Ngũ Hành Thiên

Chương 588: Chương 588: Màn gió Kim Phong




Dịch giả: gaygioxuong

Biên: Đậu bắp

Cựu binh Thính Phong, Hỏa Sơn Tôn Giả gia nhập, lập tức khiến cho những Nguyên Tu vẫn còn đang ôm tâm lý đứng ngoài chờ thời, ào tới gia nhập.

Bọn họ thực ra không hề nhụt ý chí chiến đấu, mà chỉ không tín nhiệm Liên minh tháp pháo của Ngải Huy. Lúc này, nhờ có có cao thủ không ngừng gia nhập, thực lực và thanh thế của Liên minh tháp pháo nhanh chóng nhảy vọt.

Ngải Huy vẫn phủi tay mặc kệ, phó mặc công việc trù bị thành lập Liên minh tháp pháo cho ba người Đồng Quỷ, Ngư Kim và Kha Ninh.

Hàng ngày, Tiểu Sơn theo sát Ngải Huy vòng đi vòng lại ở một bên bờ vực.

Ông ta thật sự không dằn lòng được nữa: “Phải chăng đại nhân đang có ý định nhắm vào màn gió Kim Phong? Theo thuộc hạ biết, không một ai có thể xuyên qua màn gió Kim Phong cả. Cho dù là đại sư, nếu cố tình đi vào cũng sẽ bị xoắn nát bấy. Đã từng có một đại sư định thử đi xuyên qua màn gió Kim Phong, kết quả không còn lấy một mẩu xương vụn.”

Ngải Huy tủm tỉm cười: “Người đương nhiên không thể xuyên qua được!”

Tiểu Sơn ngây người mất một thoáng, dường như trong lời Ngải Huy còn có ẩn ý. Ông ta dò hỏi: “Nếu người không xuyên qua được, chẳng lẽ ý đại nhân muốn nói là vật nào đó?”

Ngải Huy cười hì hì, không định giải thích.

Trong lòng Tiểu Sơn ngứa ngáy như bị mèo cào, chẳng lẽ Ngải Huy đã tìm ra cách giải quyết vấn đề?

Hà mù tuyệt đối chưa bao giờ từng nghĩ tới, có một ngày mình lại được quản lý nhiều thợ thủ công đến thế.

Số lượng thợ thủ công mà Lôi Đình dao cạo “Vơ vét” được ở dọc đường đã vượt quá con số hai nghìn người, binh khí sư vượt quá con số hai mươi. Khi nghe thấy con số khủng khiếp này, gã đã đờ người ra vì hoảng sợ.

Nhưng đến khi biết được số lượng và trình độ của thợ thủ công bên phía Trọng Vân Chi Thương cũng xấp xỉ như thế này, gã đã hoàn toàn tắt tiếng.

Một đội quân thợ thủ công đông đảo như vậy, cho dù là Trưởng Lão Hội của thành Thiên Tâm cũng phải cúi đầu chịu thua.

Nếu như điều này được công bố ra ngoài, nhất định khiến cho thiên hạ khóc thét.

Cảnh tượng mấy ngàn thợ thủ công cùng rèn cực kỳ hoàng tráng. Những lò lửa liên miên bất tuyệt gần như chiếu sáng rực cả bầu trời. Mỗi một thợ thủ công đều đang vắt kiệt sức lực để chế tạo Phong Sào Trọng Pháo. Trong số họ, không phải ai cũng tình nguyện làm việc này, nhưng không có ai lười biếng.

Thủ đoạn của Ngải Huy không có một chút trong sáng nào, uy hiếp dụ dỗ, sử dụng tới bất cứ hành vi tồi tệ nào.

Thế nhưng, đãi ngộ của mỗi người lại không có gì phải phàn nàn. Hơn nữa, mọi người cũng thừa hiểu, nếu như phòng tuyến này bị đánh tan, Thiên Ngoại Thiên sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nếu như không chết, họ và người nhà cũng chỉ còn con đường trở thành Huyết Tu.

Không có ai muốn trở thành Huyết Tu. Đối với họ, đó là một thế giới xa lạ.

Thế giới quan của thợ thủ công rất đơn giản, không có quá nhiều mưu mô lươn lẹo, người nào có trình độ cao sẽ được mọi người tin tưởng và kính phục. Trình độ rèn của Hà mù đã khiến mọi người khâm phục từ tận đáy lòng. Gã chỉ đạo mọi người rèn, không ai có ý kiến gì cả.

Tập Thúc Bạch Diễm, Tuyết Dung Nham đã khiến cho họ được mở rộng tầm mắt. Tài liệu chồng chất như núi, chỉ cần họ được nhìn thôi là trong lòng đã ngập tràn cảm giác hạnh phúc rồi.

Thợ thủ công sợ nhất là tài liệu không đủ. Khi đó, dù trong đầu có rất nhiều ý tưởng, nhưng khó mà thử nghiệm trên thực tế. Thế nhưng, trên thực tế đây lại là tình trạng mà họ thường gặp phải nhất. Hầu như mỗi một thợ thủ công, đều mắc phải “chứng trầm uất vì thiếu tài liệu” nghiêm trọng. Thợ thủ công có trình độ càng cao, chứng bệnh này sẽ càng nghiêm trọng.

Hiện giờ tài liệu được cung ứng tùy theo nhu cầu, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có khiến cho nụ cười không bao giờ tắt trên gương mặt những người thợ thủ công này.

Lúc được phân công nhiệm vụ, Hà mù thiếu chút nữa đã hóa đá, hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Nếu như là một người khác, gã khẳng định sẽ trở mặt, nhưng là Ngải Huy thì có các vàng gã cũng không dám.

Lên mặt với Ngải Huy một chút thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu phải thật sự trở mặt với Ngải Huy thì Hà mù không có can đảm, gã không muốn nếm thử thủ đoạn của Ngải Huy một chút nào.

May mà còn có Lâu Lan.

Lâu Lan quả thực là vạn năng. Tài liệu chồng chất như núi, nhưng chỉ một mình Lâu Lan sắp xếp và phân loại. Một khối lượng công việc lớn như vậy lại được Lâu Lan im hơi lặng tiếng hoàn thành, thật sự là hết chỗ chê.

Còn khi mọi người bắt đầu rèn thô, Lâu Lan lại biến thành giám sát chung, thể hiện vai trò cực kỳ quan trọng.

Vô số Lâu Lan nhỏ bé chạy khắp các ngóc ngách khu rèn, reo vui.

“Độ lửa còn thiếu một chút xíu nữa!”

“Chiều dài vẫn chưa chính xác!”

“Cố gắng lên! Sắp thành công rồi!”

Chẳng mấy chốc, toàn bộ thợ thủ công đều yêu thích Lâu Lan, một Lâu Lan vĩnh viễn vui vẻ. Mọi người thầm than thở không biết bao nhiêu lần, tại sao một kẻ bụng dạ độc ác như Ngải Thợ cạo lại có được Lâu Lan thiện lương đáng yêu như vậy!

Từng khẩu Phong Sào Trọng Pháo được chế tạo ra, xếp thành hàng lối, tỏa ra khí thế đáng sợ.

Khi Kha Ninh nhìn thấy có nhiều Phong Sào Trọng Pháo như vậy, hai mắt đã sáng chói, thiếu chút nữa là nhào tới.

Lúc này, tất cả nhân vật chủ chốt ở tiền tuyến đang tập trung bên bờ vực, bởi vì họ nghe nói Ngải Huy muốn thử pháo.

Bên bờ vực có một khẩu Phong Sào Trọng Pháo đã được lắp hoàn thiện, còn người thử pháo lần này chính là Bàn tử.

Bàn tử nhìn Ngải Huy dò hỏi, Ngải Huy gật đầu: “Bắn thử đi!”

Bàn tử không nói năng gì, điều khiển Phong Sào Trọng Pháo nã ầm ầm vào màn gió Kim Phong cuồng bạo.

Vô số vệt sáng đỏ rực bắn vào màn gió Kim Phong, phát ra tiếng nổ điếc tai. Ánh lửa hòa lẫn với Kim Phong, bắn tung tóe như mưa rào, màn gió Kim Phong cuồng bạo bị phá thủng ra một lỗ lớn, sâu tới vài trượng. Nhưng lỗ thủng đó chỉ duy trì được một giây thì đã bị Kim Phong lấp kín, biến mất không còn thấy đâu nữa.

Trước sức mạnh của thiên nhiên, cho dù là vũ khí chiến tranh hạng nặng của Nguyên Tu vẫn cứ nhỏ bé không đáng kể gì.

Ngải Huy vẫn nhìn chằm chằm vào màn gió Kim Phong bằng đôi mắt hết sức chuyên chú, miệng nói: “Tiếp tục!”

Bàn tử hít sâu một hơi. Phong Sào Trọng Pháo liên tục gầm lên, từng loạt vệt sáng đỏ rực nối tiếp nhau, không ngừng đánh lên màn gió Kim Phong, phá ra những cái lỗ lớn, Kim Phong và ánh lửa hỗn hòa lẫn vào nhau tạo thành cảnh tượng rất đẹp mắt. Nhưng cũng giống như hạt mưa rơi xuống mặt sông, những cái lỗ hõm vào chỉ tồn tại trong một chớp mắt.

Đến khi Phong Sào Trọng Pháo dừng bắn, màn gió Kim Phong vẫn không suy chuyển một chút nào.

Rất nhiều người mới lần đầu tiên nhìn thấy uy lực của Phong Sào Trọng Pháo, hai mắt sáng bừng lên mà không hay. Nhưng đối với màn gió Kim Phong, chút uy lực đó hiển nhiên là không thấm vào đâu.

Thiết Binh Nhân hơi tò mò hỏi: “Ngải Huy, ngươi định nã pháo xuyên qua màn gió Kim Phong vào kẻ địch hay sao?”

Rất nhiều người sáng bừng hai mắt. Nếu như có thể nã pháo xuyên qua màn gió Kim Phong vào kẻ địch, thì đó tuyệt đối sẽ là một cách tấn công hiệu quả. Nhất là đối với một đội quân rời rạc như Liên minh tháp pháo, làm như vậy sẽ có thể phát huy ra ưu thế về mặt số lượng của họ một cách tối đa.

Tiểu Sơn lắc đầu: “Uy lực không đủ, bắn không xuyên qua màn gió Kim Phong.”

Vừa rồi, những cái lỗ do đạn Phong Sào Trọng Pháo phá thủng ra sâu tầm từ hai trượng đến ba trượng, thế nhưng nơi hẹp nhất của màn Kim Phong cũng phải dày tới hơn ba mươi trượng.

Hỏa Sơn Tôn Giả than thở: “Chưa cần nói đến Hỏa khắc Kim, lão phu cũng không dám xông qua màn gió Kim Phong này, xông qua chỉ có đường chết!”

Bàn tử suy tư: “Hay là để ta thử một lần xem có thể tạo ra trọng pháo bắn thủng được màn gió Kim Phong hay không?”

Ngải Huy lắc đầu: “Không cần, cho dù có thể bắn xuyên qua màn gió Kim Phong đi nữa, dư lực sẽ chẳng còn lại được bao nhiêu, sức sát thương đối với kẻ địch sẽ rất hạn chế. Hơn nữa, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, không thừa để lãng phí vào việc này. Ngươi tranh thủ dạy mọi người điều khiển Phong Sào Trọng Pháo cho thành thạo.”

Sau đó hắn vỗ tay: “Tốt rồi, trò vui đã xong, ai cần làm gì thì đi làm đi.”

Mọi người dần tán đi. Tất cả mọi người rất tò mò, Ngải Huy đang âm mưu làm cái trò gì không biết.

Ngải Huy gọi Sư Tuyết Mạn, Thiết Binh Nhân ở lại: “Vài ngày nay không có Chiến bộ nào đi qua, ta cho rằng kẻ địch đã sắp tới rồi, có hứng thú đi tìm hiểu một chuyến không?”

Thiết Binh Nhân cười nói: “Đã nghe nói tốc độ Phong Xa Kiếm nhanh như tia chớp từ lâu, khó được có cơ hội trải nghiệm một lần, đương nhiên là muốn đi.”

Những người khác cũng đồng loạt đồng ý.

Ngay cả Sư Tuyết Mạn mà vẫn còn chưa từng được bay trên Phong Xa Kiếm, mọi người cảm thấy rất hiếu kỳ. Hơn nữa, đối với mấy người đảm nhiệm vị trí bộ thủ họ, một cơ hội điều tra kẻ địch hiếm có như thế này có tác dụng rất đáng kể.

Việc tu luyện của nhóm Cố Hiên vẫn không hề gián đoạn, mà trái lại, khi trận chiến sắp tới, cường độ tu luyện lại không ngừng tăng lên. Vật tư chồng chất như núi, họ không cần phải nghĩ đến tiết kiệm, mỗi một người đều vắt kiệt sức lực mà tu luyện.

Phong Xa Kiếm bay lên trời, lập tức gây ra một làn sóng tiếng thét kinh hãi.

Tốc độ không gì sánh nổi, tự mình trải nghiệm sẽ có cảm nhận khác hẳn. Chỉ một lát sau, nó đã chinh phục tất cả mọi người.

Thiết Binh Nhân liên tục kinh ngạc than thở: “Có lẽ Phong Xa Kiếm nhanh nhất trên đời này, không ai có thể đua tốc độ với nó được!”

Người đầu tiên đồng ý với y là Tiểu Sơn, ông ta nói như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không có!”

Đôi mắt dễ thương của Côn Lôn Thiên Phong mơ màng: “Có thể cung cấp vật này cho Thiên Phong không? Thật sự là vũ khí tối thượng của Kiếm Tu!”

Ngải Huy cười gượng: “Chế tạo Phong Xa Kiếm không khó, giá thành cũng chẳng đắt. Nhưng việc điều khiển nó lại là cả một vấn đề. Đầu tiên cần phải có Chưởng Kiếm Sử. Đến bây giờ, Chưởng Kiếm Sử duy nhất đạt yêu cầu của chúng ta mới chỉ có một mình Chí Quang. Tiếp theo chính là Kiếm Tu của Kiếm Tháp, họ khác với Kiếm Tu bình thường. Lát nữa, nếu như gặp phải kẻ địch, bộ thủ Côn Luân cứ đứng mà nhìn thôi, tránh trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.”

Côn Lôn Thiên Phong gật đầu, chẳng hề tức giận vì đã bị Ngải Huy từ chối. Trong khoảng thời gian này, mọi người tiếp xúc với nhau càng nhiều, độ tín nhiệm giữa lẫn nhau càng tăng.

Cảm giác bay nhanh như tia chớp trên bầu trời khiến cho người ta mê muội.

Nơi hoang dã rộng ngút ngàn, không thấy một bóng người.

Thái độ mọi người dần trở nên nghiêm trọng. Cảnh tượng khác thường này đã minh chứng rõ ràng, kẻ địch chỉ còn cách bọn họ không xa.

Đội viên Lôi Đình Chi Kiếm cũng giống như gặp phải cường địch.

Thần Lang Chiến bộ đang cử hành hội nghị.

Mọi người sôi nổi bàn tán.

“Thật sự quái lạ, hành vi của Ngải Huy trơ tráo rành rành ra như thế, vậy mà Trưởng Lão Hội lại vẫn cứ khoanh tay mặc kệ?”

“Quản chế? Quản chế bằng cách nào? Hắn xông lên tiền tuyến, Trưởng Lão Hội còn phải quỳ xuống cảm ơn nữa là, hắn muốn gì thì được cái đó.”

“Giờ thì hay rồi, kế hoạch của chúng ta đã hoàn toàn bị rối loạn. Hiện giờ, toàn bộ những Chiến bộ thua trận tan tác kia không đi qua cửa khẩu do Trọng Vân Chi Thương trấn giữ nữa.”

“Phải đi vòng mất mấy tháng đấy.”

“Thật sự là độc, đối với phe mình mà còn ác độc như vậy, Ngải Huy đúng là ma quỷ!”

“Hiện giờ, Nguyên Tu vừa nghe đến tên Ngải Huy thì đã sợ nhũn ra như chi chi.”

“Mẹ nó, thực ra ai mới là địch thế? Cảm giác Ngải Huy còn giống kẻ địch của bọn chúng hơn cả chúng ta!”

Bình thường luôn oai hùng hiên ngang, nhưng lúc này gương mặt Tống Tiểu Khiểm lại rất khó coi. Cái đám quân thất trận kia thà rằng đương đầu với nơi hoang dã rộng mênh mông, thà rằng đối mặt với Hoang Thú mà mức độ nguy hiểm không thể lường trước được, cũng không muốn tháo chạy qua phong kiều Trân Châu.

Sở dĩ xảy ra chuyện như vậy, nói ra lại cứ tưởng là chuyện đùa, nguyên nhân chỉ vì sợ bị Chiến bộ quân mình cướp đoạt.

Điều này có nghĩa, chiến thuật mà ả nghĩ ra đã tuyên cáo hoàn toàn thất bại.

Đối với bản thân ả, thất bại như vậy mới xảy ra lần đầu tiên.

Lôi Đình Chi Kiếm đáng giận! Ngải Huy đáng chết!

Mặt Hách Liên Thiên Hiểu trơ ra như đá. Trái lại, gã lại chẳng hề ngạc nhiên một chút nào. Trên chiến trường, chiến thuật thất bại chẳng phải là điều hiếm lạ gì, chiến tranh vĩnh viễn không bao giờ diễn ra theo ý muốn của một cá nhân nào.

Nếu không phải vậy thì đã không gọi là chiến tranh nữa rồi.

Sở dĩ gã vẫn bình thản, bởi vì ưu thế của phe gã vẫn không hề giảm bớt đi chút nào. Ưu thế của phe gã thực sự đủ lớn, chỉ cần tiếp tục dồn ép tới là có thể đạt được thắng lợi.

Bỗng nhiên có người bẩm báo: “Đại nhân, Thần Linh Bộ phái người đến đưa tin!”

Trong lòng Hách Liên Thiên Hiểu giật đánh thót, chợt sinh ra dự cảm không hay. Doanh trướng vừa rồi vẫn còn ồn ào như chợ vỡ, đột nhiên lặng ngắt như tờ. Mọi người nhìn nhau, cùng thấy sự ngạc nhiên khó hiểu thể hiện rõ trong ánh mắt từng người.

Khi thấy tên giao liên của Thần Linh Bộ bê bết máu toàn thân, trái tim bọn họ không hẹn mà cùng chìm xuống.

Tên chiến sĩ đó quên cả chào hỏi, lập tức đưa thư tới trước mặt Hách Liên Thiên Hiểu.

Bàn tay nhận thư của Hách Liên Thiên Hiểu khẽ run lên khó có thể nhận thấy. Gã vừa mở thư ra đọc, mặt lập tức trắng bệch, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Doanh trướng yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Thấy mặt đại nhân dần tái nhợt, tất cả đều ý thức được, chỉ sợ có việc vô cùng tệ hại nào đó đã xảy ra.

Doanh trướng đột nhiên vang lên tiếng gào thét điên loạn lẫn tuyệt vọng của Hách Liên Thiên Hiểu.

“Cái đồ rác rưởi Hạ Nam Sơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.