Nghiệt Hỏa

Chương 12: Chương 12: Hoảng sợ




Tắm sạch sẽ?

Tôi cúi đầu nhìn xuống, chẳng lẽ tôi bẩn lắm sao? Không phải là anh ta định làm gì tôi đấy chứ? Nhưng tôi không muốn dây dưa với người như vậy đâu.

Hơn nữa, tuy rằng tôi lăn lộn kiếm sống ở nơi kia, nhưng cuộc sống của tôi không hề hư hỏng. Có câu người quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, tuy tôi không phải là quân tử gì, nhưng cũng không phải là kẻ hèn hạ.

Đương nhiên, những điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi có một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, làm sao tôi có thể để lại vết nhơ trong lý lịch của nó.

- Tôi ghét đàn bà nồng nặc mùi rượu!

Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, Tần Mạc Phi liền khinh thường hừ lạnh. Lập tức, mặt tôi đỏ bừng, trong lòng hoảng hốt vội vã đi nhanh lên lầu.

Phong cách bài trí trên lầu hoàn toàn khác hẳn bên dưới, dường như là một thế giới hoàn toàn khác biệt, với tông màu khá tối. Ngay cả tường và bồn tắm cũng đều được lát bằng đá cảm thạch đen, mang lại cảm giác rất ngột ngạt.

Tôi đi vào phòng tắm, lơ đãng liếc vào gương, mới phát hiện mặt mình nhếch nhác đến mức tôi cũng không dám nhìn. Lúc ở tiệm, tôi trang điểm rất dày, tối hôm qua bởi vì Tiểu Phàm bị bệnh, tôi không kịp tẩy trang, vừa rồi bị ướt mưa, cho nên mặt mày đen thùi, lem luốc vì mascara chải lông mi, giống như mặt quỷ!

Tôi thật sự bội phục Tần Mạc Phi, dọc đường cứ vờ như không có chuyện gì, cũng không nhắc nhở tôi.

Tôi tắm thật kỹ, rồi tròng áo tắm vào, nhưng lại chần chừ không dám đi ra ngoài. Khuôn mặt tái nhợt và đầy sợ hãi trong gương là khuôn mặt của tôi, không còn lớp phấn son che đậy, tôi giống như một con sói mất đi chiếc nanh nhọn, trở nên rụt rè và sợ hãi.

Hơn nữa, ăn mặc như thế này, có phải là quá cám dỗ người ta không?

- Vẫn chưa khỏe sao?

Giọng nói ngoài cửa khiến tôi sợ run, vội vã bước tới kéo cửa ra, nhìn thấy Tần Mạc Phi đang nghiêng người dựa vào khung cửa. Anh ta đã thay một cái quần thể dục, trông sáng sủa hơn rất nhiều.

- Tôi…làm phiền anh quá.

Tôi rất thấp thỏm, đặc biệt là trong lúc không trang điểm như thế này, tôi càng không dám nhìn thẳng vào mắt hanh. Anh ta ngừng một chút, rồi đột nhiên ôm lấy tôi, cánh tay thon dài vòng qua người tôi, ôm vào trong ngực mình.

Tôi ngây người, chẳng lẽ anh ta định…

- Ông chủ Tần, tôi…tôi…

- Sao vậy? Sợ tôi đưa cô lên giường sao?

Anh ta nâng cằm tôi, ép tôi ngẩng lên nhìn mình. Đôi mắt sắc như dao của anh ta đảo tới, đảo lui trên mặt tôi, đến mức tôi sởn cả tóc gáy.

- Chẳng phải cô nói với mọi người, cô là người phụ nữ của tôi sao?

- Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi…A!

Đột nhiên anh ta cúi xuống hôn lên môi tôi, tôi giật mình nhưng không dám phản ứng. Môi anh ta rất mềm, hơi lạnh, thoang thoảng mùi bạc hà.

Trong nháy mắt, ký ức đã phủ đầy một lớp bụi mờ của tôi bất chợt được khơi dậy, cái ôm…và nụ hôn kia…quan trọng hơn là…mùi hương bạc hà thoang thoảng kia…

- Buông tôi ra, buông ra!

Tôi hét ầm lên, không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh anh ta ra, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng tôi như nước thủy triều, tôi sợ đến mức khép hai tay ôm chặt trước bụng.

Trong lòng tôi, nỗi đau vô hạn vẫn như làn sóng dập dờn không dứt, tôi vô cùng oán hận tên đàn ông chết tiệt đã chiếm đoạt tôi đêm đó.

Lúc đó, khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã ở trong bệnh viện. Tôi ở đó một tuần trước ánh mắt giễu cợt của các y tá, rồi mới ảo não rời đi.

Bây giờ mỗi lần nhớ lại, tôi đều hận vì đã không tự đâm mình mấy dao.

Nụ hôn chết tiệt của Tần Mạc Phi lại vén lên lớp màn che ký ức của tôi, cho tôi thấy lại những tháng ngày đen tối kia, khiến tôi vô cùng khổ sở. Anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, dường như đang ngắm nhìn một con giun, con dế nhỏ bé, tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.