Người Ngoài Cuộc

Chương 12: Chương 12: MA XUI QUỶ KHIẾN KIẾM BẠN HIỀN




Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Chập tối hôm đó, sau khi quản đốc Tiểu Giản tan tầm liền tiến hành hoạt động giải trí mỗi ngày một lần theo thường lệ. Dĩ nhiên, ở nơi nông thôn nhỏ bé như này không có những hoạt động lưu manh cấp cao như đi quán bar đắt tiền gì hết, cái mà quản đốc Tiểu Giản nhắc tới, thật ra chính là đi đến nơi bán xổ số mua hai tấm vé mà thôi.

Cuộc sống của Tiểu Giản rất đơn thuần, nhưng cực kì cố chấp trong việc kiếm tiền. Nhiều năm trước, câu chuyện một thôn dân nhỏ bé nào đó ở một ngôi làng trúng xổ số 2.6 tỷ đã khích lệ cô rất lớn về mặt tinh thần.

Các cụ đã nói, thứ như xổ số quý ở lòng kiên trì, tỷ lệ trúng giải thưởng lớn trăm vạn là rất ít, nhưng thưởng nhỏ thì không thiếu, ít nhất có thể thu chi cân bằng, không kiếm cũng không lỗ.

Đối với chuyện này Tiểu Giản tin tưởng không chút nghi ngờ, xét thấy mình không được kế thừa tài sản của cha chú, cô vững chắc cho rằng xổ số có thể khiến cuộc sống của mình thay đổi rực rỡ, từ nay về sau như diều gặp gió bay lên trời cao, đưa con mắt lạnh lùng nhìn xuống những kẻ giàu có.

Nay cách mạng chưa thành công, trẻ nhỏ chơi trò đoán số càng cần cố gắng.

Mua mấy tấm vé xổ số, Giản Tiệp cẩn thận nhét nó vào trong túi quần, vừa nghĩ tới không chừng ngày mai mở thưởng sẽ trúng năm trăm vạn, trong lòng cô liền mừng thầm, hài lòng vui vẻ đi về nhà.

Lúc đi ngang qua đồng, cô bắt gặp chị em Điền Tiểu Diệp đang bận rộn trong vườn rau, nhìn dáng vẻ liền biết họ đã quen với cách sống như vậy.

Giản Tiệp nghĩ ngợi một lúc, con mắt đảo vòng quanh, ý dâm vừa nổi, khóe miệng cô liền giảo hoạt nở nụ cười tinh quái, đi tới giật giây mời người ta đến nhà ăn cơm tối cùng mình.

Tiểu Điền không phải kiểu người không biết tiến lùi, liên tục xua tay nói: “. . . . . Không cần đâu, quản đốc quá khách khí rồi.”

“Cần chứ, cần chứ! Bồ câu nhỏ nhà cô suýt chút nữa đã bị tôi nhổ sạch lông mao rồi, tôi hẳn nên mời hai người ăn bữa cơm mới phải!”

Chuyện cứ thế liền xong, quản đốc Tiểu Giản tự động đi tới nắm tay bạn học Tiểu Điền.

“Chị ơi em cũng muốn đi!” MM Hoa Hoa lôi kéo Điền Tiểu Diệp.

Giản Tiệp trừng con bé: cái bóng đèn như mi đi theo làm cái gì?

Điền Tiểu Diệp nghĩ ngợi một lúc, quay đầu hỏi Giản Tiệp: “Em gái tôi ở nhà một mình, tôi sẽ lo lắng, có thể mang con bé đi cùng được không?”

Lúc này nói không thì liệu có được không nhỉ. . . . . .

“Đương nhiên. . . . . . Có thể rồi. . . . . .”

Hoa Hoa rất vui vẻ, tiếp tục năn nỉ: “Vậy mang Kim Phượng cùng đi nhé chị?”

Kim Phượng là một chú chó vàng lớn lên ở nơi đây, bình thường sống ở sân sau khu nhà máy, phụ trách công tác bảo an mỗi tối, MM Hoa Hoa thường xuyên mang thức ăn đến cho nó, cảm tình đồng chí cách mạng giữa hai người cực kỳ tốt.

Giản Tiệp lúc này thật sự là hai hàng nước mắt tuôn rơi, không biết nên nói thêm điều gì nữa: MM à, một mình mi đến đó làm bóng đèn còn chưa tính, lại tùy tiện mang thêm một cái bóng đèn nữa là sao. . . . .

Thôi, đã có cái bóng đèn bự như Hoa Hoa, thêm một cái bóng đèn Kim Phượng cũng không có vấn đề gì, để ánh sáng thêm mãnh liệt cũng được!

Giản Tiệp giơ tay vung lên: “Đi nào, đến nhà tôi ăn cơm thôi!”

“À. . . . . .”

Vì thế, khi Đường Vũ Ngân nghe tiếng gõ cửa chạy ra mở liền nhìn thấy ba người một chó hiện ra trước mặt.

Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”

Anh không khỏi nhíu mày căng thẳng, bây giờ là lúc ăn cơm tối, đám người này muốn gì đây. . . . . .

Giản Tiệp ho một tiếng, dáng vẻ hệt như nhà giàu mới nổi ở thôn nhỏ: “Phó quản đốc, hôm nay tôi muốn mời bọn họ ăn cơm, anh mau đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn.”

Khụ, mọi người không biết đâu, dám đối mặt nói chuyện cùng Đường Vũ Ngân như vậy, cho đến bây giờ chỉ có một mình Tiểu Giản thôi. Mặt khác không thể không nói, loại khẩu khí diễu võ dương oai này của cô thật đúng là con mẹ nó đáng đánh đòn mà . . . . . .

Nhưng…

Đường Vũ Ngân lương thiện, Đường Vũ Ngân cố nén đi cơn tức, nuốt xúc động ‘muốn lập tức bắt cô vào nhà không nhiều lời vô nghĩa X trước nói sau’ vào lòng, trên mặt thậm chí còn phối hợp hiện lên một nụ cười tươi rói kiểu mời khách: “Tốt quá, mọi người vào đây đi.”

Tiểu Giản vui mừng khôn xiết: “Vào đi thôi vào đi thôi, đừng khách khí, cứ coi như đây là nhà mình. . . . . .”

Đường Vũ Ngân không dấu vết đưa họ tiến vào, Điền Tiểu Diệp nhìn về phía Đường Vũ Ngân và Giản Tiệp, hai người họ một người thì động một người thì tĩnh, bạn học Tiểu Diệp nghĩ ngợi một lúc, bỗng bừng tỉnh hiểu ra, khẽ mỉm cười.

Vì vậy, bạn học Tiểu Điền xắn tay áo lên nói: “Để tôi nấu cơm cho.” Đem không gian phòng khách lưu lại cho hai người . . . . . .

Lại không biết chỗ quản đốc Giản bên này đang cảm động vạn phần nghĩ: “Ôi! Con gái nhà người ta thật có tố chất! Giác ngộ cỡ này! Đường Vũ Ngân anh mau xem một chút đi!” Rồi khoe khoang dùng mông huých vào người anh nói: “Đầu năm nay thiếu nữ hiền lành, biết nấu cơm lại chịu thương chịu khó càng lúc càng ít, anh nên nắm chắc cơ hội mới phải.”

Nét mặt Đường Vũ Ngân không chút thay đổi quét mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó một chữ cũng không muốn nhiều lời, xắn tay áo lên đi về phía nhà bếp nấu cơm.

Người từng gặp Giản Tiệp đều biết, con người cô rất thích cười, hơn nữa còn là cái kiểu …cười tuyệt đối không ăn bớt xén nguyên vật liệu. Ngày trước Trình Lượng vẫn luôn đánh giá cô như vậy: ôi, hôm qua tôi gặp cô, cô nhìn tôi mỉm cười, sáng chói đến mức…khiến tôi cũng phát sáng hết một ngày rưỡi lận.

Dưới tình huống như vậy, có thể hiểu gặp được một kẻ thích làm càn giống như Đường Vũ Ngân, Giản Tiệp luôn đặc biệt có cảm giác khuất nhục của một kẻ có tài mà không gặp đúng vận.

Cắt. . . . . . (﹁﹁). . . . . . Tên nhóc này là ngu thật hay ngu giả vậy trời?

Tiểu Giản đột nhiên thấy ngứa ngáy.

Bởi vì cái gọi là phần tử trí thức cấp cao tôn trọng nếp sống văn minh cao cấp, dáng vẻ giơ tay nhấc chân quý phái* của Đường Vũ Ngân vừa thấy liền biết tuyệt đối đã đến một trình độ người địa cầu bình thường khó lòng làm được. Nói cách khác, Tiểu Giản cảm thấy, người này không khác học sinh tiểu học là bao, nói nhạy bén cũng là giả dối hết, lá mặt lá trái, lời ngon tiếng ngọt, ba mươi sáu kế tán gái … Khụ, tuyệt đối không phải là đối thủ của những người đàn ông bình thường! Cho nên cái trọng trách theo đuổi phụ nữ cưới vợ về nhà, vẫn nên để cô ra tay giúp đỡ thì hơn.

(*nguyên gốc là thành ngữ tư tư văn văn [1])

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tiểu Giản liền rộng ngoác. Phản ứng thẹn thùng của phái nam cũng có rất nhiều loại, nói không chừng Đường Vũ Ngân chính là cái kiểu đã thẹn thùng liền mặt không biểu cảm cũng nên. . . . .

Giản Tiệp vội vàng sải một bước dài, lén lút khép cửa phòng bếp lại giúp hai người nọ, sau đó xông tới chỗ Hoa Hoa đang vui mừng và Kim Phượng nói: “Khà khà khà, Kim Phượng à, nếu bọn họ thành đôi ta cũng sẽ tìm bạn cho mi nhé!”

Kim Phượng rất sung sướng, chảy nước miếng đáp lại: “Gâu——!”

“. . . . . .”

Câu nói của Giản Tiệp với Kim Phượng bên ngoài, hai người trong phòng bếp đương nhiên cũng nghe thấy.

Khả năng nhẫn nại của Đường Vũ Ngân hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới người bình thường khó lòng lý giải nổi, đối với cái trò tự quyết định kia của Giản Tiệp chỉ làm như không thấy.

Cơn giận của Đường Vũ Ngân chính xác là không tiếng động, dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng lúc nấu cơm tuyệt đối không đơn giản chỉ là làm một cái sandwich, mà là khí thế bức người, cắt đồ ăn rầm rầm cạch cạch,

Vì thế phòng bếp đáng thương liền giống như lúc liên minh tám nước quốc tế ra tay với Trung Quốc, mỗi giây mỗi phút đều nước sôi lửa bỏng, khói súng ngập tràn.

“. . . . . .”

Chuyện này đối với Điền Tiểu Diệp mà nói, không thể nghi ngờ chính là một thời khắc khảo nghiệm năng lực chịu đựng của tâm lý.

Chúng ta đều biết rằng, nấu cơm là một việc rất tốn thời gian, thế nên tạo thành cái cục diện: cô và Đường Vũ Ngân phải đứng cùng nhau trong phòng bếp ngây ngốc ít nhất nửa tiếng đồng hồ.

Nửa tiếng đồng hồ, tầm khoảng 30 phút 1800 giây thì phải. . . . . .

Cùng một người đàn ông môi thì mím chặt sắc mặt thì giận dữ đứng trong vòng khoảng cách hai mét, không nói một lời, chỉ vung dao băm băm thái thái, đó là một việc kinh khủng đến cỡ nào cơ chứ. . . . . .

Có lẽ cái loại không khí không bình thường này đã cho Điền Tiểu Diệp dũng khí không bình thường, cho nên lúc Đường Vũ Ngân đang im lặng cắt đồ ăn bỗng nghe thấy người bên cạnh nói với mình: “Anh thích cô ấy như thế, không nói ra thành lời, sẽ không mệt mỏi chứ?”

Động tác trên tay Đường Vũ Ngân ngừng một giây, nhưng chỉ có một giây thôi, cũng không có chút bối rối nào ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn cô, khẽ mỉm cười: “À? Tôi biểu hiện ra ngoài rõ ràng đến vậy sao?”

Dựa vào tốc độ đối đáp và giọng điệu của anh cũng có thể thấy rõ, anh chắc chắn có một mặt khác không muốn người ta biết đến, Điền Tiểu Diệp nở nụ cười, cố dời đi cái áp lực vô hình…mà Đường Vũ Ngân mang lại cho mình.

“Nếu không phải nghe được chính miệng anh thừa nhận, tôi còn không dám tin nữa cơ.”

Đường Vũ Ngân khen ngợi: “Thông minh.”

Điền Tiểu Diệp mỉm cười: “Hơn nữa tôi cảm thấy, dường như anh cũng không có ý định sẽ cho cô ấy biết.”

Đường Vũ Ngân đem phần rau đã xắt sẵn trong tay đưa cho cô, cười rất ấm áp, giống như là một người ngoài cuộc đang nghe tới một sự thật.

“Người trong lòng cô ấy, không phải tôi.”

Anh hiểu cô.

Thật ra cô vẫn luôn yêu một người, cho dù đó là người cô vĩnh viễn không thể chiếm được.

Tình cảm dịu dàng, cô chưa bao giờ muốn, không phải cô khinh thường, mà là cô không thể, cũng không đủ sức có được.

Bởi vì sự thật thì, cả đời cô chưa bao giờ có được quá nhiều sự dịu dàng, nên không đủ dũng khí để yêu thêm một người khác.

Điền Tiểu Diệp hiểu rõ, gật đầu.

“Tôi vốn còn tưởng rằng, mỗi một đoạn tình cảm sẽ tự cân bằng tùy theo mức độ của mỗi người nữa chứ.”

Khóe môi Đường Vũ Ngân khẽ nhếch lên: “Không có hy vọng, tự nhiên sẽ không có thất vọng, kết cục đơn giản chính là cân bằng, nó cho thấy tất cả những cảm giác bay lên, rơi xuống, xoay vòng hay đột phá đều có một điểm chung tao nhã, như vậy mới là tốt nhất.”

Điền Tiểu Diệp cảm thấy người đàn ông này hết sức khó tin: “Lúc tôi đọc sách đã từng nghe qua, lời tỏ tình cảm động nhất trong tiếng Czech là ‘stýská se mi po tobe’.”

Đường Vũ Ngân bỗng nở nụ cười: “Cũng chính là ‘j’ai la nostalgie de toi’ trong tiếng Pháp, đúng không?”

“Đúng,” Cô mỉm cười, “Có nghĩa là ‘anh không thể chấp nhận nỗi đau khi không có em bên cạnh’, cho nên tôi cảm thấy anh là một người rất khó tin, bởi vì anh buông xuống được, cũng có thể kiềm chế được nó.”

“Thật ra cũng không hẳn là thế!”

“Hả?”

Đường Vũ Ngân sờ vào lồng ngực mình, nơi trái tim, giọng anh vang lên rất nhạt nhòa, không nghe ra một chút phập phồng, nhấp nhô hay vui buồn gì hết: “Chỉ là nơi này của tôi, không có cách nào tự do mà thôi.”

Là cô đã khiến anh mất đi phần tự do yêu thương người khác ấy.

Là anh đã không vượt qua khỏi người kia, cho nên mới không thể nhìn được mình, cũng không thể yêu thương chính mình được nữa.

Tình yêu câm nín*. Là một cách chuyển hoán của tình yêu thầm lặng. Sẽ sinh ra những niềm vui khác biệt.

(*nguyên gốc là bất thuyết – không nói)

Giống như thành phố cổ Pompeii bị chôn vùi trong đá bọt, như Babylon, như Zion[2] ngày trước.

Chỉ có như vậy, từ nay mới không còn sợ hãi, tuyệt vọng hay hoang mang, chống chọi cùng hoang vắng, địch lại nỗi thê lương trong lòng.

Điền Tiểu Diệp rốt cuộc không nhịn được, đưa mắt nhìn anh.

Dù là người có tâm tình vững vàng kiên định như cô, giờ phút này cũng không thể không thán phục cái khí chất của anh từ tận đáy lòng. Ngay cả tư thế ôm chậu hoa của Đường Vũ Ngân cũng dùng sức như thế, giống như đang ôm trong lòng là người tình của mình vậy. Khi người đàn ông yêu, hiến dâng trở nên thật đáng sợ.

“Đường tiên sinh,” Cô sửa lại cách xưng hô, giọng điệu trở nên tôn trọng và cung kính: “Tôi có thể làm quen với ngài được không?”

Gặp được người thông minh luôn là chuyện khiến người ta vui vẻ, chỉ cần nói ba phần đã có thể hiểu rõ.

Anh lấy một tấm danh thiếp hay mang trên người từ túi áo sơ mi theo thói quen, nét mặt rất ôn hòa, trong động tác cũng không tránh được hơi thở nhuộm đẫm nét tinh tế: “Đường Vũ Ngân.”

Cô nhận lấy tấm danh thiếp, cúi đầu xem thử, toàn bộ được viết bằng tiếng Anh, thông tin trên đó cũng không phải là ‘phó quản đốc xí nghiệp đồ quân dụng Tây Khẩu Hồng Thái Dương’ gì đó…

Bạn học Tiểu Điền bỗng nhiên hiểu ra, khẽ nở nụ cười.

“Thì ra là một vị phó tổng của ngành công nghiệp đầu tư, hân hạnh được gặp mặt.”

[1] Tư tư văn văn: một câu thành ngữ cổ của Trung Quốc, ý chỉ sự tao nhã trong cử chỉ, điệu bộ, hành động.

[2] Pompeii: là tàn tích một thành bang La Mã bị chôn vùi một phần gần Napoli Italia hiện nay trong vùng Campania, thuộc địa giới công xã Pompei. Núi lửa đã đổ sụp mái cao của nó và chôn vùi Pompeii dưới 60 feet tro và đá bọt, và nơi này đã biến mất trong 1,700 năm trước khi nó bất ngờ được khám phá năm 1748.

Babylon: là một thành quốc của Lưỡng Hà cổ đại.

Zion: Kinh Thánh Công Giáo gọi là Si-ôn, thường dùng để chỉ Jerusalem. Đôi khi cũng được dùng để chỉ vùng đất của Israel. Nguồn gốc của cái tên này là bởi vì thành phố cổ Jerusalem ở miền nam núi Si-ôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.