Người Có Từng Yêu Ta Chưa?

Chương 51: Chương 51: Đại thế




Mặt trời dần lên cao, bắt đầu một ngày mới, hứa hẹn về một trận chiến khốc liệt đẫm máu tái lập thiên địa. Vậy mà trong Băng Hoa điện vẫn một mảnh im lìm tĩnh lặng, ánh nắng soi qua khung cửa sổ, chiếu lên một tuyệt thế giai nhân còn đang say giấc. Người nằm đó dường như khó chịu vì ánh nắng, nhẹ nhàng động đậy, hàng mi cong cong khẽ rung động.

Nàng mở mắt nhìn chằm chằm về phía trước, bao nhiêu lần nàng hy vọng khi mở mắt ra, nàng sẽ thấy mình ở trong căn phòng nho nhỏ của Hàn Nguyệt điện, vẫn là những tháng ngày ung dung tự tại trước đây, nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng lớn, hiện thực vĩnh viễn là hiện thực!

-Nhi Song!

Nàng ngồi dậy, Nhi Song nghe gọi liền tiến vào:

-Người gọi thần?

-Chuẩn bị y phục cho bản tôn!

Nhi Song gật đầu đáp ứng, trong lòng luôn tâm niệm, đây có thể là lần cuối cùng nó được hầu hạ nàng, nên cố gắng biến lần này thành hoàn hảo nhất!

Nàng một thân trường bào tím sẫm, hoa văn rồng phượng vàng kim uốn lượn đến gót chân, uy nghiêm mà diễm lệ. Mái tóc tím búi cao cầu kì được giữ lại bằng một cây trâm vàng tuyệt mỹ. Ấn kí hoa sen ba cánh đen sẫm giữa mi tâm, đôi mắt tím kiều mị ẩn sau hàng mi dài cong vút biến nàng trở thành nữ nhân tuyệt mỹ nhất Tam giới!

.

Một đạo tử quang phóng vụt đi, hướng kinh thành mà bay tới ...

.

Bên bờ Vọng Nguyệt trì, hồng y nam tử đứng dưới gốc cây liễu chờ đợi. Trên khuôn mặt thiếu niên tiêu sái hiện tại đã có thêm mấy phần khắc khổ. Dù bản thân bận rộn không sao kể xiết, nhưng lúc này, y vẫn đến đây chờ, y biết người y chờ sẽ xuất hiện.

Một thân tử bào đáp xuống trước mặt y, người đó trong mắt y dù có một chút thay đổi nhưng trong lòng y biết rõ, nàng vẫn là tiểu muội muội kiên cường như trước!

-Muội ... vẫn không hề thay đổi!

-Bao nhiêu người nói ta thay đổi, bảo ta quay đầu, huynh lại nói ta không hề thay đổi?

Dù nàng đã đổi từ “bản tôn” thành “ta” nhưng Thiên Bảo vẫn nhíu mày:

-Đối với Tam ca, muội vĩnh viễn là tiểu muội muội ngoan của ta, Tứ đệ chắc hẳn cũng nghĩ như vậy!

Đôi mắt diễm lệ ngân ngấn nước, nàng cất giọng khàn khàn:

-Trên đời này, chỉ có huynh cùng Tứ ca là thật lòng đối tốt với muội!

-Tiểu muội muội ngoan, đến đây!

Nàng ngả vào lòng Thiên Bảo, y ôn nhu giang tay gắt gao ôm chặt, mặc kệ nàng là Thiên tôn khiến Tam giới khiếp sợ, không cần biết nàng là nhân, tiên hay ma, chỉ cần biết một điều rằng, người trong lòng y bây giờ chỉ là một tiểu muội muội đáng thương không có ai để dựa dẫm.

Y ôm nàng thật lâu thật lâu, giống như hận thời gian không chịu dừng lại ngay lúc này, nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay y, chỉnh lại trường bào, mỉm cười bất lực:

-Muội đến để từ biệt!

-Từ biệt?

-Lần này, có thể là vĩnh viễn ...

-Muội ... sẽ không sao đâu có đúng không?

-Chuyến này lành ít dữ nhiều, nếu đại sự cáo thành thì thiên hạ sẽ không còn đại loạn nữa, còn nếu ... không, dù có đồng quy vu tận, muội cũng phải ...

-Muội nhất định phải an toàn, xem như là vì ta, phải an toàn trở về!

Nàng lắc đầu vô lực:

-Không thể nào, dù thật sự không chết, muội cũng sẽ tìm một nơi nào đó, không màng đến thế sự, sẽ không trở về nữa ...

-Muội nhẫn tâm bỏ lại tất cả mà đi sao?

-Giang sơn này, phải phiền huynh gánh vác ...

-Muội ... mặc kệ đi, ở lại đây với Tam ca, ta bảo vệ muội, nhất định sẽ không để muội chịu thêm tổn thương nào nữa.

-Tam ca, huynh có biết cái gì gọi là đại thế?

-Đại thế?

-Ngày muội chuẩn bị lên Thái Bạch sơn, muội đã đến gặp Tứ ca, huynh ấy đã hỏi muội câu này. Lúc đó huynh ấy nói với muội rằng, Đại thế chính là giống như một con thuyền đang lênh đênh trên đại dương bao la vô tận, huynh là thuyền trưởng của con thuyền đó, phía trước xuất hiện một tảng băng lớn, bánh lái trong tay lại vô phương điều khiển, huynh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con thuyền từng chút từng chút đâm vào tảng băng. Hay là đơn giản hơn, huynh là một đại phu y thuật rất cao minh, nhưng lại đứng trước một căn bệnh nan y mà có làm cách nào cũng không thể cứu chữa, chỉ có thể đứng nhìn bệnh nhân đó từng bước trút hơi thở cuối cùng. Cái chính của Đại thế, chính là đứng trước thiên địa biến chuyển, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Muội của trước kia, đã từng đồng ý với điều này. Nhưng muội của hôm nay, có khả năng xoay chuyển càn khôn, muội của hôm nay có thể quyết định đại cục, không cần bất lực đứng nhìn. Chính vì vậy, muội phải làm những gì cần phải làm!

Thiên Bảo chỉ biết im lặng, y không biết phải trả lời thế nào, phải ngăn cản thế nào. Nàng tiến đến, đặt một nụ hôn lên trán y:

-Cũng không còn sớm nữa, muội phải đi rồi!

Y đưa tay nhưng chỉ bắt vào khoảng không, nàng hóa thành một đạo tử quang, bay đến Độc Linh Trạch.

.

Trên vách đá, một hắc bào nam nhân nhếch môi cười nhìn xuống bên dưới. Tiên nhân khắp nơi tụ lại đông đảo kéo dài như vô tận, bên đây là quái thú có lớn có nhỏ, sương mù dày đặt quanh năm bao phủ đã tan bớt.

Nhìn thấy nàng đến, chúng tiên chỉ có thể “ồ” lên cảm thán rồi râm ran những tiếng nói chuyện, quái thú bên dưới phát ra những tiếng gầm gừ quái dị.

Đội quân Ma giới vốn cùng chung chiến tuyến với nàng nay lại quay lại chỉa mũi giáo về phía nàng, xác định lập trường đối địch. Đường Nhược Phi nhếch môi:

-Huyết Thương hắn ... xem ra quyết định đối đầu với chúng ta rồi!

Nàng vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói:

-Bản tôn muốn xử lý chuyện riêng trước, được hay không được?

-Được!

Nàng gật đầu lướt qua y, cất cao giọng:

-Lãnh Hàn Phong Nguyệt Hạ Tử Thiên, bản tôn biết người đang ở đây, mau ra mặt đi!

Chúng tiên lại một trận chấn động, Tử Thiên thượng tiên vừa được thả ra, hiện tại lại bị gọi thẳng thừng, quả thực cuồng ngạo!

Mặc kệ những lời chửi mắng xung quanh, nàng vẫn kiên nhẫn đứng chờ, không một tia tức giận. Từ trong biển người, một thân ảnh bạch y quen thuộc bước đến đối mặt nàng. Hai người nhìn nhau, giống như thiên hạ rộng lớn chỉ còn có đối phương. Nàng nghiêm giọng cất lời:

-Bản tôn hỏi người, người có bằng lòng buông bỏ, theo bản tôn đi không?

Hắn im lặng.

-Bản tôn lại hỏi người, trong lòng người thật ra xem bản tôn là gì?

-Đồ đệ!

-Nếu bản tôn không phải đồ đệ của người, người cũng không phải thượng tiên, người ... có thể yêu bản tôn không?

-... Khả dĩ ... nhưng trên đời không có nhiều “nếu như” như vậy!

-Được, theo bản tôn đến một nơi - Rồi nàng cao giọng – Vô Thần Thần tôn, bản tôn chỉ cần Hạ Tử Thiên, nơi này ... muốn chém muốn giết ... tùy người!

Ngay khi hai người biến mất, cuộc chiến chính thức khai màn, hai bên lao vào nhau tạo nên những thứ âm thanh hỗn tạp, mùi huyết tinh nhanh chóng xộc lên mũi kích động sát tâm. Người hay thú, đôi mắt đỏ ngầu chìm trong sát khí, vung kiếm lên huyết hoa nở đầy trời, hạ kiếm xuống thây chất thành núi, đâm chém tất cả những gì có trong tầm mắt. Ánh sáng đủ màu thoáng lóe lên khi pháp thuật thi triển, âm thanh gào thét gầm gừ của quái thú. Chớp giật không ngừng, sắc trời tối sầm lại, cuồng phong nổi lên. Tất cả hòa cùng đất trời vũ một điệu khúc chết chóc cuồng loạn ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.