Ngược Về Thời Minh

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Rời nơi núi đồi






Con gà trống bên vách liên tục rướn cổ gáy vang. Đang ngủ say sưa, Dương Lăng mơ màng tỉnh giấc, định đưa tay rờ rẫm thì bỗng thấy trước ngực trống trơn. Y bừng mở mắt, trong chăn đã vắng lạnh, chỉ còn mỗi mình y.

Dương Lăng cười khổ, vốn tưởng sẽ chăm lo cho người ta, ai dè người ta đã dậy tự hồi nào mà mình vẫn ngủ nướng. Y quơ lấy quần áo mặc vào, một bộ y phục vải bông xanh lốm đốm vài mảnh vá.

Ra ngoài phòng, ló đầu nhìn quanh mà không thấy bóng dáng của Hàn Ấu Nương đâu, Dương Lăng bước luôn ra cổng. Khí trời giá rét, hơi lạnh xộc thẳng vào mũi. Y co duỗi tay chân, vươn vai ưỡn ngực, cảm thấy tinh thần thoải mái lên rất nhiều.

Tia nắng ban mai đã ló dạng. Nơi này là một ngôi làng bé nhỏ nằm bên sườn núi, chỉ có dăm chục gian nhà, đa số đều ọp ẹp tồi tàn. Dưới sườn núi còn có mấy mươi căn, trông kiểu dáng cũng không tệ, hẳn là thuộc về những gia đình giàu có.

Dương Lăng đang đứng ở bên tường nhìn xuống chân núi, chợt nghe thấy tiếng cổng kêu ken két. Xoay đầu nhìn lại, y thấy ngay bó củi thật to, trên vài nhánh còn vương ít tuyết, bên dưới là một thân hình nhỏ nhắn, thật chẳng cân xứng với bó củi lớn đến thế kia. Dưới bó củi đó lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng vì giá lạnh.

Dương Lăng lấy làm xấu hổ, vội vàng chạy đến hỏi han:

- Ấu Nương, nàng sao lại... Mau, mau để xuống đi, sao đốn nhiều củi vậy?!

Hàn Ấu Nương trông thấy y lại còn cuống quít hơn, nàng vội vã đặt bó củi xuống, cầm rìu chạy đến đỡ lấy y, lo lắng nói:

- Tướng công, sao chàng lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm đó, hãy mau trở vào phòng đi.

Dương Lăng có phần tự oán trách bản thân. Y liền giật lấy cây rìu trong tay Ấu Nương ném sang một bên, hai tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, cảm động nói:

- Ấu Nương, từ giờ về sau đừng đốn nhiều củi như vậy nữa. Nàng phải gọi ta dậy, mấy việc nặng nhọc này phải nên để cho bọn đàn ông chúng ta làm mới phải.

Bị y ôm lấy đôi má, Hàn Ấu Nương cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng nàng vẫn nghiêm túc bảo y:

- Vậy sao được? Chàng là tú tài mà, làm mấy công việc này sẽ bị người khác cười cho đó. Tướng công, hãy mau quay trở về phòng đi, kẻo lạnh đấy.

Hai tay nàng lạnh ngắt, mu bàn tay đỏ ửng, mười ngón tay cũng đã hơi cứng lại. Dương Lăng lấy tay mình bọc đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, rảo bước vào trong nhà:

- Nàng mới cần phải mau vào nhà cho ấm đó. Nàng ăn mặc sơ sài quá đi.

Giọng y có phần chán nản:

- Nhà này nghèo đến độ chẳng còn bộ y phục nào ư?

Hàn Ấu Nương xấu hổ, cười đáp:

- Không đâu, vẫn còn bộ đồ mới, nhưng thiếp muốn sang năm mới mặc, bây giờ chưa nỡ dùng. Tướng công, chàng đói chưa, để thiếp đi làm chút đồ ăn.

Dương Lăng chợt thấy sống mũi cay cay, thầm nhủ: “Ngưu Đầu, Mã Diện, các người đã thắng rồi đấy. Nếu chưa thể mang lại cho người con gái xinh đẹp đáng thương này được một cuộc sống tốt đẹp, cho dù các người có lôi ta về làm hoàng đế(1) ta cũng sẽ không về.”

(1) ở đây tác giả chơi chữ, nguyên văn "tố cửu thiên tuế tái gia nhất thiên tuế" nghĩa là chín ngàn năm cộng một ngàn năm = mười ngàn năm, cũng chính là vạn tuế (hòang đế).

Kéo Hàn Ấu Nương đến mép giường ngồi xuống, Dương Lăng phanh áo ra, cầm lấy hai tay nàng đặt lên ngực mình, giọng y mang khí khái của một đại trượng phu:

- Ngồi yên ở đấy, giữ tay cho ấm rồi mới được nói, xem nàng bị đông cứng lại hết rồi kìa.

Hàn Ấu Nương ngẩn ngơ nhìn y, mũi sụt sịt, rồi đột nhiên thút thít rơi lệ. Dương Lăng chợt hoảng, vội vã hỏi:

- Ấu Nương, nàng sao vậy?

Hàn Ấu Nương rút một tay ra khỏi ngực y, gạt nước mắt, thẹn thùng cười bảo:

- Không, thiếp vui đấy mà. Tướng công, chàng đối xử với thiếp thật quá tốt, được gả cho chàng, ấy là phúc của Ấu Nương.

Hàn Ấu Nương cảm thấy thật hạnh phúc, ông trời đã không bạc đãi nàng, không những đã trả người chồng lại cho nàng, mà người chồng này còn rất dịu dàng ân cần, không hề có chút tính cách của một "ông tú tài". Thế gian này đã thực sự cho nàng quá nhiều, trái tim bé nhỏ của nàng tràn ngập sự mãn nguyện. Nhìn thấy niềm hạnh phúc dâng đầy trên khuôn mặt ấy, Dương Lăng không kìm lòng nổi ôm choàng lấy nàng.

Bữa ăn sáng vẫn là cháo ngô cùng dưa muối, Ấu Nương đã nấu cháo nhiều hơn so với ngày hôm qua một chút. Dẫu gì cũng đói hai bữa, Dương Lăng ăn thứ cháo rau vốn khó nuốt này vẫn cảm thấy khá ngon miệng, nhai cái món “rau đông đá” này nghe "rôm rốp". Đột nhiên y hỏi:

- Ấu Nương, bây giờ một mẫu đất đáng bao nhiêu tiền?

Hàn Ấu Nương ngơ ngác một hồi rồi mới trả lời:

- Tướng công, nếu là đất tốt ở bên Tuyên phủ Đại Đồng thì một mẫu khoảng từ sáu đến tám lạng. Ruộng núi nhà chúng ta cũng xấp xỉ bốn lạng bạc.

"Chỉ bốn lạng?". Dương Lăng thất vọng tràn trề. Hàn Ấu Nương chớp chớp mắt không hiểu, nói:

- Bốn lạng cũng không ít mà, đó là tới bốn xâu tiền lận đó, mấy nhà nông dân chúng ta có thể dùng tới hai năm đấy.

Dương Lăng giật thót, sực nhớ ra y vẫn theo thói quen suy diễn vấn đề theo quan niệm hiện đại. Hỏi khéo nàng thì mới biết được một lạng bạc vào khoảng một ngàn văn tiền(2), nói dùng cho hai năm là đã tính rộng rãi. Mấy hộ nghèo đơn chiếc nếu tiết kiệm thì có thể dùng hơn ba bốn năm. Khó trách vì sao Ấu Nương lại bảo là không ít. Có điều cách tính này là đã tính lương thực tự trồng, chứ một lạng cùng lắm chỉ chi tiêu trong vòng một năm.

(2) văn tiền: đơn vị tiền nhỏ nhất (tương đương với xu)

Dương Lăng cẩn thận tính toán, một mẫu bốn lạng, vậy bốn mẫu sẽ là mười sáu lạng, xem ra không ít, nói chung cũng đủ để Ấu Nương dùng hơn mười năm. Song với tình hình ngày hôm qua, nếu như không có mình, chỉ e tộc nhân Dương thị sẽ không dễ dàng nhượng lại ruộng đất cho Ấu Nương.

Nhưng... nếu là mình muốn bán ruộng đất thì chẳng ai có quyền cản trở. Y thầm tính một hồi rồi mở miệng nói:

- Ấu Nương, ta muốn bán hết ruộng đất nhà cửa, dọn vào trong nội thành ở.

Hàn Ấu Nương tròn mắt thất kinh, vội thốt lên:

- Gì chứ? Như thế... như thế sao được? Đó là đất đai của cha mẹ chàng để lại, làm sao có thể mất trong tay chúng ta chứ? Tướng công, chàng lo lắng chúng ta sẽ hết kế sinh nhai phải không? Chàng chớ nên suy nghĩ, những ngày gần đây vì chàng lâm bệnh nên thiếp không dám rời chàng quá xa. Bây giờ chàng đã khỏe lại, chỉ cần an tâm chăm lo đọc sách là được. Thiếp từ nhỏ đã theo cha học bản lãnh săn bắn, qua mấy ngày nữa sẽ lên núi săn thú. Chỉ cần ráng qua khỏi mùa đông này, chờ cho đến khi ruộng đất nhà chúng ta có thu hoạch thì sẽ có thể trả hết số nợ mà chúng ta đã vay mượn.

Dương Lăng khổ sở nói:

- Băng tuyết ngập trời, một nữ nhân như nàng đi lên núi săn bắn sẽ rất nguy hiểm. Thời gian qua đã khổ cho nàng nhiều rồi. Ta nghĩ với tài viết lách và tính toán của ta, vào nội thành thế nào cũng sẽ tìm ra một công việc. Ta thật sự... thật sự không nhẫn tâm để nàng mới chừng này mà vẫn phải nuôi dưỡng một phế vật như ta.

Hàn Ấu Nương hoảng hốt đứng dậy, lật đật kêu:

- Tướng công, chúng ta là phu thê mà sao chàng lại nói ra những lời như vậy? Chàng là tú tài, là người có công danh, sao có thể đi làm mấy chuyện thấp kém đó được.

Dương Lăng không cho là đúng, hỏi ngược lại:

- Những việc đó có gì mà thấp kém? Chẳng lẽ ngay cả vợ mình cũng chăm sóc không nổi thì mới là cao thượng sao?

Không ngờ Hàn Ấu Nương vừa nghe đã rơi nước mắt, thút thít nói:

- Thiếp không thể chăm sóc tốt tướng công, để cho một tú tài như chàng phải đi làm mấy công việc thấp kém đó, sau này xuống cửu tuyền thiếp còn mặt mũi nào để gặp cha mẹ của chàng chứ. Tướng công, thiếp xin chàng, có nhà thì mới có căn cơ, rời quê xa xứ, lưu lạc tha phương sao có thể tính là kế lâu dài?

Dương Lăng thấy nàng rơi lệ liền cuống lên, vội vã đặt bát xuống bàn, kéo nàng vào lòng, khẽ lau nước mắt cho nàng, rồi nhẹ nhàng an ủi:

- Ngoan nào, Ấu Nương đừng khóc, nàng khóc là lòng ta chịu không nổi đâu. Nàng hãy nghe ta nói. Năm sau sẽ tổ chức thi Hương, mà nhà chúng ta thậm chí không có đủ lộ phí thì sao lên tỉnh thành tham gia thi Hương được? Ta làm vậy là để cắt đứt hết đường lui, quyết một trận tử chiến(3), mà ta cũng có thể tập trung tinh thần đọc sách. Vi phu là tú tài trẻ tuổi nhất Tuyên phủ, nàng có lòng tin ta sẽ thi đỗ cử nhân hay không?

(3) nguyên văn "phá phủ trầm chu, bối thủy nhất chiến", nghĩa đen: đập nồi dìm thuyền, dựa sông mà đánh giặc. Ý cắt đứt hết đường lui để làm một trận sống mái. Thuyết Hạng Vũ xưa đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.

Hàn Ấu Nương cuống quít gật đầu:

- Vâng, Ấu Nương tin, tướng công nhất định sẽ có thể thi đỗ cử nhân, sau đó lại tiến kinh tham gia thi Đình, tương lai nhất định sẽ làm đại quan.

Dương Lăng cười nói:

- Thế thì được rồi, nàng còn tiếc mấy mẫu ruộng núi này làm gì? Nếu muốn mua đất, sau này chúng ta sẽ mua cả trăm khoảnh(4) đất tốt, quang tông diệu tổ, tương lai chẳng phải sẽ càng có thêm niềm hãnh diện để đi gặp cha mẹ sao?

(4) một khỏanh tương đương với 100 mẫu, chừng 6,7 héc-ta

Hàn Ấu Nương nghiêng đầu suy nghĩ kỹ rồi chần chừ đáp:

- Tướng công nói cũng có đạo lý, nhưng mà... nhất định phải bán ruộng đất đi sao? Không thì... mượn thúc thúc mấy lạng tiền lộ phí, chàng chỉ cần lo tham gia thi cử, thiếp ở nhà cấy cày, như vậy chẳng phải sẽ ổn thỏa hơn nhiều sao?

Nhìn cái mảnh đất nghèo khó hoang vu này, Dương Lăng liên tưởng tới một nhà kinh tế học bị rơi vào một bộ lạc nguyên thủy, xa rời chế độ và trình độ năng lực sản xuất hiện tại, những thứ mà y hiểu biết căn bản sẽ không có chỗ dùng.

Nhưng ngược lại, nếu vào thành, không chừng y sẽ như bọn người may mắn quay ngược thời gian trong truyện, nghĩ ra được vài phát minh hay sáng chế, kiếm một mớ tiền lớn, bảo đảm Hàn Ấu Nương không phải lo chuyện cơm áo. Cho nên y mới khăng khăng đòi rời khỏi nơi này.

Dĩ nhiên y sẽ không nói thẳng với Hàn Ấu Nương những suy nghĩ trên, cho nên kiếm cớ bảo:

- Hôm qua nàng cũng thấy rồi đó, hiện tại ta thật sự không muốn mang ơn vị thúc thúc đó. Huống hồ…

Y kề sát tai Ấu Nương cười nói:

- Đêm qua nàng đã nhầm ta với ai à? Những ngày qua có phải đã có mấy tên vô lại đến ve vãn nàng phải không? Ta làm sao có thể yên tâm để ái thê bé bỏng xinh đẹp như vậy ở lại đây một mình chứ.

Y chỉ nghĩ trêu mấy câu này thì sẽ làm cho Hàn Ấu Nương xấu hổ mà cười rồi đánh yêu y một phen. Ai dè, Hàn Ấu Nương vừa nghe y nói xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, vùng mạnh ra khỏi ngực y, run rẩy nói:

- Tướng công, chàng nói thiếp đưa ong dẫn bướm, không giữ đạo làm vợ đó sao? Phụ nhân chi nghĩa, tòng nhất chi chung(5), đó là cái truyền thống cổ xưa. Ấu Nương tuy là con gái của một thợ săn, nhưng cũng biết những cái đạo lý làm người này, làm sao có thể làm ra được những chuyện bỉ ổi khiến thiên lôi muốn đánh, thần thánh chẳng dung đó chứ?

(5) cái nghĩa của người làm vợ là phải thờ chồng suốt đời

Dương Lăng bị dọa cho nhảy dựng, không nghĩ vốn mấy câu nói đùa lại khiến cho nàng phản ứng gay gắt đến như vậy. Y vội vàng dỗ dành:

- Ấu Nương, nàng quá nhạy cảm rồi, ta... vi phu chỉ là muốn trêu nàng, khen nàng xinh đẹp thôi, nào có ý trách móc gì nàng, nàng ngàn vạn lần chớ có đa nghi. Được rồi, coi như vi phu đã nói sai đi, đến đây, vi phu sẽ chịu phạt, nàng hãy đánh ta mạnh vào.

Dương Lăng chộp lấy nắm tay của Hàn Ấu Nương nện vào ngực mình một trận. Thấy nàng vẫn nước mắt lưng tròng, tức thì nhanh trí, giả bộ ho mấy tiếng. Kế này quả nhiên hữu hiệu, Hàn Ấu Nương lập tức quên mất phiền muộn, lật đật đỡ lấy y:

- Tướng công, có phải là thân thể chàng không khỏe không? Hãy mau nằm xuống nghỉ đi.

Dương Lăng cười thầm, xem ra lấy chiêu này đối phó với nàng ấy trăm lần đều sẽ trúng. Y giả vờ mang bộ dạng thật hư nhược để cho nàng dìu nửa nằm nửa ngồi trên giường, sau đó ho nói:

- Ta không sao, chỉ là tùy tiện trêu chọc nàng, vô ý lỡ lời, thấy nàng thương tâm buồn bã, mà ta thì mồm miệng vụng về, lại chẳng giải thích rõ, trong lòng nóng vội, thế là... khụ khụ....

Hàn Ấu Nương liền nói:

- Ấu Nương tin, Ấu Nương tin tướng công! Hết thảy hãy để cho phu quân an bài là được.

Nàng dựa vào lòng Dương Lăng, hai tay ôm lấy eo y, sợ y lo lắng buồn bực mà sẽ có bất trắc gì, luôn miệng đáp ứng. Qua một hồi lâu, nàng mới khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Thiếp hết thảy sẽ đều theo ý phu quân. Chỉ có điều... vẫn xin phu quân để cho thiếp mấy ngày, chàng hãy điều dưỡng cho thân thể được khỏe lên đôi chút, thiếp muốn quay về nhà cha mẹ ở khe núi, dẫu gì cũng phải báo cho phụ thân một tiếng. Mấy hôm trước chàng hôn mê đến kịch liệt, cha đã đến thăm chàng, còn tặng mấy con thú săn được. Chỉ là... trong nhà cũng rất khốn khó, mấy hôm nay cha, huynh trưởng và thúc bá vào sâu trong núi săn bắn vẫn chưa về.

Dương Lăng sẵn lòng đồng ý ngay:

- Đó là lẽ đương nhiên. Nhà cửa đất đai không phải nói muốn bán là sẽ tìm được người mua ngay, dẫu gì thì cũng phải đợi dăm ba ngày. Mấy bữa nữa ta và nàng hãy cùng nhau đi gặp nhạc trượng đại nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.