Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú

Chương 19: Chương 19




Kỷ Tiểu Yêu trong lòng mang một tia may mắn.

Cho dù bị trói đến chắc chắn.

Nhưng mình cũng đang trong trạng thái thổi phồng.

Kẻ xấu đem Kỷ Tiểu Yêu kéo đến giữa phòng khách, cố định ở trên ghế.

Đỉnh đầu treo đèn, chiếu sáng khuôn mặt mơ hồ của Kỷ Tiểu Yêu.

Kẻ xấu thì lại lôi thôi lếch thếch làm đại sư nghệ thuật, ở trên người mình hoàn thành điêu khắc.

Phát hiện một chỗ khuyết thiếu —— Kỷ Tiểu Yêu vui mừng mặc giày mềm oặt.

Kẻ xấu đem một đôi giày da ném tới bên chân Kỷ Tiểu Yêu, “Đổi!”

Kỷ Tiểu Yêu thử mấy lần, miệng giày da giày có chút chặt, không thể đem chân luồn vào.

“Mẹ.” Kẻ xấu rất không tình nguyện ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ chân Kỷ Tiểu Yêu, “Đừng lộn xộn.”

Thời điểm buộc giây giày, ngón tay kẻ xấu tráng kiện đặc biệt linh hoạt, cơ hồ một lúc liền hoàn thành nút thắt.

Kỷ Tiểu Yêu bơm khí đến mệt mỏi, lén lút thả lỏng.

Kẻ xấu đứng lên, nhắc nhở nói: “Nhô lên, bằng không tao đem mày đánh đến sưng.”

Sau đó đóng lại gian phòng máy điều hòa, tắt đèn treo bên ngoài.

Kỷ Tiểu Yêu liền thành gian phòng duy nhất còn sáng, kẻ xấu thì lùi đến trong bóng tối tháo cái nón cùng kính râm xuống.

Kỷ Tiểu Yêu đoán không ra kẻ xấu muốn làm gì.

Hắn vốn tưởng rằng không quản quá trình thế nào, mục tiêu kẻ xấu cuối cùng đều là vì tiền tài.

Bất quá trôi qua một hồi lâu, kẻ xấu cũng chỉ là yên tĩnh theo dõi hắn.

Gian phòng mất đi máy điều hòa, từ từ ấm lên.

Kỷ Tiểu Yêu càng ngày càng bất an, cả người đều ra mồ hôi.

Mồ hôi từ cái trán chảy xuống, dọc theo sống mũi, hội tụ tại trên môi.

Vị mặn tràn ngập xoang mũi. Thứ mùi này khiến người ta nhớ tới quân huấn giữa hè uể oải không chịu nổi.

Đột nhiên, một tiếng vang dây kéo kích thích đến Kỷ Tiểu Yêu thần kinh yếu ớt.

Là kẻ xấu cởi mũ lưỡi trai, liền ấn tắt đèn treo.

Trong phòng cũng chỉ còn sót một chút ánh sáng từ cửa sổ thủy tinh lọt vào.

Mờ tối, tiếng bước chân kẻ xấu nghe tới đặc biệt rõ ràng.

Đế giày dày nặng, dẫm đạp sàn nhà giá rẻ, từng bước từng bước hướng con mồi áp sát.

Kỷ Tiểu Yêu đã khẩn trương đến hoang mang lo sợ.

Khi thời điểm tay kẻ xấu rơi xuống vai mình, trong nháy mắt sợ đến lông tơ dựng đứng.

Ngay sau đó, sau cổ hắn cảm nhận được một hơi thở hầm hập nóng bức —— là, là mũi kẻ xấu?

Phản xạ có điều kiện giống như tránh né, lại trốn không xong.

Kẻ xấu dùng chóp mũi vò sát cổ Kỷ Tiểu Yêu. Hô hấp nóng bỏng, dường như muốn trên da Kỷ Tiểu Yêu lưu lại dấu ấn!

Kỷ Tiểu Yêu sắp bị hành động quỷ dị này dọa khóc.

Hắn không dám tin phát hiện, kẻ xấu ngang ngược ngông cuồng, dĩ nhiên lại ngửi mùi mồ hôi trên người mình!

Là mãnh hổ ngửi hoa tường vi sao?

Oh! hell no! (oh! Không, không bao giờ)

Là cua đồng bị trói gô, bị vây trong rương tối vận chuyển mấy ngày mấy đêm, sau đó bại lộ trước mặt thực khách cao lớn muốn ăn.

Chính mình sẽ bị ăn sống rồi!

Kỷ Tiểu Yêu không tự chủ được giãy giụa đứng lên, ghế tựa lay động trái phải.

“Con mẹ nó mày đàng hoàng một chút coi!”

“Đàng hoàng một chút coi!”

“Tao đánh mày!”

Kỷ Tiểu Yêu không nghe.

Kẻ xấu chửi đến càng hung ác, hắn càng ngày càng hoảng loạn điên cuồng, rốt cục ghế tựa hướng một bên ngã xuống.

Thời điểm nghĩ sẽ ngã đập lên sàn nhà, lại bị tay kẻ xấu đỡ lấy.

Mờ tối, Kỷ Tiểu Yêu hoảng sợ nhìn thấy, bên hông kẻ xấu —— tựa hồ có một khẩu súng!

Kẻ xấu nhẹ nhàng xách, ghế tựa một lần nữa đứng nghiêm.

Kỷ Tiểu Yêu triệt để sợ cháng váng, “Cầu anh đừng giết tôi.”

“Vậy phải xem biểu hiện mày. Thử xem muốn chết hay muốn sống?”

“Không biết… Tôi tất cả nghe theo anh.”

“Vậy thì lại cho mày một cái cơ hội cuối cùng. Bắt đầu từ bây giờ, nhớ kỹ mày họ Thịnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.