Người Ngoài Cuộc

Chương 2: Chương 2: SỰ TẬN TÂM




Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Cách xa ngàn dặm, sân bay Frankfort. Tại trung tâm đón nhận và trung chuyển các chuyến bay quốc tế quan trọng này luôn có cảnh tượng người người vội vã, không ngừng đi lại. Trong đó cũng không thiếu những thương nhân tài năng của các quốc gia, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nghiêm túc và cẩn thận, sự cạnh tranh kịch liệt gay gắt đã mang đến những áp lực vô hình đè nặng lên tinh thần của họ.

Đại sảnh sân bay truyền đến tiếng nói mềm mại của cô nhân viên nữ, nhắc nhở thông tin về một chuyến bay đến New York nào đó.

Trong đám đông có một người đàn ông xuất hiện, đi theo phía sau là ba người cấp dưới, nét mặt bình thản, giọng nói vô cùng điềm tĩnh.

“Hội nghị ngày mai mấy giờ bắt đầu?”

“Chín giờ rưỡi sáng.”

“Phía bộ phận tiêu thụ thế nào?”

“Đã đến, phòng PR đã sắp xếp chỗ ở, chỉ chờ Đường tiên sinh qua đó đàm phán.”

“Biết rồi.”

Đang nói chuyện, điện thoại di động trong tay người đàn ông bỗng nhiên rung lên không ngừng, liếc nhìn qua, đó là một dãy số xa lạ.

Anh tiếp điện thoại, giọng nói vô cùng máy móc: “Alo? Xin hỏi ai đấy?”

“Là tôi.”

Tiếng nói hết sức quen thuộc ở đầu kia khiến anh bất ngờ dừng bước, vươn tay làm một động tác đừng lên tiếng với ba người phía sau. Không đợi anh mở miệng nói điều gì, đối phương ở đầu bên kia đã nói trước:

“Vũ Ngân, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, cho nên nếu rảnh, tôi muốn gặp cậu một lần. Có một chuyện….Tôi cần cậu.”

. . . . . .

Cúp máy.

Cấp dưới đứng phía sau không khỏi lên tiếng nhắc nhở anh: “Đường tiên sinh, thời gian lên máy bay đã sắp đến rồi.”

Anh im lặng vài giây.

Bất ngờ mở miệng nói với họ: “Đặt vé máy bay cho tôi một lần nữa, tôi muốn về nước.”

. . . . . .

Giản Tiệp xin nghỉ phép suốt cả một tuần, từ đầu đến cuối an phận ở bên cạnh giường bệnh của lão Giản. Người xưa có câu, ‘cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử’*, Tiểu Giản nhà chúng ta chính là một ngoại lệ.

(*khi cha mẹ ốm đau dai dẳng chẳng đứa con có hiếu nào ở bên giường)

Lão Giản chỉ hơi ho khan một cái, Tiểu Giản lập tức đứng lên vỗ lưng cho ông; ánh mắt lão Giản liếc qua cốc nước, Tiểu Giản liền kêu ‘để con để con’ rồi đi rót ngay; lão Giản không quen ăn các thứ trong bệnh viện, thích những món ăn thanh đạm trong một nhà hàng cách nơi này khá xa, Tiểu Giản liền hào hứng mỗi ngày chạy xe máy đi đi lại lại ba lần để mua về ba bữa cho lão Giản; buổi tối lão Giản ngủ trên giường trong phòng bệnh, còn Tiểu Giản thì nằm ngủ trên chiếc sô pha đặt ngay cạnh đó.

Ban ngày sợ cha buồn chán, Tiểu Giản liền đặc biệt hào hứng đem tới một chiếc máy laptop, rộng lượng cho cha mượn tài khoản bảo bối của mình: “Cha, chán thì chơi game nhé?”

Lão Giản đang ngồi nghe kinh kịch[1], rung đùi đắc ý lên tiếng ‘ừ’.

Một chút nhiệt tình của Tiểu Giản lập tức tăng vọt lên cao, thế giới game online chính là thiên hạ của cô đấy nhé, có thể mang cha tiến vào thế giới khoa học kỹ thuật hoàn toàn mới này, chỉ có hai chữ để hình dung mà thôi: quá vẻ vang!

Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Giản chính là chịu khó làm việc! Nói làm thì sẽ làm ngay!

“Cha, cha thích tài khoản nam hay là tài khoản nữ?” Gõ tanh tách trên bàn phím một hồi. . . . . .

“Tùy con.”

“Vậy thì chọn tài khoản nữ đi.” Nói đến giới tính trong trò chơi, theo nguyên tắc thì chỉ có hai loại, tuy nhiên do nhu cầu phát triển mở rộng các ngành nghề, không tự giác sản sinh ra một loại mới: tài khoản nhân yêu [2]. . . . . .

Một chút chướng ngại tâm lý kiểu ‘ba ta là nhân yêu’ Tiểu Giản cũng không có, vèo vèo vài cái lập xong tài khoản nhân yêu, nhanh chóng hỏi tiếp: “Cha, cha thích môn phái nào?”

“Tùy con.”

“Vậy để Nga Mi đi. . . . . .” Cái kỹ năng kia của Nga Mi rất đẹp đó nhé, phóng ra kỹ năng còn kèm theo một chuỗi hoa tươi. . . . . .

Tiểu Giản nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác: “Cha, tài khoản này nên đặt tên là gì mới tốt nhỉ?”

Đặt tên là sở thích của lão Giản, thuận miệng đọc ra một câu thơ: “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu [3]” (Đừng cười ra trận ta say)

“Cha, hệ thống thông báo đã có người đăng kí.”

Lão Giản lập tức không còn hứng thú: “Vậy con đặt đi.”

“Ừm.” Tiểu Giản suy tư vuốt cằm.

Hình tượng của cha ở trong hiện thực to lớn như thế, vào trong trò chơi lại càng phải rực rỡ chói lọi hơn. Nhất là cái tên, phải thật hùng mạnh, thật khí thế, thật căn chính miêu hồng[4], dù không hay cũng phải thật đặc biệt, phải khiến người ta thuộc lòng nó, vừa nhìn thấy liền có cái cảm giác vô cùng giật mình ‘ôi ôi chói mắt ghê, không mở nổi mắt nữa rồi…’ mới được . . . . . .

(*căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân tốt)

Trong đầu Tiểu Giản hiện lên rất nhiều cái tên giống như ‘hùng bá thiên hạ’, ‘đỉnh thiên hảo hán’, ’đầu rồng phương Đông’, ‘súng thần công dưới khố ai thèm sợ ai’ các loại, đều cảm thấy không đủ khí thế không đủ quyền lực, cuối cùng, hai mắt Tiểu Giản bừng sáng.

“Cha, có rồi!”

“Gì?”

“Gọi là ‘Quét ngang Nhật Bản cùng cây gậy’!”

“ . . . . .”

Tiểu Giản đắc ý hả hê: “Ha ha ha ha quá đủ khí thế đúng không!”

Lão Giản cầm lấy cái chổi lông gà ở một bên vung lên: “Cái con nhóc chết tiệt này, mày thật sự là kiểm sát viên chứ không phải là mấy thằng lưu manh ngoài đường hả?”

. . . . . .

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tiểu Giản mệt mỏi, ôm chăn rúc vào ghế sôpha ngáy khò khò. Người này không những không lạ giường, không những có tướng ngủ cực kỳ kém, mà còn chảy cả nước miếng nữa . . . . . .

Lão Giản không biết đã tỉnh từ bao giờ, giống như chưa từng tiến vào giấc ngủ, lặng lẽ đứng lên trong đêm khuya gần sáng, xuống giường, đi tới sôpha cúi đầu nhìn người đang ngủ say, dưới đầu cô còn đặt một trang giấy, trên đó viết những mưu kế để ngày mai giúp cha đánh quái luyện cấp tiến công chiếm thành như thế nào.

Thật là, cô nàng này lại có thể coi chuyện này như chính sự mà thực hiện nữa.

Lão Giản thở dài, haizz. . . . . .

Đứa con gái của ông ngoan ngoãn đến vậy, vì sao không chịu để cho bản thân mình được hạnh phúc cơ chứ.

Mặc quần áo, Giản chủ tịch lặng lẽ ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài.

Trong phòng khách, đèn bật sáng, một người đàn ông đang ngồi trên ghế sôpha, lật xem văn kiện.

Đó là một người đàn ông còn khá trẻ tuổi, bộ tây trang tối màu vừa khít bao quanh cơ thể thon dài, nút áo trên cùng của chiếc sơmi được mở ra, vầng sáng của chiếc đèn bên cạnh chiếu tới, thấp thoáng ẩn hiện phần xương quai xanh gợi cảm bên dưới lớp vải.

Động tác của anh không nhanh không chậm, chiếc kính không vành vừa vặn che khuất ánh mắt phía sau, ngón tay thon dài cầm chiếc bút máy, thỉnh thoảng viết lên những chổ trống trong đám giấy tờ, toàn bộ không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng sột soạt mỗi khi chiếc bút máy chạm vào mặt giấy trắng.

Đứng xa một chút nhìn lại mới thấy khí chất của người đàn ông này gần như không hề ấm áp, bởi trong không gian mà anh đang tồn tại, bốn phía xung quanh sẽ tự nhiên có được một loại không khí tĩnh lặng như làn nước.

Nhìn thấy bóng dáng lão Giản, người đàn ông trẻ tuổi đứng lên, khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi, tiếng nói không hề dao động.

“Chủ tịch,” Anh khẽ vuốt cằm: “Đã lâu không gặp.”

“À. . . . . . Đã đến rồi sao, “Mặc dù đã ba năm không gặp, quan hệ giữa hai bên cũng đã sớm không còn là cấp trên và cấp dưới nữa, nhưng cách xưng hô tôn kính của anh đối với ông đến bây giờ vẫn không hề thay đổi. Lão Giản lập tức nở nụ cười, vẻ mặt hòa nhã, chỉ tay vào chiếc ghế sôpha: “Ngồi đi.”

“Được.”

Lão Giản nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Bất ngờ gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu về nước, đã khiến cậu gặp không ít phiền toái rồi.”

Anh chỉ khẽ cong khóe môi, thản nhiên đáp lại: “Đâu có…” Cử chỉ giống như muốn giải thích: “Mấy ngày nay châu Âu có trận tuyết lớn, cho nên lúc chuyển máy bay có chút muộn, vì vậy mới tới chậm.”

“Cậu có thể trở về, tôi đã rất thỏa mãn rồi.”

Giản chủ tịch nhìn anh, thấp giọng mở miệng: “Thẳng thắn mà nói, lần này tôi gọi điện thoại tới muốn gặp cậu, không phải bởi vì chuyện công việc, đây là bí mật của tôi, có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện không hề kinh ngạc cũng không hề hùa theo, anh chỉ nghe hết, rồi vô cùng máy móc phối hợp gật đầu một cái, phản ứng khá là hoàn hảo, không biến sắc, cũng không để lộ chút dấu vết nào.

Lão Giản nhìn anh, lập tức nhận ra, người đàn ông trước mắt mình đã sớm lột xác từ cậu bé trai năm đó trở thành một người không thể đoán trước được, trở thành một thương nhân có đủ tư cách ẩn phía sau lưng giới tài chính, sắm vai một kẻ ác rồi.

“Thân thể của tôi đã xảy ra vấn đề rất lớn. Tôi và bác sĩ giữ bí mật chuyện này với Giản Tiệp, không nói cho con bé biết, chuyện này, chỉ có tôi và bác sĩ Thường biết được, bây giờ còn có cậu.”

Nghe vậy, người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp.

“Tôi không bỏ được Giản Tiệp, con bé vẫn còn chưa hiểu chuyện, đối với Giản thị cũng không nhận thức rõ, đối với tình yêu lại không biết đề phòng, con bé hoàn toàn không biết chẳng may có một ngày tôi đột ngột chết đi, nó sẽ gặp phải số mạng như thế nào. . . . . . Bao nhiêu người muốn đem Giản thị từ danh nghĩa nó cướp đi, bao nhiêu người biết được nhược điểm lớn nhất trong chuyện tình cảm của nó, những thứ này về sau đều có thể đánh vỡ phòng tuyến của con bé.”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện yên lặng lắng nghe.

“Ngài hy vọng tôi nên làm thế nào?”

Chủ tịch Giản Hải Thành nhìn anh, nhỏ giọng nói.

“Vũ Ngân, trở về giúp tôi một lần đi.”

“Đã qua nhiều năm như vậy, những gì cậu làm vì Giản thị, vì tôi, tôi biết, đã sớm vượt qua trách nhiệm của cậu; tôi nhìn cậu lớn lên, ba năm trước đây lại dứt khoát muốn cậu rời khỏi, nguyên nhân trong đó thật sự là. . . . . .”

“Tôi hiểu,” Anh bỗng nhiên cắt ngang lời của ông: “Những chuyện trước kia, tôi đều biết.”

Lão Giản nhìn vẻ mặt của anh, liền biết anh không hề nói dối, nhưng mà ba năm đã trôi qua, chuyện cũ ngày trước đều đã trở thành thứ không thể thay đổi, điều này khiến cho lão già như ông thật sự rất xúc động: “Cậu rất ít khi xuất hiện trước giới truyền thông, cho nên ba năm qua tôi cũng không hề biết cậu đã sống thế nào, nếu không phải bởi vì tôi có một người bạn từng giao dịch vốn với cậu, tôi sẽ không biết được, thân phận của cậu bây giờ đã không còn như xưa . . . . . .”

Anh khẽ cười, không để tâm nói: “Công việc chẳng qua chỉ là hứng thú chơi đùa mà thôi.”

Chủ tịch Giản Hải Thành lập tức nở nụ cười, có người đàn ông này ở đây, ông có thể yên tâm được rồi.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm nói ra lời đề nghị cuối cùng trong lòng.

“Vũ Ngân, xem như là giúp tôi một lần cuối cùng đi, hãy cùng Giản Tiệp đi làm một số chuyện, dạy con bé hiểu được chút đạo lý. Hãy trông chừng con bé giúp tôi.”

[1] Kinh kịch: là một thể loại ca kịch của Trung Quốc, hình thành và phát triển mạnh ở Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch và Hán kịch.

2] Nhân yêu: Chỉ những người nam chơi nhân vật nữ trong game online.

[3] Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu: Một câu thơ trong bài “Lương châu từ” của Vương Hàn.

Nguyên tác chữ Hán:

涼 州 詞

葡萄美酒夜光杯,

欲飲琵 琶馬上催。

醉臥沙場君莫笑,

古來征戰幾人回。

Hán Việt

Bồ Đào mỹ tửu dạ quang bôi,

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

Dịch thơ: (Trần Trọng San)

Rượu bồ – đào, chén dạ quang

Muốn say, đàn đã rền vang giục rồi

Sa trường say ngủ ai cười

Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu

[4] Căn chính miêu hồng: Nói “căn hồng” là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng. Còn “miêu chính” là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, sinh dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ. Dưới thời cách mạng văn hóa, những thuật ngữ chính trị này được dùng rất phổ biến, có bao nhiêu người bị quy kết là “xuất thân không tốt”. Bây giờ “căn hồng miêu chính” bị coi là một thuyết pháp sai lầm không còn lưu hành nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.