Nghiệt Hỏa

Chương 14: Chương 14: Điểm mấu chốt




- Cảm ơn chị Mạn Lệ, chỉ có điều Tiểu Thanh đã hẹn tôi trước rồi, cô ấy có khách muốn tới.

Lệ Lệ cười cười, nói một cách đúng mực.

Có lẽ Mạn Lệ không ngờ sẽ bị cự tuyệt, mặt cô ta lập tức xị xuống.

- Thật có lỗi với chị Mạn Lệ, nếu làm vậy khách mời cũng sẽ tức giận.

Mạn Lệ tức sầm mặt lại, lẩm bẩm:

- Đồ đĩ già mồm!

Rồi cô ta liền đi ra ngoài. Tôi vốn muốn đốp lại, nhưng Lệ Lệ kéo tôi, lắc lắc đầu, bảo tôi thôi đi. Tôi tò mò hỏi Lệ Lệ:

- Cơ hội tốt như vậy, tại sao cô lại không đi?

Cô ta mỉm cười, ôm lấy cánh tay tôi:

- Chị Tần, cô ta là người như thế nào chứ? Tôi ấy à, thà rằng không có số tiền đó.

- Ngốc!

Tôi hiểu ra, là các cô ấy chán ghét Man Lệ.

Tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều, khách mời hẳn cũng sắp tới rồi, liền tới phòng nghỉ ngơi gọi điện thoại cho y tá của phòng săn sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh của bệnh viện, hỏi một chút về tình hình của Tiểu Phàm. Nó đã ngủ, nghe nói tình trạng cũng ổn, hai ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thông thường.

Lời người y tá khiến tôi kích động không chịu nổi, suýt nữa lệ đã rơi xuống.

Tôi lấy lại bình tĩnh, mới trở lại phòng nghỉ, từ bộ đàm vang lên giọng nói của ông chủ:

- Tần Hoan, đang bận sao? Có thong thả thì sang đây một chút.

- Cũng không bận lắm, tôi đến ngay!

Tôi dặn dò các cô gái vài câu, rồi vội vàng đi tới văn phòng trên lầu. Chân Hiểu Đông không thích ồn ào, cho nên phòng làm việc của ông ta được đặt ở nơi duy nhất yên tĩnh.

Cửa phòng làm việc khép hờ, tôi gõ gõ cửa, không chờ ông ta lên tiếng liền đi vào. Chân Hiểu Đông đang ngồi trên sô pha uống trà, vẫy vẫy tay với tôi, còn nhiệt tình rót cho tôi một ly trà.

- Tần Hoan, ngồi đi.

- Ông chủ, tìm tôi có chuyện gì?

- Ha ha, không có gì, nói chuyện phiếm thôi. Cô và Mạn Lệ đều là trụ cột của tôi ở đây, đã lâu tôi không trò chuyện với các cô.

- Ông chủ, có việc gì xin ông cứ nói thẳng, cần gì phải nói đùa như vậy.

Tính tình của Chân Hiểu Đông, tôi cũng hiểu được ít nhiều, nơi này do ông ta và vợ đầu tư, ngoại trừ yêu tiền, bản thân ông ta còn rất thích đánh bạc. Nhưng thường ngày, ông ta không có bạn, cho nên về cơ bản, coi như là một người bình thường.

Ông ta không phải là người nhiều chuyện, hễ đã hẹn gặp mặt, tất nhiên là có chuyện gì đó rồi.

Nghe tôi nói như vậy, Chân Hiểu Đông cười cười gật đầu, cũng không nói quanh co nữa. Bưng ly trà uống hồi lâu, ông ta mới nói tiếp:

- Tần Hoan, cô và Tần Mạc Phi…

- Tôi không phải bạn gái của anh ấy, chỉ là chuyện ngày hôm qua diễn ra quá đột ngột, tôi không có cách nào, mới đưa anh ấy ra mượn cớ.

Hóa ra là việc này. Tôi không giấu diếm, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Chân Hiểu Đông nghe, đương nhiên không nói sau đó tôi lại gặp phải Tần Mạc Phi. Chân Hiểu Đông chỉ xoa xoa tay, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

- Ông chủ, ông hỏi anh ấy làm chi vậy?

- Là thế này, tôi nói chuyện này, cô tuyệt đối đừng tức giận, cô không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì.

Ông ta rào trước đón sau như vậy, chẳng lẽ là liên quan tới Trần Khôi?

Tôi hoài nghi gật đầu, chờ ông ta hỏi. Nhưng ông ta đắn đo cả buổi, rồi nói một câu:

- Hoa Hoan này, Trần Khôi gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cô tiếp hắn, điều kiện tùy cô đưa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.