổ chạm sàn đem gian phòng ngăn cách làm hai nửa, cô nhìn thấy một bên thuỷ tinh, lộ ra chiếc giường công chúa rộng lớn phong cách châu Âu, nằm trên đó là công chúa Cù gia – Ninh Nhi.

Quân khu, nhà cũ Lục gia.

“Cho con mượn một chiếc máy bay trực thăng.”

Lục Cảnh Hoằng sau khi nói điện thoại xong trở lại thư phòng, nhìn thấy Lục lão gia quân trang phẳng phiu ngồi ở bàn đọc sách, lời ít mà ý nhiều, mang theo một loại kiên định vô hình.

Lục lão gia đang xem báo quay lại nhìn con trai, sững sờ, đợi phản ứng kịp con trai nói gì thì lập tức nổi giận, thì ra cái tư tưởng thuyên chuyển công tác mới vừa rồi của nó đều bỏ qua một bên hết sao?

Mày hơi nhíu lại, Lục lão tham mưu trưởng mặt trở nên đen thui hét to một cái:

“Lục Cảnh Hoằng, mày có biết chính mày đang nói cái gì không?”

Bên trong thư phòng im lặng, giọng nói thô lỗ của Lục lão gia quanh quẩn thật lâu không tan đi, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy ánh mắt tức giận nhìn trừng trừng của cha mình, không nhẹ không nặng trả lời:

“Con nói con muốn mượn một chiếc máy bay trực thăng, ngay lập tức, đúng rồi, còn thêm một phi công.”

Ngữ khí vân đạm phong khinh, nghe thế Lục lão gia đứng bật dậy, bàn tay to nặng nề đập lên bàn sách, lực đạo mạnh mẽ làm cho ly trà cùng nghiên mực trên bàn lắc lư va chạm leng keng, thằng nhãi này nói gì vậy, dám ra lệnh cho ông, muốn tạo phản đúng không!

“Lục Cảnh Hoằng, mày nói chuyện với cha mày như vậy sao?”

Cơn tức của Lục lão gia từ từ dâng lên, chống lại thằng con cứng mềm đều không ăn này, tức giận hai cái lỗ mũi thiếu chút nữa toát ra khí nóng, đôi con ngươi già nua sắc bén không biến sắc nhẹ nheo lại.

Lục Cảnh Hoằng nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của cha, không hề do dự khiếp đảm, một lần nữa mở miệng:

“Nếu lần sau còn là bởi vì việc xem mắt, cũng không cần gọi con về, cha cũng biết là con rất bận.”

“Thằng con khốn khiếp, 32 tuổi còn chưa có đối tượng, còn chưa lập gia đình, mày không ngại mất thể diện nhưng cha mày đi ra ngoài phải đè thấp quân mũ đó!”

Lục lão gia không tự giác cất cao giọng, dùng bàn tay đầy vết chai dùng sức đập lên bàn, Lục Cảnh Hoằng ngưng tụ lông mày, dùng giọng nói mát nói:

“Cha cứ đập bàn, tay không đau sao?”

Lục lão gia bị tức đến nghiến răng nghiến lợi, huyết áp không ngừng tăng cao, hé ra khuôn mặt ngăm đen kiên cường so với bao công còn chỉ có thể hơn chứ không kém:

“Tao vừa là cha vừa là mẹ nuôi mày khôn lớn, mày như thế nào báo đáp tao, thật vất vả tìm vợ cho mày, mày xem ra được lắm, người ta chết ngay cả tang lễ cũng không chịu đi, mày có biết hiện tại các cô con gái nhà khác nói gì về mày không, mày biểu tao đem cái mặt già nua này giấu đi đâu đây?”

“Cô ấy nếu không phải vội vã bỏ trốn với người khác, thì sẽ xảy ra tai nạn xe cộ sao?”

Nghe thấy Lục Cảnh Hoằng mang theo một tia đùa cợt phản bác, Lục lão gia vơ lấy ly sứ trên bàn trà liền nện tới, Lục Cảnh Hoằng nhanh nhẹn tránh ra, ly sứ rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn.

“Mày ngay cả ba năm qua cũng không gọi một cú điện thoại, người ta qua nước ngoài thăm mày, mày lập tức đem người ta ném đi du lịch, một cô gái tốt như người ta sẽ coi trọng người khác sao!”

“Lớn lên giống cha cha không phản đối, cha nói xem tính tình khác người này học từ ai a!”

Lục lão gia mặc dù đang tức giận răn dạy quở mắng con trai, nhưng trong mắt giữa lông mày cũng không thiếu đắc ý, bộ dạng xinh đẹp đó của con trai nhà mình nổi danh trong đại viện từ nhỏ đến lớn, không dọn ra sống một mình thì ngày nào đó phía sau cái mông không phải là một đoàn con gái đi theo hay sao?

Tưởng tượng như vậy, cơn tức của Lục lão gia vơi đi không ít, đối với việc Lục Cảnh Hoằng xử lý chuyện tình cảm của Cù Ý Hinh, cũng không có bất mãn nhiều như vậy, nới lỏng cúc gài trên quân trang, liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng, lầm bầm ngồi trở lại trên ghế.

“Muốn mượn máy bay làm gì?”

“Đi Cù gia.”

Lục Cảnh Hoằng ung dung tự nhiên từ đầu đến cuối, Lục lão gia nghe xong ba chữ kia liền bình tĩnh không xong, quan hệ của Cù gia và Lục gia mấy năm trước đã lâm vào bế tắc, rất có khả năng cả đời không qua lại với nhau nữa.

“Mày lập lại lần nữa, mày muốn đi đâu?”

“Cù gia.”

Lục lão gia nhìn từ trên xuống dưới vẻ mặt bình tĩnh của Lục Cảnh Hoằng, trong lòng thầm nghĩ, năm đó ngàn cầu vạn cầu cho mày đi, mày không xem ra gì, hiện tại mày thật muốn đi làm khách của Cù gia kia, coi chừng người ta đuổi mày ra ngoài!

Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy sắc mặt Lục lão gia không ngừng biến hoá, nhăn lại ấn đường, ngữ khí cũng không tiếp tục giống như tâm tình mới vừa rồi:

“Rốt cuộc có cho mượn hay không?”

Lục lão gia lúc này cũng không tức giận, nhớ tới quan quân trong quân khu khen ngợi con trai, đẹp đến không thể đến gần, đồng thời nghe thấy giọng nói không đối đầu của Lục Cảnh Hoằng, cũng bày ra dáng vẻ:

“Việc mượn phi cơ, cũng không phải do cha định đoạt, cần phải qua phê chuẩn của cấp trên mới có thể lấy, con cũng biết, cha là bày mưu tính kế…”

Lời nói êm tai của Lục lão gia còn chưa có nói xong, đã bị Lục Cảnh Hoằng một câu cắt đứt:

“Sao cha không nói sớm.”

Xoay người liền đi ra ngoài, trong tay đã muốn bấm điện thoại cho Kiều, dặn anh ta lập tức đặt vé máy bay đi kinh thành, vừa nghĩ tới Lý Tư Đặc dám lần nữa vượt qua khuôn phép, khuôn mặt của Lục Cảnh Hoằng liền nhất thời kết lên một tầng sương lạnh.

“Thằng con hỗn xược, chẳng lẽ mày không thể van cầu cha mày sao? Cha mày còn sống sờ sờ đó!”

Lục Cảnh Hoằng cước bộ dừng lại, đem điện thoại nhét vào túi quần, xoay người nhìn thấy Lục lão gia nổi giận đùng đùng nhẹ nhàng cười:

“Đương nhiên, cha vẫn khoẻ mạnh.”

Sau đó nghiêng mực hung hăng bay tới, Lục Cảnh Hoằng không tiếp tục né tránh, chỉ là nhanh chóng giơ tay lên đỡ, nghiêng mực cứng rắn va chạm xương cổ tay, phát ra âm thanh nặng nề bỗng nhiên dừng lại, sau đó như là mất đi linh khí không tiếng động rớt trên sàn nhà.

Lục lão gia cũng không nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không né tránh, thiết đen trên mặt hiện lên kinh ngạc, không biết kế tiếp nên nói câu gì, không nể mặt đi giải thích với con trai, ông là trăm triệu lần không thể làm, chuyện này rất là tổn hại mặt mũi.

Lục Cảnh Hoằng nắm chặt nắm tay, anh cúi người xuống nhặt lên nghiêng mực không bị vỡ nát, đi tới đặt trở lại trên bàn sách của Lục lão gia, nhìn sắc mặt Lục lão gia vô cùng xấu hổ phía trước, thản nhiên nói:

“Về sau không cần tiếp tục an bài mai mối, nếu như muốn kết hôn, tự con sẽ tìm.”

Lục lão gia nghe thấy sững sốt một chút, đây là lần đầu tiên con trai trước mặt ông nói ra hai chữ kết hôn, thật chẳng lẽ có đối tượng yêu mến rồi sao?

Chỉ là ông còn chưa hỏi rõ nguyên nhân, bên trong thư phòng sớm đã không còn thấy bóng dáng của Lục Cảnh Hoằng, tỉnh lại, không khỏi mừng rỡ, nhưng lập tức liền biến sắc, thằng con nghịch tử mới vừa nói muốn đi đâu?

Cù gia? Đây không phải là tự mình đi nộp mạng sao?

—————-

“Ninh Nhi tiểu thư đã tỉnh rồi.”

Nữ bác sĩ nhắn nhủ tin tức này thì Tô Noãn đang ngồi trên ghế salon ở phòng ngoài ngủ gà ngủ gật, cô bị Lý Tư Đặc lay tỉnh sau đó bị buộc thay quần áo cùng giày dép cách ly, đeo khẩu trang và bao tay vào, mới được phép vào phòng bệnh vô khuẩn thăm Ninh nhi.

Vừa vào phòng bệnh, Tô Noãn liền dừng bước, cô còn chưa biết nên nói cái gì cho tốt, nhưng thật ra là cô không có lập trường nói chuyện nhất, lại bị mạnh mẽ áp đến trước mặt công chúa, cô không biết nên chuẩn bị cho chính mình một loại tâm tình như thế nào.

Bộ dạng Ninh Nhi so với lần gặp trước thì cũng không khác bao nhiêu, chỉ là giờ phút này, chính bản thân cô ấy được sủng ái vây quanh bên trong dinh thự U Liên, không còn là chiếc bóng cô đơn đứng bên ngoài nhà của Lục Cảnh Hoằng.

Ninh Nhi, nghe tên là làm người ta muốn yêu thương.

Ninh Nhi đang nằm trên chiếc giường công chúa trải đệm nhung thiên nga, váy dài tuyết trắng, mái tóc mềm mại như mực theo đầu giường phủ xuống, cô ấy tái nhợt giống như một con bươm bướm.

Ninh Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Tư Đặc, cho dù toàn thân anh chỉ thấy được có đôi mắt, cô thản nhiên cười rộ lên, nhìn qua xinh đẹp mà tao nhã.

Lý Tư Đặc bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, đem tóc dính loạn trên cánh môi màu hồng của Ninh nhi gạt ra sau tai, dịu dàng quan tâm hỏi thăm Ninh Nhi, ánh mắt của anh tràn đầy cẩn thận, tựa hồ lo lắng một khi hỏi dồn dập quá sẽ làm Ninh Nhi mệt.

Ngón tay tái nhợt của Ninh Nhi vén cái chăn mỏng trên người lên, nhìn Lý Tư Đặc lẳng lặng mỉm cười, nhè nhẹ lắc đầu:

“Em rất khoẻ, Lý Tư Đặc, đừng lo.”

Tô Noãn đứng ở góc cửa, rất không thu hút, cho nên tới giờ Ninh Nhi cũng không nhìn thấy cô.

Tô Noãn ngắm nhìn thiên sứ yếu đuối trên giường, lồng ngực cô không khỏi cứng lại, loại cảm giác này lại xuất hiện, chỉ cần vừa nhìn thấy Ninh Nhi, thế giới của cô liền trở nên tối tăm mà tiêu điều.

Có lẽ đây chỉ là một loại tâm lý ghen tị đi, Tô Noãn âm thầm an ủi chính mình, tựa như những người nghèo khó đều tồn tại tâm lý ghét kẻ giàu có, vị công chúa như Ninh Nhi, mày ghen tị cô ấy cũng là bình thường.

Bất quá, Thượng Đế kỳ thực cũng rất công bằng, Ninh Nhi nhận hết sủng ái, tao nhã hào phóng, cao quý xinh đẹp, lại cực kỳ thông minh, nhưng thân thể cô có chút yếu ớt nhiều bệnh, nhớ tới nguyên nhân lần này Ninh Nhi bị bệnh, Tô Noãn không nhịn được nhướng mày.

“Ninh Nhi, em xem ai tới nè?”

Theo ánh mắt của Lý Tư Đặc, Ninh nhi nhìn về phía Tô Noãn, bốn mắt nhìn nhau, Tô Noãn cảm thấy sau lưng một hồi kích động, cô không biết nên bắt đầu nói cái gì, cô nhìn thấy trên mặt Ninh Nhi chợt loé lên kinh ngạc không cách nào che dấu, nhưng mấy giây sau nhanh chóng khôi phục cười nhạt.

Ninh Nhi nhận ra cô, cho dù họ chỉ gặp qua 1 lần ở cửa nhà trọ, nhưng bởi vì Ninh Nhi ngộ nhận cô là người phụ nữ Lục Cảnh Hoằng quan tâm, cho nên đối với trí nhớ cô ấy cực kỳ khắc sâu.

“Không nghĩ tới cô sẽ đến thăm tôi, cám ơn cô.”

Thanh âm rất mỹ diệu, thật giống như là chim sơn ca hót vang mùa xuân, Tô Noãn trong lòng thì thầm, chính mình cũng không nghĩ đến, cô muốn lộ ra một nụ cười thân thiện, lại phát hiện Ninh Nhi căn bản không nhìn thấy.

“Không cần khách khí.”

Lẳng lặng trầm mặc, Tô Noãn cùng Ninh Nhi cũng không biết nên nói đề tài nào, bởi vì Lục Cảnh Hoằng, dù là ai cũng không cách nào tỏ vẻ thản nhiên khi ở chung, tầm mắt Lý Tư Đặc luôn dừng trên người Tô Noãn, anh ta tựa hồ hy vọng Tô Noãn nói cái gì đó.

Tô Noãn đem ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đứng ở đây, cô biết Lý Tư Đặc hy vọng cô nói cái gì, nhưng cô vẫn để ý đến vấn đề trong sạch, kỳ thật cô cũng là vô tội, không phải sao?

Chỉ là hiện giờ mới nói, sẽ không ai tin.

Cái người đàn ông lạnh lùng kia, hôn hít cô, nhớ lại những nụ hôn mập mờ kiều diễm kia, Tô Noãn tim bắt đầu đập nhanh, ngay cả chính cô còn không tin bọn họ không có gì, huống chi là người ngoài cuộc?

“Cô có một đôi mắt rất đẹp.”

Ninh Nhi bỗng nhiên nhìn đôi mắt phượng của cô, mỉm cười ấm áp, nụ cười đó không có ác ý, đơn thuần chỉ là ca ngợi.

“Cám ơn.”

Lần này đến phiên cô cảm ơn, Tô Noãn khoé mắt liếc nhìn Lý Tư Đặc lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, cô mới vừa không biết nên nói đề tài gì, không ngại mượn Lý Tư Đặc ca ngợi lại Ninh Nhi:

“Trong mắt Lý Tư Đặc tiên sinh, đôi mắt của Ninh Nhi tiểu thư mới là xinh đẹp nhất trên thế giới.”

Giữa chân mày Ninh Nhi hé ra bươm bướm yên tĩnh xinh đẹp.

“Không, tôi nói thật, ánh mắt của cô rất đẹp, cô biết không, mẹ của tôi cũng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy.”

Tô Noãn chợt nhớ tới cha, cũng nhớ lại khi còn bé quần ẩu với mấy đứa bé kia.

Bọn chúng nói, ánh mắt của mày, thật sự rất khó làm cho người ta thích.

Chỉ là, hiện tại có người ca ngợi nó, Tô Noãn không hề đáp lại, cô không biết Ninh Nhi có nhìn thấy hay không, cô nhìn cô ấy chậm rãi nở ra nụ cười, sau đó đem tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lý Tư Đặc trò chuyện cùng Ninh Nhi, cô không biết bọn họ đang nói chuyện gì, lực chú ý của cô vẫn bị phân tán, cô nhớ tới trận mặt trời tuyết kia, nghĩ tới trận mưa to lớn kia, nghĩ tới một ít đồ ăn trên bàn buổi trưa hôm nay, sau đó tự nhiên như vậy mà nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng.

Nếu khi anh về nhà phát hiện không có ai, sẽ là cái biểu cảm gì, lần trước anh tìm được cô, như vậy lần này, có thể hay không cảm thấy mệt mỏi, mà bỏ mặc?

Không qua bao lâu, trên mặt Ninh Nhi liền hiện ra vẻ mệt mỏi, sắc mặt của cô thuỷ chung tái nhợt giống như bông tuyết rơi xuống trong ngày mùa đông.

Về điểm này, Ninh Nhi cùng Lục Cảnh Hoằng rất giống nhau, đều là một loại xinh đẹp tịch mịch, nhìn qua vô cùng tốt đẹp, nhưng khi đưa tay đụng vào, lại không cảm giác được chút độ ấm nào.

Hai người như vậy mà ở chung một chỗ, không biết là một phen cảnh tượng như thế nào?

“Thực xin lỗi, biết cô tới thăm tôi, tôi hẳn nên tự mình nghênh đón, nhưng cô cũng biết cơ thể của tôi….”

Tô Noãn nhìn cô ấy, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tinh sảo suy xét, bỗng nhiên nghĩ, có lẽ cô cũng là đứa bé được Vương Hậu sinh ra trong sắc trời đầy tuyết, chỉ là, Vương Hậu không cẩn thận làm rơi cô trong đống tuyết, cho nên, cô mới có thể không được như Ninh Nhi ở toà thành tràn ngập hoa Bách Hợp và có Mercedes Benz.

Ninh Nhi dừng lại một chút, trên ngũ quân trắng nõn xinh đẹp tràn ngập tiếc nuối cùng thương cảm, thế cho nên nước mắt của cô như muốn tràn mi ra, “Nếu như có thể, tôi hy vọng cô có thể bầu bạn với anh rể, anh ấy vẫn là một người, rất cô đơn.”

Tô Noãn không phản bác được, Lý Tư Đặc lạnh giọng nhắc nhở:

“Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với Ninh Nhi sao?”

Từ trong đồng thoại hồi hồn Tô Noãn nhìn hoàng tử cùng công chúa ở mép giường, Lý Tư Đặc không kịp chờ đợi muốn cô nói ra mấy lời kia, kỳ thật mấy lời kia đối với cô mà nói, cũng chỉ là vài chữ, chỉ là, đột nhiên, cô không mở miệng được.

Lừa gạt Thiên Sứ thuần khiết như vậy, có thể hay không bị trừng phạt xuống địa ngục?

Tô Noãn sững sờ quên nói chuyện, mà nữ bác sĩ của cô ấy đứng bên cạnh cửa lại mở miệng nói chuyện:

“Lý Tư Đặc thiếu gia, Ninh Nhi tiểu thư e là mệt rồi.”

Lệnh đuổi khách rất lễ phép, cũng không đến mức khiến khách khó chịu, lại có thể rõ ràng biểu đạt ý tứ.

Lý Tư Đặc đặt Ninh Nhi buồn ngủ nằm lại trên giường, khoảnh khoắc đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Tô Noãn, mang theo giận dữ trách cứ, Tô Noãn đối với việc đó nhìn như không thấy, chỉ là hướng về phía Ninh nhi thản nhiên nói:

“Tạm biệt.”

“Tô tiểu thư, xin cô chiếu cố anh rể thật tốt.”

Thanh âm uyển chuyển êm tai của Ninh Nhi lại lần nữa vang lên, nhưng khác hơn là có vài phần mỏi mệt, Tô Noãn động tác xoay người dừng lại một chút, có chút thương hại vị công chúa ốm đau triền miên này, cho nên Tô Noãn quay người lại, nhìn Ninh Nhi nhu tĩnh điềm nhiên nói:

“Thật ra thì, ngày đó không có chuyện gì xảy ra giữa tôi cùng Lục Cảnh Hoằng, tôi không có nhà để về, nên anh ta chứa chấp tôi.”

Ninh Nhi ngẩn người, sau đó nhìn Tô Noãn cảm kích cười:

“Cám ơn cô nói cho tôi biết, kỳ thật… mới vừa rồi tôi cũng đoán ra được.”

Quả thật là một cô gái thông minh…

Tô Noãn gật đầu hỏi thăm, không cần nhiều lời nữa, xoay người rời đi, nữ bác sĩ mới vừa mở cửa, cô còn chưa kịp đi ra một bước, liền nhìn thấy ngay cửa xuất hiện một dáng người yểu điệu, cũng mặc quần áo và đeo bao tay khẩu trang cách ly.

Sau đó Tô Noãn nghe thấy nữ bác sĩ cung kính khom người, “Phu nhân.”

“Dì Dĩnh, dì đã về!”

Lý Tư Đặc cũng lễ phép đứng dậy, tỏng lời nói đối với trưởng bối cũng là đặc biệt khiêm tốn nhã nhặn, vị này chính là mẹ của Ninh Nhi, nữ chủ nhân của dinh thự U Liên sao?

Tô Noãn ánh mắt đang nhìn về mẹ Ninh Nhi nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt Tô Noãn thì bà ấy cũng hơi sửng sốt, nhưng lập tức theo phép lịch sự, hướng Tô Noãn gật đầu, đi lướt qua cô đến bên giường.

“Ninh Nhi, hôm nay thấy khá hơn chút nào không?”

Thanh âm ôn hoà nho nhã, tràn ngập tình yêu thương của người mẹ đối với con, Tô Noãn nghe ra lo lắng cùng y buồn của người mẹ này.

Lý Tư Đặc yên lặng đi đến bên cạnh cô, không có tiếng động nào đưa cô ra khỏi phòng, trút bỏ quần áo trên người, xoay người nháy mắt ra khỏi phòng ngủ, Tô Noãn bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy trong phòng bệnh, người mẹ kia thật cẩn thận cho Ninh Nhi uống cái gì đó, trong đôi mắt xếch kia chảy xuôi nhu hoà hạnh phúc.

“Đây là vé máy bay trở về thành phố A.”

Ra khỏi lầu phía Đông, sau đó Lý Tư Đặc đem vé máy bay đưa cho cô, liền quay trở lại vười hoa Bách Hợp, anh ta bắt đầu thay cô ấy cắt tỉa cành lấ, cũng không tiếp tục để ý đến cô nữa.

Tô Noãn cầm vé máy bay trong tay, cười một tiếng, dưới bàn chân truyền đến một hồi khí lạnh khiến cô run rẩy một trận, cô không có quay đầu lại khẩn cầu Lý Tư Đặc đưa cô xuống núi, cô một thân một mình, chân không, dựa vào trí nhớ, đi ra cửa lớn của dinh thự U Liên.

Bên dưới toà dinh thự, có một cái hồ bị chon vùi, nếu có thể, cô thực muốn hỏi chủ nhân dinh thự một chút, tại sao lại muốn chôn cái hồ này, mà không trực tiếp ở trên hồ, xây một cái dinh thự xinh đẹp.

Trong khi cô giẫm lên nền đá cuội trên con đường nhỏ thì cô bắt đầu dần dần cảm thấy rét lạnh, sau đó cô thực sự như ý nguyện gặp được chủ nhân dinh thự, nhưng cô lại không có can đảm hỏi ra vấn đề không thể tưởng tượng kia.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Tô Noãn nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu liền nhìn thấy được một thanh niên mặc đồ rằn ri, làn da cổ đồng trên khuôn mặt tuấn tú, khi nhìn thấy Tô Noãn thì sinh ra kinh ngạc, Tô Noãn nhớ ra, lần trước vì chụp hình cho hôn lễ của cháu Lục Cảnh Hoằng mà va phải người đàn ông này trên hành lang, lúc ấy anh ta đang đuổi theo một cô gái.

Tô Noãn có chút xấu hổ, đang lúc cô không tìm thấy lý do thích hợp cho việc mình xuất hiện ở đây thì cô liếc thấy sau lưng người thanh niên đi ra một người đàn ông trung niên, bên trên quân trang đeo quân hàm thượng tá, khí chất nho nhã mà trầm ổn, ông nhìn Tô Noãn vuốt cằm mỉm cười, sau đó nhìn về phía người thanh niên kia:

“Ý Thần, con quen biết vị tiểu thư này?”

“Kia cũng không phải, chỉ là lần trước gặp qua vi tiểu thư này, lúc đó cảm thấy dung mạo cô ấy giống dì Dĩnh, không ngờ còn có thể được gặp ngay ở nhà.”

Tô Noãn phát hiện hai người đàn ông trước mắt này hình dáng dung mạo rất giống nhau, theo như số tuổi có thể phỏng đoán, hẳn là cha con, nghe giọng điệu đối thoại của bọn họ, cái người đàn ông trung niên này chỉ e rằng chính là chủ nhân của dinh thự cũng như là cha của Ninh Nhi – Cù phó tổng tham mưu trưởng.

Cù Kính Minh thô thô quan sát Tô Noãn vài lần, ánh mắt chợt loé, sau đó mỉm cười gật đầu, đồng ý với cách nói của con trai Cù Ý Thần:

“Quả thực cô ấy cùng Dĩnh Di có năm phần giống nhau.”

“Nếu không phải biết cha cùng dì Dĩnh ở chung liền sinh ra Ninh nhi, có thể con sẽ lầm tưởng đây là đứa em lưu lạc bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.