Ngô Gia Kiều Thê

Chương 56: Chương 56




Đối mặt với gương mặt đáng yêu ngây thơ của bánh bao nhỏ, sắc mặt Lục Tông hơi thay đổi, hắn không trả lời được.

Khương Lệnh Uyển nhìn dáng vẻ này của Lục Tông, trong lòng thầm cười, cũng không tiếp tục đùa cợt hắn, tránh cho hắn bị nàng dọa chạy. Hơn nữa… Như vậy có vẻ như nàng rất muốn gả cho hắn, quá mất giá. Nàng chậm rãi cất ngọc bội, nói: “Được rồi, sau này nếu như Tông biểu ca lấy vợ, liền nói cho Xán Xán, nếu như Xán Xán thích, Xán Xán sẽ giao ngọc bội lại cho nàng ấy.”

Nàng đương nhiên yêu quý bản thân nàng nhất.

Lục Tông nhìn sắc trời bên ngoài: “Không còn sớm nữa, ta đi trước.”

“Ai!”

Bàn tay nhỉ từ trong chăn duỗi ra, ngón tay đáng yêu nắm chặt lấy ống tay áo của Lục Tông, ngón tay phấn hồng.

Lục Tông quay người lại liếc mắt nhìn nàng.

Khương Lệnh Uyển giơ tay, chỉ chỉ gò má của mình, điềm nhiên nói: “Ai da, chỗ này.”

Lục Tông nghe xong, cúi người hôn lên gương mặt nhỏ bé của nàng một cái, sau đó mới bỏ tay của nàng vào trong đệm chăn: “Ngoan, ngủ đi, ngày mai biểu ca lại đến thăm muội.”

Lục Tông đi ra khỏi sân.

Dáng người của thiếu niên mười hai tuổi cao lớn như trúc, nhìn có vẻ hơi gầy yếu, sống lưng thẳng tắp như bút, vô cùng có tinh thần. Hắn đi ra bên ngoài liền thấy Khương Bách Nghiêu và Chu thị, nhân tiện nói: “Dì dượng, Tông nhi cáo từ.”

Khương Bách Nghiêu và Chu thị thấy Lục Tông đi ra, bên ngoài trời đã tối đen, có chút không yên lòng, có ý định muốn để hạ nhân đưa hắn trở về, nhưng Lục Tông nói không cần, sau khi tạm biệt liền rời đi. Chu thị nhìn bóng lưng của Lục Tông, không khỏi than thở: “Vinh Vương có một đứa con trai thật tốt.”

Khương Bách Nghiêu cười, một tay ôm vai thê tử, thoáng cúi đầu nói: “Đúng vậy, Dụ nhi nhà chúng ta nếu bằng được một nửa Tông nhi, người làm cha như ta sẽ không thể hài lòng hơn được nữa.”

Chu thị gật đầu, nói: “Chúng ta vào trong xem Xán Xán đi.”

Lục Tông ra khỏi Vệ Quốc Công phủ, lúc này mới từ từ dừng bước, giơ tay, mở tay ra, mắt nhìn bội kiếm thật lâu, chậm rãi đặt lên môi, sau đó mới bỏ vào trong ngực.

Hắn đi xuống thềm đá, nhận lấy dây cương từ tay hạ nhân, đọng tác gọn gàng dứt khoát xoay mình lên ngựa, nghênh ngang rời đi.

Ngày tiếp theo, Chu Lâm Lang đến Tạ phủ thăm Tạ Tinh Tinh. Chu Lâm Lang còn nhỏ tuổi, nhưng dáng vẻ đã vô cùng đoan trang, vừa vặn đụng phải Tạ Trí Thanh ở hành lang, cũng rất ân cần hỏi thăm: “Tạ ca ca, Tinh Tinh thế nào rồi? Hôm qua ta nghe được tin, cảm thấy vô cùng lo lắng… Nhưng bởi vì đã trễ nên nương không dám để ta tới.”

Tạ Thanh Thanh nhìn nữ hài thanh tú mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt thêu hoa mai, gò má của hắn xuất hiện nụ cười ấm áp như gió xuân: “Hôm qua có chút sốt, nhưng hiện tại đã không sao rồi. Ta cũng muốn đi thăm Tinh Tinh, muội đi cùng ta.”

Tạ Trí Tinh là học sinh ưu tú của thư viện, ngay cả phu tử nổi danh là vô cùng nghiêm khắc cũng không ngừng khen ngợi tài năng của hắn, điều khiến cho mọi người khâm phục. Chu Lâm Lang mỉm cười gật đầu, cùng Tạ Trí Thanh đi tới Trúc viện của Tạ Tinh Tinh, Vừa vào phòng đã thấy Tạ Tinh Tinh mặc tẩm y màu vàng nhạt ngồi trên giường nhỏ, chúng nha hoàn bưng khay cúi đầu, phảng phất như đã làm sai chuyện gì đó khiến cho tiểu tổ tông không vui. Chỉ khi Tạ Tinh Tinh nhìn thấu Chu Lâm Lang, rốt cuộc mới mỉm cười gọi: “Lâm Lang, ngươi đến rồi?”

Chu Lâm Lang đi tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhìn Tạ Tinh Tinh nói: “Lại có chuyện gì mà khiến cho Tạ tiểu thư của chúng ta không vui?”

Tạ Tinh Tinh bĩu môi, tức giận nói: “Ta đã không sao rồi, nhưng cha mẹ lại nhất quyết không cho ta xuống giường, ta sắp buồn đến mốc meo. Lâm Lang, ngươi nói có đáng giận không cơ chứ?”

Chu Lâm Lang cũng biết tính khí của Tạ Tinh Tinh, phàm là có chút gì không bằng lòng sẽ lập tức phát giận, mọi chuyện đều phải theo ý của nàng mới được, nhưng mà đối với Chu Lâm Lang, Tạ Tinh Tinh vẫn có chút nghe theo. Chu Lâm Lang khuyên vài câu, Tạ Tinh Tinh lầm bầm một lúc cũng không còn kêu la muốn xuống giường nữa, có điều lại như đang nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lấp lánh, kể lại sự tình hôm qua cho Chu Lâm Lang.

Tạ Tinh Tinh hưng phấn nói: “... Lâm Lang, ngươi không biết con nhóc mập kia dũng cảm như thế nào đâu, ta sắp bị hù chết, nhìn người nàng lảo đảo đi giữa phần đất trống bên hồ, ta cứ lo rằng nàng bị ngã xuống.”

Đối với sự hưng phấn của Tạ Tinh Tinh, ý cười trên mặt Chu Lâm Lang dần dần cứng ngắc, thấy Tạ Tinh Tinh tỏ ra vô cùng yêu thích Khương Lệnh Uyển, nàng có chút không thoải mái. Tuy rằng nàng không quá thích Tạ Tinh Tinh, nhưng trên danh nghĩa, hai người cũng là bạn tốt, hiện nay lại khen Khương Lệnh Uyển như vậy… Con bé mập kia có cái gì tốt chứ? Nàng lạnh nhạt nói: “Thật sao?”

Tạ Tinh Tinh không chú ý tới sắc mặt của Chu Lâm Lang, lời kể vẫn sinh động như thật, mỉm cười nói: “Đúng vậy, còn nữa nha, không ngờ bé mập kia lại còn rất thông minh, đến ta cũng phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.”

Không ngờ muội muội có thể thật tình khen ngợi người khác như vậy, còn là một tiểu nữ oa nhỏ hơn nàng hai tuổi, Tạ Trí Thanh đứng một bên cũng không nhịn được phì cười. Chuyện này kể từ hôm qua đến hôm nay, không biết đã kể biết bao nhiêu lần, lỗ tai hắn sắp đóng thành cái kén, có thể tưởng tượng ra, Khương Lệnh Uyển tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng hành động lại vô cùng dũng cảm, khó trách ngay cả muội muội cứng đầu nhà hắn cũng bị thu phục.

Tạ Trí Thanh rất có hảo cảm với huynh muội nhà Khương gia, cảm thấy tuy rằng tính tình Khương Dụ có chút hoạt bát nhưng lại rất che chở cho muội muội, còn Khương Lệnh Uyển lại vô cùng ngoan ngoãn dáng yêu, rất được mọi người yêu thích, hắn đương nhiên cũng hy vọng muội muội có thể hữu hảo đối với bọn họ.

Tạ Tinh Tinh nói một lúc, sau đó nhìn Chu Lâm Lang, nắm tay nàng nhỏ giọng nói: “Lâm Lang, kỳ thực… kỳ thực ta rất yêu thích Xán Xán, chúng ta sau này cùng chơi với Xán Xán có được không? Cùng là tỷ muội tốt, Lâm Lang, ngươi thấy có được không?”

Chu Lâm Lang cắn môi, sau đó cứng ngắc gật đầu.

Tạ Tinh Tinh vui vẻ tươi cười, ôm chặt lấy Chu Lâm Lang, nói: “Lâm Lang, ngươi thật tốt.”

Vì lần này Khương Lệnh Uyển xảy ra chuyện, lão thái thái đã cố ý tới Tương Nguyên tự cầu phúc, còn bỏ thêm sáu ngàn lượng bạc tiền nhang khói, đủ để thấy lão thái thái đau lòng tôn nữ bảo bối đến mức nào. Cho dù Khương Lệnh Uyển cũng không còn nguy ngại, nhưng Chu thị cũng không dám để cho nữ xuất môn thêm lần nào nữa, mấy ngày này chỉ cho phép nàng ở trong nhà, ngày thường sẽ đi học với Tạ tiên sinh, ngày nghỉ cũng không dám cho nữ nhi ra cửa, mấy ngày qua quả là khiến cho Khương Lệnh Uyển buồn muốn hỏng mất.

Chu thị lần này cố ý chọn lựa hai nha hoàn hầu hạ nữ nhi.

Một người tên là Kim Kết, người còn lại tên Sơn Trà, đều do Khương Lệnh Uyển tự đặt tên, nói là dễ nghe dễ nhớ.

Chu thị quả thật không còn cách nào với nữ nhi, tiểu thư nhà giàu khác, những nha hoàn bên người tên nào mà chẳng thanh thoát văn nhã, rơi xuống tay nữ nhi nhà nàng lại ngược lại, tên nào cũng có thể biến thành đồ ăn. Có điều Kim Kết thì Kim Kết, nữ nhi thích là được, hai nha hoàn này nàng đã lựa chọn vô cùng cẩn thận, đôi mắt trong suốt, tính tình thành thật, là dạng người trung tâm, sau này nữ nhi có thêm hai nha hoàn cũng sẽ chiếu cố nàng tốt hơn. Dù sau qua mấy năm nữa nữ nhi cũng lớn, bên cạnh cũng phải có một hai người thân cận.

Chỉ là hiện nay Kim Kết chín tuổi, Sơn Trà thì nhỏ hơn một tuổi, mới chỉ có tám, đều là hài tử choai choai. Có điều người ta luôn nói: “hài tử nhà nghèo trưởng thành sớm”, hai đứa nhỏ đều bị người nhà bán đi, lúc này có thể hầu hạ bên người Lục tiểu thử của Vệ Quốc Công phủ, cũng phải trải qua tầng tầng sàng lọc, Quốc Công phu nhân là người hiểu rõ nữ nhi nhất, thiếp thân nha hoàn cũng tuyệt đối không thể qua loa.

Lúc này hầu hạ, ngày sau cũng phải theo tiểu thư đến nhà phu gia, sau khi động phòng với phu quân, nếu như vẫn chưa có thai thì có thể tuyển chọn thị thiếp bắt đầu từ thiếp thân nha hoàn. Nhưng Chu thị đúng là không có nghĩ quá nhiều, chỉ hy vọng hai nha hoàn này có thể giống như Đào ma ma, chăm sóc nhiều cho nữ nhi, không để nàng xảy ra chuyện là được.

Khương lệnh Uyển đúng là rất yêu thích hai nha hoàn này.

Kim Kết thanh tú cao gầy, tính tình trầm ổn, Sơn Trà lại có chút hoạt bát, chỉ là khi vừa mới tới quý phủ có chút nhát gan, nhưng chờ mấy ngày sau liền lộ ra bản tính thật. Đời trước nàng cũng đặt tên này cho hai bọn họ khi đó tuy rằng tính tình của nàng có hơi chút nuông chiều, nhưng đối với nha hoàn của mình lại vô cùng thiên vị, hai người bọn họ cũng trung thành tuyệt đối.

Nàng gả cho Lục Tông đẫ lâu nhưng vẫn chưa có con nối dõi, Vinh Vương sốt rột liền đi nói với Phan trắc phi để nhắc nàng mấy lần, có một lần nàng quá tức giận, thật sự không có chỗ phát tiết, liền hỏi Kim Kết và Sơn Trà, hai nha hoàn này nghe xong lập tức “Rầm” một tiếng quỳ xuống, nói rằng hai người họ cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng có thể tiếp tục làm nha hoàn của nàng.

Hành động như vậy cũng đúng, Lục Tông thương nàng sủng nàng như chí bảo, không ai nhìn thấy rõ ràng hơn Kim Kết và Sơn Trà, hơn nữa bằng cái tính kia của Lục Tông, trong mắt hắn cũng chỉ có nàng, nữ nhân khác sao có thể lọt vào dù chỉ một chút?

Lúc đó nàng cũng tức đến điên mất.

Bằng tính tình của nàng sẽ tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác cùng chung một phu quân, càng là người nàng tin cậy, nàng sẽ càng không chịu đựng được.

Đến xiêm y cũng không thể dùng lại chứ đừng nói gì đến nam nhân?

Hồi đó nàng bị Phan trắc phi chọc tức điên, chủ thuận miệng nhắc tới, vốn chỉ tưởng rằng là chuyện vặt vãnh, cũng không quá để trong lòng, vậy ma không hiểu sao Lục Tông có thể biết được, đến buổi tối hắn hùng hùng hổ hổ trở về, sau đó dùng sức mạnh giữ chặt lấy nàng, rồi đánh cái mông nhỏ. Hắn thương nàng, sủng nàng, đương nhiên là không dùng sức lớn, nhưng khi đó nàng đã mấy tuổi rồi a? Quả thật là xấu hổ muốn chết. Mọi chuyện quả không ngoài dự liệu của nàng, nói là trừng phạt, nhưng trừng phạt được một nửa hẳn lại thay đổi chủ ý, cuối cùng lại phạt lên trên giường.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy bản thân suy nghĩ có chút xa xôi, theo bản năng sờ sờ mông nhỏ của mình, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng một mảng.

Hai tiểu nha hoàn nhìn Lục tiểu thư xinh đẹp đáng yêu như ngọc mài, cảm thấy Lục tiểu thư nào giống như trong lời đồn, là một tiểu tổ tông được nuông chiều khó hầu hạ, chỉ cảm thấy so với những tiểu cô nương khác thì gương mặt tròn tròn mập mập của nàng mang theo nụ cười, khỏi nói cũng biết là được yêu thích đến cỡ nào, càng xinh đẹp đáng yêu hơn các tiểu cô nương khác cùng tuổi.

Có thể đi theo tiểu chủ nhân như vậy, cũng là phúc khí của các nàng.

Ngày tiếp thep, Kim Kết và Sơn Trà đã thăm dò ra tính cách của Lục tiểu thư này, tuy rằng là nữ oa kim tôn ngọc quý nhưng lại rất dễ tính, đối với hạ nhân cũng rất tốt.

Đảo mắt một cái liền đến sinh nhật của Chu Quý Hành.

Hai năm trước nàng luôn lấy cớ không đi, sau đó mỗi lần gặp nàng Chu Quý Hành luôn dùng ánh mắt bi thương nhìn nàng, trong lòng nàng liền cảm thấy có chút tội lỗi. Chỉ là mấy ngày nay nàng bị mẫu thân giam ở trong phủ quá lâu, đến hôm nay mới có thể vất vả đi ra ngoài, đương nhiên là không thể bỏ xuống cơ hội này.

Nhưng mà nàng vừa thay xong xiêm y, Tiết Vanh đã đến trước tìm nàng rồi.

Tiết Vanh mặc bộ xiêm y màu xanh sẫm, môi hồng răng trắng, giống như có vẻ đáng yêu hơn thường ngày, hơn nữa gương mặt của hắn rất khiến mọi người yêu thích, vừa nhìn liền không thể rời mắt nổi, giống như tiểu tiên đồng ngòi dưới tòa sen của Quan Âm.

Gương mặt thanh tú mập mạp của Tiết Vanh lóe lên ý cười, hai mắt cong cong, vừa nhìn thấy tiểu biểu muội mà hắn thích nhất, lập tức liền dính tới, chỉ là vừa nghe tiểu biểu muội định đi An Vương phủ dự sinh nhật của Chu Quý Hành, gương mặt nhỏ lập tức gục xuống, gắt gao ôm lấy cánh tay Khương Lệnh Uyển làm nũng: “Xán Xán, muội đừng đi a.”

Khương Lệnh Uyển cũng biết Tiết Vanh xưa nay không thích Chu Quý Hành, hôm nay cố ý đến thăm nàng, sợ là đã dự tính từ sớm.

Khương Lệnh Uyển đưa tay bóp bóp gương mặt trắng mịn của Tiết Vanh, quả là hưởng thụ mà, nói thêm: “Vanh biểu ca ngoan.”

Tiết Vanh suy nghĩ một chút, cũng nghiêng đầu tựa vào vai tiểu biểu muội không chịu buông tay.

Sau đó chợt nhớ tới lời mà tỷ tỷ nới với hắn, nam hài tử phải bá đạo một chút mới được nữ hài tử yêu thích, lúc này mớ to chuyển động, miệng nhỏ cong lên, “Chụt” một cái hôn lên gương mặt nhỏ của tiểu biểu muội, ngữ khí bá đạo.

“Vậy biểu ca đi với muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.