Ngọt Ngào Bá Sủng: Tiểu Kiều Thê Mất Trí Nhớ Của Thủ Tịch

Chương 17: Chương 17




Chương 17: Giao dịch lần này tôi định đoạt

Editor: Song Thy

Beta: CN

Chỉ là ăn cơm sáng mà thôi, cũng không cần xa xỉ như vậy a.

Đường đường là bếp trưởng của khách sạn Hào Đình, tốt nghiệp Michelin tinh cấp, tại đây làm đồ ăn cho cô, còn tổng giám đốc thì bồi cô ăn?

Gia Ý không kịp nói chuyện, Luis đã bắt đầu lấy thịt xông khói của Thổ Nhĩ Kì ra chiên cùng với trứng gà.

“Kỳ thật không cần long trọng như vậy, bữa sáng của tôi rất tùy ý, trứng chiên, cùng một ly sữa bò là được rồi.” Gia Ý lấy lại tinh thần.

“Không được.” Trần Diệu Tổ trịnh trọng nói: “Trước khi đi Hoắc Tổng đã dặn dò qua, nói hôm qua La tiểu thư uống rượu, vị giác suy yếu, bữa sáng hôm nay phải phong phú một chút” lại quay qua: “Luis, thêm ly nước cam, tỉnh rượu.”

“…..Hoắc tổng đâu?” Gia Ý bất đắc dĩ, thuận miệng hỏi.

“Sáng hôm nay, lúc La tiểu thư chưa tỉnh, Hoắc tổng liền đi tổng công ty rồi.” Trần Diệu Tổ cười tủm tỉm, “Công việc của Hoắc tổng tương đối nhiều, có thể buổi tối mới trở lại, La tiểu thư không cần phải gấp gáp.”

Ân, đúng vậy, người ta chính là tổng tài của một tập đòan lớn, đương nhiên phải đi làm việc rồi.

Bất quá, nhìn qua cô nơi nào nóng nảy a?

Thật là….

Vừa lúc, mùi hương thịt xông khói bay tới, Luis đặt cái đĩa lên bàn, dùng tiếng Pháp chính tông thập phần thân sĩ mà nói: “Mời dùng.”

Cô nói cảm tạ, rồi bắt đầu ăn.

Đầu bếp Michelin tinh cấp tay nghề chính là rất giỏi, Gia Ý vốn cho rằng chính mình không đói quá, kết quả thành đĩa vừa động, đem mấy đĩa bữa sáng Luis làm càn quét sạch sẽ, còn một hơi uống hết ly nước ép cam.

Trần Diệu Tổ xem đến trợn mắt há hốc mồm, vị tiểu thư này nhìn qua nhu nhu nhược nhược, lại là thâm tàng bất lộ (người có tài nhưng không muốn cho người khác biết<hình như có gì đó sai sai ở đây ở đây,câu này dùng sai trường hợp đúng ko ta>), cư nhiên dũng mãnh như vậy, vẫn là cái đồ tham ăn a.

Dùng xong bữa sáng, Luis đẩy toa ăn rời đi.

Trần Diệu Tổ đưa cho Gia Ý một văn kiện bị đóng kín: “La tiểu thư, đây là khi Hoắc tổng đi công ty kêu tôi đưa cho ngài, nói ngài xem một chút. Đúng rồi Hoắc tổng còn nhắc nhở, nếu ngài muốn đi dạo phố, thì để George đi theo ngài.”

Thứ gì? Gia Ý hoài nghi mà tiếp nhận văn kiện, cau cau mày đẹp: “George?Là ai?”

“Là vệ sĩ Hoắc tổng chuẩn bị cho ngài, xuất thân từ chiến đội, cũng là lính đánh thuê ở vùng Trung Đông, vốn là vệ sĩ của Hoắc tổng, hiện tại bị Hoắc tổng điều qua đây, làm vệ sĩ cho ngài.” Trần Diệu Tổ vỗ vỗ tay, hô một tiếng.

Một người đàn ông cao lớn tóc húi cua đi tới, tuy rằng mặc tây trang màu đen, nhưng vẫn nhìn ra được thân hình cường tráng, bưu hãn: “Ngài tốt, La tiểu thư. Tôi tên George, tôi ở bên ngoài, có yêu cầu gì thì cứ gọi tôi.”

Dã……Dã chiến bộ đội? Vùng Trung Đông……Lính đánh thuê?

Cô không phải là nhân vật trọng yếu của một quốc gia, càng không phải Hoàng Hậu hay Công Chúa của đất nước nào, có cần khoa trương như vậy hay không?

Đôi mắt Gia Ý trừng lớn.

George cũng đã khoanh tay, mười phần chức trách mà đứng ở cửa.

Gia Ý chỉ có thể đóng cửa phòng lại, ngồi trên sô pha, mở túi văn kiện ra, bên trong là một tập tư liệu, bao gồm thân phận, giấy tốt nghiệp, hộ khẩu, hộ chiếu.

Là người đàn ông kia chuẩn bị thân phận mới cho cô.

Gia Ý ngây người một chút, cô mơ hồ biết, khi rớt giấy tờ tùy thân đi đồn công an báo mất, chờ được xử lí ít nhất đến nữa tháng mới có.

Xử lí hộ chiếu cũng yêu cầu hơn mười ngày.

Mà người người đàn ông này, không đến một ngày, không, hẳn là không đến nữa ngày, cư nhiên đem thân phận của một người chuẩn bị tốt.

Ở thành phố G, anh đến tột cùng là nhân vật như thế nào mà có thể một tay che trời?

Cô hướng bên trong sờ soạng, di, ngạch ngạch, còn có một tấm thẻ ngân hàng.

Cầm tới, là một tấm thẻ kim loại màu đen, cũng chính là hắc thẻ, không có hạn chế mức độ sử dụng, là thần vật mà ai cũng tha thiết ước mơ.

Bỗng nhiên, từ túi văn kiện truyền đến tiếng chuông di động.

Người đàn ông này, rốt cuộc là chuẩn bị bao nhiêu đồ vật a!

Cô lấy điện thoại đi động ra, là loại Apple màu trắng mới nhất, mặt trên biểu hiện một cái tên quen thuộc.

Hoắc_____Chấn_____Dương.

Cô hít sâu một hơi, ấn xuống phím đồng ý.

“Dậy.” Kết nối xong, là âm thanh trầm thấp quen thuộc của người đàn ông.

Nghe được âm thanh trầm thấp của người đàn ông, mặt ửng đỏ, trong đầu nghĩ đến chuyện đêm qua bộ dáng say khướt, còn bị anh tự mình tắm rữa, hiện tại ném chết người, nữa ngày không nói gì.

“Alo” Ngữ khí của người đàn ông hoài nghi, không tín hiệu sao? Rõ ràng đã tiếp điện thoại, tại sao lại không có âm thanh?

Gia Ý trấn định cảm xúc, chuyện đó đã qua, coi như không tính. Cô thanh thanh giọng nói: “Mặt trời đã lên cao, đương nhiên dậy rồi, tôi cũng không phải là heo.”

Tuy rằng không thấy mặt cô, Hoắc Chấn Dương lại có thể tưởng tượng được biểu tình lúc này của cô, khẳng định là đã đỏ ửng, không biết vì cái gì, anh lại rất muốn chọc ghẹo nha đầu này một chút.

Âm thanh Hoắc Chấn Dương đè thấp vài phần, có vẻ tà mị: “Phải không? Vậy tối hôm qua ai say như chết, đánh kiểu nào cũng không tỉnh, ôm cổ tôi kêu tôi tắm rữa?”

“Anh____.” Cô không có đề nghị, lại bị anh cố tình nói ra, di động đều muốn ném văng ra, mặt phấn đỏ lên: “Tôi mới không có, rõ rằng là anh gạt tôi…..”

Hoắc Chấn Dương thu liễm ngữ khí: “Đúng rồi, đã thấy tư liệu chưa?”

“Rồi.” Âm thanh của cô giống như muỗi kêu.

“Nhớ kỹ, đó là thân phận về sau của cô.” Ngữ khí chém đinh chặt sắt, tựa như vương giả hạ mệnh lệnh với nữ nô.

Cô bỉu môi lãi nhãi: “Tôi rốt cuộc phải giả bạn gái của anh bao nhiêu lâu? Anh còn chưa đáp ứng giúp tôi tìm người nhà đâu.”

“Như thế nào? Mới bao lâu liền đã mất kiên nhẫn?” Ngữ khí của người đàn ông có vẻ không vui: “Giao dịch lần này do tôi định đoạt.”

Gia Ý cảm giác được anh đột nhiên trở nên lãnh lẽo.

Người đàn ông khí thế cường đại tràn ngập lãnh lẽo, liền tính là cách điện thoại, cũng có thể làm cô nổi da gà cả người.

Cùng anh tới thành phố, mới ngắn ngũi một ngày, liền đã biết được năng lực của anh, nếu anh tức giận, không giúp cô tra xét thì làm sao bây giờ?

Còn có, tùy tiện một vệ sĩ bên cạnh anh mà đã lợi hại như vậy, còn trong vùng chiến trường Trung Đông, nếu mà không hài lòng, tùy tiện hạ lệnh đem cô bóp chết cũng rất dễ dàng đi?

Không được, không thể đắc tội anh.

Gia Ý chớp nháy mắt, thực thông minh mà ngữ khí mềm mại: “Chỉ là hỏi một chút.”

Bên kia điện thoại, Hoắc Chấn Dương rất vừa lòng thái độ lúc này của cô: “Nếu là muốn đi dạo phố, nhớ rõ mang George đi theo. Di động lúc nào cũng mang theo, đây là di động để tôi liên lạc với cô, không được không tiếp điện thoại cùng tin nhắn của tôi.”

“Được rồi được rồi.” Thật là giồng Hoàng Đế a, Gia Ý lướt lướt di động, quả nhiên danh bạ chỉ có tên một người!

“Được?” Hoắc Chấn Dương nhíu nhíu mày, nhận thấy được cô chỉ nói cho có lệ.

“Không có gì, đã nhớ rõ, anh đi làm việc đi, khẳng định là rất bận nha.” Gia Ý chỉ có thể dùng chiêu làm nũng lướt qua đi, cuối cùng gác điện thoại xuống.

Nghĩ nghĩ, Gia Ý cầm lấy điện thoại, kết nối WIFI, ở trên mạng tải về một ảnh chụp đầu heo, làm ảnh đại diện khi gọi tới của Hoắc Chấn Dương.

Rồi tải xuống tiếng chuông “Điện báo heo” cũng đổi thành nhạc chuông của Hoắc Chấn Dương.

Nhìn tên của anh hiện lên ảnh đầu heo, lại nghe tiếng chuông khi anh gọi tới “Heo tới~heo tới~”, Gia Ý ha ha cười rộ lên, tâm tình sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.