Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 16: Chương 16: Ra ngoài dạo phố




“Tiểu thư, lần này chúng ta thật sự nở mày nở mặt.” Sau khi đóng cửa lại Bích Ngọc đắc ý cười to.

“Được rồi, chớ vì những người không đáng mà tức giận, sẽ tự làm hại bản thân.” Thượng Quan Tây Nguyệt tới gần cửa nói, cố ý để người ngoài cửa nghe thấy.

Cách đó không xa Thượng Quan Lưu Phong nghe được câu này, bước chân lảo đảo, tức giận đến kém chút phun ra một ngụm máu.

“Ha ha, tiểu thư, chơi thật vui, ngươi nhìn sắc mặt lão gia kìa...” Tiểu Ngôn từ khe cửa nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của Thượng Quan Lưu Phong, cười đến vô cùng vui vẻ.

“Tốt tốt, Khương ma ma, chúng ta cùng đi dạo phố thôi.” Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu hỏi Khương ma ma.

“Không được, tiểu thư, người trẻ tuổi các ngươi cùng đi đi, bộ xương già này vẫn nên ở nhà đợi thôi, đúng lúc vừa mới chuyển tới, ta đi sửa sang phòng ốc một chút.”

“Vậy được rồi, ma ma, chúng ta đi trước , nếu ngươi mệt, liền đi nghỉ ngơi, chờ chúng ta trở về tự dọn phòng cũng được” Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Khương ma ma mệt mỏi, quan tâm lôi kéo tay bà.

“Được rồi, các ngươi đi đi, Tiểu Ngôn, Bích Ngọc, các ngươi chiếu cố tốt tiểu thư, nếu có việc gì xảy ra ta sẽ không tha cho các ngươi.” Khương ma ma vừa phân phó vừa khẽ đẩy các nàng ra ngoài.

“Yên tâm đi, ma ma, chúng ta sẽ chiếu cố tốt tiểu thư.” Bích Ngọc cũng không quay đầu lại phất phất tay

“Những hài tử này...” Khương ma ma nhìn thấy bóng lưng các nàng rời đi khẽ mỉm cười.

“Tiểu thư, ngươi nói chúng ta một hồi ra ngoài nên làm cái gì trước đây.” Tiểu Ngôn ở một bên hưng phấn líu ríu.

“Nhìn ngươi gấp kìa, tiểu thư khẳng định có an bài.” Bích Ngọc buồn cười dùng ngón tay chỉ vào trán Tiểu Ngôn.

“Kỳ thật ta cũng không biết, nếu không trước tiên đi ăn một bữa cho tốt, sau đó lại đi mua quần áo mới, thế nào.” Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu nhìn về phía các nàng.

“Tốt, tiểu thư, y phục của ngươi đều cũ, chúng ta đi nhanh lên.” Tiểu Ngôn hào hứng lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt bước nhanh về phía trước.

“Ai, cái nha đầu chết tiệt kia, sao không kéo theo ta, chờ ta một chút nha...” Bích Ngọc bên cạnh phàn nàn đuổi theo các nàng.

“Chào Đại tiểu thư “

“Chào Đại tiểu thư “

Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý A Vũ, đi về phía A Văn

“A Văn, bạc này cho ngươi, coi như cám ơn ngươi lần trước trợ giúp.” Thượng Quan Tây Nguyệt đem một túi bạc đặt ở trong tay A Văn.

Đối với ánh mắt tham lam của A Vũ bên cạnh làm như không thấy.

“Đại tiểu thư, cái này không được.” A Văn giống như cầm củ khoai nóng trong tay, vội vàng đem túi tiền trả lại cho Thượng Quan Tây Nguyệt.

“Tốt, đừng từ chối nữa, ta cho ngươi thì cứ cầm.” Ngữ khí Thượng Quan Tây Nguyệt kiên quyết lần nữa đem túi tiền kín đáo đưa cho A Văn

“Đại tiểu thư, ta...”

“A Văn, ngươi nguyện ý theo ta không?” Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi một câu.

“... Ta, đại tiểu thư, ta nguyện ý.” A Văn bởi vì kích động mà mặt đỏ lên

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe hắn trả lời kiên định, hài lòng nhẹ gật đầu.

“Đã như vậy, trước tiên ngươi đến 'Ngọc Tình Các' tìm Khương ma ma, nói là ta kêu ngươi tới, nàng liền hiểu.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Nhìn A Văn đi vào bên trong, nàng đưa mắt nhìn sang A Vũ

“Đại tiểu thư, có gì dặn dò?” A vũ thấy Thượng Quan Tây Nguyệt rốt cục nhìn tới hắn, tưởng đại tiểu thư cũng sẽ cho hắn một túi bạc.

Ai ngờ, Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ đảo mắt lướt qua mặt hắn, liền mang theo hai nha hoàn ra khỏi phủ .

Lưu lại A vũ hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.