Ngô Gia Kiều Thê

Chương 7: Chương 7: Bánh Bao Thịt




Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị, bị đến đến tiền thính, đã thấy Vinh Vương ăn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt có thêu hoa văn bằng chỉ bạc cùng với Khương Bách Nghiêu đang ngồi trên ghế gỗ tử đàn, một tay vịn lên tay ghế. Vinh Vương mặt mày tuấn lãng, khí chất nho nhã, mười ngón tay thon dài, trên tay cầm một chén trà nhỏ màu xanh, thấy Chu thị đi đến, lúc này mới nhìn đến tiểu nữ oa trong lòng nàng.

*tiền thính: sảnh chính, phòng chính

Khương Lệnh Uyển chỉ liếc qua nhìn Vinh Vương, ánh mắt liền rơi vào người đang đứng bên cạnh Vinh Vương-----Lục Tông, mắt to đen lay láy tinh tế đánh giả cả người hắn.

Lục Tông tuy lớn hơn ca ca của nàng một tuổi, nhưng lại cao hơn rất nhiều.

Khương Lệnh Uyển thầm nhủ trong lòng: Nhỏ tuổi đã cao như vậy, chẳng trách kiếp trước bản thân mình thấp hơn hắn cả một đoạn.

Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị không chịu buông tay, nàng luôn luôn hoạt bát thế nhưng bây giờ lại không hề hé răng. Không ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, Chu thị làm sao không

biết nữ nhi suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ bản thân đối với khuê nữ thật không có biện pháp, quả nhiên là bị quốc công phủ chiều hư.

Chu thị cẩn thận từng li từng tí đem nữ nhi thả xuống, nhéo nhéo gương mặt thịt nho nhỏ của nữ nhi nói: “Xán Xán ngoan, đi qua hành lễ với Vinh vương đi con.”

Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn Vinh vương.

Lại nói đến, kiếp trước vị công công* này đối xử với nàng cũng không tệ. Có điều vài năm sau nàng không sinh được con, đúng là có chút tức giận, vì thế cùng Lục Tông cãi nhau một trận, chỉ có điều Lục Tông quyết ý không chịu nạp thiếp. Khương Lệnh Uyển đi tới trước mặt Vinh vương, hành lễ với hắn, bi bô nói: “Xán Xán tham kiến Vương gia.”

*công công: cha chồng

“Hài tử ngoan.” Vinh Vương thấy nữ oa nhỏ xinh như ngọc này cũng gần bằng tuổi với nữ nhi nhà mình, xinh đẹp đáng yêu, cử chỉ cũng ra dáng, vừa nhìn liền biết được giáo dưỡng không tồi. Vinh Vương nghĩ như vậy, cũng bởi vì hắn không hiểu rõ Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Uyển này những chuyện khác có thể không biết, nhưng công phu ứng phó với người ngoài và đầu cơ trục lợi cũng có chút thông minh ra, thì hoàn toàn là một cô nương ăn không ngồi rồi, khó trách sau này lớn lên, người ngoài vừa liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy nàng là một tiểu thư danh môn thế gia đoan trang khéo léo.

Vinh Vương mặt mày nhu hòa, hiển nhiên là rất yêu thích nữ oa này, hắn nhìn Khương Bách Nghiêu nói: “Chuyện lần trước, bản vương vẫn ghi tạc trong lòng, hôm nay cố ý mang Tông nhi đến chịu tội với Xán Xán.”

Khương Bách Nghiêu không ngờ Vinh Vương sẽ đem chuyện này để ở trong lòng, thấy Vinh Vương có thành ý như vậy, tâm trạng hắn cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm, trên mặt khách khí nói: “Chuyện ngày ấy, là Xán Xán không hiểu chuyện xông về phía Thế tử, lẽ ra là do Xán Xán của chúng ta đến chịu tội mới đúng.”

Vinh Vương vội nâng tay nói: “Nguyên Trực huynh nói lời này là không đúng…”

Nguyên Trực là tên chữ của Khương Bách Nghiêu.

“...Xán Xán chỉ mới bốn tuổi, con trai bản vương nói thế nào cũng đã mười tuổi, nếu để cho Xán Xán xin lỗi Tông nhi, kể ra ngoài không phải sẽ khiến người ta cười rụng răng sao? Hơn nữa Xán Xán là biểu muội của Tông nhi. Biểu ca biểu muội chính là người một nhà, đương nhiên là nên che chở cho nhau mới phải.” Giải thích xong, Vinh vương liền nhìn nhi tử đứng bên cạnh nói: “Tông nhi, còn không xin lỗi biểu muội của con.”

Lục Tông cúi đầu, nhìn nhóc con trước mặt.

Thấy nàng sinh ra đã mượt mà như một viên ngọc, mặc một thân áo váy màu hồng phấn có vẻ mập mập mềm mềm, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, dưới mái bằng là hai con mắt to ngập nước, mắt đen trong veo, như những trái nho vừa mới được rửa sạch. Khuôn mặt bánh bao trắng trẻo mũm mĩm giống như có thể véo ra nước. Có điều hình như tiểu biểu muội này cũng không thích hắn, mắt to đen lay láy chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền lại cúi đầu, không có phản ứng gì tiếp.

Thấy Lục Tông không nói xin lỗi, Chu thị lại vội vàng cười một tiếng nói: “ Vương gia đã nói là người một nhà, như vậy chuyện này liền bỏ qua đi, không có gì cần phải nhắc lại. Lại nói tiếp, Thế tử đã lâu không đến quý phủ của chúng ta, hôm nay đến rồi, vậy mọi người cùng ở lại dùng cơm đi.” Nói rồi Chu thị lại sờ đầu nhỏ của nữ nhi nhà mình: “Xán Xán, con mang thế tử biểu ca đi vào trong sân chơi có được hay không?”

Khương Lệnh Uyển cũng không biết phải làm gì khi ở chung với cái vị “biểu ca” này, càng không biết dẫn hắn đến sân để chơi cái gì.

Nàng tinh tế nhớ lại những lần trước đây hai người ở chung, âm thầm cân nhắc, nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nóng lên. Ai, Lục Tông chính là một kẻ không làm gì đứng đắn, làm hại đầu nàng lúc này chỉ nghĩ đến sự tình kia, cũng không suy nghĩ được gì khác nữa.

Có điều, đây là sự thật: Lục Tông khi ở cùng với nàng, ngoại trừ làm cái chuyện kia ra, cái khác hắn vẫn luôn tùy theo ý thích của nàng.

Đào ma ma đi theo phía sau Khương Lệnh Uyển, một tấc cũng không ròi. Nàng hiểu được tính khí của Lục tiểu thư, bây giờ đi cùng trong sân nhưng lại không nói một lời nào với Vinh Thế tử, hiển nhiên là không thích người này.

Nhưng mà ——

Vinh thế tử này cũng thật là tuấn tú, chỉ là không thích cười.

Đào ma ma liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình, tuy chỉ mới có bốn tuổi, nàng đã bắt đầu suy nghĩ đến hôn sự cả đời của tiểu cô nương gia. Trong lòng ghi nhớ: Lục tiểu thư còn nhỏ cũng đã xinh đẹp như vậy, hơn nữa từ nhỏ lại thích chưng diện, mọi việc đều phải xinh đẹp, sau này tuyển phu quân, khẳng định cũng sẽ rất chú trọng dung mạo. Vinh Thế tử là thiếu niên tuấn tú nhất mà nàng từng gặp qua, có điều chính là… tuổi tác có chút lớn hơn so với Lục tiểu thư.

Khương Lệnh Uyển không biết trong lòng Đào ma ma suy nghĩ cái gì, chỉ ngước đầu lên, thanh âm mềm mại nói: “Đào ma ma, ta có chút khát...Muốn uống nước ô mai chua.”

Đào ma ma vội trả lời: “Vâng.” Sau đó hướng về phía Lục Tông nói: “Vậy thì xin Thế tử chiếu cố Lục tiểu thư giúp nô tỳ một chút.”

Hôm nay Lục Tông cũng tốt tính, trên gương mặt tuy không hiện thần sắc, nhưng cũng gật đầu một cái.

Đào ma ma vừa đi, liền chỉ còn lại hai người Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông. Khương Lệnh Uyển trong lòng còn giận, tất nhiên là không chịu kéo mặt xuống trước, nhưng tính khí Lục Tông nàng cũng hiểu được, nếu hắn chú ý tới mình, sợ là đã sớm mở miệng, nhưng nếu hắn xem mình là người không liên quan, vậy thì dù để đối phương chờ lâu đến mấy hắn cũng sẽ không nói tiếng nào.

Gương mặt bánh bao nhỏ của Khương Lệnh Uyển nhăn nhó lại, trong lòng cũng thật căm tức, nắm đấm nhỏ nhắn cũng nắm quá chặt lại.

Chẳng biết từ lúc nào, nàng từ ‘người cùng chung gối’ lại trở thành ‘người không liên quan’ đối với hắn?

Khương Lệnh Uyển có chút buồn phiền, nhưng không biết được từ đâu lại có một đại hắc cẩu chạy tới, hùng dũng oai vệ phí phách hiên ngang đứng trước mặt hai người, phe phẩy cái đuôi liên tiếp sủa lên. Khương Lệnh Uyển nhất thời liền bị dọa sợ, phản ứng theo thói quen chính là trốn sau lưng Lục Tông, một đôi bàn tay nhỏ nắm chặt hai ống tay áo của hắn, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt trắng bệch, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Lục tông, huynh mau đuổi nó đi…”

Nghe xưng hô của nữ oa phía sau, thân hình Lục Tông ngẩn ra, những lại không có động tác.

Thân thể nho nhỏ bụ bẫm của Khương Lệnh Uyển gắt gao dựa vào người Lục Tông, hoàn toàn coi Lục Tông thành tấm khiên thịt người. Dù sao trong lòng nàng sớm đã nhớ kĩ lời Lục Tông đã từng nói —— dù là gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần trốn phía sau lưng hắn là được.

“Ha ha, sợ chưa? Quỷ nhát gan.” Khương Lệnh Huệ từ trong bụi cỏ đi ra, nhìn về phía dáng vẻ e sợ của Khương Lệnh Uyển, nhất thời cảm giác thật hả giận. Nàng vẫy tay với đại hắc cẩu, đem nó gọi lại. Đại hắc cẩu này rõ ràng là do Khương Lệnh Huệ nuôi dưỡng, thấy chủ nhân gọi đến, lập tức trở nên ngoan ngoãn, vẫy vẫy cái đuôi liền đi qua. nằm bên cạnh Khương Lệnh Huệ để nàng tùy ý xoa đầu.

Khương Lệnh Uyển nhất thời tức giận đến không chịu được.

Tốt, nàng cư nhiên lại bị nha đầu năm tuổi như Khương Lệnh Huệ chỉnh một trận?

Khương Lệnh Uyển làm sao nuốt trôi cơn giận này? Trong lòng tức giận, nhưng lại thực sự e ngại con chó lớn này, trong phút chốc không dám tiến về phía trước.

Đầu nhỏ từ phía sau lưng Lục tông thò ra, thấy Khương Lệnh Huệ vẻ mặt đắc ý đứng bên đại hắc cẩu, bên cạnh còn có một tiểu nữ oa thanh tú búi tóc trái đào. Tiểu nữ oa mặc một bộ váy xanh màu ngọc bích, vóc người gần giống như Khương Lệnh Huệ, mặt mày non nớt, nhưng cử chỉ có chút thận trọng.

Khương Lệnh Uyển nhìn một chút liền nhận ra vị tiểu nữ oa này chính là biểu tỷ nàng Tô Lương Thần.

Giờ phút này trong lòng Khương Lệnh Huệ thoải mái cực kì. Hôm nay biểu muội lại có thể nghĩ cho nàng một biện pháp thật tốt, rốt cục đem Khương Lệnh Uyển này chỉnh tốt. Nhìn xem ngày sau còn dám lại trêu đùa nàng nữa hay không.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy thật mất mặt. Ngoại trừ sợ sệt ra, điều làm nàng khó có thể chấp nhận đó là Lục Tông không giúp nàng. Nhất thời buồn bực vượt lên cả sợ hãi, Khương Lệnh Uyển buông ống tay của Lục Tông ra, đứng lên phía trước.

Có điều nàng vẫn chỉ là một nữ oa bốn tuổi, sợ đại cẩu là điều rất bình thường. Bây giờ lẫm liệt đứng lên phía trước, đúng là làm người khác kinh ngạc bởi dũng khí của nàng.

Nhưng Khương Lệnh Huệ lại chơi đến nghiện.

Nàng xưa nay đều là bị Khương Lệnh Uyển đùa cợt, còn chưa có bao giờ đùa cợt qua Khương Lệnh Uyển đây, lần nay đương nhiên phải cố gắng chơi đùa một phen mới tốt. Khương Lệnh Huệ sờ đầu đại hắc cẩu, cười híp mắt: “Đi, dọa nàng.”

Con chó này nhìn có vẻ lớn, nhưng trên thực tế lại không hung hãn cho lắm, chỉ có thể dùng để dọa người. Dù sao Khương Lệnh Huệ vẫn chỉ là một nữ oa năm tuổi, nếu làm nàng bị thương tất nhiên là không tốt. Hôm nay nàng cố gắng hù dọa Khương Lệnh Uyển một chút, cũng diệt đi chút uy phong của nàng ta, tránh để sau này nàng ta thực sự tự coi mình là tiểu tổ tông của Vệ Quốc Công phủ.

Khương Lệnh Uyển nhìn thấy đại hắc cẩu kia tiến lên sủa inh ỏi, sợ đến nỗi cả gương mặt bánh bao kia đều trắng bệch đi.

Lúc này, Lục Tông đang đứng bên cạnh nàng lại có động tĩnh ——

Chỉ thấy Lục Tông không biết từ nơi nào kiếm được cây gậy gỗ, đột nhiên tiến lên vài bước đánh về phía chân của đại hắc cẩu, động tác gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không giống hành động nên có của một tiểu thiếu niên mười tuổi. Sau đó liền thấy đại hắc cẩu kêu rên một cái, đang muốn phát tác, nhưng khi đối đầu với ánh mắt của Lục Tông, đại cẩu vốn hung ác nhất thời liền lúng túng, như tiểu tức phụ ảo não ngoắt ngoắt cái đuôi chạy về phía sau Khương Lệnh Huệ kêu rên.

Khương Lệnh Huệ cũng là bị dọa sợ.

Nàng chưa từng thấy Lục Tông, nhưng lúc này quả thật bị điệu bộ của Lục Tông dọa sợ, cúi đầu nhìn gậy gỗ trong tay hắn, lại thấy mặt hắn không hề có cảm xúc, sợ đến muốn khóc, liền quay đầu bỏ chạy.

Tô Lương Thần đứng bên cạnh Khương Lệnh Uyển, nhìn thấy cũng là hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền xoay người đuổi theo Khương Lệnh Huệ.

Khương Lệnh Uyển còn chưa hoàn thần.

Chờ khi tỉnh táo lại, chân đều muốn mềm nhũn, thân thể bụ bẫm run cầm cập, trực tiếp ngã mông xuống mặt đất.

Lục Tông cũng biết tiểu nữ oa này là bị dọa sợ, liền thả gậy gỗ trong tay xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, nghĩ rằng chắc hẳn nàng lúc này muốn khóc đi.

Khương Lệnh Uyển ngơ ngác ngồi trên mặt đất một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Tông. Đôi mắt nàng vốn lớn, hiện nay đỏ phừng phừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tội nghiệp, nhưng ngoài ý muốn lại không hề khóc ra.

Nàng nhìn Lục Tông, duỗi ra đôi bàn tay nhỏ ——

Lục Tông nhíu mày, rốt cục mở miệng hỏi: “Làm sao?”

Lại nhìn thấy tiểu nữ oa đang chưng ra bộ mặt oan ức nhìn mình, âm thanh mềm mại nói: “Lục Tông, ôm một cái…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.