Ngũ Hành Thiên

Chương 542: Chương 542: Tùng Gian Cốc




Dịch giả: kethattinhthu7

Tùng Gian Cốc.

Thanh Hoa có 4.800 chủng loại.

Đoan Mộc Hoàng Hôn như pho tượng hình người, không hề nhúc nhích. Ngải Huy và Lâu Lan thường xuyên đến nhưng lần nào tới cũng thấy y vẫn như cũ đắm chìm trong đốn ngộ của mình. Tất cả đều không dám kinh động y, nhưng mọi người có chút lo lắng, cho tới giờ chưa thấy ai có thời gian đốn ngộ dài như vậy.

Đã gần hai tháng mà Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn chưa tỉnh lại. Y dường như lâm vào trạng thái ngủ say, mất đi tri giác.

Trên người y không nhiễm chút gì của trần thế, khí tức quanh người lúc nào cũng biến ảo bất định.

Lúc thì yên tĩnh, khi thì kích động, lúc khác lại có gió xoay tròn quanh người y. Lại có lúc cả tòa rừng trúc như khu rừng bằng sắt thép không kẽ hở, một chút gió cũng không có.

Rừng trúc càng lớn càng tươi tốt, hôm nay Phiêu Linh Kiếm Trúc Diệp quả thật tráng lệ nguy nga. Không riêng gì rừng trúc, trong khoảng thời gian này, thực vật trong Tùng Gian Cốc đều sinh trưởng rất tốt, không biết có phải vì ảnh hưởng của Đoan Mộc Hoàng Hôn hay không.

Trên bầu trời, kiếm quang lóe lên rồi biến mất.

Phong Xa Kiếm to lớn dường như đột ngột xuất hiện trên bầu trời Tùng Gian Cốc.

Đám tiểu hài tử đang tu luyện rối rít ngẩng đầu, mặt đứa nào cũng lộ vẻ mơ ước. Bọn chúng tận mắt thấy Phong Xa Kiếm bay lại như gió, như quỷ thần ra oai. Lũ trẻ quấn lấy Ngải Huy, chúng cũng muốn vào Lôi Đình Chi Kiếm, Ngải Huy đồng ý, chỉ cần thực lực chúng đủ mạnh, lập tức cho phép gia nhập Lôi Đình Chi Kiếm.

Nhiệt tình tu luyện của đám tiểu hài tử Tùng Gian Cốc lập tức tăng vọt.

Phong Xa Kiếm từ từ hạ thấp, một đám gia hỏa đầu đầy mồ hôi từ Phong Xa Kiếm nhảy xuống.

- Thật đã ghiền a! Giờ quen Phong Xa Kiếm rồi, sau này sao dùng được Vân Dực?

- Đúng vậy, Vân Dực chậm như rùa ấy.

Lúc mọi người nói về Vân Dực, mặt ai cũng lộ vẻ ghét bỏ, tốc độ Phong Xa Kiếm vượt qua tốc độ bất cứ loại Vân Dực nào. Dù là loại Vân Dực trứ danh thì trước mặt Phong Xa Kiếm cũng không xứng để đem ra so sánh chứ chưa nói đến mấy loại có tốc độ kém hơn như Hỏa Phù Vân.

Đã quen với tốc độ nhanh như điện chớp sẽ khiến người ta không quen với tốc độ chậm.

- Cũng không biết khi nào chúng ta có thể ra tiền tuyến! Đại tỷ ra trận đã thắng lớn!

- Lão đại nói chúng ta còn chưa đạt được tiêu chuẩn để thực chiến.

- Lão đại yêu cầu quá cao, một hơi năm kiếm, sao có thể làm được?

Cái gọi là ‘một hơi năm kiếm’ chính là chỉ trong thời gian một hơi thở, Phong Xa Kiếm có thể hoàn thành năm lần công kích. Nếu như chỉ có một người, với kiếm thuật hiện giờ của mọi người có thể đơn giản, thoải mái đánh ra năm kiếm. Nhưng đây là Phong Xa Kiếm, trong thời gian một hơi thở đánh ra năm kiếm đòi hỏi độ khó cực cao. Tới bây giờ, mọi người vẫn chưa thành công lần nào.

- Đúng vậy a, một hơi năm lần cộng minh hoàn mỹ, quá không thực tế rồi.

- Ba lượt như vậy là đủ rồi, ta không tin có ai ngăn được ba kiếm của chúng ta!

- Đại sư cũng không được!

Rất nhiều người nhao nhao phụ họa, đột nhiên có người hô:

- Chí Quang, hay là ngươi nói với lão đại một tiếng?

Giờ Thạch Chí Quang là đại hồng nhân trước mặt lão đại, ai cũng biết lão đại cực kỳ coi trọng gã, tương lai gã là người duy nhất được chọn làm Chưởng Kiếm Sử(*).

(*) Người điều khiển kiếm.

Thạch Chí Quang không chút nhúc nhích, xua tay:

- Không có chuyện đó đâu, lão đại bảo luyện thế nào thì chúng ta cứ luyện thế đó. Tí nữa ta còn phải luyện thêu, bây giờ ta nhìn thứ gì cũng là châm thêu hoa, ngón tay nhức muốn chết.

- Ha ha ha, sau này Chí Quang sẽ là đệ nhất tú nương của Tùng Gian Cốc ta!

- Người có thể so sánh về đức hạnh với Chí Quang của chúng ta cũng không nhiều a!

Bị mọi người trêu chọc, Thạch Chí Quang cũng không tức giận:

- Mau mau nịnh bợ ta, nếu ta luyện thêu không thành, mọi người đừng hòng ra chiến trường!

- Ai, thật muốn sớm ra chiến trường. Nghe nói lần này Trọng Vân Chi Thương thương vong rất nặng, nòng cốt bị thương tổn nhiều, thật là khiến người khác lo lắng.

- Lão đại chắc chắn còn sốt ruột hơn chúng ta!

- Đúng vậy a, đúng vậy a.

Mọi người vô thức nhìn thoáng qua Ngải Huy đang hấp thu lôi đình trên đỉnh Hắc Ngư Chủy Sơn(*). Một đám mây lờ mờ hình vòng như chiếc mũ chụp lên Hắc Ngư Chủy Sơn, thỉnh thoảng lại có tia sáng chớp động phát ra âm thanh ầm ầm như có như không.

(*) Núi có hình miệng cá lóc.

- Mọi người khổ cực! Nguyên Lực Thang tới rồi!

Thanh âm đầy nhiệt tình của Lâu Lan vang lên, lập tức khiến nơi đây ngập tràn tiếng hoan hô.

Nhìn bộ dáng mọi người như lang như hổ, mắt Lâu Lan nheo lại thành hai đường trăng lưỡi liềm.

Một lát sau, Lâu Lan xoay người nhìn về phía đỉnh núi. Đám mây hình mũ quanh đỉnh núi càng lúc càng mờ nhạt, dần dần tiêu tán trong không khí lộ ra một thân ảnh quấn toàn băng vải.

Trên đỉnh núi, Ngải Huy thở ra một hơi thật dài.

Ầm, xoẹt xoẹt, ầm!

Một đạo như tấm lụa trắng, khí tức như kiếm, bên trong mơ hồ có điện quang chớp động.

Sau đó là một mảnh tinh phiến màu đỏ, quầng sáng lóe lên một cái rồi biến mất.

Trong khoảng thời gian này, hắn tu luyện cũng không uổng phí, thân thể hắn vẫn gầy gò như cũ nhưng kiếm vân trong cơ thể lại không ngừng lớn mạnh. Hắn cẩn thận khống chế hấp thu số lượng lôi đình, tránh hấp thu quá nhiều lôi đình dễ gây hậu quả tổn hại cơ thể.

Hiện giờ, kiếm vân trong cơ thể như sương mù dày đặc lượn quanh ngọn núi, chậm rãi xoay tròn, cuồn cuộn bất định. Trong đám sương mù thỉnh thoảng có lôi quang chớp động. Dưới sương mù, ba cây con xanh non tản ra lục quang nhàn nhạt.

Tuy lục quang mỏng manh nhưng vẫn luôn cố gắng bảo vệ cây con yếu ớt.

Ba cây con chính là do Cành Sinh Mộc biến thành.

Lục quang không ngừng rót vào huyết nhục Ngải Huy, khiến thân thể hư hại của hắn trở nên dễ chịu hơn một chút. Chính ba cây Cành Sinh Mộc khiến thân thể Ngải Huy không trở nên quá xấu, đồng thời, lục quang do Cành Sinh Mộc phát ra cũng chính là gốc của sinh mệnh.

Ngải Huy nhìn thoáng qua phương xa.

Dãy núi tuyết đọng trắng tinh đã khôi phục màu xanh, trời đất vẫn bao la mờ mịt như cũ, thân ảnh nhanh chóng bay đi khi tạm biệt kia đã không còn dấu vết, chỉ còn trong gió núi thổi qua mơ hồ có tiếng cười như chuông bạc.

Ngải Huy có chút thất thần.

Tin tốt là Thiết Nữu lại thắng, tin xấu là lần này thắng thảm.

Mình phải nắm chặt thời gian.

Ngải Huy hít sâu một hơi, cố nén nôn nóng trong lòng. Lý trí nói cho hắn biết lúc này sốt ruột không có bao nhiêu tác dụng. Bất kể là Lôi Đình Chi Kiếm hay chính bản thân hắn, khoảng cách hắn mong muốn còn xa lắm.

Tới bây giờ Phong Xa Kiếm mới chỉ làm được ‘một hơi một kiếm’. Tần suất công kích như vậy hoàn toàn không cách nào phát huy ưu thế tốc độ của Phong Xa Kiếm. Hiện tại, bọn hắn chỉ có một Phong Xa Kiếm, nếu trong thời gian một hơi chỉ có thể phát ra một kiếm, đóng góp khi đối chiến sẽ nhỏ đến mức thương cảm. Trên chiến trường, lực lượng như vậy không có bất kỳ tác dụng gì.

Trình độ của Chưởng Sử Kiếm Thạch Chí Quang vẫn còn chưa đủ, Phong Xa Kiếm chỉ có thể giữ được tốc độ nhanh, trên chiến trường, chỉ không ngừng liên tục biến hóa phương hướng mới có thể sống sót. So với Trấn Thần Phong, phòng ngự của Phong Xa Kiếm thật sự kém quá xa.

Mà trạng thái của mình hiện giờ cũng là vấn đề. Hắn lo lắng không phải là thân thể mà là kiếm vân. Cảnh giới như kiếm vân có thể chống đỡ một trận chiến không? Nếu như ngay cả kiên trì trong suốt cuộc chiến còn làm không được thì lên chiến trường chỉ tổ trói buộc mọi người.

Tất cả vấn đề đều có thể đơn giản giải quyết: chỉ cần có đủ thời gian.

Chỉ cần có đủ thời gian, ‘một hơi năm kiếm’ hoàn toàn không phải là vấn đề. Chỉ cần có đủ thời gian, với tiềm lực của Thạch Chí Quang, trình độ điều khiển kiếm của gã sẽ tiến bộ đến mức xuất sắc. Chỉ cần có đủ thời gian, kiếm vân của Ngải Huy sẽ đủ lớn mạnh, hoàn toàn chống đỡ được một trận đại chiến của hắn.

Nhưng hiện giờ, cái bọn hắn thiếu nhất chính là thời gian.

Nghe thương vong của bọn Thiết Nữu, sắc mặt Ngải Huy mấy ngày liên tiếp khó coi.

Không riêng gì hắn, so với thường ngày, mấy ngày nay, cường độ tu luyện của các đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm tăng lên nhiều, tâm lý mọi người cũng trở nên nôn nóng hơn.

Nhưng Ngải Huy biết rõ, thời điểm này càng phải duy trì sự bình thản.

Hắn cầm chuôi kiếm, nôn nóng trong lòng lập tức biến mất, cả người từ đầu đến chân đều ‘lạnh’ trở lại. Trường kiếm trong tay như một phần của thân thể, tư duy và cảm giác kéo dài đến tận thân kiếm.

Mũi kiếm bỗng run lên, xé rách không khí, kiếm quang lập lòe.

Một cỗ lực lượng theo chuôi kiếm truyền đến, mang thân thể hắn bay lên trời hóa thành một đạo kiếm quang, từ đỉnh núi phóng về sơn cốc.

Tầng mây tán đi, ánh mặt trời chiếu xuống khiến kiếm quang trở nên mượt mà uyển chuyển, chiếu ra cực kỳ chói mắt.

Lúc này, các đội viên vừa mới ăn xong Nguyên Lực Thang thấy một màn như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy kiếm thuật của lão đại, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được sinh ra cảm giác kinh diễm.

Mọi người nín thở, thưởng thức bầu trời, núi, kiếm quang, tất cả tạo thành một hình ảnh tuyệt mỹ.

Nhất là Cố Hiên, trong mắt y hiện vẻ mê say.

Kiếm thuật của lão đại càng ngày càng không thể tưởng tượng được, càng ngày càng huyền diệu.

Trình độ kiếm thuật của Cố Hiên không thấp, nhưng kiếm thuật của lão đại, y hoàn toàn không hiểu. Mỗi lần nhìn thấy kiếm quang của lão đại, y tổng hợp và nhiều lần mô phỏng trong đầu, nghĩ xem nếu là mình, làm sao mới có thể chém ra một kiếm xinh đẹp như thế?

Xinh đẹp, đó là ấn tượng đầu tiên của người khác về kiếm quang hiện giờ của lão đại.

Xinh đẹp làm người khác nghẹt thở!

Tất cả mọi người đều hiểu rõ tính cách lão đại, ví dụ như: khắc khe, keo kiệt, bủn xỉn, lãnh khốc, tàn nhẫn. Phong cách chiến đấu của lão đại cực kỳ trực tiếp, truy cầu hiệu suất, thế nào cũng không có nửa điểm quan hệ đến ‘xinh đẹp’.

So sánh với Đoan Mộc Hoàng Hôn thì khí chất của y còn hợp hơn.

Nhưng hiện giờ chỉ có ‘xinh đẹp’, ngay cả một cái kiếm hoa do lão đại tiện tay vẽ cũng xinh đẹp đến mức ánh mắt Cố Hiên không thể chuyển đi chỗ khác.

Nhưng cho dù Cố Hiên vắt óc thế nào cũng không thể tái hiện kiếm quang làm người khác kinh diễm như lúc này của lão đại.

Hiện tại, lão đại hình như có thể dùng kiếm làm bất cứ chuyện gì, thật không còn gì để nói.

Kiếm quang như cầu vồng sau mưa, dần dần mờ nhạt rồi biến mất nhưng vẻ sợ hãi thán phục trên khuôn mặt Cố Hiên vẫn còn chưa rút.

Xuống sơn cốc, Ngải Huy tìm Hà mù:

- Thanh kiếm này sắp phải đổi rồi!

Hà mù nhận trường kiếm của Ngải Huy, tay nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm. Con mắt trong lòng bàn tay mở ra, bắn ra một đạo quang mang quét một đường lên thân kiếm, thân kiếm lập tức hiện ra vô số vết rạn chằng chịt.

Hà mù nói:

- Kiếm của ngươi ẩn chứa lôi đình, tạo thương tổn rất lớn đến kiếm. Cho dù là thiên binh cũng không cách nào thừa nhận. Hiện tại ta không tìm được tài liệu phù hợp.

- Đưa đại cho ta một thanh Bất Ly cũng được, nếu không thì cũng không cách nào tu luyện.

Ngữ khí Ngải Huy có chút ảo não:

- Chẳng lẽ sau này trên người ta phải treo đầy kiếm?

Hà mù nói:

- Lôi đình là uy của thời thượng cổ, là khắc tinh của tất cả sinh linh. So sánh với nguyên lực còn mạnh hơn, chưa có người nào nghiên cứu qua thứ này, ta cần có thời gian từ từ tìm hiểu. Mặt khác, Bất Ly Kiếm không phải loại kiếm có thể tùy tiện lấy.

Ngải Huy ha ha cười một tiếng, có cảm giác những lời này của Hà mù có chút lạnh lùng, châm biếm:

- Thiên binh hả, ta biết rõ. Đưa thêm vài thanh, cho ta mang trên người.

Mặt Hà mù không chút biểu tình:

- Chỉ có một thanh.

Ngải Huy sửng sốt hỏi:

- Sao chỉ có một thanh?

- Gần đây không có thời gian luyện chế.

Hà mù hừ lạnh:

- Luyện chế hỏa trì.

Lúc này Ngải Huy mới nhớ ra.

Bởi vì khối lượng tu luyện gia tăng, mỗi ngày số lượng Tuyết Dung Nham sử dụng cho Phong Xa Kiếm tăng đột biến, đồng thời Tuyết Dung Nham còn tồn kho cũng không nhiều lắm. Hơn nữa, Ngải Huy lo lắng trong trận đại thắng này của Trọng Vân Chi Thương, Địa Hỏa Tháp Pháo phát huy tác dụng mấu chốt, hắn đoán giá Tuyết Dung Nham trên thị trường sẽ tăng nên để Hà mù luyện chế thêm vài tòa hỏa trì để sản xuất Tuyết Dung Nham.

Nhưng Ngải Huy vẫn còn đánh giá thấp ảnh hưởng của trận đại thắng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.