Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ (凝欢2: 乱舞)

Chương 14: Chương 14: Kinh thành




♥ • ♥ • ♥

Tháng tư đồ mi trổ hoa, phong cảnh Vĩnh An như gấm vóc. Sau hai năm xa cách kinh thành, Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan một lần nữa trở lại nơi này.

Ở Bắc Hải có Sở Chính Việt phối hợp, hết thảy đều thuận lợi. Sau khi tới kinh thành thì lại có Lục Sương Lăng chờ đón trước tiên. Chốn cũ bạn xưa, nhưng không thể nào dốc lòng tâm sự. Đang chờ đợi bọn họ, đúng là sự bí hiểm khó lường dưới cảnh thái bình, đương nhiên phải có chuẩn bị.

Năm Chương Hợp thứ ba sau khi Lục gia được ân xá thì tổ trạch ruộng đất được trả về. Dãy núi Phong Duyệt ngoại ô phía đông có điền trang, hơn nữa quan đạo xung quanh đây là con đường mà xe ngựa của Vương phi nhất định phải đi qua. Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan mùng sáu tháng tư sau khi đến ngoại ô phía bắc kinh thành thì vẫn chưa vào thành, mà cùng Lục Sương Lăng tạm dừng chân ở một thôn trang, đồng thời ôm cây đợi thỏ, Sở Hạo và Lục Sương Lăng cũng không có giây phút nghỉ ngơi, luôn đi sớm về muộn.

Sáng sớm ngày mười hai tháng tư, xe ngựa của Đông Lâm Vương phi đến đúng kỳ hạn, triều đình hoàng thất nghi trượng cùng với hai tầng thị vệ trùng trùng điệp điệp vây quanh.

Sở Hạo xuất hiện ngăn xe lại, thống lĩnh Hành Vụ Thuộc phụng hoàng mệnh hộ giá Trình Ngọc nhận ra Sở Hạo. Thấy hắn một mình lên kinh, đương nhiên phải dẫn người đi trước vào kinh bẩm báo. Diệp Ngưng Hoan liền có cơ hội vào trong xe Vương phi, hoàn thành việc thật giả tráo đổi.

Lúc xế trưa, trong cung biết được Sở Hạo bắt kịp xe ngựa của Vương phi thì nghênh đón dựa theo quy chế phiên vương. Phái quan viên văn võ thích hợp bố trí nghi giá ra khỏi thành chào đón, đồng thời truyền thánh chỉ của Thánh thượng, Sở Hạo tức khắc vào cung yết kiến, Vương phi cùng đám thân vệ, nô bộc mang từ phiên đến không cần dựa theo quy định ở tại phiên quán đã chuẩn bị mà bố trí ở biệt uyển Tịnh Viên của Đông Lâm Vương gần Vũ Xương Môn.

Tịnh Viên là nơi Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan quen nhau, xem ra vẫn là gia nô cũ trong Đông Lâm Vương phủ. Lúc Sở Hạo về phiên thì phần lớn gia nô chuyển nhà theo, nhưng trong kinh hắn vẫn có sản nghiệp, vì thể cũng để lại một phần.

Nắng chiều đã buông xuống, ánh tà dương vẫn còn. Tử đằng và trầu bà đan vào nhau khó phân, tranh nhau ánh mặt trời men theo bờ tường, dệt một mặt tường thành gấm vóc. Từng bụi tử đinh hương căng đầy, hoa lựu nở rộ. Suối nhỏ quấn quanh hòn núi giả róc rách xuôi dòng nước chảy, vui mừng hát một khúc ca nhẹ nhàng.

Diệp Ngưng Hoan đi dọc theo đài Liên Hoa ngoài đông lâu dạo quanh đài nước, nhìn thềm đá ngọc lan can chạm trổ mà nảy sinh đủ loại cảm xúc. Năm đó lúc đi vào đây không tình nguyện cỡ nào. Khi đó, nàng chỉ thấy dưới lầu gác vàng ngọc là mục nát, cảnh sắc đẹp đẽ con người xây đắp nên cũng chỉ là quang cảnh lòng người khó lường.

Kỳ thật cũng không hẳn vậy. Lần thứ hai trở lại nơi này, hồi tưởng lại chuyện xưa, ngày xưa rõ ràng không hề có sự đau khổ.

Diệp Ngưng Hoan ngồi xổm dưới đài nước, vẫy nước đùa nghịch con hạc trắng đang thong thả tiến vào kiếm ăn. Nó dang cánh ra, nghễnh cổ dài nhìn nàng một lát, dường như cảm thấy nhàm chán. Diệp Ngưng Hoan lại vẫy nước mấy cái, nó mở rộng đôi cánh lớn, ra vẻ muốn vọt về phía nàng uy hiếp, tiếng kêu như đưa ra cảnh cáo.

Diệp Ngưng Hoan bắt chước tư thế của nó, tay áo rộng như cánh hạc xòe ra. Động tác này của nàng càng khiến nó tò mò hơn là vẫy nước tung tóe, nó dứt khoát lúc lắc bộ lông chim đi thong thả lại gần chút, nghiêng đầu nhìn nàng bước chân như chim hạc. Một người một hạc, một nước một bờ, như có sự nhất trí hiểu ngầm, giống như một đôi.

Sau khi dẫn Trần Tử Yên đi xem xét xung quanh thì Thụy nương trở về, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Thụy nương không khỏi bật cười, ra hiệu cho Trần Tử Yên đi vào trước, tự mình tiến lên kéo Diệp Ngưng Hoan nói: “Cô có trái tim lớn thật, còn có hứng thú ở đây chơi?”

Diệp Ngưng Hoan hơi mím môi, cười nói: “Lục Vân sai người thu dọn bên trong, ta ngồi đó cũng chẳng thú vị gì, đơn giản đi dạo loanh quanh!” Nói xong, nàng nhìn bóng dáng Trần Tử Yên, “Bà dẫn nàng ta đi tham quan các nơi à?”

Trần Tử Yên chính là thế thân Sở Hạo lựa chọn, phụ thân nàng ta Trần Miễn là đốc úy Úc Lâm. Trần gia tuy là quan môn, nhưng bởi vì sự nghiệp to lớn, trên giang hồ cũng rất có tiếng tăm. Bốn trai ba gái của Trần Miễn đều được cha truyền lại tinh túy, Trần Tử Yên là chị cả trong đám anh chị em trong nhà. Lần này Sở Hạo chọn thế thân cho Diệp Ngưng Hoan chỉ là thứ yếu, hắn càng muốn một người có quyền cước, để sau khi lên kinh tiếp tục đảm nhiệm chức hộ vệ của Diệp Ngưng Hoan.

Sau khi Triệu Phùng Tắc biết được, hắn nhớ tới bộ hạ cũ Trần Miễn ở Úc Lâm, nói ba đứa con gái trong nhà ông ta đều là cao thủ. Sở Hạo gọi Trần Miễn tới hỏi, Trần Miễn vô cùng vui vẻ. Dẫn trưởng nữ Trần Tử Yên đến, Sở Hạo thử thân thủ xong thì hết sức hài lòng.

Tử Yên có khung xương mảnh khảnh, sau khi đổi sam chỉ nhìn bóng lưng thì quả thật có vài phần tương tự Diệp Ngưng Hoan, vì thế mượn thân phận nha hoàn vào phủ. Đi theo bên người Diệp Ngưng Hoan học quy củ hai tháng, lúc Diệp Ngưng Hoan nên bắt đầu đi thì Trần Tử Yên nhậm chức.

Sở Hạo lại để cho Phùng Đào chuẩn bị cống phẩm Đông Lâm nộp lên, cùng lên đường với xe ngựa của Vương phi. Bởi vậy lúc này quan viên đông phiên đi theo, các tốp tạp dịch cùng với tì nữ bên trong phủ đi theo cũng không ít. Sau khi Trần Tử Yên hoàn thành nhiệm vụ thế thân thì thay đổi quần áo xen lẫn trong đám nha hoàn, cũng không gây chú ý.

“Ừm, nhìn sơ lược xung quanh một tí, làm quen hoàn cảnh một chút.” Thụy nương nói, “Điện hạ hôm nay diện thánh, đương nhiên sẽ xin chỉ. Nếu sau này trong cung gọi cô thì cho nàng ta đi theo. Có nàng ta ở đấy cũng an tâm.”

Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu, lại có chút than thở: “Trần Miễn cũng thật là, lại để con gái làm mấy chuyện liều lĩnh này. Cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào?”

“Suy nghĩ của Trần Miễn cô còn chưa biết sao? Còn gì ngoài hai chữ —— tiền đồ!” Thụy nương đè thấp giọng, “Đưa con gái lại đây là đủ để chứng minh lòng trung thành! Nếu chết thay chủ tử, điện hạ há có thể không nghĩ cho ông ta? Nếu may mắn bình an trở về, đương nhiên cũng không phụ bạc ông ta được. Hoặc là... Không chừng nàng ta được cô và điện hạ thích, khống chế được người trong phủ, vậy Trần Miễn càng trăm lợi không hại. Dù sao là con gái, lại do thiếp sinh ra, Trần Miễn nào không nỡ?”

Diệp Ngưng Hoan im lặng, cười nhẹ: “Vậy Tử Yên...”

Thụy nương nhìn xung quanh một chút, thì thầm nói: “Suy nghĩ của nàng ta không giống cha mình. Sau khi cô đi rồi, nàng ta lén nói với điện hạ yêu cầu của mình: Nàng ta nguyện phục tùng mệnh lệnh, bất kể sống chết. Chỉ là nếu chết thì xin điện hạ chăm sóc mẹ đẻ. Nếu may mắn bình an trở về thì hi vọng điện hạ giúp nàng ta thoát khỏi gia môn, ra ngoài phiên kiếm nghề sinh sống. Nói cách khác, nàng ta thà rằng phản bội cha mình, cũng tuyệt đối không ôm chuyện này.”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt: “Nàng ta muốn tự lập gia đình?”

Thụy nương nói: “Phải! Mẹ đẻ nàng ta Viên thị vốn là của hồi môn của thê tử Trần Miễn Ngô thị, Ngô thị xuất giá một năm không có con mới để cho Viên thị làm thông phòng của Trần Miễn, sau khi sinh con gái mới nâng đỡ làm thiếp. Sau này bản thân Ngô thị cũng sinh con, chỉ xem Viên thị là công cụ khống chế những thiếp thất khác của Trần Miễn, đối xử với Trần Tử Yên cũng không tốt. Viên thị đáng thương kẹp giữa hai bên bị ức hiếp. Trần Tử Yên không có tài nghệ đầy mình, chỉ hận là thân con gái, không thể thay mẹ ruột tranh địa vị nhỏ nhoi trong nhà, lần này, cũng là cơ hội của nàng ta!”

Diệp Ngưng Hoan cúi đầu không nói, Thụy nương thở dài: “Ai nấy đều có nỗi khổ của mình! Trần Tử Yên tuy sinh ở quan môn, nhưng địa vị mẹ đẻ thấp kém, mẹ cả lo liệu cho con của mình còn chưa kịp, sao đến phiên nàng ta? Tuổi gần hai mươi cũng chưa có chỗ nhờ cậy. Cho dù có thì chỉ sợ cũng không phải nhà tốt lành gì! Nàng ta sớm đã có ý rời nhà, nhưng tài chính quyền thế đều trên tay mẹ cả, mẹ đẻ không nơi dựa dẫm, rời khỏi nhà thì có thể đi đâu?”

“Nhạn Hành đúng là điều tra rõ mấy chuyện này mới chịu yên lòng dùng nàng ta.”

“Đúng vậy! Dù sao cũng không phải người trong phủ.” Thụy nương cười cười, “Nhưng mà trên đường cũng tàm tạm, điện hạ an bài thoả đáng. Đốc úy Phượng Đài Đinh Cảnh Long chưa kịp động thủ thì đã bị giam rồi.”

Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc: “Đinh Cảnh Long? Tổ tiên hắn là cựu thần của Sở Giang, hơn nữa là chức quan Tiên đế ban ơn cho, hắn thật sự có liên quan đến Thái hậu sao?”

Thụy nương nói: “Ông nội của hắn Đinh Xương là cựu thần của Sở Giang, phụng mệnh Sở Giang trấn thủ Phượng Đài. Năm Khai Minh thứ mười Sở Giang chết trận, Tiên đế từng ra chiếu lệnh cho Đinh Xương về triều cống hiến, Đinh Xương niệm ơn chủ cũ, nguyện cả đời trấn giữ Phượng Đài. Tiên đế cảm kích lòng trung thành của ông ta, vì thế để cho Đinh gia giữ truyền thống cha truyền con nối làm đốc úy Phượng Đài. Năm Khai Minh thứ ba mươi sáu Đông Lâm đổi chủ, năm đó Thái hậu lấy lý do trở về quê hương tế tổ rời kinh tới Phượng Đài, đưa điện hạ tới Phất Đài Tự trên núi Huyền Thương ngoài thành. Thái hậu vì bảo đảm an toàn cho điện hạ mà thỏa thuận với Đinh gia. Khi đó Đinh Xương đã chết rồi, người kế thừa chính là con trai trưởng của Đinh Xương Đinh Hiếu Võ, cũng chính là cha của Đinh Cảnh Long.”

Diệp Ngưng Hoan gật đầu thở dài: “Tình huống phát sinh thay đổi, trong lòng Đinh Hiếu Võ biết Tiên đế tuổi già sức yếu, chuyển đầu sang chủ mới để vẹn toàn. Huống hồ Nhạn Hành không chỉ là chủ mới của Đông Lâm mà cũng là con trai ruột của Thái hậu, Thái tử là anh ruột của chàng. Nguyện trung thành với chàng, chẳng khác nào nguyện trung thành với triều đình. Hàng ngũ này tất nhiên phải đứng như thế.”

Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhưng mà chuyện cách đây hai mươi mấy năm, thế cục thay đổi biến hóa. Phe cánh của vua và ngoại thích Vương thị có sự chia rẽ, triều đình quản lý Đông Lâm nhiều năm, Đinh gia không thể nào không biết. Vì sao Nhạn Hành vẫn cho rằng là Đinh gia vẫn cống hiến cho Thái hậu, mà không phải giữa đường chuyển đầu về phía Hoàng thượng chứ?”

Thụy nương cười nói: “Đây chính là chỗ điện hạ cẩn thận giấu kín, sau này điện hạ về phiên, trước mắt điều tra các gia tộc ở Đông Lâm, cũng chuyển giao mấy giấy tờ cũ cho triều đình. Điện hạ tra ra con đường mua bán của Đinh gia chia phần sản nghiệp, mấy năm gần đây tích lũy chút của cải. Nhưng mà bọn họ mua bán không phải ra bên ngoài phiên, mà buôn bán ở châu Bình Nguyên do Lý thị quản lý, Tư Mã châu Bình Nguyên Lý Cát là cha vợ của Vương Tường. Theo sợi dây này điện hạ lại điều tra ra được, nhưng không phải đã rõ ràng sao? Đinh gia thông qua Lý gia trao đổi tin tức với Vương thị nhiều năm nay, đồng mưu lợi ích! Mấy chuyện này đều núp sau lưng Hoàng thượng!”

Phượng Đài được mùa, Đinh gia có ưu thế về địa lý thì cũng không muốn buôn bán qua lại với Bắc Hải. Ngược lại bỏ gần tìm xa, bỏ dễ tìm khó mà qua lại với Lý gia. Tiền tài là thứ yếu, trao đổi tin tức mới là thật.

Sở Hạo có thể xuống tay từ mấy điểm này của các gia phả, lôi từng đầu sợi ra, cứ thế thăm dò rõ ràng quan hệ giữa Đinh gia và Thái hậu, việc này chẳng những đòi hỏi sự tường tận kỹ càng mà còn cần có kiên nhẫn rất lớn. Diệp Ngưng Hoan nghĩ tới trước kia bản thân luôn nói hắn làm việc xốc nổi vô lý, kỳ thật là nàng xem nhẹ hắn rồi!

Diệp Ngưng Hoan thở dài: “Năm đó Thái hậu mượn sức Đinh thị, là vì an toàn của Nhạn Hành. Nhưng chuyện đã qua nhiều năm, Đinh thị vẫn quyết một lòng, chỉ sợ trong đó cũng có không ít lợi ích. Rắc rối khó gỡ tích lũy dần, bây giờ muốn phân cũng không phân được.”

Thụy nương nói: “Đó là đương nhiên. Đinh, Vương đã thành một thể muốn thoát cũng thoát không được. Hoàng thượng năm đó chậm hơn Thái hậu một bước, bây giờ muốn sử dụng Đinh thị cũng không có khả năng. Đừng nói Hoàng thượng, nếu không phải lần này điện hạ tiên hạ thủ vi cường, sau này Đinh gia cũng chưa chắc chịu nghe điện hạ. Đinh gia chiếm cứ Phượng Đài đã đến đời thứ ba, nhân mã đốc hộ Phượng Đài đã thành quân của Đinh gia. Đinh Cảnh Long là quan cha truyền con nối, lại có Thái hậu bảo bọc, đương nhiên không sợ hãi. Chuyến này tất phải đi qua Phượng Đài, nếu hắn thật sự phục kích trong thành thì hầu như khó lòng phòng bị. Sau đó chỉ nói gặp thổ phỉ, cướp không còn một mảnh, lại đang ở Đông Lâm, điện hạ làm sao ầm ĩ, cái mạng này của cô cũng vứt oan uổng.”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Nhạn Hành cẩn thận như vậy, đổi ta ra, đồng thời mai phục binh lính ở Phượng Đài theo dõi nhất cử nhất động của Đinh Cảnh Long. Đinh Cảnh Long không động thì thôi, hắn động một tí là vào cuộc.”

Thụy nương nói: “Điện hạ không muốn kiếm chuyện với Đinh thị. Dù sao Đinh gia ba đời nguyện trung thành, ngọn nguồn ở Đông Lâm vô cùng sạch sẽ. Nếu xảy ra việc này thì biết sẽ liên luỵ đến Vương gia và Thái hậu. Nhưng lần này phụng chỉ đến hộ giá là Trình Ngọc, điện hạ lo lắng Thái hậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt một hòn đá ném hai chim này mới hạ quyết tâm.”

Trình Ngọc là anh ruột của Thục phi, con trai trưởng của Trình Hoài Tố, xem như là lực lượng trung kiên của Trình đảng. Hiện tại Trình, Vương hai nhà trong triều có địa vị ngang nhau. Nếu Trình Ngọc hộ giá không hết sức mình khiến Đông Lâm Vương phi bỏ mình thì nhất định chịu tội khó thoát.

Diệp Ngưng Hoan cau mày nói: “Nhưng nếu ta chết ở Phượng Đài, mặc dù Đinh Cảnh Long nói là thổ phỉ náo loạn cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Hơn nữa, phụng mệnh đi theo còn có Vương Kỳ, hắn là người của Vương gia. Đến lúc đó nếu luận tội như nhau, Thái hậu chưa chắc sẽ mạo hiểm như vậy chứ?”

Thụy nương nói: “Nếu nói là thổ phỉ náo loạn, Đinh Cảnh Long đương nhiên giám hộ không thành. Nhưng thổ phỉ náo loạn thì phải diệt trừ, Đinh Cảnh Long có Thái hậu bảo bọc, tự có thể lấy công chuộc tội. Về phần Vương Kỳ, hắn theo chủ về phiên chính là phiên thần, tách rời với Vương thị trong kinh, Vương thị ở kinh thành xa xôi há có thể bị liên lụy? Hắn chẳng qua là con thứ, Vương gia vốn cũng không để hắn vào trong mắt.”

Diệp Ngưng Hoan thở dài não ruột. Đúng vậy, nếu Thái hậu muốn tính mạng của nàng, phái mấy tên thích khách ám sát chẳng phải phiền phức lắm sao? Nàng chết rồi, chẳng qua mẹ con ầm ĩ một trận, có ích lợi gì? Dù cho mạng nàng thối nát cỡ nào, mạng này vào tay chủ tử cũng phải chết phải có giá trị. Oanh oanh liệt liệt chết ở Phượng Đài, vừa khiến cho Hoàng thượng không bắt được chỗ hiểm, lại có thể giúp cho Hoàng thượng giải quyết Trình thị, đây mới gọi là chết có ý nghĩa đây!

Thụy nương nói: “Điện hạ bí mật phái hộ vệ biên cảnh cửa ải Ô Tùng tới mai phục xung quanh Phượng Đài, theo dõi nhất cử nhất động của Đinh Cảnh Long. Hắn vừa định điều binh đã bị khống chế, không kịp động thủ. Đinh Cảnh Long vì bảo vệ gia đình mà không thể không xưng thần với điện hạ.”

Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc: “Nhạn Hành không có giết hắn? Vậy thì làm sao mượn hắn đến quy hàng với Hoàng thượng, đổi lấy bình an của chúng ta ở trong kinh chứ?”

Hoàng thượng vẫn để cho nàng vào Tịnh Viên, hơn nữa còn cho võ tướng và thân vệ Đông Lâm vào thành. Tuy rằng không vào được bên trong Cửu Môn, nhưng cũng coi như là ân điển rất lớn, hiển nhiên là vừa lòng với biểu hiện chuyến này của Sở Hạo mới có thể quyết định như vậy. Nhưng nếu Sở Hạo chưa giết Đinh Cảnh Long, Hoàng thượng làm sao sẽ tin chàng hoàn toàn chứ?

Diệp Ngưng Hoan còn đang suy nghĩ, Thụy nương nói: “Điện hạ tính toán thế nào, ta cũng không rõ lắm. Suy nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, đợi điện hạ trở về rồi hãy nói đi?”

Khó trách trước kia biết Thái hậu muốn Diệp Ngưng Hoan vào kinh thì điện hạ lo lắng, lại tìm kiếm thế thân khắp nơi đổi Diệp Ngưng Hoan ra. Điện hạ không muốn nhất chính là phỏng đoán ác ý của mẹ mình, nhưng lần trở lại này nếu không muốn cũng phải phỏng đoán. Đinh Cảnh Long chưa kịp nghi giá Vương phi thì đã mượn việc nghênh giá bắt đầu âm thầm điều binh, có thể thấy rằng điện hạ cũng không phải đa tâm.

Thái hậu tập hợp bộ hạ cũ của Sở Giang, thay Sở Hạo củng cố thế lực, vừa muốn thay hắn tìm một mối hôn nhân nặng ký ở trong triều để tăng thế lực. Đủ chuyện xảy ra đều mượn con út bức ép con trưởng. Hoàng thượng vốn là người đa nghi, Thái hậu như thế, Hoàng thượng chẳng phải kiêng dè sao? Sở Hạo bị kẹp ở giữa, hai đầu khó xử, vốn muốn xa lánh, lúc này mới hai năm mà thôi, lại đợi cơ hội sinh sự.

Một người là anh ruột, một người là mẹ ruột, điện hạ bị kẹp ở giữa, quả thật là khó xử.

Sở Hạo ngồi ở Đông noãn các trong Thọ Khang Cung, Vương Thái hậu mặc hoa bào màu xanh sẫm thêu chữ thọ, chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, cài hai cây trâm xanh phỉ thúy, gầy hơn hai năm trước một chút, cũng thêm chút vẻ già nua. Dù sao cũng là người đã qua tuổi sáu mươi, không bằng người trẻ tuổi chịu được thời gian thúc giục.

Thái hậu tựa vào chiếc giường lớn gần cửa sổ, nhìn Sở Hạo một lúc không nói gì. Sự sắc sảo và uy nghiêm đều thấm sâu trong mắt, yêu thương và dịu dàng cùng giao hòa, cuối cùng thành một vẻ bình tĩnh không sao phân biệt được.

Sở Hạo cười khẽ: “Chỉ mới hai năm chưa gặp, mẫu hậu sao lại nhìn nhi thần như vậy?”

Thái hậu cong môi mỏng, dãn nếp nhăn trên khóe môi, ý cười lại khó thấm vào trong mắt: “Ai gia chỉ thấy con là người khôn khéo, không ngờ lại ngu xuẩn như thế.”

Trong mắt Thái hậu có phần rét lạnh, lúc này cung nữ bưng trà mới đến. Bà cầm lấy tách trà, nhìn trà lại đột nhiên nói: “Ai gia thích đặc sản Miểu Phong Vân Vụ của Phượng Đài nhất. Hàng năm lựa chọn trà mới cho ngựa đưa vào kinh, lúc thưởng thức vẫn còn ngửi thấy hương thơm mới. Nếu kết hợp với hoa mơ, hương mơ tinh khiết nồng nàn, gói tất cả lại pha với trà, bao nhiêu nhã ý tuyệt diệu đều tụ lại trong một tách trà.”

Thái hậu nói xong bỗng nhiên nhẹ nhàng buông tay, ném tách trà xuống đất. Sứ vỡ nước trà bắn tung tóe, thành một vũng óng ánh trên sàn hoa đá đen.

Sở Hạo liếc mắt: “Mẫu hậu sao vậy?”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Nếu con không giết Đinh Cảnh Long thì làm sao Diệp Ngưng Hoan an toàn đi qua Phượng Đài? Nếu không được Chính Việt đồng ý, sao có thể qua lại Bắc Hải tự nhiên? Con làm những việc này là để nói cho ai gia biết, con sẵn lòng vỡ xương đổi lấy toàn bộ lòng trung thành với vua, như tách trà này, bên trong có thanh nhã đẹp đẽ bao nhiêu, ném xuống đất cũng chỉ là một vũng nước dơ. Ai gia thương con nhiều năm nay, vì con mà lo lắng hết lòng, nhưng chỉ là một vũng trà dưới đất mà thôi!”

Sở Hạo cúi đầu, khóe môi nở nụ cười: “Đinh Cảnh Long tự tiện điều đốc hộ ý đồ bất chính. Lén liên kết với Lý thị châu Bình Nguyên, liên lụy nhà mẹ Thái hậu. Hắn vong ơn phụ nghĩa, nhi thần xử lý hắn cũng là vì Đông Lâm được yên ổn. Đây là phiên vụ, Hoàng thượng không thể can thiệp, Thái hậu còn quản sao?”

“Con...”

Sở Hạo nói: “Chính Việt có ý nạp phi, xin chỉ của triều đình. Hoàng thượng thuận theo ý hắn chỉ định nhi thần đi chấp lễ trước. Chính Việt cảm động ân huệ của triều đình đối đãi với nhi thần nồng hậu, cũng tôn trọng nhi thần là trưởng bối. Có gì sai đâu?”

Thái hậu thở hổn hển, tức giận nói: “Năm đó nếu không có Đinh gia hỗ trợ, con đã sớm chết ở núi Huyền Thương rồi. Vong ơn phụ nghĩa là con! Bây giờ con vì một đứa con gái, một đứa con gái mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến con vạn kiếp bất phục, con tự cắt đứt trợ thủ đắc lực, con đâu chỉ ngu xuẩn, quả thật là điên rồi!”

Sở Hạo trầm mặc một lát, nói: “Mẫu hậu khổ tâm trù tính như thế, mới là khiến cho nhi thần vạn kiếp bất phục!”

Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, Sở Hạo lạnh lùng nói: “Tiên đế bỏ qua nhiều con lớn không phong, lại phong nhi thần làm Đông Lâm Vương. Chẳng phải là công lao của mẫu hậu sao? Hoàng thượng cho rằng mẫu hậu năm đó tất cả là vì huynh ấy. Chung quy khi đó nhi thần tuổi nhỏ, vẫn dễ khống chế hơn các ca ca lớn tuổi nhiều, hơn nữa nhi thần là em trai ruột của Hoàng thượng, huynh đệ đồng tâm cuối cùng sẽ thắng người ngoài. Lại không ngờ rằng, mẫu hậu muốn bồi dưỡng thế lực vững chắc ở Đông Lâm.”

Sở Hạo hất mí mắt, mặt không biến sắc, giọng nói lại như đao đâm thẳng Thái hậu: “Mẫu hậu tiến hành lôi kéo bộ hạ cũ của Sở Giang ở Đông Lâm trước, sau này lại muốn nhi thần cưới con gái của Cố thị, là muốn thông qua Cố gia để nhi thần và Bát ca, Cửu ca liên kết lại. Mẫu hậu nghĩ rằng, nếu hoàng huynh không nghe lời thì kéo huynh ấy xuống để nâng đỡ nhi thần. Tình nghĩa tay chân của hoàng huynh và nhi thần, đều bị mẫu hậu phá hỏng rồi. Tự cắt đứt trợ thủ đắc lực, là mẫu hậu!”

Thái hậu giận tím mặt, trừng mắt nhìn Sở Hạo cả người run rẩy: “Láo xược! Ai gia thật là cưng chiều con đến mức không biết nói năng gì, còn dám dạy dỗ ai gia?”

Sở Hạo quỳ rạp xuống đất nói: “Mẫu hậu bớt giận. Nhi thần là em trai của hoàng huynh, cũng là thần tử của hoàng huynh. Trung với vua là bổn phận của nhi thần, thỉnh cầu của nhi thần chưa bao giờ thay đổi, không khác gì năm đó khi ở Phất Đài Tự. Mẫu hậu cũng nên ở trong cung an hưởng tuổi thọ, đừng vì mấy chuyện vặt vãnh mà phiền não.”

Trong mắt Thái hậu nổi sóng cuồn cuộn, cuối cùng thì suy sụp: “Rất khỏe mạnh! Ai gia nuôi được hai thằng con trai ngoan! Là ai gia lòng tham không đáy, chỉ muốn bảo vệ người này bảo vệ người kia... Kết quả đều là uổng phí. Con đi đi, ai gia không muốn thấy con nữa!”

Sở Hạo gục đầu xuống, đè nén dòng nước trong mắt trở về, hắn ba tuổi được phong vương nên bị oán hận. Tính mạng trẻ con sống trong cung sao chịu nổi lo âu, là Thái hậu đưa hắn ra ngoài cung, giao cho Linh Giác hòa thượng săn sóc. Mười một tuổi hồi kinh, cũng là Thái hậu hết lòng trông nom, sợ hắn sau khi được ban phủ thì học cái xấu, thường xuyên gọi hắn vào trong cung dốc lòng vun xới.

Không có Thái hậu cũng không có hắn, ơn sinh thành, nghĩa dạy dỗ, mẹ hiền tình thâm trong thâm cung khóa lạnh, là sự quan tâm duy nhất ở nơi hoang vắng này. Bất kể Thái hậu làm gì, hắn đều sẽ không trách bà, càng sẽ không hận bà.

Hắn làm sao nhẫn tâm nói mấy lời như vậy, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Thái hậu biến thành Sở Mi thứ hai! Sở Mi sủng ái Lộ thị, bởi vậy ban ơn cho con bà ta. Nhưng ông ta lại không đành lòng vì bảo vệ con vợ lẽ mà làm hại con vợ cả, vì thế, ông ta vừa cho con vợ lẽ binh quyền ba quận, lại để cho con vợ cả vào quân doanh. Cuối cùng chính - thứ tương tàn, anh em ném lưỡi đao về phía nhau.

Sở Mi ra sao, chẳng qua chỉ là phiên vương. Nhưng Thái hậu không giống vậy, Hoàng thượng càng không giống. Hắn không thể đi đến nước đó, hắn không đành lòng! Có thể buông xuống chỉ có hắn, có thể lui thêm nữa cũng chỉ có thể là hắn.

Sở Hạo ra khỏi Thọ Khang Cung, dư quang khóe mắt nhìn thấy Đại thái giám Hồ Ưng Quyền cùng đi ra cứ muốn nói lại thôi, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi đi hầu hạ đi, Thái hậu gần đây tâm tình không tốt, ngươi cũng khuyên nhiều chút.”

Hồ Ưng Quyền nghẹn họng, nhẹ giọng nói: “Dạ, điện hạ còn phải đến Khải Nguyên Điện gặp Hoàng thượng, nô tài không dám quấy rầy nữa. Cung tiễn điện hạ!”

Hồ Ưng Quyền vung phất trần đỡ hắn lên liễn. Sở Hạo ngồi trên liễn, trong mắt là một mảnh tiêu điều. Đều là người thân của hắn, trái phải đều khó xử. Hắn khổ tâm chu toàn nhiều năm nay, đổi lấy vẫn là một mớ hỗn độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.