Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 1: Chương 1




“Hai người các ngươi nhanh một chút, máy bay sắp cất cánh.Mỹ Dương !Tháng trước mẹ từ Anh quốc có mua về cái đàn violon còn tốt lắm? Ông xã, đừng quên đem mấy cuộn băng ghi bỏ vào trong hành lý……”

Trong biệt thự xa hoa, một người đàn ông mang hàng hiệu và một người phụ nữ bận váy đi lại, người giúp việc trong nhà cũng nhất nhất chấp hành mỗi mệnh lệnh của nữ chủ nhân .

Người phụ nữ xoay người, bực mình cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, không không cẩn thận đụng vào một cô bé đáng yêu đang ôm con gấu.

Món đồ chơi gấu bông trong tay cô bé rơi trên mặt đất, người phụ nữ một bước đi tới, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi.

Bà thô lỗ nhéo lổ tai cô bé,“Lăng Thủy Nguyệt, mọi người hiện tại đều rất vội, xin con đến một nơi không ai để mắt đến được không, cút ngay! Không được ở trong phòng khách làm loạn.”

Vành tai của cô bé bị người phụ nữ đó kéo , đau đến nước mắt lưng tròng,“Mẹ,con rất đau……”

“Đau chết đi cái đồ vô dụng.Nếu mày thông minh bằng một nửa của chị hai, mẹ cũng coi như không uổng công nuôi mày, quên đi,đối với đứa ngu ngốc như mày mẹ không còn gì để nói .”

Người phụ nữ không chút khách khí đẩy cô bé sang một bên, không để ý cô bé té ngã trên đất vẻ mặt đau đớn,bắt đầu căn dặn người hầu tiếp tục dọn dẹp đồ vật này nọ.

“Bà lớn, bà và tiên sinh còn có đưa đại tiểu thư đi Vienna ( thủ đô nước Áo) ít nhất cũng phải đi nửa năm, lần này cô chủ nhỏ…… Vẫn ở lại đây một mình sao?”

Quản gia Trần Tẩu đồng tình nhìn cô chủ nhỏ bị té trên mặt đất, cánh tay của cô bé bởi vì đụng trúng góc bàn, chảy ra một chút đỏ sẫm vết máu.

“Mang con bé này đi Vienna?!” Người phụ nữ khinh thường cười lạnh,“Cũng không ngẫm lại nó có mấy lượng trọng, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tài hoa không cótài hoa, nhiều nhất chính là mua lỗ một món hàng,tôi cho nó ăn, cho nó mặc, coi như cũng không có lỗi với nói .”

Lúc này có hai người đi từ cầu thang đi xuống, nam thoạt nhìn ba mươi tuổu, tuấn mỹ dị thường, bên người còn có mộtcô gái xinh đẹp giống như thiên sứ, tuổi đại khái là mười một,mười hai tuổi, tóc dài tận thắt lưng, con mắt sáng phấn má,dáng vẻ đáng yêu người gặp người thích.

Vừa thấy được con gái bảo bối, người phụ nữ này vừa rồi còn mới kêu gào nhất thời thay đổi vẻ mặt tươi cười,“Mỹ Dương, mẹ không nghĩ tới con mặc chiếc váy màu vàng nhạt này, xinh đẹp giống như tiểu công chúa.”

“Mẹ hôm nay ăn mặc cũng rất giống tiên nữ tỷ tỷ nha!” Cô bé đó quả nhiên biết làm sao để mẹ vui.

“Tốt lắm bà xã, chúng ta nhanh xuất phát ra sân bay đi, vạn nhất đi trễ giờ thì không hay lắm .” Người đàn ông tuấn mỹ cằm hành lý lên, tay phải còn nắm tay bà xã âu yếm, trên mặt lộ nụ cười sủng nịch.

Ánh mắt ông thủy chung không nhìn người ngồi dưới đất, cánh tay cô bé đang ở chảy máu, mà vẻ mặt cô bé đang được cha mẹ nắm tay vô cùng cao ngạo.

Thẳng đến một nhà ba người bước ra khỏi nhà lớn, quản gia Trần Tẩu mới nhẹ nhàng nâng cô bé bị người thờ ơ dậy.

“Tiểu thư, có phải rất đau hay không? Trần Tẩu lấy hộp thuốc cằm máu cho tiểu thư.”

“Không đau.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bình thường không có biểu lộ nhiều cảm xúc lắm, chẳng qua là nhẹ nhàng cười cười, sau đó đứng dậy,cô đem con gấu bông bị mẹ giẫm lên một lần nữa ôm vào trong ngực, còn cẩn thận phủi phủi tro bụi mặt trên.

Trần Tẩu nhịn không được từ đáy lòng đồng tình cho tiểu thư nàng,bà vào phụ việc trong nhà họ Lăng trong vòng năm năm , từ ngày đầu tiên bà bắt đầu bước vào Lăng gia, liền phát hiện tiểu thư ở trong gia đình này hoàn toàn không được coi trọng.

Giống như sống trong một biệt thự lớn như vậy, chỉ có một nhà ba người, mà tiểu thư bị mọi người xem nhẹ, cho tới bây giờ cũng chưa được cha mẹ tận tâm yêu thương.

Cha của cô bé có một công ty mậu dịch, kinh doanh không tồi, cho nên kinh tế trong nhà hoàn toàn không cần lo lắng.

Mẹ cô bé trước kia là người mẫu nổi danh, dáng vẻ xinh đẹp, vóc người lại đẹp, tuy rằng hiện tại bà không đi trình diễn nhưng dáng người vẫn thướt tha.

Chị của cô bé mới mười hai tuổi, bởi vì được trời ban am hiểu âm nhạc, nên được người nhà đưa đến Vienna bồi dưỡng.

Vì con gái lớn ưu tú, vợ chồng Lăng gia dường như hàng năm định ở nước ngoài, mà tiểu thư Lăng Thủy Nguyệt hoàn toàn bị quên lãng.

Nhìn cánh tay cô bé còn chảy máu, một mình ngồi im lặng ở góc sáng sủa chơi gấu bông bẩn.Trần Tẩu không khỏi cảm khái, trên đời tại sao có cặp vợ chồng nhẫn tâm như Lăng gia vậy.

Tội cho con bé, khi nào mới có thể mới hưởng hạnh phúc đây…… Một chiếc xe thể thao xa hoa vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, dừng lại ở khu để xe học viện Bạch Kim.Người lái xe hình như là một thiếu niên hai mươi tuổi, lạnh lùng chỉnh lại kính râm đắt tiền trên mặt, bộ đồng phục học sinh xuất sắc mặc ở trên người hắn, hiện ra vài phần bất cần đời.

May mắn là lúc này các học sinh trong trường cũng an phận ngồi trong phòng học.Nếu không cách xuấn hiện phô trương của hắn, sẽ khiến cho một trận xôn xao trong trường.

Mở chân dài ra tao nhã bước ra xe thể thao.Thượng Quan Nghiêu lấy kính râm xuống, một đôi con ngươi đen lạnh như băng được bao quanh bởi một khuôn mặt tuấn tú, bắn ra ánh mắt lạnh thấu xương làm cho từ đỉnh đầu người ta lạnh đến lòng bàn chân.

Học viện Bạch Kim có thể so với cunh điện hoàng gia Châu Âu, sau hoa viên của trường lúc này không có một bóng người.

Hắn đang chuẩn bị đi về phía phòng lớn của trường, đột nhiên ánh mắt cứng lại, cánh môi chứa đựng nụ cười lạnh,“Đi ra đây!”

Âm lượng hắn không lớn, lại tràn ngập uy nghiêm không để cho người ta cự tuyệt.

Không bao lâu hai người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen rụt rè từ trong bụi cây đi ra, vẻ mặt cung kính còn chứa vài phần sợ hãi,“Thiếu gia……”

“Còn muốn ta lặp lại bao nhiêu lần? Ở Trong vườn trường, đừng cho ta nhìn thấy bóng dáng các ngươi, nhân dịp tôi chưa nổi giận còn không mau cút về đi!” Khẩu khí hắn đã rõ ràng không còn kiên nhẫn.

“Đây là mệnh lệnh của Thượng Quan tiên sinh,xin thiếu gia đừng gây khó xử cho chúng tôi……”

Lời nói kế tiếp đã bị nghẹn nuốt trở lại trong cổ họng, thiếu niên trước mắt này chẳng qua là lạnh lùng đứng ở nơi đó, cho dù không nói một câu nhưng trên người hắn phát ra hơi thở nguy hiểm, cũng đủ để người ta chết.

Thượng Quan Nghiêu mỉa mai nhếch khóe miệng,vẻ mặt khinh thường,“Nếu còn muốn tiếp tục thì đợi ở Thượng Quan gia đi, cũng đừng quên chủ nhân chân chính các ngươi rốt cuộc là ai.”

Dứt lời, hắn không quay đầu lại xoay người rời đi.

Hai tên bảo vệ ở lại hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào cho phải,bọn họ không dám đuổi theo nửa, nhưng vì lo cho an toàn của chủ nhân, bọn họ cũng không dám dễ dàng rời đi, đành phải canh giữ ở ngoài cửa, tùy thời quan sát động tĩnh.

Khi Thượng Quan Nghiêu đi vào văn phòng chuyên dùng của hội học sinh, nhìn thấy căn phòng xa hoa như vậy lại không có một người, hắn không khỏi nhăn lại mày rậm đẹp,nghĩ thầm mấy tên kia rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?

Rõ ràng đã nói có chuyện quan trọng cần phải thương lượng, gọi hắn nhất định phải đến trường học một chuyến, trong lúc cấp bách hắn thật vất vả mới rút khỏi được, còn liều mình thoát khỏi đám bảo vệ không sợ làm phiền người khác kia.

Nhưng vừa đến trường học một người xuất hiện cũng không có, đồng tử vốn là sâu không lường được giờ lại chặt thêm vài phần, hắn lập tức từ trong túi quần lấy điện thoại cầm tay ra, thuần thục bấm một tổ dãy số,vừa chuyển được, khẩu khí lộ vẻ không vui,“Các cậu ở nơi nào?”

Điện thoại đầu kia không biết nói gì đó, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Nghiêu vốn tàn khốc, giờ phút này trở nên càng thêm âm lãnh,“Đùa giỡn tôi?! Tôi hiện tại ở văn phòng, các người lại ở bên ngoài,nói đùa cái gì vậy? Tôi có nhiều thời gian lắm sao? Lập tức cút trở về cho tôi, tôi không muốn nghe lý do……”

Đầu bên kia lại là một trận giải thích, nhưng làm cho tâm trạng của hắn càng phiền não,“Bổn thiếu gia đã đói bụng , tâm tình đương nhiên sẽ rất nóng……shit!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.