Ngũ Hành Thiên

Chương 587: Chương 587: Cựu binh Thính Phong




Dịch giả: gaygioxuong

Biên: Đậu bắp

“Khương phó thủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!”

Thái độ Tiểu Sơn vẫn bình thản, giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.

Dù không hề quen biết những người này, nhưng Đồng Quỷ Ngư Kim vẫn có thể cảm nhận được sự khí chất nguy hiểm, nguy hiểm đến ớn lạnh của họ. Thấy Khương Duy và họ có quen biết nhau, hai người mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lúc ở thành Phong Tín, Khương Duy đã không sợ hãi, lúc này ở đại bản doanh nhà mình y càng không cần phải sợ hãi, đanh giọng nói: “Từ biệt ở thành Phong Tín, không ngờ tới hôm nay lại có thể gặp các hạ ở nơi này. Không biết các hạ định làm gì?”

Tiểu Sơn chăm chú quan sát Khương Duy, chợt mỉm cười: “Chỉ trong thời gian ngắn, năng lực của Khương phó thủ đã tiến bộ không ít.”

Khương Duy đáp lại với gương mặt vô cảm: “Tất cả là nhờ các hạ ban tặng!”

Lúc đầu, mọi người cứ tưởng những người này và Khương Duy quen biết nhau, đến lúc này mới chợt vỡ lẽ ra, thì ra hai bên đã từng phát sinh xung đột. Ngay lập tức, bầu không khí biến thành gươm tuốt vỏ nỏ gương dây, mọi người đề phòng tối đa, nhất là Kha Ninh. Lúc này, gã thầm than không ổn, những người này không phải đến hành thích Ngải Huy đấy chứ.

Mặc dù trong lòng coi thường cách làm người của Ngải Huy, nhưng Kha Ninh buộc phải thừa nhận, Ngải Huy có ảnh hưởng rất lớn tới Liên minh tháp pháo và Trọng Vân Chi Thương. Nếu như lúc này Ngải Huy gặp bất trắc...

Sau đó ra sao, Kha Ninh không dám nghĩ tiếp.

Tiểu Sơn chẳng hề tức giận, cười hì hì: “Không đánh nhau thì không quen biết! Cách làm người của Khương phó thủ, tại hạ vô cùng khâm phục!”

Ngay cả Khương Duy cũng hiểu được có điều gì đó là lạ. Có câu nói rất chính xác, giận mấy cũng không đánh người đang cười, đối phương không có vẻ gì là đến để gây rắc rối cả. Nói thật, trong lòng y thực ra chẳng tức giận là mấy. Lần trước, mặc dù đang chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng đối phương lại phẩy tay áo bỏ đi. Có thể thấy được, ông ta vẫn có khí khái của một người đàn ông.

Y nhanh gọn, trực tiếp hỏi: “Mục đích là gì, mong ngài cứ nói thẳng ra!”

Tiểu Sơn điềm nhiên như không có việc gì: “Chúng ta đến tham gia chiến đấu, hy vọng có thể kề vai chiến đấu cùng các vị để chống lại Huyết Tu.”

Hai mắt Đồng Quỷ Ngư Kim tỏa sáng. Thực lực của người đàn ông trung tuổi niên này sâu khôn lường, những người khác thì tỏa ra khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, là một đội quân tinh nhuệ chân chính. Lúc trước cứ tưởng họ đến gây sự, hai người còn âm thầm lo lắng, giờ nghe nói tới tham gia để chống lại Huyết Tu, lập tức trở nên mừng rỡ.

Nghe nói vậy, Kha Ninh như trút được gánh nặng, trái tim treo lên trên cổ đã trở về vị trí cũ.

Khương Duy cũng âm thầm hưng phấn. Dù không biết người này từ đâu tới, nhưng năng lực vượt quá cấp bậc đại sư, nếu ông ta chịu gia nhập bọn mình, tuyệt đối là một trợ lực đáng kể. Gã nhìn thẳng vào đối phương, nghiêm nghị hỏi: “Thành Thiên Tâm có đồng ý cho các vị tới tiền tuyến?”

Tiểu Sơn vừa nghe thấy ba từ “thành Thiên Tâm”, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ngạo nghễ nói: “Chúng ta là chúng ta, họ Diệp là họ Diệp!”

Đồng Quỷ Ngư Kim nghe thấy “Thiên Tâm thành” đã giật mình, sau lại nghe thấy Tiểu Sơn nói vậy, hai người càng giật mình hơn. Đầu óc hai người cấp tốc hoạt động, thử lục lọi trí nhớ xem ở Thiên Tâm thành có ai dám gọi Diệp phu nhân là “họ Diệp” một cách kiêu ngạo như vậy không?

Gương mặt tươi rói, Khương Duy nhiệt tình xòe tay: “Hoan nghênh gia nhập chúng ta, vào Trọng Vân Chi Thương chúng ta có được không? Vị trí phó bộ thủ này của ta sẽ nhường lại cho ngài!”

Lần trước, rõ ràng đối phương đang chiếm ưu thế, nhưng lại chủ động bỏ đi, hành vi đó đã chứng tỏ đối phương là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy. Người như vậy, khinh thường không thèm nói dối.

Đồng Quỷ, Ngư Kim và Kha Ninh cùng trợn tròn mắt. Tình hình đột ngột xoay chuyển một trăm tám mươi độ, câu trước vừa mới nói với nhau như hai kẻ thù, câu sau đã thân thiết lôi kéo đối phương vào Chiến bộ của mình, ngay cả vị trí phó bộ thủ cũng nhường cho đối phương.

Đồng Quỷ Ngư Kim thầm hô không hay. Ngải Huy không có mặt, Khương Duy lôi kéo trực tiếp như vậy, hai người không có bất cứ biện pháp nào để xoay chuyển tình hình.

Kha Ninh lại cảm thấy đó là điều đương nhiên. Đối phương đâu có phải là người ngu dốt, đương nhiên là sẽ gia nhập Trọng Vân Chi Thương. Trọng Vân Chi Thương dù sao cũng là Chiến bộ tinh nhuệ, Liên minh tháp pháo với thành phần là một đám quân thất trận, niềm tin lung lay thì làm sao có thể sánh bằng? Kha Ninh luôn muốn quay về Trọng Vân Chi Thương đến mức ám ảnh cả vào giấc mơ. Gã hối hận lúc ấy chả hiểu tại sao mình lại hô hào gia nhập Liên minh tháp pháo rẻ rách này làm gì? Ở lại Trọng Vân Chi Thương, không những có thể tìm hiểu về tháp pháo, mà còn có Bàn Sư để học hỏi. Gã càng nghĩ càng hối hận.

Mặc dù hai vị đại nhân Đồng Quỷ và Ngư Kim dẫn Chiến bộ tới gia nhập, khiến cho năng lực trung bình của Liên minh nâng cao khá nhiều, nhưng nếu so với Trọng Vân Chi Thương thì vẫn còn kém xa.

Trọng Vân Chi Thương chính là một Chiến bộ huyền thoại, Chiến bộ Nguyên Tu duy nhất từng chiến thắng Huyết Bộ.

Tiểu Sơn lắc đầu: “Không, chúng ta gia nhập Liên minh tháp pháo!”

Tất cả mọi người đều sững sờ. Kha Ninh ngây ra như tượng, gần như không thể tin được vào tai mình.

Khương Duy cũng tương đối ngạc nhiên. Gã phân tích: “Ta mời mời các vị đến Trọng Vân Chi Thương là bởi vì càng ở phía ngoài phòng tuyến của chúng ta thì áp lực sẽ càng lớn, cần có cao thủ trấn giữ hơn nhiều.”

Tiểu Sơn vẫn lắc đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta gia nhập Liên minh tháp pháo!”

Nhìn những người này, Kha Ninh rất muốn bổ đầu họ ra để xem, chẳng lẽ bên trong chỉ toàn là bã đậu hay sao? Chiến bộ tinh nhuệ nhất đóng ở tuyến đầu mà không chịu gia nhập, lại chọn Chiến bộ ở phía sau để gia nhập, các ngươi chống lại Huyết Tu kiểu gì vậy? Không phải đến để làm trò đấy chứ?

À, còn nữa, bộ thủ của cái Chiến bộ tuyến sau này rõ ràng còn là một tên hoàn toàn không đáng tin cậy nữa chứ.

Khương Duy hơi tò mò: “Có thể nói rõ nguyên nhân không?”

Cách làm người của đối phương, y đã từng được thấy. Mẫu người kiêu ngạo như kiểu này, nếu đến tiền tuyến để chống lại Huyết Tu thì sẽ tuyệt đối không sợ chết, sẽ không chùn bước trước khó khăn. Nếu họ khăng khăng chọn Liên minh tháp pháo, nhất định là có nguyên nhân.

Tiểu Sơn thoải mái đáp: “Chúng ta coi trọng Ngải Huy hơn, cho rằng hắn có nhiều khả năng nắm giữ chìa khóa của thắng lợi.”

Cái gì? Kha Ninh thiếu chút nữa tưởng tai mình xảy ra vấn đề, coi trọng cái kẻ không đáng tin cậy kia hơn? Đến lúc này gã đã chẳng còn hứng thú gì nữa. Được rồi, với những kẻ đầu óc có vấn đề như vậy, cho dù có gia nhập Liên minh tháp pháo thì có vẻ như cũng chẳng phải là việc đáng vui mừng gì cả.

Nét mặt Đồng Quỷ và Ngư Kim đồng thời trở nên quái dị, lý do này thật sự là vớ vẩn...

Khương Duy lại không nghĩ như vậy, mà tỏ vẻ kinh ngạc lẫn quan tâm: “Mong được chỉ dạy!”

Tiểu Sơn giống như đi guốc trong lòng Khương Duy, mỉm cười: “Chúng ta hiểu Tùng Gian Cốc rất tường tận!”

Khương Duy giật bắn người. Ý nghĩ trong đầu bị nói toạc ra, mi mắt y giần giật. Vừa rồi trong đầu y đúng là đang nghĩ, dường như thằng cha này hiểu rõ bọn mình đến từng chân tơ kẽ tóc. Cho dù là Trọng Vân Chi Thương hay là Liên minh tháp pháo, các thành viên của nó đều cho rằng Ngải Huy chỉ đóng một vai trò hạn chế. Nhưng tất cả các thành viên nòng cốt của Phái Tùng Gian lại tin tưởng tuyệt đối, Ngải Huy mới là nhân tố mấu chốt để giành thắng lợi của họ.

Đây là lòng tin mù quáng, là sự tin tưởng đến mức mù quáng đã được tích lũy lại qua một thời gian dài.

Nhưng sự tin tưởng mù quáng này bị người khác nói toạc ra, thì đây mới là lần đầu tiên.

Tiểu Sơn tắt hẳn nụ cười, nghiêm túc hành lễ: “Kính nhờ phái người nói cho đại nhân Ngải Huy, cựu binh Thính Phong Tiểu Sơn, dẫn theo ba trăm năm mươi hai người, mong được gia nhập Liên minh tháp pháo, chống lại Huyết Tu, đang đợi đại nhân phân công.”

Thính Phong Bộ!

Khương Duy trợn tròn mắt. Cuối cùng gã cũng biết được đối phương từ đâu đến, cuối cùng cũng biết được ở đâu mới có cao thủ hùng mạnh đến như vậy, và cuối cùng cũng biết được, vì sao đối phương lại biết rõ mình đến thế.

Đồng Quỷ và Ngư Kim kinh hãi ra mặt, những người này hóa ra là quân Thính Phong Bộ!

Hai người biết nhiều hơn người khác vài điều. Ví dụ như địa vị trong Thính Phong Bộ của những người có chữ “Tiểu” lót trong tên, ví dụ như ba trăm năm mươi hai người là gần một phần ba quân số của Thính Phong Bộ! Lại còn cựu binh Thính Phong... Cựu binh, chẳng lẽ những người này đã quyết tâm thoát ly khỏi Thính Phong Bộ?

Mồm Kha Ninh há to đến mức hầu như có thể nhét vừa cả nắm đấm, y đứng ngây ra như phỗng.

Cái tên, cái tên... Ngải Huy kia lại có sức hấp dẫn lớn tới như vậy hay sao?

Tiểu Sơn thản nhiên như không có gì xảy ra. Ông ta không phải hạng người ngu dốt. Trước khi đi, ông ta đã từng nói chuyện với Tiểu Lâm, bảo rằng mình không hiểu gì về chiến tranh, nếu đã vậy thì buộc phải tìm đến người am hiểu tác chiến. Theo ý kiến của người ngoài cuộc, người am hiểu tác chiến nhất của phái Tùng Gian chính là Sư Tuyết Mạn. Nhưng xúc tu của tình báo Thính Phong Bộ vươn dài đến cỡ nào! Sau khi trải qua phân tích một lượng lớn tính tức tình báo, Tiểu Sơn phát hiện ra, hầu như toàn bộ thắng lợi đều có liên quan trực tiếp đến Ngải Huy.

Trọng Vân Chi Thương của Sư Tuyết Mạn có lẽ đủ khả năng một đấu một với Huyết Bộ hoặc Thần bộ, nhưng nếu đối đầu với đại quân Huyết Tu chiếm ưu thế về mặt số lượng, thì chắc chắn không có phần thắng nào, cho dù có thêm ba trăm năm mươi ba người họ thì cũng sẽ không thay đổi được kết quả đó.

Theo ý kiến của Tiểu Sơn, nhân tố có khả năng tạo ra chiến thắng chỉ có một, đó chính là Ngải Huy và Liên minh tháp pháo mà hắn sắp thành lập.

Mặc dù hi vọng đó rất xa vời, nhưng đó cũng là hy vọng duy nhất của ông ta.

Khương Duy là người đầu tiên hoàn hồn lại, trong lòng giật đánh thót, thì ra đối phương là Thính Phong Bộ, chẳng trách lại biết rõ về bọn mình đến thế. Cho dù đối phương không đồng ý gia nhập Trọng Vân Chi Thương đi nữa, nhưng vẫn chỉ cần chung tay với bọn y để chống lại Huyết Tu là đã đủ làm cho chỉnh thể lực lượng tăng vọt.

Y cười chân thành: “Nếu biết các vị tới, Lão đại nhất định sẽ rất vui vẻ! Các vị chờ một lát, sẽ có người chạy đi nói cho lão Đại biết tin tức tốt lành này.”

Tiểu Sơn gật đầu: “Đã làm phiền!”

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về nơi xa, nghiêm giọng nói: “Có khách đến!”

Ông ta vừa dứt lời, một điểm sáng bỗng hiện ra ở phía chân trời, ngay sau đó tiếng động ầm ầm vang lên. Chợt thấy một quả cầu lửa rít lên như sấm rền, giống như một ngôi sao băng, kéo theo một vệt khói đen dài dằng dặc, bay từ cuối chân trời tới chỗ doanh trại.

Quả cầu lửa bay tới với tốc độ cực nhanh.

Tiểu Sơn dù gì cũng là người đi ra từ Thính Phong Bộ, nắm bắt thông tin vô cùng linh thông, vừa nhìn thấy quả cầu lửa đó thì đã có vẻ như nhớ ra được gì đó, lập tức hét lên: “Tất cả tản ra!”

Ùynh!

Quả cầu lửa cuốn theo khói đen, rơi xuống một bãi đất trống trong nơi đóng quân. Đất rung núi lở, đất đá nóng chảy văng khắp nơi.

Lửa tắt đi, một ông lão lảo đảo như say rượu hiện ra trước mặt mọi người.

Lão lầu bầu: “Mệt chết đi được, mệt chết đi được, giờ phải đi kiếm thằng ranh kia, đòi Tuyết Dung Nham uống để bù lại mới được.”

Sau khi nhìn rõ mặt người đó, Đồng Quỷ và Ngư Kim giật nảy người, đồng thanh thét lên kinh hãi: “Hỏa Sơn Tôn Giả!”

Hỏa Sơn Tôn Giả lắc đầu để bớt choáng váng. Khi thấy hai người, ông ta cười ha hả: “Thì ra là tiểu Đồng Quỷ và tiểu Ngư Kim, các ngươi cũng đến đây sao? Lão già Úy Trì có khỏe không?”

Đồng Quỷ và Ngư Kim lập tức tiến lại gần chào hỏi.

Đồng Quỷ cung kính đáp: “Ra mắt Tôn Giả, Úy Trì trưởng lão vẫn còn đang bế quan.”

Hỏa Sơn Tôn Giả hừ một tiếng, tỏ vẻ coi thường: “Đến cái tuổi này rồi, còn bế với quan gì nữa, chẳng qua là chưa diệt trừ hết được dục vọng trong lòng mà thôi. Lãng phí vô ích một thân chiến lực, nghĩ thoáng được như lão phu thì tốt biết mấy.”

Đồng Quỷ chỉ có thể cười hùa theo. Với địa vị và vai vế của mình, Hỏa Sơn Tôn Giả có quyền bình luận trưởng lão Úy Trì Bá như vậy.

Hỏa Sơn Tôn Giả lướt nhìn xung quanh, khi thấy Tiểu Sơn, đồng tử lão co rụt lại: “Ngươi là ai?”

Tiểu Sơn hành lễ, thái độ đúng mực: “Cựu binh Thính Phong Tiểu Sơn, bái kiến Tôn Giả!”

“Người của thằng ranh họ Niên?” Hỏa Sơn Tôn Giả sững người ra một thoáng, rồi sau đó như đã hiểu ra, tỏ vẻ tán thưởng: “Tốt lắm, máu lửa hơn thằng ranh họ Niên nhiều. Một đám cao thủ, rúc đầu mãi cái ổ thành Thiên Tâm mà không thấy nhục sao?”

Mặc dù đám người Tiểu Sơn đã không còn thuộc về nơi đó, nhưng lúc này chẳng hiểu sao mặt vẫn cứ nóng bừng.

Hỏa Sơn Tôn Giả săm soi nhìn khắp nơi: “Thằng ranh Ngải Huy kia đâu rồi? Bảo nó mau tới gặp lão phu, sau này lão phu phải dựa vào nó để sống rồi. Chẳng phải đang lập Liên minh tháp pháo gì đó hay sao? Tính phần lão phu vào, chỉ cần cung cấp đủ Tuyết Dung Nham là được.”

Đồng Quỷ và Ngư Kim giật bắn người.

Kha Ninh vẫn há hốc mồm không khép lại được. Liên minh tháp pháo mà gã luôn cho rằng chỉ là bia đỡ đạn, đột nhiên trở thành một nơi cao thủ tụ tập.

Chẳng lẽ mình không thuộc về cái thế giới này hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.