Ngộ Không Truyện

Chương 14: Chương 14




Chuyện xưa

Nước biển xanh biếc, không bờ không bến.

“Sao đâu đâu cũng là nước biển thế này, không có gì khác sao?” Tiểu Long Nữ bĩu môi.

“Ta phải ra khỏi biển để xem thử mới được.” Chuyện mà Tiểu Long Nữ muốn đều nhất định sẽ làm được.

Thế là nàng biến thành một con cá chép màu vàng rời khỏi Thủy Cung!

Tất nhiên nàng không báo cho phụ vương của mình biết. Nàng trưởng thành rồi mà, muốn trốn ra khỏi cung thì trốn thôi.

Nàng bơi mãi, bơi mãi, bơi suốt ba ngày vẫn là một màu xanh biếc.

“Bực chết được!” Nàng tóm lấy một con cá đang bơi gần đó hỏi, “Này, còn bao lâu nữa mới đến bờ vậy?”

“Sao ngươi dám nói chuyện với ta như thế?” Con cá kia nói, “Ta là một con cá mập đấy!”

“Xưa nay ta vẫn nói chuyện như thế! Rồi sao! Ngươi cắn ta chắc? Thách ngươi cũng không dám!”

“Sao ta lại không dám cắn ngươi?”

“Vì ta là ta.”

Nàng cười rồi bơi đi, con cá mập kia vẫn đang lầm bầm: “Vì sao ta không thể cắn nàng ta? Nàng ta chỉ là một con cá chép thôi mà!”

Nàng lại bơi suốt ba ngày.

“Mệt quá! Nhưng chắc là sắp đến bờ rồi.”

“Bờ? Ha ha, còn lâu nhá. Nơi này còn cách bờ mấy vạn dặm đấy! Với tốc độ này của ngươi, cứ bơi đến khi chết đi.” Một con cá kiếm vượt lên trước nàng.

“Tức chết được! Ta phải đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.”“Con cá chép dở hơi, ngươi bơi không đến nơi đánh ta làm gì, mặc xác ngươi! Chắc chắn ngươi gả không được đâu…” Cá kiếm lắc mình bơi đi mất.

“Hừ! Tức chết được! Hết cách rồi! Ta biến!”

Nước biển quanh nàng bắt đầu khuấy động, từng gợn sóng màu vàng mở ra, nước biển đột nhiên bị đẩy ra ngoài, tạo thành một khoảng không sáng lấp lánh, biển sâu nhờ luồng đó mà sáng bừng lên!

“Hỏng rồi! Mặt trời rơi xuống biển rồi!” Chúng cá kinh ngạc kêu lên.

Một cột nước xông thẳng lên mặt biển, nước bắn tung lên tạo thành vô số hạt thủy châu, bay khắp bầu trời, mỗi hạt đều phát ra ánh sáng vàng lấp lánh! Vừa nhìn hệt như từ bầu trời đến mặt biển đều đầy những ngôi sao vàng lấp lánh.

Thủy châu bắn ra khắp nơi, giữa mảng ánh sáng ấy, thân hình của Tiểu Bạch Long xuất hiện.

Thân mình nàng trắng tinh như ngọc, thân hình nàng uyển chuyển như làn mây.

“Đẹp quá đi!” Những con cá dưới biển đều kinh ngạc mà cảm thán.

“Được nhìn thấy rồng, đời này không có gì uổng phí!” Hải quỳ hải tảo đều vui mừng nói.

“Cứu mạng, cứu mạng! Chúng tôi có bệnh sợ độ cao!” Những con cá bị cuốn vào trong sóng nước hô lên.

Tiểu Bạch Long mỉm cười, khẽ lắc mình một cái, sóng nước kia lượn lại, trả những con cái đang lơ lửng trên không trở về mặt biển.

“Oa, chúng ta đang bay này!” Những con cá kia mừng rỡ nói.

“Con cũng muốn bay, con cũng muốn bay!” Một con cá nhỏ dưới biển nhún nhảy, bị cá mẹ cốc cho một cái.

“Con là cá, cá vĩnh viễn không thể bay được.”

Tiểu Bạch Long bật cười, đúng vậy, làm một con rồng hạnh phúc biết mấy, trên trời dưới biển mặc sức bơi. Thế mà trước đây mình không cảm thấy, chỉ khi thấy những con cá này nàng mới biết sự đáng quý của năng lực vượt qua ranh giới biển trời.

Chỉ một lát sau, nàng đã nhìn thấy mặt đất bên dưới những tầng mây.

Tất nhiên nàng không thể cứ vậy mà lao xuống.

Thế là nàng trở về biển, biến lại thành con cá chép.

Nàng chọn bừa một phương hướng rồi bơi đi.

Phải chăng chọn bất kỳ phương hướng nào cũng sẽ bơi về cùng một số phận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.