Ngục Thánh

Chương 4: Q.4 - Chương 4: Jeh-7400




Họ Hỏa không phải chỗ cho mấy ông già nhậu nhẹt cà kê thi nhau ca ngợi tổ tiên. Nó là một tập đoàn khổng lồ gồm nhiều công ty lớn nhỏ hoạt động từ công nghiệp quốc phòng tới giáo dục, chưa kể hệ thống chi nhánh. Trung bình mỗi ngày, Đảo Sắt Thép tiếp nhận hàng ngàn dự án và ra hàng trăm quyết định. Việc nhiều vô kể, nhất là với ông trưởng tộc Hỏa Nghi. Những ngày tháng 3 rét mướt, gã hầu như làm bạn với máy tính cùng bốn bức tường phòng làm việc. Gã cần Thanh Nhi hơn bao giờ hết. Khốn thay, cô gái bận việc chưa về.

Thực tế là mỗi chi tộc quản lý các công ty của riêng mình, trưởng tộc chỉ phê duyệt những dự án thực sự lớn. Hỏa Nghi cũng không rảnh hơi tỏ vẻ siêng năng, nhưng gã cần hiểu cách thức hoạt động của mỗi chi tộc. Nếu phát hiện hoặc nghi ngờ điều bất thường, gã có quyền yêu cầu đại diện chi tộc tới để giải trình. Hỏa Nghi đã luôn chờ cơ hội này để sỉ vả các bậc cha chú. Ba ngày sau cuộc họp hội đồng chủ quản, gã gọi Hỏa Thâu Đầu đến. Trong danh sách sỉ vả của gã, lão già mũi khoằm xếp đầu bảng.

-Vậy mày mời ta trà nước nãy giờ là vì cơ sở dữ liệu? – Hỏa Thâu Đầu hơi cúi xuống, mắt gườm gườm, cái mũi khoằm to bự che quá nửa khuôn miệng – Mày dự tính gì thế, cháu trai? Mày muốn gì ở nó?

-Cháu nghĩ đây là việc cần thiết, thưa ông. – Hỏa Nghi cười thân thiện – Cháu không thể điều hành công việc nếu không biết các dự án quan trọng, mà đa phần chúng thuộc dữ liệu cấp bốn trở lên. Mong ông giúp đỡ! Cháu cần quyền truy cập Jeh-7400.

Nói rồi gã đẩy đĩa bánh quy chấm mứt cam – món mà Hỏa Thâu Đầu nghiện nặng – về phía trước, trông ân cần như người cháu thăm ông. Chẳng có sỉ vả nào ở đây, Hỏa Nghi dành chúng cho dịp khác, giờ gã cần ra dáng một người cháu biết điều để vuốt ve các ông già khó tính. Gã cần chạm tay vào cơ sở dữ liệu.

Cơ sở dữ liệu hay còn được gọi là Jeh-7400 dựa theo tên đề án phát triển. Năm 7400, họ Hỏa xây dựng một kho thông tin tập hợp hồ sơ cá nhân, công ty tập đoàn, các dự án kinh doanh, những vấn đề tuyệt mật, vân vân. Cơ sở dữ liệu tự quản lý chính nó bằng hệ thống trí tuệ nhân tạo, con người chỉ có vai trò giám sát và sửa chữa. Tất tần tật mọi thứ của họ Hỏa nằm trong Jeh-7400 trừ những thứ chưa được số hóa hoặc không ai muốn số hóa như bộ gia phả. Nhờ nó mà Hỏa Nghi phát hiện dự án cải tạo Thiết Thù, đồng thời khám phá ra anh trai mình bắt tay với hoàng tử Lục Thiên.

Theo luật, tộc trưởng có quyền biết tất cả về cơ sở dữ liệu. Đây là một trong những thứ “chính danh” mà Hỏa Nghi sở hữu, cũng là thứ mà ông chú ruột gã đang thèm khát. Nắm được Jeh-7400 là nắm lấy xương sống họ Hỏa, biết được kha khá bí mật của Phi Thiên quốc. Nhưng bản thân luật lệ không rõ ràng, nhất là trong tình cảnh Hỏa Nghi ngồi chẳng vững trên cái ghế trưởng tộc chân gãy chân lành.

-Không được, ta không thể để mày vào “Gie” được! Mày thiếu kiến thức, hiểu biết và kinh nghiệm để nắm bắt “Gie”!

Người già nói năng khó nghe, đụng từ khó càng trọ trẹ. Khổ nỗi lớp già họ Hỏa không chịu thua bọn trẻ ở bất cứ lĩnh vực nào. Thay vì đọc “Jeh” với âm gió thoát qua kẽ răng, ông già Hỏa Thâu Đầu cứ “Gie, gie” suốt làm Hỏa Nghi bấm bụng cười. Ho khan vài tiếng, gã nói:

-Cháu làm mọi việc vì lợi ích dòng họ, thưa ông. Việc hoàng đế sử dụng Thần Sấm trước thời hạn đã đến tai quốc hội, họ đang yêu cầu giải trình và giữa tháng sau, chúng ta phải có câu trả lời thích hợp[1]. Bằng không cả dòng họ sẽ gặp rắc rối với tòa án tối cao. Chắc ông biết bọn công tố viên ở đất nước này thích lấy lòng dân chúng cỡ nào, mà gặp con cá lớn như vậy thì dễ lên cơn rồ lắm!

-Ta có thể bảo Hỏa Chính đi thay…

Thâu Đầu chưa nói hết, Hỏa Nghi đã cười nhe răng. Cả thế giới đều biết họ Hỏa vừa thay trưởng tộc, bảo Hỏa Chính đi chả khác nào tự bôi gio trát trấu vào mặt trước quốc hội. Nhìn ông già mũi khoằm hằm hằm mặt như con két sắp gào tướng lên, Hỏa Nghi liền đấu dịu, mồm nói tay đẩy đĩa bánh quy chấm mứt cam:

-Cháu biết chuyện tòa án, thưa ông. Quốc hội đang chĩa mũi dùi vào chúng ta và cháu phải hứng chịu chỉ trích. Nếu không biết gì về dự án, cháu sẽ khiến dòng họ trở thành trò cười.

Ông già mũi khoằm nhai bánh quy sồn sột. Lão muốn lên giọng khinh thường đứa cháu trai như thường lệ nhưng có hai thứ ngăn lại. Một là bánh quy ngon, tất cả đều làm bằng tay, không phải thứ tẹp nhẹp vớ vẩn mua ngoài tiệm – thằng cháu hiểu ý lão. Hai là Hỏa Nghi nói đúng và sự tình thậm chí phức tạp hơn thế. Suy tính một lúc, Thâu Đầu chỉ vào đứa cháu bằng hai ngón tay kẹp bánh quy:

-Mày tưởng cứ hiểu biết công nghệ, bấm máy tính nhoay nhoáy là biết về “Gie” sao? Không đâu cháu trai! Trong “Gie” có vô số bí mật như thỏa thuận giữa chúng ta và chính phủ. Bí mật không phải kho báu, nó là cái bẫy thử thách con người. Cháu trai, mày chưa học cách tiếp nhận bí mật, gìn giữ nó và ngậm miệng trước những kẻ tò mò. Mày nên biết các bí mật vỡ lở đa phần vì con người, không phải do máy móc. Và mày biết không, khi nằm trên giường gái điếm, thằng đàn ông “phóng” rất nhiều thứ trong đó có cả bí mật. Thẳng thắn nhé, ta không tin mày, cháu trai!

Hỏa Nghi gật gù:

-Cháu từng vào cơ sở dữ liệu, thưa ông, tầng bốn, dự án cải tạo Thiết Thù[2]. Cháu biết nó phức tạp và rộng lớn. Đúng như ông nói, hiểu biết máy tính không phải tất cả. Cơ sở dữ liệu phức tạp hơn thế.

Hỏa Thâu Đầu bĩu môi nhún vai như thể thằng cháu vừa hiểu được thế nào là tôn ti trật tự. Nhưng lão mới nghĩ đứa cháu đã chịu im mồm thì Hỏa Nghi tiếp tục lải nhải:

-Nhưng chẳng còn thời gian nữa, thưa ông. Chúng ta phải trình diện vào tháng tư và cháu sẽ đứng ra đối chất với chính phủ. Ngộ nhỡ cháu lỡ mồm lỡ miệng thì… ông biết đấy…

Hỏa Nghi bỏ lửng câu nói rồi tự lấy một miếng bánh quy nhai rôm rốp, mặc ông già mũi khoằm gườm gườm mình. Gã cố tình diễn vai một đứa cháu ngổ ngáo, quậy phá và có thể làm xấu mặt dòng họ ngay tại quốc hội. Hay ho ở chỗ từ giờ đến tháng 4 còn quá ít thời gian, hội đồng chủ quản không thể thay thế hay chỉ định tộc trưởng mới. Ông già Thâu Đầu buộc phải lựa chọn giữa lợi ích vây cánh và thể diện họ Hỏa.

Nhưng Hỏa Nghi tinh quái đến đâu cũng không thể tính được sự cùn của các ông già. Hỏa Thâu Đầu gạt đĩa bánh quy sang một bên, cái mũi khoằm chúc về phía trước che chắn cái miệng thở lời đe dọa:

-Mày ép ta sao, cháu trai? Đừng hòng! Lần họp hội đồng kế tiếp, ta sẽ yêu cầu bỏ phiếu, mọi người sẽ quyết định mày được quyền truy cập “Gie” hay không.

-Thưa ông, làm vậy là trái luật! – Hỏa Nghi nhăn trán – Cháu phản đối! Rõ ràng điều luật nói…

-Mày đừng nói chuyện luật lệ, ta còn đẻ ra luật nữa kia! – Lão mũi khoằm gạt phắt đi – Mọi thứ có thể thay đổi cho phù hợp hoàn cảnh. Nếu tự tin vào khả năng của mình thì mày không sợ bỏ phiếu. Đúng không? Hà hà hà!

Cái vẻ “đứa cháu ngoan ngoãn” sắp bị ngấu nghiến trong từng cơ mặt nhăn nhó của Hỏa Nghi. Giữa Đảo Sắt Thép hiện đại văn minh, đám bô lão vẫn ịn mông lên luật lệ một cách hoang dại thú tính. Nhưng cuối cùng Hỏa Nghi đành diễn nốt cảnh đứa cháu tiễn người ông đáng kính ra về, không quên gửi hộp bánh quy làm quà. Cái công gã chạy tới chạy lui nhờ vả Tiểu Hồ làm bánh chỉ đạt một nửa mục đích, phần còn lại tùy thuộc may rủi. Trước cuộc thương lượng, Hỏa Dương đã cảnh báo gã chớ đụng vào Jeh-7400 nếu không muốn mất tất cả.



Đã giữa tháng 3 nhưng thời tiết rét mướt vẫn bám chặt Phi Thiên thành. Ba mươi năm cuộc đời, Hỏa Dương chưa từng thấy mùa đông nào dai dẳng như thế. Khung cửa sổ duy nhất trong phòng làm việc bám đầy tuyết, ướt nhẹp, thành ra cái thú ngắm cảnh của y bớt thú vị. Y chẳng còn thấy Vành Đai Xanh, quảng trường rộng lớn ở bên kia sông hay Đảo Sắt Thép mờ mờ xa xa phía tây bắc. Những khung cảnh quen thuộc đó giờ chìm khuất giữa những cơn gió trắng đang táp qua quận Mắt Trắng, ngay cả tòa tháp gần nhất cũng mờ mờ như bị tẩy xóa. Tất cả đều mù mịt.

Trông màn trời mịt mùng, Hỏa Dương lại nghĩ về em trai mình. Tương lai thằng nhóc chẳng khác mấy so với khung cảnh bên ngoài. Mớ lộn xộn mà Hỏa Nghi vừa gây ra đang đạp đổ mọi công sức của y. Cũng giống hồi bé, mỗi lần y lắp ghép mô hình đồ chơi thì thằng em từ đâu xuất hiện rồi phá tanh bành. Xưa đã thế, nay vẫn vậy.

Cơ sở dữ liệu hay Jeh-7400 bao trùm khắp họ Hỏa. Mọi thành viên dòng họ làm việc với nó hàng ngày hàng giờ. Bằng vài thao thác đơn giản, hệ thống sẽ cung cấp mọi thứ cần thiết cho công việc như thông tin cá nhân, văn bản, tài liệu. Ngay chính Hỏa Dương cũng xuất hiện trong cơ sở dữ liệu. Chỉ cần gõ từ khóa chữ “Hỏa Dương”, người ta sẽ biết y ba mươi tuổi, độc thân, hành nghề luật sư và có công ty riêng tại quận Mắt Trắng, là con vị trưởng tộc tiền nhiệm Hỏa Viên, có một người em trai tên Hỏa Nghi, cha mẹ đã ly dị. Nếu đủ quyền hạn, kẻ tìm kiếm sẽ biết Hỏa Dương từng bị bắt giam năm hai mươi tuổi vì tội gây rối trật tự công cộng. Đời thằng đàn ông say xỉn đôi ba lần, Hỏa Dương không ngoại lệ. Trên Jeh-7400, chẳng mấy người giấu giếm được bí mật.

Nhưng đấy chỉ là bề nổi. Jeh-7400 là tảng băng chìm có sáu tầng và chỉ hai tầng nổi trên mặt nước. Bắt đầu ở tầng thứ ba, thông tin chỉ mở khi được cho phép, mọi truy cập đều bị giám sát. Hỏa Dương không rõ mặt mũi tầng bốn, người cha cũng chưa bao giờ kể cho y, mà chỉ biết những tầng chìm lưu trữ toàn bộ dự án tối mật từ xưa đến nay. Rất ít người nhìn thấy tầng bốn cơ sở dữ liệu, và Hỏa Dương khẳng định số người trông thấy tầng năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Y thậm chí không chắc hoàng đế Phi Thiên quốc nằm trong tập hợp hiếm hoi đó.

Jeh-7400 là cái đích cuối cùng của tộc trưởng họ Hỏa nhưng không phải mục tiêu ngắn hạn. Cơ sở dữ liệu là một vương quốc khổng lồ với nhiều lãnh địa, trưởng tộc là vua, mỗi chi tộc chiếm cứ một vùng đất như lãnh chúa. Ông vua quản lý, hiểu biết vương quốc ra sao thì tùy thuộc mối quan hệ với lãnh chúa. Khi vương quốc chưa ổn định, ông vua cần giành sự ủng hộ từ các lãnh chúa hơn là áp chế họ. Hỏa Dương đã cố gắng duy trì chiến lược này. Y luôn giải thích cho em trai rằng khi nào cái ghế trưởng tộc phải ổn định hẵng tính đến Jeh-7400.

Nhưng Hỏa Nghi, hoặc quá nóng vội, hoặc tự cho mình đủ lông đủ cánh và khỏi cần nghe lời anh trai. Như ông vua con phát điên vì chẳng ai tôn trọng mình, thằng bé đòi hỏi quyền cai trị quá sớm, mà lại đòi ngay con quỷ già Hỏa Thâu Đầu đang ngoác miệng cá sấu. Đương sở hữu quyền lợi rõ ràng, Hỏa Nghi tự đẩy mình vào cuộc bỏ phiếu cầm chắc phần thua. Thua một lần này, Hỏa Nghi sẽ thua mãi về sau. Hỏa Dương đã giải thích đến khô cổ, khổ nỗi em trai không nghe lời y.

Cũng giống thuở xưa, Hỏa Nghi luôn phá tanh bành những món đồ chơi của anh trai nó.

Có tiếng gõ cửa, Hỏa Dương tạm rời mắt khỏi cửa sổ. Một nữ thư ký mang tài liệu cho y. Nhận tập hồ sơ, y chợt thấy cô thư ký thoáng mỉm cười, ánh mắt trông đợi một lời hẹn hò. Y biết nhưng làm thinh, chỉ cặm cụi đọc đọc viết viết. Cô thư ký ngồi đối diện y, đôi môi son đỏ cất giọng ngọt ngào như chính sắc đẹp của mình:

-Dương à, dạo này anh lạnh nhạt quá!

-Chúng ta có nồng ấm à? – Hỏa Dương ngẩng đầu.

Cô thư ký cười ngất đoạn nắm lấy tay Hỏa Dương. Chẳng riêng nàng, nhiều cô gái trong công ty luật, cả những người phụ nữ tới đây làm thủ tục ly dị đều thích nắm mu bàn tay đầy đặn nổi vài đường gân xanh đó. Nhưng chỉ số ít người chịu được ánh mắt sắc như dao mổ của Hỏa Dương, nàng thư ký đây là ví dụ:

-Chúng ta có. Nhiều lần chứ không phải một. – Cô gái tươi cười – Muộn rồi, về thôi, anh muốn đi đâu không? Hay chúng ta đi ăn rồi xem hòa nhạc? Sau đấy anh có thể ngủ ở nhà tôi. Tôi chưa từ chối anh điều gì cả. Nếu anh thích thì có thể vui vẻ ngay ở văn phòng này, giống hồi chúng ta mới hẹn hò. Mọi người về hết rồi!

Cô nàng nháy mắt rồi rướn ngực, lưỡi nhỏ đẩy khỏi miệng, vẻ ngoài thanh lịch bỗng gợn những sóng ngầm gợi tình. Vẫn ánh mắt sắc, Hỏa Dương đáp lời:

-Cảm ơn nhưng tôi không rảnh.

Không thể lay chuyển Hỏa Dương, nàng thư ký thu lại sự quyến rũ rồi lặng lẽ ngắm nhìn y. Tính cách y trước giờ vẫn vậy, cô không chạnh lòng. Trong số những mục tiêu mà một phụ nữ thành đạt hướng tới, cô chỉ còn thiếu người đàn ông đang ngồi trước mặt. Hoặc là Hỏa Dương hoặc không gã nào khác - cô luôn tự nhủ như thế kể từ ngày bước vào công ty, dù rằng hiểu biết của cô về y chẳng hơn người khác là mấy. Hỏa Dương chưa bao giờ kể. Chẳng không gian lãng mạn hay sang trọng nào có thể khiến y trải lòng. Ngay cả lúc làm tình với cô, y cũng không hở ra bất cứ điều gì về gia đình hay bản thân mình.

-Tôi không hiểu lắm, Dương à. – Nàng thư ký nghiêng đầu – Tại sao anh rời bỏ họ Hỏa? Anh có thể ở trong Đảo Sắt Thép, người ta sẽ tự tìm đến. Ai chẳng muốn làm việc ở đấy? Tại sao anh phải tới đây rồi chịu tiền thuê văn phòng đắt đỏ?

Hỏa Dương ngừng viết lách, liếc mắt sang ô cửa sổ bám tuyết đoạn trả lời:

-Khi ở bên ngoài, tôi có thể nhìn Đảo Sắt Thép rõ ràng hơn, hiểu nó kĩ càng hơn.

-Để giúp em trai mình, phải chứ? Nghe nói em trai anh trở thành trưởng tộc họ Hỏa nhưng không được thuận lợi lắm. Anh đang cố vấn cho cậu ta? Tôi chưa biết mặt cậu ấy, cho tôi xem được không?

-Chuyện riêng tư, mong cô hiểu. – Hỏa Dương lạnh nhạt.

Nàng thư ký nhún vai tiếc nuối đoạn bật máy chiếu ba chiều để coi truyền hình. Giới luật sư cần nắm tin tức hàng ngày như một thủ tục. Đương giai đoạn vận động tranh cử, hầu hết chương trình giờ này đều nói về hai đứa con của Bạch Dương Đệ Thập, những chính khách liên quan hoặc tranh cãi đảng phái… Hơn một năm nữa mới bầu cử chính thức nhưng dư luận đã nóng như rang, trái hẳn khung cảnh ảm đạm bao trùm thủ đô. Tìm được chủ đề bắt chuyện, cô thư ký ngoảnh sang Hỏa Dương:

-Ngài Đệ Thập nghỉ hưu sớm quá nhỉ? Anh nhớ hồi đầu năm không, trông ông ấy hơi già, không giống các hoàng đế trước. Đệ Thập mới bảy mươi sáu tuổi chứ mấy? Hay ông ấy mắc bệnh? Vô lý, người họ Bạch Dương sao có thể nhiễm bệnh tật thông thường như chúng ta?

Vẫn bộ mặt lạnh tanh, Hỏa Dương trả lời đều đều không cảm xúc:

-Đệ Tam mất vì trụy tim, Đệ Thất qua đời vì nhồi máu não. Bệnh tật rất bình thường. Không gì không thể xảy ra. Dù sao chính phủ cũng đã công bố tranh cử, chúng ta chỉ việc theo dõi thôi.

Giữa những luồng sáng xanh của máy chiếu, một chương trình phỏng vấn đang hướng máy quay đến vị khách mời là một người đàn ông cao lớn, vai ngang thẳng tắp, dáng dấp bệ vệ. Ông ta là bộ trưởng ngoại giao Tông Tủy. Mấy hôm nay ông bộ trưởng bị báo chí nhà đài săn đón rất nhiều. Ai cũng muốn biết lý do ông ủng hộ công chúa Lục Châu, trái ngược hẳn những dự đoán trước đó. Thành thử một chương trình phỏng vấn mang tính cá nhân nhưng người dẫn vẫn lái sang chủ đề chính trị:

“Có lẽ đây không phải lúc thích hợp, nhưng tôi rất muốn hỏi ngài về chuyện chính trường. Ngài biết đấy… công chúa Lục Châu…”

“À, chuyện đó!” – Tông Tủy bật cười – “Bây giờ tôi chưa thể nói gì nhiều. Đang giai đoạn quan trọng, tôi không thể gây ra tranh cãi và khiến công chúa gặp áp lực. Công chúa còn trẻ, cô biết đấy. Nhưng công chúa có nhiều phẩm chất hiếm thấy, mà tôi tin sẽ đem lại nguồn nội lực mới cho Phi Thiên quốc…”

Nàng thư ký mải nhìn bộ cánh của nữ phát thanh viên, còn Hỏa Dương chăm chú vào ông bộ trưởng. Y vốn đặt cược vào Lục Thiên vì nghĩ đó là đòn bẩy tốt cho Hỏa Nghi. Bản thân vị hoàng tử cũng cần Hỏa Nghi để giành sự hậu thuẫn từ họ Hỏa. Y đã tin Lục Thiên chắc thắng. Nhưng với động thái không thể lường trước của Tông Tủy, công chúa bỗng dưng lớn mạnh thêm một chút, cuộc bầu cử trở nên khó đoán. Hết tin xấu này đến tin xấu khác ập tới, Hỏa Dương che miệng nén cái thở dài. Y bất giác muốn cô thư ký ngồi lên đùi mình, lùa bàn tay và mơn trớn cái thứ bên dưới phéc-mơ-tuya quần. Y cần thư giãn.

Chương trình phỏng vấn vẫn tiếp tục, người dẫn nói:

“Thú thực, cá nhân tôi khá bất ngờ, thưa bộ trưởng. Việc ngài ủng hộ công chúa không giống lắm với phong cách thận trọng của ngài…”

“Đôi khi người cố chấp cũng thay đổi quan điểm.” – Tông Tủy mỉm cười – “Trước khi gặp Lục Châu, tôi đã tiếp xúc với một anh bạn trẻ thú vị. Cậu ta làm được nhiều điều mà ngay cả hoàng tử hay công chúa cũng phải ghen tị. Tại sao không mời cậu ấy lên đây nhỉ? Ban nãy sau cánh gà, tôi đọc danh sách khách mời chương trình và thấy tên anh bạn trẻ này. Chuyện người trẻ người già, hãy để các nhân vật chính cùng trò chuyện tranh luận, phải chứ?”

“Nếu ngài đã nói thế, vậy xin giới thiệu khách mời thứ hai trong chương trình. Quý khán giả không biết mặt người này, nhưng chắc chắn đã nghe tên. Cậu ấy là thợ rèn kiếm, hộ vệ thánh sứ của Phó Tổng Lãnh Lục Châu và hiện là trưởng tộc họ Hỏa. Hỏa Nghi!”

Hỏa Dương nhăn trán nheo mắt. Y thậm chí chẳng có thời gian xác định mình nghe nhầm hay không, bởi máy quay đã chiếu đến Hỏa Nghi bước ra cùng tiếng vỗ tay rần rần. Không còn quần lửng hay áo phông đầy hình thù kinh dị, Hỏa Nghi hôm nay ăn vận y phục đen bóng bẩy, tóc xù chải mượt, trông đàng hoàng tử tế như ai. Nàng thư ký ngả người nháy mắt:

-Vậy ra đây là em trai anh? Hai người khác nhau quá nhỉ! Nhưng cậu ta dễ thương đấy chứ?

Nhìn thằng em cười nói và bắt tay với ông bộ trưởng, Hỏa Dương bỗng hiểu vấn đề. Y quên rằng Hỏa Nghi chưa từng thân thiết với mình. Đã có lúc thằng bé lẽo đẽo theo chân y, nhưng rồi khi ngày ấy đến, nó bỗng thay đổi và ngày càng rời xa anh trai.

Y nhận ra mình chẳng hiểu đứa em. Như hai người xa lạ.



Một tuần trước…

Nhận đồ thừa kế từ đại thánh sứ, Hỏa Nghi mừng như bắt được vàng, lập tức chuyển bức thư đến văn phòng ngoại giao. Chưa đầy nửa ngày sau, đích thân ông bộ trưởng gọi điện mời gã tới tư gia ở quận Trăng Khuyết. Đó là vinh dự mà nếu được cụ thể hóa bằng hiện vật, Hỏa Nghi nguyện đánh bóng lau chùi nó mỗi ngày và trưng ra ở phòng khách. Trong giới chính trị, Tông Tủy rất nổi tiếng cả trong nước lẫn quốc tế. Người đàn ông cao lớn bệ vệ đó luôn khiến dư luận phấn khích, còn đám quý tộc sẵn sàng chi hàng trăm thùng vàng để có cơ hội ăn tối cùng ông ta.

Kết quả lớn hơn Hỏa Nghi mong đợi. Tông Tủy đồng ý giúp đỡ gã cả về tài chính lẫn ngoại giao. Người ngoài không can thiệp chuyện nội bộ họ Hỏa nhưng Tông Tủy là trường hợp khác. Ông ta đóng góp cổ phần cho các công ty của chi Tạc, tính ra là một cổ đông lớn. Mẹ ông ta vốn xuất thân từ chi này nên giữa Tông Tủy và họ Hỏa vẫn có quan hệ gia đình. Việc giúp đỡ hoàn toàn hợp lệ, bọn Thâu Đầu – Hỏa Chính cùng lắm chỉ bóng gió xỏ xiên chứ không thể phản đối.

-Ta chịu ơn Tây Minh rất nhiều. – Tông Tủy nói – Ông ấy luôn giúp đỡ ta mà không đòi hỏi trả ơn, nếu có chỉ là vài tách trà thiết mộc. Năm ngoái, Tây Minh nhờ ta vận động hành lang can thiệp Tuyệt Tưởng Thành, nhưng rốt cục chẳng đâu vào đâu. Chuyện xảy ra với ông ấy là thảm họa.

Hỏa Nghi uống trà, để ý khẩu vị của Tông Tủy y hệt ngài đại thánh sứ: trà đắng nghét, đặc và sốc óc. Ông bộ trưởng tiếp lời:

-Thư của Tây Minh đã nói rõ về cậu nên không cần giới thiệu. Những thành tựu, những việc cậu làm ở chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, đủ cả. Ta cũng không cần xác nhận từ phía Tuyệt Tưởng Thành. Ta tin tưởng Tây Minh, ông ấy hay đùa nhưng tuyệt đối trung thực. Bàn chuyện chính nhé. Với thành tích của cậu… chúng chưa thể so sánh với Hỏa Chính, giờ cậu muốn lôi kéo những chi tộc khác ủng hộ mình là không thể.

-“Chưa thể”? Ý ngài là tôi có thể?

Tông Tủy ngửa lòng bàn tay, hai ngón trỏ nâng lên hạ xuống như đang điều chỉnh một cái cân tiểu ly vô hình:

-Đại khái vậy. Cậu chưa nhận được sự hân thưởng tương xứng. Tuyệt Tưởng Thành đang bận rộn tái thiết, họ chưa có thời gian vinh danh cậu đàng hoàng. Chính phủ Phi Thiên thì muốn lờ vụ này đi để tránh dư luận công kích, đừng quên Tây Minh đã hối thúc thế nào và họ trả lời ông ấy ra sao. Vậy đó, mọi công sức của cậu chìm nghỉm ở tận cùng thế giới.

Mấy lời nhận xét giúp Hỏa Nghi thông suốt ít nhiều. Ông bộ trưởng tiếp tục:

-Cậu cần một bệ phóng, thành tích của cậu cần được biết tới rộng rãi. Biết chương trình Bên Lề Chính Trường, phát lúc bảy giờ tối hàng ngày không? Nó mang tính cá nhân, khá giải trí! Phải, cậu sẽ lên truyền hình.

-Đám Hỏa Chính sẽ gọi tôi là “thằng hề giải trí” mất! – Hỏa Nghi gãi đầu.

-Nhưng đám đông thích coi mấy thứ như vậy. – Tông Tủy nghiêng nghiêng đầu – Chính trị hay truyền hình nhiều khi đơn giản lắm, chỉ cần chiều theo tình cảm và thị hiếu của đám đông, cậu lập tức được ca ngợi. Vậy nên ngài Đệ Thập bị chỉ trích nhiều.

Hỏa Nghi đồng ý làm theo ông bộ trưởng. Nếu chẳng phải đại thánh sứ viết thư bảo đảm, gã đã không gật đầu nhanh như thế. Uống hết tách trà, Tông Tủy ngả người trên ghế, tay chắp lên bụng:

-Ta có nhiều mối quan hệ ở truyền hình, cậu sẽ nổi tiếng sớm thôi, con trai. Nhưng chừng ấy chưa đủ đâu. Hãy tự nâng cao giá trị của mình. Tháng tư tới đây, họ Hỏa sẽ phải ra điều trần trước quốc hội về phi thuyền Thần Sấm. Đây là cơ hội của cậu để chứng tỏ mình.

-Vậy thì tôi phải hiểu về đề án phát triển Thần Sấm. Nếu như thế…

Nói chưa dứt câu, Hỏa Nghi chợt ngừng lại đoạn ngẩng đầu nhìn ông bộ trưởng. Ông ta cười mỉm như đọc thấu tâm tư Hỏa Nghi, nghĩ cái mà gã cũng đang nghĩ: cơ sở dữ liệu Jeh-7400. Kiểm soát được thứ này, Hỏa Nghi mới có cơ may tiếp cận đề án phát triển phi thuyền Thần Sấm.

Oái oăm ở chỗ Jeh-7400 là cái bẫy. Tuy có nồng độ khùng khá cao trong máu song Hỏa Nghi chưa bao giờ tính đến việc này. Tình thế không cho phép gã. Ông anh trai luôn nhắc nhở rằng chỉ đụng vào cơ sở dữ liệu khi thời cơ chín muồi, chín trĩu cành, có thể bóc vỏ và ăn được. Lời khuyên của ông bộ trưởng như xúi trẻ con ăn cứt gà hơn là vẽ đường cho hươu chạy. Hỏa Nghi không nén nổi thắc mắc:

-Ngài biết về Jeh? Tại sao lại lúc này?

Vẫn dáng ngồi bệ vệ mà điềm đạm, Tông Tủy đáp:

-Thứ nhất, cậu phải giải trình với quốc hội. Nơi đó là lò mổ và nếu không chuẩn bị chu đáo, cậu sẽ bị giết thịt như một con gà. Thứ hai, sớm hay muộn, anh em Lục Thiên sẽ đến họ Hỏa để tìm hậu thuẫn; cả hai cần một nhân vật có tầm ảnh hưởng, có tiếng nói, có khả năng kêu gọi dòng họ. Như cậu hiện tại thì… Cậu hiểu đấy! Ta biết công chúa rất ưu ái cậu, nhưng đừng quên cô ấy giờ là chính khách và ứng cử viên ngai vàng. Con đường tới ngai vàng không có nhân nhượng. Đừng trở nên đáng thương, hãy tự biến mình thành một thứ đáng để người khác tranh giành.

-Tôi cần suy nghĩ thêm, thưa ngài…

-Cậu hết thời gian rồi. Đừng ỷ mình thông minh, đề án phát triển Thần Sấm phức tạp hơn cậu tưởng đấy! Vì nó, quốc hội đã cãi nhau ba năm ròng, tốn hai năm thỏa thuận, lại tốn thêm hai năm nữa mới bắt tay thực hiện. Ta nói rồi, quốc hội là lò mổ, cậu không muốn đứng ở đấy đâu!

Hỏa Nghi chống cằm cân nhắc nặng nhẹ. Nhưng chưa kịp nhen nhóm ý định nào thì Tông Tủy đế thêm:

-Đúng là khá mạo hiểm khi bàn về Jeh nhưng thời gian không chờ đợi ai cả. Tây Minh nói cậu là kẻ ưa mạo hiểm, có chút quái dị. Những tính cách ấy đâu rồi, con trai? Những tính cách khiến cậu trở thành cố vấn cho Tuyệt Tưởng Thành đâu rồi?

Hỏa Nghi nhìn tách trà thiết mộc sánh đặc đắng ngắt. Mấy tháng nay, gã cảm giác đang quay lại thuở thơ bé khi còn là thằng cu con lẽo đẽo thích theo chân anh trai. Nhưng những ký ức không trọn vẹn. Thằng cu con Hỏa Nghi quá nhỏ để nhắc nhở gã Hỏa Nghi trưởng thành rằng nó dựa dẫm anh trai thế nào. Mãi gần đây gã và anh trai mới nói chuyện với nhau, nhưng vẫn có khoảng cách như hai người xa lạ.

Gã chợt nhận ra mình chẳng hiểu Hỏa Dương, và gã cũng nhận ra mình chẳng quan tâm anh trai nghĩ gì. Đắn đo hồi lâu, Hỏa Nghi bắt tay ông bộ trưởng, tươi cười:

-Cảm ơn, tôi sẽ làm như ngài chỉ bảo. Rất mong ngài giúp đỡ!

*

* *

Truyền thông Phi Thiên quốc luôn biết cách làm người ta ôm ấp máy chiếu ba chiều như gà ấp trứng. Mỗi ngày nó cung cấp tin tức mới lạ, không bao giờ lặp lại. Bằng hệ thống làm việc khắc nghiệt và đói khát kiểu quái vật, nó luôn tìm được chủ đề sốt dẻo. Tháng 3, giữa lúc dư luận bắt đầu nhàm chán vì cuộc bầu cử lẫn thời tiết dở dở ương ương, đám truyền thông vớ được cục vàng từ trên trời rơi xuống: Hỏa Nghi. Tộc trưởng họ Hỏa công khai xuất hiện sau hàng thế kỷ im hơi lặng tiếng, vàng hay quang tố cũng không thể mua sự kiện trăm năm có một này.

Ngoài giải quyết công việc dòng họ, Hỏa Nghi có thêm công việc mới ở nhà đài. Mỗi tối, gã lại ăn vận bóng bẩy để tham gia chương trình truyền hình. Nhờ ông bộ trưởng ngoại giao, gã được sắp xếp vào những chuyên mục ăn khách nhưng không quá lố lăng. Gã xuất hiện bốn trong mười chương trình có tỉ suất theo dõi cao nhất. Giờ đây, giới thợ rèn Phi Thiên coi gã như một tài năng khi đóng góp ba thanh kiếm cho Thiên kiếm tịch; một bộ kiếm thuộc về Tiểu Hồ - cô gái hộ vệ được săn đón nhiều nhất sau Kỳ Thi Tổng Lãnh, một thanh đao thuộc về Chiến Tử - nhân vật mới của Thập Kiếm. Riêng thanh kiếm cuối cùng thì úp úp mở mở nhằm làm đám đông hiếu kỳ, để rồi họ đồn đoán rằng nó đang nằm trong tay kẻ đào tẩu Vô Phong. Tin đồn chẳng làm Hỏa Nghi mất mặt, ngược lại, dưới bàn tay ma thuật của giới truyền thông, nó trở thành hào quang tăng thêm sức hút cho gã.

Nhưng nếu chỉ chăm chăm chuyện rèn kiếm, Hỏa Nghi sẽ chẳng khác đám hề mua vui giải trí. Trong một chuyên mục chính luận, người dẫn “vô tình” hỏi chuyện ở Tuyệt Tưởng Thành, còn Hỏa Nghi chỉ việc kể lại việc đã trải qua. Bấy giờ người ta mới vỡ lẽ thằng nhãi con mới nổi này từng hỗ trợ hai đời vua Tuyệt Tưởng Thành, đã tham vấn hay chứng kiến những trận chiến khốc liệt nhất. Nên thay vì coi Hỏa Nghi là ngôi sao truyền hình, người ta bắt đầu nhìn nhận gã như tài năng thực sự, một tài sản của Phi Thiên quốc. Hơn một tuần sau, gần nửa Phi Thiên quốc biết Hỏa Nghi là ai, thành công nằm ngoài mong đợi.

Hiệu ứng truyền hình mạnh đến nỗi ngay cả Đảo Sắt Thép cũng không thể kháng cự. Đám trẻ họ Hỏa bỗng chốc đổ xô tìm hiểu ông tộc trưởng trẻ tuổi. Giống đám cây con sống quá lâu dưới những bóng cổ thụ, họ bàn tán rôm rả về Hỏa Nghi, một số tôn gã thành thần tượng vì dám vượt ra những khuôn khổ của dòng tộc. Cơn gió mới mạnh đến mức các trưởng lão cũng cảm nhận rõ ràng. Đám già thì nhìn nhận vấn đề kiểu khác, họ không quan tâm thành tựu của Hỏa Nghi mà trông vào người đàn ông quyền lực đang chống lưng cho gã. Khỏi cần mô tả bộ mặt của Hỏa Thâu Đầu và Hỏa Chính méo mó ra sao.

Mọi chuyện cứ thế cho tới ngày hội đồng chủ quản họp tại Lò Than. Không còn những đám tụm năm tụm ba quanh Hỏa Chính, các thành viên giờ đi từng nhóm nhỏ rù rì bàn chuyện bỏ phiếu. Không ai nghĩ Hỏa Nghi đòi quyền truy cập Jeh-7400, cũng chẳng ai ngờ thằng oắt con đó quan hệ thân thiết với ông bộ trưởng ngoại giao. Tình hình xoay chuyển bất ngờ, cuộc bỏ phiếu cầm chắc phần thua cho Hỏa Nghi bỗng khó đoán hơn bao giờ hết.

Hội đồng chủ quản xáo xào còn nhân vật chính bình chân như vại. Ngày bỏ phiếu, Hỏa Nghi đến trễ hơn một chút, tháp tùng gã vẫn là Hỏa Dương. Hai anh em nhưng người đi trước, kẻ bước sau như hai kẻ xa lạ chung lối. Khi Hỏa Nghi đặt tay lên nắm cửa Lò Than, Hỏa Dương chợt nói:

-Anh biết chú đã gặp ông bộ trưởng Tông Tủy. Được ông ấy giúp đỡ, anh rất mừng. Nhưng đáng lẽ chú nên bàn trước với anh một tiếng.

-Chuyện gấp quá, tôi không kịp nói! – Hỏa Nghi tặc lưỡi.

-Không kịp hay không muốn nói? – Hỏa Dương hỏi – Hơn một tuần nay, truyền hình tâng bốc chú ra sao, anh cũng chỉ biết thế, không hơn người ngoài là bao. Một cuộc điện thoại dăm mười phút tốn thời gian vậy à?

Hỏa Nghi ngoảnh lại xẵng giọng:

-Nếu tôi nói, liệu anh có để tôi thương lượng Jeh với Hỏa Thâu Đầu không? Hay anh phản đối? Tôi tin anh sẽ phản đối. Anh cẩn thận từng li từng tí, tôi rất biết ơn. Nhưng chúng ta không còn thời gian để cẩn thận nữa, anh hiểu không?

Hỏa Dương lặng thinh. Một khoảng im ắng khó chịu chen giữa hai anh em. Biết mình lỡ lời, Hỏa Nghi xua tay hòa hoãn. Quá nhiều việc khiến Hỏa Nghi mất bình tĩnh, gã gãi sồn sột bộ tóc rối bù:

-Từ bao giờ chúng ta như thế này, anh trai? Từ bao giờ vậy? Có phải từ lúc mẹ bỏ chúng ta không? Chúng ta khốn khổ ở đây, còn mẹ đang làm gì chứ?

Hỏa Dương không đáp. Y đẩy cửa cho em trai theo cái cách một trợ lý mẫn cán giúp việc ông chủ, không giống người anh đang dẫn bước đứa em. Cái ngày anh em ấy đã ở chốn nào xa lắm. Ở đây chỉ có công việc còn anh em Hỏa Dương là những kẻ xa lạ.

[1]: trong Quyển 1, Đệ Thập đã thỏa thuân với Hội Đồng Pháp Quan để sử dụng Thần Sấm trước thời hạn mà không thông qua quốc hội

[2]: dự án cải tạo Thiết Thù được nhắc tới ở Chương 135, Quyển 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.