Ngộ Không Hành Tẩu Giang Hồ Ký

Chương 12: Chương 12




Nhan Cửu Vân há hốc mồm nhìn Đường Huyền Mặc.Lại bất giác nhìn sang Tô Thanh Trúc, chỉ thấy ánh mắt cậu xẹt qua tia phức tạp, nhưng rất nhanh bị giấu xuống. Nhất thời làm Nhan Cửu Vân nghĩ mình bị hoa mắt. Tâm tình trở nên phức tạp hơn, Nhan Cửu Vân chưa từng nghĩ đến cuộc đời mình sẽ có những bước ngoặt to lớn như vậy. Vốn dĩ nàng chỉ là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường. Hôm nay lại chứng kiến cảnh tượng chỉ xuất hiện trên phim ảnh, gặp gỡ nhân vật chỉ có trong truyền thuyết. Không biết nên nói số mình may mắn hay là xui xẻo nữa đây...

“ Hiện tại chúng ta có thể làm gì?“. Đôi mắt trong suốt xẹt qua tia lo lắng, đảo qua bốn thân ảnh đang đứng bất động kia. Ánh mắt Đường Huyền Mặc sáng lấp lánh ánh sáng kiên định, cả người hào khí ngất trời, gần như che lấp mất cái khí chất thư sinh bẩm sinh, làm người ta nảy sinh ảo giác, đây không phải là người, không phải là người đâu, là thần tiên đó nha. Khuôn mặt anh tuấn ấy dưới ánh trăng lại thêm phần mờ ảo, mông lung, thật gần cũng thật xa. (Tiểu Tịch: Thần tiên vạn vạn tuế! Hắn không phải là người đâu, ta nói hắn không phải là người đâu! Hắn thuộc về một nơi rất xa, rất xa~)

Tô Thanh Trúc khôi phục bộ dáng nghiêm túc chuyên ngiệp. Đưa tay ấn lên viên ngọc nạm trên đai lưng quần, một hình ảnh 3d lập thể lập tức hiện ra. Màn hình là những ký tự đang chạy loạn kèm theo một giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ, khô khan, cứng ngắc, đều đều vang lên.

“ Đã kích hoạt chế độ trang bị vũ khí. Mời nhận dạng“.

Ngay sau đó là một biểu tượng máy ghi âm hiện ra. Tô Thanh Trúc rất điềm tĩnh, biểu tình kiểu như sắp hy sinh thân mình giải cứu thế giới. Một gương mặt đoan chính, tuấn tú ngời ngời, một ánh mắt hút hồn bao thiếu nữ, một mầm non của thế giới tương lai, nghiêm túc nói.

“Đến đây, mau đến đây bạo cúc ta đi!“. Mất mặt quá.

Toàn thế giới lập tức tĩnh lặng.

Đường Huyền Mặc hóa đá tại chỗ. Nhan Cửu Vân dùng biểu cảm không thể tin được cùng ánh mắt huynh đệ, ngươi có đam mê thật là Ozzz.

“Nhận dạng thành công!“. Tiếng máy móc vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.

Tô Thanh Trúc bỗng có một dự cảm xấu, quả nhiên...

“Hahahaha...ô ô...hhahaha....ôi cái lưng ta...hahah”, Nhan Cửu Vân cười bất chấp hình tượng, cười muốn gập người, thắt lưng muốn gãy đôi. Khâm phục, thật khâm phục, quá cường đại, rất độc đáo.

Đến cả người trong sáng như Đường tiểu đệ cũng không kìm mặt đỏ bừng bừng, quay đầu đi nơi khác, chỉ có đôi vai run run đầy khả nghi.

Tô Thanh Trúc đen mặt, trên trán ba đường hắc tuyến. Trong lòng lại một lần nữa nhớ thương đến vị sự phụ tính tình cổ quái kia của mình.

Bên kia bầu trời, vị sư phụ kia vẫn hồn nhiên không hay biết gì. Giữa thanh thiên bạch nhật, dám công khai lôi kéo con nhà lành! Thiên đình lần nữa dậy sóng! Mấy chục cái rada được gắn khắp nơi tại hiện trường, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh hay, mấy tuấn nam mỹ nữ đi qua cũng không kìm được ngoái lại nhìn, rồi thay nhau cảm thán, hay rồi hay rồi, thế nào hôm sau trên trang nhất báo lá cải Thiên đình thế nào cũng giật tít “Tội ác là đây sao? Bộ mặt thật của Cửu Tiên!” hay “Mỹ chính thái lộ diện, mỹ nam tử Thiên đình đình đám Cửu Tiên liền giở trò sàm sỡ!“. Aizz, Thiên đình nhàm chán dạo này liền xuất hiện mấy thú vui tao nhã thật khiến người ta mong chờ!

Vậy mà đương sự lại không hề hay biết, vẫn còn đang hồn nhiên giở trò bắt nạt tiểu chính thái khiến người thần phẫn nộ!

“Tên cầm thú kia! Mau buông tay ta ra!”, ai đó rống giận, hai má phồng lên, mặt đỏ bừng, ôi ôi, đúng đáng yêu chết người mà. Toàn thể cộng đồng đang hăng hái núp trộm lập tức vỡ tim!

“Đã gọi ta là cầm thú còn muốn cầm thú nghe lời ngươi liền buông tay? Để thỏa mãn ước nguyện của ngươi, ta nhất định sẽ không làm xấu mặt loài “cầm thú”!”, ai đó cười vô lại, tà mị, niệm chú định thân vào người tiểu chính thái. Hai bên một phen ầm ĩ náo loạn hết sức.

Toàn bộ “cầm thú” có mặt ở đây đều cảm động muốn rơi nước mắt, lập tức lôi từ người ra cuốn sổ tay “bí kíp làm cầm thú”, hí hoáy ghi chép lại lời Cửu Tiên vừa nói, phía dưới còn thêm dòng phát biểu cảm nghĩ của mình.

Đúng lúc Thiên đình đang hóng bát quái thế này lại có người ngang nhiên chạy ra phá đám!

“ Cửu Tiên đại nhân, Thái Thượng đại nhân! Tiểu tiên phụng mệnh Vương mẫu mời hai vị mau chóng dời đến Phượng Loan cung bàn chuyện chính sự...”, tiểu tiên kia chưa kịp nói hết câu đã bị hàng loạt ánh mắt ghim thành con nhím!

Mọi người, trừng, ta, trừng, ta trừng, trừng cho chết ngươi! Ánh mắt lên án gay gắt! Đại biểu cho ý, ngươi không thấy mọi người đang bát quái sao? Ở đau lại chui ra phá đám thế kia?

Tiểu tiên vô tội kia không phục, nhỏ giọng lầm bầm,“ Trừng, trừng cái gì chứ, người ta cũng đã núp trong lùm cây hóng bát quái nãy giờ mới tiếc nuối chạy ra mà..”

Đương sự lại chẳng quản nhiều như vậy, Thái Lan Chỉ như gặp được cứu tinh, tiếp tục ầm ĩ,“ Có nghe thấy gì không? Ngươi mau buông ta ra!“. Ai, cái vẻ mặt vênh váo, kiêu ngạo đắc thắng kia thật làm cho Cửu Tiên ngứa tay, thuận tiện bẹo má tên kia vài cái. Thái Lan Chỉ như đứng hình, sau đó đỏ mặt, trừng, lại trừng mắt nhìn Cửu Tiên vị kia đang ngẩn ngơ. Tròng mắt trong veo thoáng có lửa giận cùng ngại ngùng đan xen. Hắn lập tức vận công, bất chấp phá định thần chú, thành công thoát khỏi sự khống chế của Cửu Tiên ra sức tháo chạy.

Cửu Tiên cũng ngẩn ngơ, xúc cảm khi nãy vẫn còn quanh quẩn, không nhịn được suy nghĩ, thật mềm , thât mịn a. Lại nhìn cái bóng dáng đang chạy trối chết kia, không biết suy nghĩ gì, huy mây tới, bay theo. Chỉ là tròng mắt giảo hoạt như hồ ly lập lòe ánh sáng kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.