Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 44: Chương 44: Không chịu khuất phục




Hoan Nhan tim đập mạnh, ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy tròng mắt xinh đẹp mang đầy vẻ kiêu ngạo cùng trêu chọc, không hiểu tại sao, cảm giác buồn bã dâng lên, cô đẩy anh, nhanh tay lau đi nước mắt, bướng bỉnh hất cằm: "Thân Tống Hạo tiên sinh, dù anh có đến một trăm tình nhân, tôi cũng sẽ không ghen."

"Hứa Hoan Nhan." Anh giận giữ gọi tên cô, dưới mái tóc đen, ánh nhìn sắc bén, giống như của loài sói.

"Cô, mẹ nó vì sao luôn khẩu thị tâm phi?" Anh từng bước tới gần, tay bóp cằm cô, trong tròng mắt lóe lên ngọn lửa.

"Thân Tống Hạo, tôi đã nhịn anh nhiều, anh muốn khởi kiện thì khởi kiện, nếu anh đồng ý để tôi bồi thường tiền thì tôi sẽ bồi thường, nhưng bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh mau quay lại với Lâm Thiến của anh đi, các người là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!"

Cô đẩy anh ra, mở cửa phòng tắm, dùng hết sức đem anh đẩy ra ngoài, khóa chặt cửa, sống lựng dọc theo cửa chậm rãi trượt xuống, nước mắt không kìm nén được nữa, rơi đầy trên mặt.

"Được." Anh gằn giọng: "Tôi sẽ làm như cô mong muốn, nhưng là nếu đêm nay cô dám bước ra khỏi nơi này một bước, Hứa Hoan Nhan, tôi sẽ khiến cha cô chết già ở trong tù!"

Bên ngoài phòng tắm truyền âm thanh tức giận của anh, cùng với tiếng ồn ào của đồ đạc bị đập vỡ, một lúc sau tiếng bước chân của anh xa dần, cùng với tiếng đóng cửa thật mạnh, căn phòng lập tức yên tĩnh.

Cô cũng bị chính mình dọa sợ, bình thường cô yếu đuối là thế, tự dưng bây giờ giống như bị nổi điên, điên cuồng tức giận với anh.

Đúng, cô tức giân. Cô cũng không rõ vì sao lại tức giận, không hiểu vì sao mình lại như vậy, ghét bỏ anh cùng Lâm Thiên ở cùng một chỗ.

Cô thẫn thờ đứng dậy, rời khỏi nhà, tay siết chìa khóa đến phát đau, thang máy dừng, qua thùng rác trước mặt cô không do dự ném chìa khóa vào trong, đi nhanh về phía trước.

Ba phút sau, sau khi đem thùng rác lục tung, cũng tìm được cái chìa khóa, cô thầm thở dài, tâm trạng rối bời đứng lặng, đúng vậy có lẽ do cô uống rượu mới không khống chế được hành động bản thân.

Cô suy nghĩ linh tinh cố tìm cho mình một lí do, đi một quãng xa, cô mới nghĩ đến việc nên thu dọn một ít quần áo cùng đồ dùng của mình ở nhà Văn Tĩnh.

Tìm trạm điện thoại, gọi cho Văn Tĩnh, cô ấy vẫn đang ở quán bar, nghe âm thanh bên kia hỗn loạn, ồn ào, cô vội cúp máy, gọi taxi đi tới quán bar.

Taxi vừa dừng, Hoan Nhan đã thấy Kì Chấn ôm Văn Tĩnh say khướt đi ra, cô chạy tới "Tĩnh, sao lại uống nhiều thế?"

Văn Tĩnh vừa nhìn thấy cô hai mắt sáng lên, cười to, nắm chặt lấy tay Hoan Nhan: "Nhan à, bạn biết không, hồ ly tinh kia đã bị mình chuốc say, mẹ nó, còn không uống được... nấc... Nhan, bạn hãy tránh xa cô ta, nếu cô ta dám bắt nạt bạn, hãy nói cho mình biết... cho mình biết, nhớ không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.