Ngũ Hành Thiên

Chương 620: Chương 620: Miểu sát




Dịch & biên: Đậu bắp

Nhìn thấy Chung Hầu Quân xuất hiện, Diệp phu nhân không chút bất ngờ, mỉm cười nói: “Chung khanh quả nhiên dũng mãnh, có thể gánh vác trách nhiệm. Chỉ riêng phần hào dũng này đã là thế gián hiếm thấy a.”

Bà ta quay sang, nhìn vào trong hồ nói: “Chung khanh thực lực hơn người, các ngươi ai dám xuất chiến?”

Ở trong hồ, dường như không một ai phản ứng hay tỏ thái độ với câu nói của Diệp phu nhân.

Tiểu Bảo thần sắc lạnh lẽo tựa như hàn băng vạn năm không đổi, trong con mắt sáng ngời không một chút dao động: “Quế Hổ, xuất chiến.”

“Vâng!”

Một đạo lưu quang từ trong hồ bay lên trời, đáp xuống trước mặt mọi người.

Chung Hầu Quân tức thì đồng tử co rụt lại.

Thân hình Quế Hổ cường tráng, hữu lực. Từng khối cơ bắp cứng rắn như thép, thuôn gọn đan xen nhau giống như một đám mãng xà dài hẹp xoắn xít cùng một chỗ. Thân hình y phập phồng, cơ bắp giống như bầy rắn nhúc nhích, làm cho người ta không chút nghi ngờ vể lực lượng có tính bạo tạc ẩn chứa trong đó. Điều kỳ lạ chính là, ở quanh người y rõ ràng có một vầng ánh sáng nhạt đang lưu chuyển, tuy nhiên lại không có chút chấn động Nguyên lực nào tràn ra.

Chung Hầu Quân thực sự bị kinh động.

Quế Hổ ở trong nhận thức của y chỉ là một tên xuất thân từ tiểu gia tộc, thiên phú cũng bình thường. Thế nhưng hiện tại, cái tên tiểu nhân vật đó ở trước mặt y đang thể hiện ra một bộ mặt hoàn toàn khác hẳn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo chút vị đạo tự nhiên, hòa hợp. Nhất là trong mắt Quế Hổ dặt một mảnh băng lãnh, hững hờ. Ánh mắt không có chút ấm áp khiến đáy lòng Chung Hầu Quân có chút phát lạnh.

Không riêng gì y, mà mọi người đang vây xem đều câm như hến.

Vừa rồi khi Quế Hổ còn ở xa, không ai có cảm giác gì. Nhưng khi y tiến lại gần, cái cảm giác áp bách kinh người ập tới, trên đầu giống như bị mây đen bao phủ, làm cho lồng ngực tức lại. Chúng đại sư có thực lực càng cường hãn thì cảm nhận càng rõ ràng sự nguy hiểm cực độ của Quế Hổ, sắc mặc đanh lại.

Đại Sư Chi Quang thật sự lợi hại như vậy ư?

Chung Hầu Quân là một lão binh dạn dày, cay độc. Y rất nhanh ổn định lại tâm thần, trầm tĩnh ứng biến.

Y chủ động khiêu chiến không phải do nhất thời nóng đầu mà làm liều.

Quá trình Diệp phu nhân tẩy trừ thế gia không chút lưu tình đã khiến cho rất nhiều thế gia từng hiển hách một thời, hiện tại lâm vào tình trạng uể oải, sa sút vô cùng. Chung phủ nhờ tinh ý, biết cách thu liễm, điệu thấp mới tránh thoát được một kiếp. Chung Hầu Quân tuy bị giải trừ chức vụ Phó bộ thủ Binh Nhân bộ những y cũng không dám có một câu oán hận. Nhưng y hiểu rõ, nếu như thời gian dài mà không thể hiện được giá trị của bản thân, rất nhanh, y sẽ bị quên lãng.

Y cần phải bày ra được giá trị của mình, bất luận là đối với Diệp phu nhân hay là Thần Chi Huyết.

Quân cờ có thể bất động, nhưng tuyệt không thể vô dụng.

Chung Hầu Quân khách khí nói: “Mời!”

Dù là kẻ ngu tới mấy cũng hiểu được, những kẻ thắng lợi trong kế hoạch Đại Sư Chi Quang sẽ trở thành dòng chính của Diệp phu nhân. Đám “Đại Sư” trẻ tuổi này, rất nhanh sẽ được đưa lên vũ đài chính thức, nơi bọn y sẽ có một tương lai vô cùng tươi sáng.

Đối mặt với vẻ khách khí của Chung Hầu Quân, Quế Hổ hoàn toàn thờ ơ.

“Giết hắn đi!”

Âm thanh lạnh như băng từ giữa hồ truyền tới, đó là Tiểu Bảo.

Chung Hầu Quân sắc mặt đại biến. Đám người đang vây xem cũng không ít người sắc mặt thoáng cái trở nên khó nhìn. Hiển nhiên, bọn họ đều rất tức giận. Rõ ràng chỉ là tỷ thí, vậy mà đối phương lại dám ngang nhiên kêu gào Quế Hổ giết Chung Hầu Quân! Không ít người trong lòng hạ quyết tâm, lát nữa phải giáo huấn cái đám trẻ ranh không biết trời cao đất dày này một vố thật nặng!

Tiểu Bảo vừa dứt lời, Quế Hổ liền động thân.

Tĩnh như xử nữ, động như thỏ phi!

Chung Hầu Quân chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Quế Hổ để lại một loạt tàn ảnh phía sau xuất hiện trước mặt y.

Quá nhanh!

Khóe mắt Chung Hầu Quân nhảy dựng, không dám có nửa phần lãnh đạm. Y áp bàn tay xuống, Nguyên lực xung quanh liền chấn động như phong bạo, ầm ầm nổ tung bốn phía.

Một cái chuông hình thành từ Nguyên lực xuất hiện, bao trọn thân hình y. Hình dáng cái chuông mang đậm phong cách cổ xưa, trên gọn dưới rộng. Thân chuông là một mảnh hoa văn muông thú và chữ triện lưu chuyển không ngừng.

Đại Hi Chung!

Cho dù so sánh thì Chung gia còn khoảng cách không nhỏ với đại thế gia đỉnh cấp giống như là Lăng phủ, nhưng không thể phủ nhận là truyền thừa của Chung gia cũng rất là lâu dài, thâm hậu. Đại Hi Chung chính là tuyệt học nổi danh nhất của Chung gia, danh tiếng vang dội thiên hạ. Nghe nói tổ tiên của Chung gia cũng không phải họ Chung, mà là sau khi sáng tạo ra Đại Hi Chung thì mới sửa họ thành Chung.

Phòng ngự cường hãn chính là nét đặc sắc của Binh Nhân bộ. Ở trong Binh Nhân bộ tất nhiên có rất nhiều tuyệt học chuyên về phòng ngự, nhưng để so được với Đại Hi Chung thì chỉ có tuyệt học Binh Nhân dành riêng cho Bộ thủ mà thôi. Xét trong cả Ngũ Hành Thiên, Đại Hi Chung vẫn là một trong những tuyệt học phòng ngự cường hãn nhất.

Nhược điểm duy nhất của Đại Hi Chung chính là lực công kích hơi yếu.

Khi mọi người nhìn thấy Chung Hầu Quân thi triển Đại Hi Chung, tức thì liền an tâm lại. Chung Hầu Quân có hỏa hầu rất sâu về Đại Hi Chung, hơn nữa y còn là Đại Sư, Nguyên lực thâm hậu, bền bỉ. Một khi để y thi triển được Đại Hi Chung thì ở đây không có ai nắm chắc có thể công phá được phòng ngự đó cả.

Tiểu Bảo tàn bạo và lãnh khốc đã thực sự chọc giận các đại thế gia ở đây. Bọn họ bị Diệp phu nhân chỉnh đốn một phen tới nơi tới chốn, trong nội tâm vốn đã nghẹn đầy oán khí. Hôm nay lại gặp cái đám “Đại Sư” mới xuất lô này, vậy mà cũng dám ngang nhiên kêu gào giết người của bọn họ. Nếu như không hảo hảo giáo huấn một chút, hạ mã phong của đám tân “ Đại Sư “ này xuống, thì cuộc sống sau này của thế gia bọn họ làm sao có thể trôi qua yên ổn được?

Bọn y hiếm khi lại cùng chung chiến tuyến, đồng tâm nhất trí tới vậy.

Bên trong tàn ảnh, sắc mặt của Quế Hổ không chút thay đổi, hắn tựa như một Sa Ngẫu không có sinh mệnh, chỉ biết tới giết chóc.

Y siết chặt nắm tay phải, ở chung quanh cổ tay xuất hiện một đạo Nguyên Lực Hoàn, hào quang biến đổi không ngừng.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, rõ ràng là một cái Ngũ Nguyên Hoàn!

Ngay sau đó, từng đạo Ngũ Nguyên Hoàn không ngừng lóe lên, vờn quanh cánh tay y.

Chín đạo Nguyên Lực Hoàn tràn ngập các loại màu sắc rực rỡ, bao vây cánh tay phải của Quế Hổ. Một chấn động Nguyên lực cuồng bạo không chút báo trước, đột ngột phóng lên trời. Một âm thanh giống như mãnh hổ gầm vang nổ tung, khí thế sát phạt ngập trời.

Chung Hầu Quân sắc mặt đại biến.

Y chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, đã thấy nắm đấm của Quế Hổ phóng đại trước mắt.

Nắm đấm mang theo một chùm lưu quang, giống như một con ngươi lập lòe hàn quang đang trợn ngược của đầu mãnh hổ gào thét đánh tới, cứng rắn va chạm ở trên Đại Hi Chuông.

Keng!

Không gian giống như bị bạo âm nặng nề làm rung động, lắc lư dữ dội. Chỉ nghe ô…ô..n…g một tiếng, hầu như mọi người ở đây không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.

Chung Hầu Quân ở bên trong Đại Hi Chung thần tình nhợt nhạt, thoáng một tia hoảng hốt. Nhưng y rất nhanh liền tỉnh táo lại, mạnh mẽ ổn định lại khí huyết đang sôi trào trong cơ thể. Chờ khi y nhìn lên bề mặt Đại Hi Chung, đồng tử lần nữa co rụt lại. Trên thân Đại Hi Chung, vậy mà...xuất hiện một tia rạn nứt!

Như thế nào lại có thể?!!

Y gần như không dám tin vào mắt mình, bởi vì trước giờ, Đại Hi Chung chưa từng xuất hiện khe nứt như vậy.

Keng!

Thêm một quyền nặng nề oanh kích vào vị trí khe nứt vừa rồi.

Tốc độ ra quyền của Quế Hổ nhìn qua cũng không nhanh. Tối thiểu thì mọi người không ai có cảm giác giống như là thiểm điện cả, mỗi quyền đều có thể thấy rõ ràng.

Đồng dạng với từng quyền đó, chính là vết rạn ở trên Đại Hi Chung không ngừng lan ra.

Keng keng keng!

Quế Hổ giống như máy móc không biết mệt mỏi, cứ tuần tự giáng từng quyền vào một vị trí, vết rạn nứt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy ngày càng khuếch đại ra.

Nguyên lực cuồng bạo vây quanh thân thể Quế Hổ, ngưng mà không tán. Theo mỗi một quyền của Quế Hổ tung ra, Nguyên lực xung quanh đều bị chấn động liên hồi.

Khí huyết trong cơ thể Chung Hầu Quân sôi trào, rốt cuộc không nhịn được mà “oa”, phun ra một ngụm máu tươi.

Đại Hi Chung đang rạn nứt, được máu tươi phun lên liền sáng rực lên.

Chính vào lúc này, trong con ngươi bất động của Quế Hổ đột nhiên lóe lên hàn quang. Từ quyền chuyển thành chưởng, vỗ mạnh lên khe hở của Đại Hi Chung.

Nguyên lực cuồng bạo đang vờn quanh thân thể y chợt biến mất, trong phạm vi trăm trượng, Nguyên lực bị rút sạch trong nháy mắt. Chín Nguyên Lực Hoàn trên cánh tay phải chớp động, hợp lại thành một quang hoàn duy nhất ở trên bàn tay y, lạnh lùng vỗ lên Đại Hi Chung.

Rắc rắc.

Bàn tay Quế Hổ dường như không gặp nửa điểm lực cản, nhẹ nhàng xuyên thấu Đại Hi Chung, vỗ lên ngực Chung Hầu Quân.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Quế Hổ thu chưởng. Sau đó, giống như những việc vừa diễn ra chỉ là cái sự tình vô nghĩa nào đó, y không chút cảm xúc, bay vọt lên trời, hóa thành một đạo lưu quang đáp xuống chỗ ngồi của mình trên đài sen giữa hồ.

Một mảnh tĩnh mịch!

Chung Hầu Quân ngơ ngác cúi đầu nhìn cái quang hoàn Ngũ Nguyên Lực ở trên ngực mình.

Nguyên Lực Hoàn không ngừng vận chuyển, năm loại Nguyên lực tuần hoàn liên tục, lặp đi lặp lại.

Thân thể của y bắt đầu rạn nứt, giống như con tò he lặn bằng đất sét lâu ngày bị khô cứng. Từng vết rạn ngang dọc như mạng nhện giăng đầy toàn thân y. Từ những vết rạn đó, hào quang sặc sỡ mà yêu dị bắt đầu tràn ra.

Hào quang càng lúc càng sáng chói mãnh liệt, thân thể Chung Hầu Quân theo đó mà giống như băng nhân, bắt đầu tan rã.

Chung Hầu Quân há miệng, cố gắng muốn phát ra thanh âm nào đó nhưng vô vọng.

Hô.

Ở trong hào quang sáng rực, thân hình y triệt để tan rã, hóa thành hư vô.

Tới lúc này, hào quang sặc sỡ nhanh chóng ảm đạm xuống cho tới khi biến mất không thấy gì nữa.

Toàn trường vẫn như cũ là một mảnh tĩnh mịch.

Không ai có thể tin được một màn vừa diễn ra trước mắt. Quế Hổ vậy mà lại có thể nhẹ nhõm đánh chết Chung Hầu Quân? Quế Hổ thế mà dám ngang nhiên hạ sát thủ với Chung Hầu Quân? Đại Sư Chi Quang thật sự cường đại như vậy ư?

Sự thật mồn một gây ra trùng kích cực lớn, trong nháy mắt phá tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng bọn y.

Niên Thính Phong cũng ngây ngẩn cả người.

Ba ba ba.

Âm thanh vỗ tay nhẹ nhàng phá tan bầu không gian tĩnh mịch.

Mọi người đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lại, không ngờ lại là Diệp phu nhân.

Diệp phu nhân vẻ mặt đầy tán thưởng:“Tiểu Hổ tiến bộ thực lớn a. Ta còn nhớ thời điểm người vừa tới Diệp phủ, vẫn chỉ là một hài đồng nhỏ yếu, vậy mà hiện tại đã trở thành lương tài, là trụ cột của quốc gia rồi. Cũng không uổng sự kỳ vọng của ta dành cho ngươi a.”

Bà ta không thèm đoái hoài tới chúng đại sư của thế gia đang như cha chết mẹ chết ở xung quanh, tựu như tất cả bọn họ chỉ là không khí vậy.

Bà ta mắt hướng về hồ Đại Sư, chăm chú nhìn vào từng đạo thân ảnh đang nghiêm nghị đứng đó. Những kỷ niệm xưa cũ, quãng thời gian gian khổ mà chua xót tràn về trong tâm tưởng khiến bà ta không khỏi thổn thức, cảm khái rồi sau cùng, hóa thành hào khí vạn trượng.

Bà ta thành công!

Tất cả mưu đồ, tất cả hi sinh tới giờ phút này đều được hồi báo xứng đáng.

Bà ta rốt cuộc nắm giữ được lực lượng thuộc về riêng mình, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại.

Trước thời khắc này, cảm giác nguy hiểm luôn thường trực bủa vây lấy bà ta, sự nghi kỵ luôn ẩn sâu trong từng cử chỉ, suy nghĩ nhiều lúc khiến bà ta cảm thấy thật sự vô lực.

Lúc này, cái gì mà lời lẽ hùng hồn, bi tráng. Tất cả đều không cần thiết.

Từ hôm nay trở đi, bà ta chính thức bắt đầu tự nắm giữ lấy vận mệnh của chính mình. Cũng từ giờ phút này, bà ta rốt cuộc có đủ tư cách để bước lên vũ đài tranh bá thiên hạ.

Nhưng, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Đây mới chỉ là đệ nhất kỳ của Đại Sư Chi quang. Tương lai, dưới trướng bà ta sẽ có cuồn cuộn không dứt Đại Sư gia nhập, vì bà ta mà chinh chiến.

Trong nhân sinh của bà ta, đã bắt đầu một trang mới. Với hậu thế sau này, cũng chính là lật ra một trang mới.

Bà ta thản nhiên nói: “Tất cả giải tán đi.”

Không ai dám nhiều thêm một lời, cúi gầm mặt, mang theo tâm trạng kinh hoàng, trầm mặc rời đi.

Diệp phu nhân không hiểu sao lại thấy vui vẻ một chút. Trước đây bà ta dùng mọi thủ đoạn đàn áp, dù rằng khiến cho đám thế gia giận mà không dám nói gì, nhưng chắc chắn ở sau lưng vẫn có những mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Chỉ là tới hiện tại, nhìn những bóng lưng thảm hại kia rời đi, bà ta biết rõ, tất cả những mạch nước ngầm đó đã bị gạt bỏ đi hầu như không còn nữa.

Một chút ý tưởng không tốt trong lòng bọn y đã bị phá hủy triệt để.

Thật sự là đáng thương.

Bà ta lắc đầu, không nghĩ tới những thứ đó nữa. Quay sang đài sen giữa hồ nói khẽ: “Tiểu Bảo, tới đây.”

Tiểu Bảo không chút chấn chừ, phóng vọt tới trước mặt bà ta.

Nhìn Tiểu Bảo lạnh như băng, con ngươi đạm mạc ở trước mặt, bao cảm giác chướng mắt vừa nãy tan biến sạch. Diệp phu nhân cảm nhận được sự an toàn trước giờ chưa từng có, trên mặt không khỏi lộ ra sự vui vẻ.

Ánh mắt thân thương nhìn con trai của mình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tiểu Bảo, nhẹ giọng nỉ non: “Từ giờ về sau, an nguy của mẹ đều dựa vào tất cả vào con a.”

Tiểu Bảo thờ ơ, vẫn trơ trơ ra giống như một bức phù điêu không có sinh mệnh.

Ánh mắt của Diệp phu nhân khôi phục thanh mình. Bà ta thu tay về, bình tĩnh mở miệng: “Hiện tại có hai chuyện, các ngươi phải đi làm ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.