Ngô Gia Kiều Thê

Chương 53: Chương 53




Chuyện này nếu Tô Lương Thần đã kinh động đến lão tổ tông, vậy nàng đương nhiên cũng không tiện đi gây sự với bọn họ. Chỉ là nàng hiểu rõ tĩnh cách của Khương Lệnh Huệ, nếu người lấy thư thật sự là Khương Lệnh Huệ, vậy chắc chắn những lá thư kia sẽ không còn đến bây giờ. Còn Tô Lương Thần, hôm nay nàng ta tự mình đến gặp nãi nãi, hơn nữa còn vô cùng thành khẩn nhận sai trước mặt nương và nhị thẩm, ai còn có thể trách phạt nàng?

Nói đến nói đi, chuyện cũng đã bị Tô Lương Thần nhanh chân đến trước.

Chỉ là Tô Lương Thần này, tuổi còn nhỏ nhưng đã biết tâm kế đến vậy, đúng là không thể khinh thường, xem ra nàng phải cẩn thận đề phòng nàng ta.

Khương Lệnh Uyển ngồi ở trên giường, cẩn thận nhớ lại những hành động và cử chỉ đời trước của Tô Lương Thần. Chỉ là trí nhớ của nàng trước nay không tốt, đặc biệt là với những người không quá quan trọng nàng sẽ không để ở trong lòng. Trong ấn tượng của nàng, Tô Lương Thần ngày nào cũng một vẻ nhu nhược yếu đuối, thỉnh thoảng sẽ ngâm vào câu thơ sầu não, nàng nhìn điệu bộ như vậy luôn cảm thấy ngứa mắt nên cho dù cùng sống chung một mái hiên nhưng cũng không tiếp xúc quá nhiều.

Nhưng đời này nàng phải để ý một chút, nếu không đến lúc đó bị lật thuyền trong mương lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

Năm ngày sau, khi ngủ trưa dậy nàng và Khương Lệnh Đề cùng đi đến lớp học lại vô tình đụng phải người mà đã lâu chưa gặp.

Khương Lệnh Dung.

Khương Lệnh Dung rời khỏi phủ đã hơn một năm, được nuôi dưỡng ở biệt viện ngoài phủ, đáng lẽ là phải có ma ma và nha hoàn chăm sóc, mọi thứ thu xếp ổn thỏa, nhưng hôm nay nhìn thấy, quả thật là khiến cho nàng giật mình.

Bởi vì hồi phủ nên Khương Lệnh Dung cố ý mặc một bộ trang phục mới màu hồng thêu hoa mai và hồ điệp, tóc búi thành hai búi nhỏ, cài một cây trâm đơn giản, bím tóc rũ xuống trước ngực, nhìn vừa ngoan ngoãn lại khiến người khác đau lòng. Chỉ là gương mặt của Khương Lệnh Dung lại gầy đi rất nhiều, trắng xám đến đáng sợ, hơn nữa còn có loại khí chất nhẹ nhàng không hợp tuổi.

Bởi vì gầy đi mà hai con mắt có vẻ như to hớn, càng khiến cho người ta có cảm giác đau lòng, chỉ là yếu ớt đến mức này có vẻ hơi quá.

Khương Lệnh Dung nhìn hai người.

Thấy nha hoàn phía sau các nàng đang cầm thư, nghĩ lại hai vị muội muội cũng đã đến tuổi mời tiên sinh dạy học, cũng biết được bọn họ muốn đi đâu, Khương Lệnh Dung mím môi cười khẽ, vẻ mặt mang theo mấy phần hòa khí, ôn hòa gọi: “Tứ muội muội, Lục muội muội.”

Khương Lệnh Uyển và Khương Lệnh Đề nhìn Khương Lệnh Dung, vô cùng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Nhị tỷ tỷ.”

Khương Lệnh Dung dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy hai vị muội muội, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, nàng đi lên trước, thoáng đánh giá kĩ một phen, đôi mắt to tròn ngập nước cong cong nói: “Tứ muội muội mập hơn một chút, Lục muội muội cũng cao hơn.”

Đến gần mới thấy, tuy rằng đôi mắt Khương Lệnh Dung có vẻ bình tĩnh nhưng trên người nàng lại nặng nề tử khí.

Đáng lẽ là một tiểu cô nương xinh đẹp nhu mì, nay tinh thần lại không hề vui vẻ phấn chấn, càng khiến người ta không dám tới gần.

Khương Lệnh Uyển mỉm cười, thanh âm ngọt ngào mang theo vài phần xinh đẹp đáng yêu của tiểu nữ oa, mềm mại nói: “Nhị tỷ tỷ muốn đi gặp nãi nãi sao? Những lúc Nhị tỷ tỷ không có ở đây, Xán Xán thường xuyên nghe thấy nãi nãi nhắc tới tỷ tỷ, nói là rất nhớ Nhị tỷ tỷ, hôm qua Xán Xán nghe mọi người nói hôm nay nhị tỷ tỷ trở lại, nãi nãi vui mừng vô cùng, bây giờ thấy Nhị tỷ tỷ, chắc chắc nãi nãi sẽ cười không khép được miệng.”

Khương Lệnh Dung nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt bánh bao đáng yêu của tiểu muội muội, lấy lại tinh thần nói: “Một năm không gặp, cái miệng nhỏ của Lục muội muội càng ngày càng trở nên ngọt ngào rồi, cũng khó trách nãi nãi lại yêu thương muội muội như vậy.”

Thấy Khương Lệnh Dung ngoài cười nhưng trong không cười, Khương Lệnh Uyển cũng qua loa cho qua: “Chỉ vì nãi nãi luôn nghĩ là Xán Xán nhỏ tuổi hơn thôi. Hôm nay Xán Xán vô cùng hoan nghênh Nhị tỷ trở về, nhưng Xán Xán còn phải đi học với Tứ tỷ tỷ, nên không thể trò chuyện lâu với Nhị tỷ tỷ được.”

Nói xong, Khương Lệnh Uyển liền kéo tay Khương Lệnh Đề đi mất.

Đi một đoạn đường, Khương Lệnh Đề mới xoay người nhìn bóng lưng của Khương Lệnh Dung, lúc này mới nhỏ giọng nói với Khương Lệnh Uyển: “Lục muội muội, muội có cảm thấy Nhị tỷ tỷ dường như đã thay đổi, trở nên có chút… quá…”

Nhìn Khương Lệnh Đề ấp úng không dám nói, Khương Lệnh Uyển cười cười, nhìn nàng nháy mắt một cái: “Quá dọa người?”

“...Ừ, đúng vậy.” Khương Lệnh Đề vội vàng gật đầu.

Khương Lệnh Uyển quay đầu liếc nhìn.

Nàng nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Khương Lệnh Dung, cảm thấy Khương Lệnh Dung cũng là một người đáng thương. Từ thị vì nàng mà phải rời khỏi Vệ Quốc Công phủ là sự thật, nhưng cũng bởi vì Từ thị hại nàng trước a. Ngày ấy nếu không có Lục Tông, mạng nhỏ này của nàng cũng không còn. Bây giờ Khương Lệnh Dung oán nàng, trở thành bộ dáng như ngày hôm này, nếu như tiếp tục như vậy, Tạ Trí Thanh cũng sẽ không xem vừa mắt.”

Lúc trước Tạ Trí Thanh đậu trạng nguyên, phong quang nghênh cưới Khương Lệnh Dung vào phủ, chuyện này cũng khiến không ít cô nương trong Tấn thành nhìn đỏ mắt, Khương Lệnh Dung tuy rằng mọi mặt tư chất đều rất bình thường, tính cách cũng là một người ôn uyển (*), không biết là tu được mấy đời phúc khí mới có thể gả cho vị trạng nguyên thanh tao nho nhã Tạ Trí Thanh. Sau khi kết hôn, Khương Lệnh Dung quản lý tốt hậu viện, phụng dưỡng cha mẹ chồng, hoàn toàn là một nương tử hiền lương thục đức, tương kính như tân với Tạ Trí Thanh, tháng ngày trôi qua cũng vô cùng an nhàn. Bây giờ Tạ Trí Thanh tuy rằng nhỏ tuổi nhưng cũng đã là nhân vật nổi tiếng trong học viện, không vị tiên sinh nào mà không khen ngợi hắn. Mỗi lần ca ca nàng trốn học đi chơi, cha mẹ sẽ luôn lấy Tạ Trí Thanh để so sánh với ca ca, càng ngày càng khiến ca ca không thích Tạ Trí Thanh. Chuyện này cũng đủ chứng minh Tạ Trí Thanh có bao nhiêu ưu tú.

(*) ôn uyển: ôn nhu, hiểu ý.

Đời trước Từ thị vẫn ở Vệ Quốc Công phủ, Khương Lệnh Dung ở tuổi này đã bắt đầu chăm chú học tập nữ hồng, trong lòng nào có chứa nhiều oán hận như vậy?

Trưởng nữ chi thứ hai, một người tính tình âm u, một người lại chuyện môn thích đi gây chuyện, thật là làm khó nhị thẩm.

Khương Lệnh Uyển đau lòng Nhị thẩm, nắm chặt lấy bàn tay của Khương lệnh Đề, nói: “Tứ tỷ tỷ, sau này tỷ phải chú ý cách Nhị tỷ tỷ xa một chút.”

Tuy rằng tâm tư Khương Lệnh Đề có đơn thuần, nhưng cũng hiểu được ý trong lời của Lục muội muội lúc này. Nàng khẽ gật đầu nói: “Được, tỷ nhớ kỹ.” Từ nhỏ nàng đã nhớ kỹ không nên tiếp xúc nhiều với hai vị tỷ tỷ, phải ngoan ngoãn, tận lực không đắc tội với người khác.

Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt trắng nõn của Khương Lệnh Đề, thở sâu một hơi. Còn tưởng rằng nàng trùng sinh một lần thì có thể trải qua một tuổi thơ không sầu không lo, không ngờ Khương Lệnh Dung và Tô Lương Thần này, ai cũng không thể khiến nàng bớt lo. Người không thay đổi, cũng chỉ có Tứ tỷ tỷ trước mặt nàng.

Cuối cùng cũng coi như có được một chút an ủi.

Sau khi học xong, Khương Lệnh Uyển muốn đi mua lễ vật cho Lục Tông, một là vì nàng nghĩ oan hắn, hai là chúc mừng hắn trở về.

Chu thị biết mấy ngày nay nữ nhi học tập rất chăm chú, coi như khen thưởng nữ nhi, Chu thị cần ngân phiếu năm mươi lạng ra đưa cho Đào ma ma để dắt nữ nhi đi mua lễ vật. Khương Lệnh Uyển lại bĩu môi nhỏ, duỗi mười ngón tay ra, vô cùng bất mãn nói: “Nương, ít như vậy sao mà đủ được? Nhiều nhất cũng phải gấp đôi mới được.”

Chu thị quả thực hết cách với nữ nhi.

Năm mươi lượng bạc đã có thể để một gia đình bình thường dùng đến mấy năm.

Khương Lệnh Uyển lại còn chê ít.

Nàng là người sĩ diện, huống hồ đây còn là lễ vật nàng đưa cho Lục Tông.

Chu thị bị nữ nhi làm nũng không buông, lúc này mới cho nhiều thêm một tờ ngân phiếu, là tiền riêng của nàng. Sau đó nhéo nhéo chóp mũi của nữ nhi, tươi cười nói: “Bây giờ hài lòng rồi chứ? Được rồi, bây giờ trời còn sớm, đi mau về mau, đừng la cà quá lâu.”

Khương Lệnh Uyển gật đầu, tươi cười hôn một cái lên mặt mẫu thân, chiếm tiện nghi xong còn rất ngoan ngoãn nói: “Nương thật tốt.”

Ngày hôm nay nương cho con một trăm lạng bạc, ngày sau nữ nhi chắc chắc sẽ trả cho ngài một người con rể tiền đồ rộng lượng.

Chuyến buôn bán này chắc chắn kiếm bộn, không hề thua lỗ.

Đời trước nàng được Lục Tông sủng lên tận trời, tiêu tiền quen tay, bây giờ mới chỉ một trăm lạng bạc đúng là không để vào mắt.

Khương Lệnh Uyển và Đào ma ma cùng đi tới cửa hàng phỉ thúy, trong lòng sớm đã có chủ ý —— dự định sẽ mau cho Lục Tông một cái gù dây tua để treo vào chuôi kiếm.

Chủ cửa hàng là một nam nhân trạc tuổi trung niên, nhìn tiểu nữ oa dang chọn gù dây tua, hắn có chút hơi kinh ngạc, có điều thấy trang phục của nàng và nô bộc bên người, hắn cũng không dám coi khinh, tiến lên chào hỏi: “Tiểu cô nương muốn mua gù dây tua có phải không?”

Khương Lệnh Uyển nâng khuôn mặt bánh bao trắm mịn lên nhìn, đôi mắt to đen láy chớp chớp mấy cái, vô cùng khiến người yêu thích, lúc này rất ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay chỉ chỉ, thanh âm giòn giòn nói: “Nga, ta lấy cái này, ngươi cho ta xem một chút.”

Tuổi tuy nhỏ, nhưng lại rất có chủ ý.

Chủ quán nghe xong, lập tức gật đầu, nhanh chóng mở tủ lấy gù dây tua ra, hai tay đưa lên, không nhịn được tán dương: “Tiểu cô nương tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng mắt nhìn đồ quả không tệ. Gù dây tua này mới được chuyển đến mấy ngày trước, trong nhiều món như vậy, chỉ có cái này là đẹp nhất.”

Khương Lệnh Uyển thích nhất là được khen ngợi, huống chi gù dây tua này cũng thật không tệ, ngọc phỉ thúy được chế tác tinh xảo, khéo léo tinh tế, tuy rằng không phải thật sự hoàn hảo, nhưng nhìn tất cả nàng thấy cái này hợp mắt nhất. Để ý giá cả làm gì, sau này nàng còn lo không đủ bạc để tiêu hay sao? Quan trọng nhất là tâm ý.

Một gù dây tua nhỏ nhỏ lại đến tám mươi hai lượng bạc. Đào ma ma tặc lưỡi thầm nghĩ: Lục tiểu thư tuổi còn nhỏ đã tiêu phí như vậy, sau này lập gia đình, nhà chồng chắc phải có núi vàng núi bạc mới có thể nuôi nổi tiểu tổ tông này.

Khương Lệnh Uyển cầm gù dây tua trong tay thưởng thức, vô cùng hài lòng, ngẩng đầu lên nói với Đào ma ma: “Đào ma ma, chúng ta đi Vinh vương phủ đi.” Gù dây tua này chắc chắn Lục Tông sẽ rất thích.

Mắt của nàng trước đến nay rất tốt, dù hắn không thích cũng phải thích a.

Vừa đi một lúc đã thấy hai huynh muội của Tạ gia xuất hiện trước mắt.

Tạ Trí Thanh văn văn nhược khí, tuy hắn nhỏ tuổi nhưng cũng đã có mấy phần dáng dấp nho nhã công tử, còn Tạ Tinh Tinh mặc một bộ xiêm y quý khí, vênh váo tự đắc, bộ dạng ngông cường tự đại, phảng phấp như đang coi chính mình là một tiểu công chúa.

Nếu thật là công chúa thì cũng không ai xảo quyệt thô bạo giống như nàng ta.

Khương Lệnh Uyển ngước đôi mắt to lên nhìn tạ Trí Thanh và Tạ Tinh Tinh, lúc trước bọn họ đã kết thù nên lúc này cũng không có ý định chào hỏi. Nhưng tạ Tinh Tinh lại nhìn thấy gù dây tua tinh xảo trên tay của Khương Lệnh Uyển, lập tức liền ngẩn người, sau đó tựa hồ như nghĩ tới cái gì, thừa lúc nàng không chú ý tới liền đoạt lấy.

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, cảm thấy Tạ Tinh Tinh này quả thật là người phiền phức.

Hai người không thù không oán, vì sao mỗi lần nhìn thấy nàng lại luôn tỏ ra cái kiểu ngứa mắt như vậy? Muốn bị mất mặt mới hài lòng hay sao?

Khương Lệnh Uyển nghiêm mặt đưa tay ra nói: “Trả lại cho ta!”

Tạ Tinh Tinh nhìn Khương lệnh Uyển, khóe miệng giơ lên, đôi con ngươi tràn đầy phấn chấn, tuổi còn nhỏ nhưng lại vô cùng ương ngạnh, giơ cằm lên kiêu ngạo nói: “Gấp cái gì? Không phải chỉ mới nhìn một chút thôi sao? Đúng là đồ hẹp hòi.”

Tạ Trí Thanh thấy tiểu nữ oa đáng yêu như ngọc trước mặt hắn lúc này lại tỏ vẻ không vui, lập tức quay sang dỗ dành muội muội: “Tinh Tinh ngoan, muội trả đồ lại cho Khương Lục tiểu thư đi.”

Tạ Tinh Tinh từ nhỏ đã bị chiều hư, thấy ca ca mình cũng đứng ra che chở cho Khương Lệnh Uyển liền lườm hắn một cái, oán giận nói: “Ca ca, đến ca ca cũng muốn giúp đỡ người ngoài sao? Lần trước nếu không phải vì con nhóc mập này và ca ca của nàng ta, chúng ta sao có thể bị cha mẹ trách phạt?”

Tính tình Tạ Trí Thanh xưa nay ôn hòa, dù có thật lòng khuyên như nhưng đối với Tạ Tinh Tinh mà nói cũng chẳng có tác dụng gì. Tạ Tinh Tinh lắc lắc gù dây tua trong tay, cũng biết vật này khẳng định là đưa cho nam hài tử, không khỏi nhíu mày, nhìn Khương Lệnh Uyển nói: “Có muốn không? Nếu muốn lấy lại, thì coi thử xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”

Nói xong liền làm mặt quỷ với Khương Lệnh Uyển, quay người lại, lập tức nhấc váy chạy ra ngoài.

Khương Lệnh Uyển bị nàng chọc tức vô cùng, lập tức đuổi theo. Thầm nghĩ hôm nay chắc chắn phải giáo huấn Tạ Tinh tinh này một chút, nếu không nàng quả thật coi bản thân thành quả hồng mềm ai cũng có thể tùy ý nắn bóp.

Đào ma ma thấy tiểu thư nhà mình đuổi theo, mặt nhất thời bị dọa trắng, lập tức hối nha hoàn và sai vặt đuổi theo: “Còn đứng đó làm gì, mau mau mang lục tiểu thư về!”

Tạ Tinh Tinh nói sao thì cũng lớn hơn Khương Lệnh Uyển hai tuổi, chạy trốn cũng mau hơn.

Nàng chạy một đoạn đường, quay người lại nhìn con nhóc mập mạp phía sau, không nhìn được cười lớn, đợi khi Khương lệnh Uyển đuổi tới, nàng lại chạy ra xa, còn chạy đến một góc vắng vẻ.

Khương Lệnh Uyển chạy thở hồng hộc, trên đầu đầy mồi hôi, thấy Tạ Tinh Tinh cũng chạy mệt, lúc này mới nói: “Ngươi nhanh trả gù dây tua cho ta.”

Tạ Tinh Tinh hổn hển thở từng ngụm, lại vô cùng quật cường cầm gù dây tua trong tay nói: “Không trả.”

Khương lệnh Uyển tức giận vô cùng, đang định vén tay áo lên đánh cho nàng một trận, nhưng lại thấy một nam tử gầy gò xuất hiện sau lưng Tạ Tinh tinh, nhất thời tim đập chậm một nhịp.

Nàng muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng phái sau lại duỗi ra một cái tay, chặn lấy miệng nàng.

Khương Lệnh uyển nhớ tới mấy ngàu trước nàng để Lục Tông đi mua bánh hoa quế, nhưng Lục Tông lại lo lắng có người xấu, nhất định phải chờ nàng ăn xong mới chịu đi mua. Lúc đó trong lòng nàng không thoải mái, cảm thấy Lục Tông làm việc quá mức cẩn thận, nhưng hôm nay chuyện lại xảy đến với mình, trong lòng thầm than, sự cẩn thận của Lục Tông hoàn toàn cần thiết.

Dưới chân thiên tử đúng là không thiếu người mù.

Khương Lệnh Uyển nhìn Tạ Tình Tình, hai người cùng bị giam trong một căn phòng, lúc này thật sự oán giận Tạ Tinh Tinh.

Tạ Tinh Tinh ngược lại không hề bình tĩnh như Khương Lệnh uyển, từ nhỏ đến lớn nàng luôn được nâng trong tay sủng ái như bảo bối, rớt một cọng tóc cũng khiến trưởng bối đau lòng vô cùng, không nghĩ tới có một ngày lại bị bắt cóc. Khương Lệnh Uyển duỗi tay nhỏ ra, nói với Tạ Tinh Tinh: “Bây giờ có thể trả gù dây tua cho ta được chưa?”

Khuôn mặt Tạ Tình Tinh hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Khương Lệnh Uyển, hiển nhiên không nghĩ rằng lúc này nàng còn có thể nhớ tới cái này.

Lập tức ném gù treo kiếm cho Khương Lệnh Uyển, nổi giận nói: “Trả lại đó.”

Khương Lệnh Uyển biết nàng đang sợ, cũng không thèm tính toán với nàng, chỉ khom lưng nhặt bội kiếm lên, thổi thổi bụi, sau đó nắm chặt trong tay, lẳng lặng ngồi xuống, suy nghĩ làm sao để chạy thoát khỏi nơi này.

Nàng không thể chờ người đến cứu, phải nghĩ biện pháp.

Tạ Tinh Tinh hai tay ôm đầu ngồi dưới đất, y phục xinh đẹp đã có chút vấy bẩn, mắt to chuyển động liên tục, cảm thấy có chút sợ sệt, mím môi chậm rì chuyển người sát lại gần Khương Lệnh uyển, nhỏ giọng nói: “Ai nha, ngươi không sợ sao?”

Đôi mắt liếc nhìn Khương Lệnh Uyển một cái.

Thầm nghĩ: Con bé mập mạp này còn nhỏ hơn nàng hai tuổi.

Thấy Khương lệnh uyển không nói lời nào, Tạ Tinh Tinh bổ sung: “Ta nghe nói bọn người xấu này, bọn họ… bọn họ muốn ăn thịt người, ngươi nói xem nếu bọn họ ăn thịt chúng ta thì phải làm sao bây giờ?” Nói xong, nước mắt cũng rơi xuống, gương mặt nhỏ đáng thương vô cùng, sao còn nửa phần bạo ngược chuyện quyền đáng ghét như lúc nãy?

Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Lúc ta bốn tuổi từng bị người ta ném vào trong núi. Lúc đó ta vừa mới ngủ dậy, phát hiện không thấy nương bên cạnh, chỉ có một mình ngồi dưới tán cây, vừa lạnh vừa đói. Ta gọi lớn mấy tiếng, nhưng trừ tiếng vang vọng lại thì không có bất kỳ tiếng vọng nào khác, trên núi còn có hổ nữa kia.”

Nghe như vậy, Tạ Tinh Tinh sửng sốt trợn trừng mắt, hiển nhiên là bị dọa.

Chuyện này nàng cũng có nghe nói, nhưng xưa nay nàng không thích Khương lệnh Uyển, lúc nghe thấy tin này nàng còn rất hài lòng, cảm thấy con bé mập này quả là đáng đời. Nhưng hiện tại nghe Khương Lệnh uyển kể lại, Tạ Tinh Tinh chỉ cảm thấy thật đáng sợ, nếu đổi lại là nàng, khẳng định là sẽ sợ muốn chết.

Thấy vậy, Khương Lệnh Uyển cười nhạt, cúi nhìn gùi dây tua trong tay, chăm chú nói: “Nhiều người tìm ròng rã hơn một ngày trời, cũng không tìm thấy ta, nhưng cuối cùng là biểu ca tìm thấy ta, lần này, ta tin chắc, hai người chúng ta cũng sẽ không sao.”

Chuyện mà đời này nàng muốn làm có rất nhiều, nàng còn phải sinh cho Lục Tông thật nhiều hài tử, làm sao nàng có thể để bản thân xảy ra chuyện được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.