Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 50: Chương 50




“Lúc còn rất nhỏ……” Hắn chậm rãi nói, giọng điệu thấp đến làm cô run sợ.

“Mẹ anh bởi vì bị bệnh qua đời, ở trong ấn tượng của anh người nắm giữ sinh mạng của anh chính là cha, anh từ nhỏ đã được giáo dục thật sự lãnh huyết, không tin tình thân, lại càng không tin tưởng tình yêu, cho đến khi anh gặp cô gái kia……”

Hắn tăng thêm lực đạo hai tay, sợ hãi không cẩn thận buông tay ra, cô lại lần nửa biến mất.

“Ở chung một chỗ với cô ấy cảm giác rất thoải mái, có một loại cảm giác an toàn không hiểu vì sao,em biết không? Từ nhỏ đến lớn, thứ anh thiếu chính là cảm giác an toàn, cho nên anh mới không ngừng nói cho chính mình, nhất định phải đủ kiên cường mới có thể bảo vệ chính mình,anh thật ra có rất nhiều anh em, phân biệt ở tại các quốc gia khác nhau, thành phố khác nhau……”

Lăng Thủy Nguyệt muốn xoay người nhìn hắn, hắn lại cố ý ôm chặt người cô,“Không…… Đừng quay đầu lại.”

Thấy cô rốt cục không phản kháng nửa, hắn lại nói tiếp:“Mặc dù anh có rất nhiều người thân, nhưng mà anh vẫn cảm giác cô đơn và sợ hãi, không ai có thể cho anh dựa vào, ngay cả cha mình cũng không thể làm anh hoàn toàn tin tưởng.”

Nghe được hắn nói như vậy, cả trái tim cô quặng đau cùng một chỗ, đau lòng đến không thể hô hấp.

“Anh vẫn tự giam cầm bản thân trong thế giới của mình, thẳng đến một ngày anh gặp cô gái tên là Lăng Thủy Nguyệt,anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ở sau trường, cô ấy dung ánh mắt sợ hãi nhìn anh, bởi vì…… anh ăn vụng cơm trưa của cô ấy……”

Hắn rõ ràng cảm giác được Lăng Thủy Nguyệt trong ngực đang run rẩy , giống như đang cố nén tâm tình của mình.

“Cô giống như thiên sứ xông vào cuộc sống của anh, làm cho anh một lần nữa có được khoái hoạt và tươi cười, nhưng khi anh muốn khóa cô ấy lại bên người, lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.

“Lúc tỉnh lại anh cái gì cũng không nhớ rõ , cũng mất đi tất cả trí nhớ về cô, sau đó anh như trước sống ở trong thế giới chính mình, lạnh lung nhìn sự thật dối trá, thẳng đến cô gái kia lại xuất hiện.

“Nhưng lúc cô kích động gọi tên anh, anh lại tàn nhẫn đẩy cô ta ra.”

Nói tới đây, hắn nhịn không được thấp giọng nghẹn ngào , Lăng Thủy Nguyệt lúc này cũng đã rơi lệ đầy mặt.

“Thủy Nguyệt,anh thật sự rất có lỗi, để cho em một mình đợi anh nhiều năm như vậy.Khi nhìn thấy anh,anh lại không nhớ em, lúc ấy en nhất định rất đau khổ……”

Vừa nghĩ đến hắn xem cô trở thành người xa lạ, trong lòng của Thượng Quan Nghiêu không khỏi tràn đầy hối hận, hận thái độ lạnh lùng của mình, càng hận chính mình để cho cô khổ sở nhiều năm như vậy.

“Thủy Nguyệt, anh không cẩn thận đã quên em, lại bởi vì chút hiểu lầm mà làm tổn thương em,em…… em có đồng ý tha thứ cho anh không? Còn có…… anh ngu ngốc quên đi ngày sinh nhật của em……”

Lăng Thủy Nguyệt cảm giác được hai tay hắn rốt cuộc thả lỏng một chút,cô vội vàng xoay người, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy Thượng Quna Nghiêu vốn hăng hái, tuấn mỹ lúc này trên đầu quấn một miếng băng thấm máu tươi, trên người còn mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt gầy yếu, một chân còn băng thạch cao.

“Anh…… Anh bị thương?!” Lăng Thủy Nguyệt tuyệt đối không nghĩ tới, lại nhìn thấy dáng vẻ Thượng Quan Nghiêu nhếch nhác như thế.

Hắn lại không chút để ý địa lộ ra nụ cười trẻ con,“Anh thật may mắn, trí nhớ ngủ say nhiều năm như vậy thật vất vả mới khôi phục được, cái người anh nghĩ đến đầu tiên chính là em ,may mắn…… may mắn em ở trong này……”

Hắn chậm rãi dựa vào trên người cô, ánh mắt càng ngày càng rời rạc.

“Nếu như ở chổ này còn không tìm được em, anh thật sự…… Không biết nên làm cái gì bây giờ ……”

Thật vất vả mới nói xong tất cả,Thượng Quan Nghiêu đem sức nặng toàn thân đặt lên trên người cô,cô đem hết toàn lực đỡ lấy hắn,“A…… Anh làm sao vậy?……”

Cuối cùng cô rốt cục đỡ không được, cả người ngã ngồi ở giữa bụi hoa, nhìn lại Thượng Quan Nghiêu, đầu hắn mềm nhũn vùi ở cổ cô, phát ra tiếng hít thở trầm ổn theo quy luật.

Lúc này, vẻ mặt Tiêu Tĩnh vô cùng khó khăn tiến vào.

“Thiếu gia vì tìm cô ngay cả công ty cũng không quản , còn xảy ra tai nạn xe cộ nhỏ, hôn mê suốt hai ngày,sau khi tỉnh lại liền gọi tên cô,bác sĩ không cho hắn xuống giường, hắn liền đánh bất tỉnh bác sĩ, một mìnhchạy ra bệnh viện, may mắn tôi đi theo xe hắn, một đường đuổi tới nơi này……”

Tiêu Tĩnh dùng tốc độ nhanh nhất nói xong những việc xảy ra ngày gần của Thượng Quan Nghiêu.

“Nhưng mà anh ấy……”

Lăng Thủy Nguyệt nhìn thấy người đàn ông mê man ở trước ngực mình, tiếng hít thở đều đều kia nói cho cô biết, hắn ngủ thật sự rất ngon.

“Tôi nghĩ thiếu gia có thể là bởi vì tìm được cô, rốt cục có thể buông xuống suy nghĩ chính mình nên mới ngủ ngon như thế.”

Hắn nhịn không được lắc đầu,“Trên thực tế, thiếu gia đã suốt một tháng không ngủ ngon .”

Lăng Thủy Nguyệt đau lòng nhìn hắn ngủ, một đôi bàn tay to còn gắt gao ôm cô, nhịn không được khe khẽ thở dài, hắn thật đúng là người hạnh phúc.

Những cặp tình nhân gặp lại nhau tốt xấu gì cũng ôm nhau khóc rống,nhưng hắn lại giống như đứa bé vô tội tựa trong ngực cô ngủ ngon lành.

Thượng Quan Nghiêu…… cô bất đắc dĩ vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ vỗ về trên trán hắn, em nên bắt anh làm sao bây giờ?

Nói chính xác một chút, em nên làm sao bây giờ?

Đời này cô chỉ sợ cho dù mình chạy trốn tới chân trời rốt cuộc cũng quên không được hắn, , tim đã bị hắn chiếm từ lâu, linh hồn gắt gao khóa ở trên người hắn.

Cô không nói gì ôm chặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn, đem mặt mình dán lên trên mặt hắn.

Cứ như vậy cùng một chỗ cả đời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.