Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 465: Chương 465: Ngoại truyện: Con mãi mãi là con trai của ba mẹ (tiếp theo)




Dật Lan chạy thục mạng. Cậu cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa. Cậu vừa mới biết được một sự thật không sao tưởng tượng được. Nếu như không phải vì để quên tập tài liệu của buổi hội thảo chiều nay phải quay về nhà để lấy, chắc chắn không bao giờ cậu biết được về thân thế thật sự của mình...

Dật Lan chạy một mạch ra bờ sông, nằm vật ra trên thảm cỏ. Những lời nói của mọi người từ ngày trước lại văng vẳng bên tai...

Ở trường tiểu học cô giáo nói cậu không có nét nào giống Dật Tuyên và Thiên Ái. Lúc ấy cậu chỉ nghĩ, đó là do Dật Tuyên và Thiên Ái sinh đôi nên khác với cậu.

Lớn thêm chút nữa cậu nghe thấy bạn của bà ngoại hỏi vì sao cậu và Dật Tuyên cùng là con trai của Thân Tống Hạo mà cậu lại chẳng có nét nào giống ba cả. Nếu ai không biết lại cứ nghĩ cậu là con nuôi...

Dật Lan cười cay đắng, quả nhiên cậu đúng là con nuôi của ba thật! Vậy thì mẹ Hoan Nhan có phải là mẹ ruột của cậu không? Nếu đúng thì vì sao mẹ lại gửi cậu vào cô nhi viện, còn nếu không phải, vì sao các dì bảo mẫu trong cô nhi viện lại giữ tấm hình của mẹ, còn nói đó là mẹ của cậu? Mọi chuyện đều rối như mớ bòng bong, một thiếu niên mới lớn như cậu khó mà lý giải nổi!

Dật Lan lang thang suốt cả ngày trong công viên, đầu óc cậu như mụ mẫm. Trời ngả dần về chiều, nhìn thấy một cô bé đang véo von vừa nhảy chân sáo vừa hát ở bên cạnh mẹ, Dật Lan như sực tỉnh, đúng rồi cậu đã hẹn với Thiên Ái buổi chiều sẽ đón cô bé ở lớp Aerobic.

Nghĩ đến Thiên Ái, lòng của cậu chợt mềm dịu hẳn, cô bé đúng là điểm yếu của cậu. Chỉ cần thấy cô bé nghẹn ngào như đang tủi thân là lòng cậu đã nhộn nhạo cả lên. d∞đ∞l∞q∞đ Cậu thật lòng yêu quý Thiên Ái... Nhưng từ bây giờ, liệu cậu có còn tư cách để ôm em gái như ngày trước nữa không? Khi biết rằng cậu chỉ là con nuôi của ba, liệu Thiên Ái có chấp nhận cậu là anh trai nữa hay không?

Khi Dật Lan đến đón Thiên Ái, chỉ còn lại một mình cô bé đang ngồi chờ ở trên ghế trong hành lang của tòa nhà.

Vừa nhìn thấy anh trai, Thiên Ái đã lao vào vòng tay Dật Lan òa lên khóc: “Anh, sao anh đến muộn thế... các bạn đã về hết cả rồi... em cứ chờ anh, chờ mãi mà chẳng thấy, em rất sợ...Anh quên mất em rồi sao? Hu Hu...”

Dật Lan cũng ôm chặt Thiên Ái vào lòng. Cậu gục đầu vào vai Thiên Ái giấu đi những giọt nước mắt xót xa: “Thiên Ái, em nín đi... anh xin lỗi... Là anh không tốt, đã để em phải chờ lâu, đừng giận anh nhé!”

Thiên Ái chợt nín bặt, hình như anh Dật Lan hôm nay có gì đó hơi khác lạ, giọng nói của anh cũng khàn khàn, không giống mọi ngày. Cô bé buông anh trai ra, nhìn vào mặt anh: “Anh, sao anh lại khóc? Anh làm sao vậy, anh bị ba mắng à? Con trai mà khóc nhè thế này xấu lắm. Anh đừng khóc, em cũng nín rồi đây này. Hì Hì...”

Thiên Ái cười giòn tan, giơ bàn tay xinh xinh lau nước mắt cho anh mình.

Dật Lan gượng cười, cậu ôm gương mặt của Thiên Ái, nhìn vào gương mặt xinh xắn của cô bé hỏi: “Anh không sao đâu, Thiên Ái, nghe anh hỏi này, nếu như...nếu như anh không phải là anh trai của em, em có còn thích chơi với anh, thích anh đi đón em nữa hay không?”

“Sao anh lại hỏi em thế, anh chính là anh trai của em mà, em thích anh đưa em đi chơi, đón em khi tan học thôi. Ai đến đón em cũng không thích bằng...” Cô bé lại ghé sát mặt vào chăm chú nhìn anh: “Nhất định hôm nay anh có chuyện gì không vui rồi, mau nói cho em biết đi, anh đã chẳng bảo khi có nỗi buồn thì phải chia sẻ cho vơi bớt là gì?...

Dật Lan kéo tay em gái đứng dậy: “Mình về nhà đi em, muộn rồi. Mẹ chắc đang mong chúng mình đấy.

Ra đến ngoài đường cái, Dật Lan gọi xe taxi đưa hai anh em về nhà. Thường ngày luôn có xe của nhà đưa đón mấy anh em đi học. Nhưng những hôm đi học lớp năng khiếu thế này Thiên Ái lại thích Dật Lan chở bằng xe đạp. Cô bé nghịch ngợm ngồi trên gióng trước của chiếc xe đua, đón làn gió mát rượi cười tít mắt, líu lo nói đủ thứ chuyện.

*******************

Tâm tình của Hoan Nhan không được vui. Lời nói ác ý của Thân Tống Trạch lúc sáng khiến vết thương lòng của cô bị xé toạc ra. May nhờ có Thân Tống Hạo ra sức an ủi vỗ về cô mới nguôi đi phần nào.

Buổi tối ăn cơm xong, Thân Tống Hạo vào thư phòng giải quyết công việc, Hoan Nhan lặng lẽ ngồi uống trà trong phòng khách nhỏ. Dật Lan khẽ khàng đến ngồi bên cạnh, cậu ôm lấy mẹ, ngả đầu vào vai mẹ như ngày còn nhỏ.

Hoan Nhan hơi ngạc nhiên nhìn con trai. Cô biết Dật Lan thiên về sống nội tâm, cậu ít nói, mọi tình cảm đều thể hiện bằng hành động. Ngày còn bé, cậu rất thích được ngồi bên mẹ, được mẹ ôm vào lòng. Lớn lên, chỉ khi nào trong lòng có khúc mắc cậu mới lại đến bên mẹ tìm sự chia sẻ như thế này.

“Có chuyện gì vậy con, hình như con không được vui, nói cho mẹ biết được không?”

“Mẹ, con có phải là con đẻ của ba mẹ không?”

Hoan Nhan sửng sốt, cô không ngờ Dật Lan lại hỏi cô về vấn đề này. Cô nhìn con trai, lựa lời nói: “Con hỏi gì lạ vậy, con không phải là con của ba mẹ thì còn của ai nữa. Lại nghe ai nói bậy bạ gì phải không?”

“ Mẹ, mẹ đừng giấu con nữa, con biết con không phải là con đẻ của ba, đúng không mẹ!”

“Con thật là, đang yên đang lành con lại đi hỏi những chuyện không đâu ấy...”

“Mẹ, mẹ nói thật đi, có đúng mẹ sinh ra con không?”

“Dật Lan, con làm mẹ buồn rồi đấy, sao con dám nghi ngờ ba mẹ như vậy chứ, con là con trai của ba mẹ, mẹ không cho phép con nghĩ bậy bạ như vậy, hiểu chưa?”

Hoan Nhan buồn bực đứng dậy đi lên lầu, bỏ mặc Dật Lan ngồi đó ngỡ ngàng. Thằng bé vốn rất nhạy cảm, chỉ sợ ngồi thêm một lúc nữa cô sẽ không sao chịu nổi. Vết thương lòng của cô lại chợt rỉ máu.

Mẹ đi rồi, Dật Lan ngồi yên lặng nơi đó suy nghĩ. Những lời nói đầy giận dữ của ba mẹ với vị khách vào buổi sáng nay khiến cậu không khỏi nghi ngờ, nếu mẹ đã không muốn nói với cậu, vậy thì tự cậu sẽ làm rõ thân thế của mình. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu... xét nghiệm ADN, phải rồi xét nghiệm này sẽ cho cậu câu trả lời chính xác nhất.

Dật Lan đã lấy mẫu tóc mình, của mẹ của Thiên Ái, sau đó mang đến trung tâm giám định gen. Một tuần chờ đợi dài dằng dặc, trong những ngày ấy, cậu vẫn phải cố gắng giữ thái độ thật bình thường. Trong khi mọi chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, cậu không thể để cho mẹ bị đau lòng được. Mẹ là người cậu yêu quý nhất, cậu biết việc làm này của cậu nếu như bị mẹ biết mẹ sẽ bị tổn thương... Nhưng cậu cũng không thể để cho thân thế của mình chìm trong sự mù mờ, không rõ ràng, cậu muốn mình có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu trước mọi người.

Dật Lan cầm phong bì đựng kết quả giám định gen mà tay cứ run bần bật. Cậu cầu mong câu trả lời của bản báo cáo kết quả xét nghiệm rằng cậu chính xác là con đẻ của ba mẹ. Cậu vô cùng lo sợ mình nếu như kết quả ngược lại, vậy thì cậu sẽ phải đối diện với thực tế cuộc sống thế nào đây. Cậu còn chưa đủ tuổi thành niên, chưa có quyền quyết định, chưa thể tự lực tạo lập cuộc sống của mình...

Tâm trạng vô cùng sợ hãi, tim đập thình thịch, mồ hôi thi nhau nhỏ giọt, Dật Lan dứt khoát mở xem bản báo cáo kết quả xét nghiệm, cậu hít sâu ba lần, nhắm mắt lại, đưa tay vào lấy ra tờ giấy mỏng manh. Những hàng chữ như nhảy múa trước mắt cậu: Mẫu thử T1 và T2: có 99,99% các bộ gen ADN trùng khít. Kết luận: Mẫu T1 và T2 có chung huyết thống, quan hệ mẹ và con gái.

Mẫu thử T1 và T3: cặp mẫu thử không có mẫu gen trùng khớp nhau. Kết luận: hai mẫu thử không có quan hệ huyết thống.

Mẫu thử T2 và T3: cặp mẫu thử không có mẫu gen trùng khớp nhau. Kết luận: hai mẫu thử không có quan hệ huyết thống.

Dật Lan nắm chặt ba bản kết quả xét nghiệm, trời đất như đang quay cuồng đảo lộn. Mẹ Hoan Nhan, niềm hy vọng mong manh mà cậu cố níu giữ, không phải là mẹ ruột của cậu, cậu và Thiên Ái không phải là hai anh em ruột. Cậu là đứa trẻ vô thừa nhận ở cô nhi viện được ba mẹ nhận về nuôi... Nhà họ Thân này không thuộc về cậu. Người Dật Lan lạnh buốt, cậu không thể xác định rõ tâm trạng của mình lúc này nữa...

***************

Buổi tối, Dật Lan chủ động đến thư phòng của Thân Tống Hạo, cậu đến đề nghị ba mẹ ký vào tờ đơn đồng ý cho cậu vào ở trọ trong ký túc xá của trường để tiện việc học hành...

Thân Tống Hạo và Hoan Nhan sửng sốt nhìn nhau. Thân Tống Hạo nghiêm mặt hỏi cậu: “Dật Lan, con có thể giải thích rõ hơn cho ba mẹ về quyết định này của con là thế nào hay không?”

“ Ba, mẹ, con cám ơn ba mẹ đã nuôi dạy con suốt mười mấy năm qua. Nhưng đến bây giờ, con không thể lạm dụng lòng tốt của ba mẹ được nữa. Con cần phải tự lực phấn đấu cho cuộc sống của mình...”

Hoan Nhan ngắt ngang lời cậu: “Mẹ không đồng ý, con định một mình ra ngoại sống tự lập ư...không được. Mẹ không cho phép con trai của mẹ có nhà có cửa, có đủ cả ba mẹ, chị em lại sống một mình ở bên ngoài như vậy. Mẹ không đồng ý...”

“Mẹ mẹ biết rất rõ ràng con không phải là con đẻ của ba mẹ mà, nhà họ Thân này không thuộc về con. Con không thể cứ như vậy mà hưởng mọi quyền lợi như một đứa con ruột thịt của mẹ được. Con phải tự tạo dựng cuộc sống của mình.”

“Ba không cho phép, con nghe ai nói bậy bạ mà dám nói con không phải là con đẻ của ba mẹ chứ?” Thân Tống Hạo gầm lên.

“Ba, xin ba hãy bình tĩnh lại, con không nghe ai nói cả, tự con biết... Đây là kết quả giám định gen con vừa nhận được buổi chiều hôm nay, nó đã chứng tỏ con không phải là con đẻ của ba mẹ, con chỉ là đứa trẻ ở cô nhi viện được ba mẹ nhận về nuôi.”

Thân Tống Hạo gạt bản kết quả giám định rơi lả tả xuống đất: “Cho dù như vậy ba cũng không cho phép con rời khỏi cái nhà này. Con đã mang họ Thân thì con chính là con trai của Thân Tống Hạo này, cho dù bất cứ ai nói thế nào, cho dù kết quả giám định gen có thế nào, con vẫn là con trai của ba mẹ là em trai của Noãn Noãn, là anh trai của Dật Tuyên và Thiên Ái.”

Hoan Nhan tiếp lời: “Ba con nói rất đúng, con đã mang họ Thân thì con phải có trách nhiệm với nhà họ Thân chúng ta. Con không thể chối bỏ trách nhiệm này. Dật Lan, tình thân không chỉ có xây dựng trên cơ sở quan hệ huyết thống, tình thân còn được xây dựng bởi tình cảm gắn bó mật thiết giữa con người với con người với nhau, tình thân tồn tai lâu dài bởi sự quan tâm, sự yêu thương của mọi thành viên trong gia đình. Cho dù con là ai, ai sinh ra con, con vẫn mãi mãi là con trai yêu quý của ba mẹ, là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, con hiểu không? Con hãy ở lại đây, căn nhà này là mái ấm của đại gia đình chúng ta, vắng đi bất cứ một ai, ngôi nhà cũng sẽ trở nên vắng lặng. Nếu con muốn tự lập, ba mẹ đồng ý, nhưng phải đến khi con đủ 18 tuổi đã, lúc đó con đã đủ tư cách chịu trách nhiệm về bản thân. Khi đó con muốn ra ngoài sống tự lập, ba mẹ sẽ không ngăn cản con nữa.” Hoan Nhan dịu giọng vỗ về nói tiếp: “Còn bây giờ, nếu như con ra ngoài sống, mẹ sẽ phải nói thế nào với Thiên Ái đây, em rất cần có con bên cạnh. Dật Tuyên vẫn còn là đứa trẻ ham chơi, nó không thể bảo vệ cho Ái Ái như con được... Dật Lan, nghe mẹ, con ở lại giúp mẹ chăm sóc cho em Ái Ái, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.