Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 105: Chương 105: Chương 104: Định sẵn từ lâu




Edit: Thanh Hưng

“Bà nội, chúng ta còn phải đánh bao lâu nữa?” Mặc dù Tả Sâm không quan tâm bị thua bao nhiêu tiền, nhưng lại quan tâm thứ còn đáng quý hơn tiền bạc, chính là thời gian.

“Gấp cái gì? Không bao lâu nữa, còn thiếu ba vòng.” Bà nội Đinh thong thả ung dung.

“Bà nội, mọi việc phải phân nặng nhẹ.”

“Oh? Theo cái người này nói, hôn sự của cậu và Lạc Lạc là nặng, là gấp, mà việc mấy lão thái thái chúng ta đánh bài chính là nhẹ, có thể chậm trễ? Tám vạn.” Bà nội Đinh nói chuyện không quên ra bài: “Bây giờ biết gấp, lúc đầu thì làm gì? Ban đầu nếu ba cậu không phản đối, nói không chừng lúc này ta đã có thể ôm lên chắt trai rồi.”

“Bà nội.” Đinh Lạc Lạc không ngồi yên: “Ngài cũng đừng làm khó anh ấy, sớm biết như vậy, lúc đầu con cũng không kể khổ với ngài.”

“Bảo cha cậu tới một chuyến đi.” Bà nội Đinh không để ý tới Đinh Lạc Lạc, lên tiếng nói với Tả Sâm: “Nhà trai tới nhà gái cầu hôn, đây không tính là làm khó dễ cậu chứ?”

“Bà nội.” Đinh Lạc Lạc lại mở miệng.

“Lạc Lạc, con đừng ngốc, cứ như vậy sớm muộn gì con cũng bị bắt nạt. Bà nội là người đất chôn đến cổ, nếu ngày nào đó nhắm mắt rời đi, vậy con làm sao bấy giờ? Con đi tìm ai kể khổ đây?”

“Đúng vậy. Đúng vậy.” Lão thái thái Giáp Ất Bính tiếp lời phụ họa.

“Bà nội.” Đinh Lạc Lạc nhào tới bên cạnh bà nội Đinh, nghẹn ngào.

Mà đang lúc bên này trình diễn tiết mục bà cháu tình cảm thì bên kia Tả Sâm đã móc điện thoại ra: “Cha, ngài tới một chuyến đi, về sau cái gì con cũng nghe ngài.”

Sau đó, ba vòng bài còn chưa có kết thúc, Tả Ấp đã ngồi thạc đại chạy băng băng tới trước đường hẹp phòng cũ này. Tài xế đi giày Tây cũng không chê bai mà chạy băng băng xuống dỡ hàng, vây cá tổ yến, rượu ngon thuốc lá ngon, tơ lụa. Lão thái thái Giáp Ất Bính rốt cuộc cam lòng rời khỏi bàn mạt chược, tiến lên vây xem nghị luận ầm ĩ: đây là cái gì à? Ai yêu, đây chính là những thứ từng thấy trên TV nhé. Trời ạ, còn có kia...

Tả Ấp trực tiếp đi về phía Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc đang một trái một phải bảo vệ bà nội Đinh: “Bà nội, ngài khỏe chứ. Ngài nhìn ta một chút, không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện, muộn như vậy mới đến chào hỏi ngài, kính xin ngài tha lỗi, còn có sính lễ này, do vội vàng nên không chuẩn bị được chu toàn, đều lấy đồ trong nhà sau đó cho xưởng đưa đến.”

Bà nội Đinh lên mặt: “Ba thông gia, không dám, không dám. Lạc Lạc nhà chúng tôi ấy à, từ nhỏ đã không có ba mẹ.”

“Dạ dạ dạ, tôi biết rõ. Chính là bởi vì như vậy, con bé mới không phải dễ bắt nạt, nếu không, tại sao con bé có thể êm đẹp sống tới ngày nay? Ha ha.” Tả Ấp bất giác lỡ lời, lại lập tức bổ sung: “Ngài yên tâm, từ nay về sau, tôi chính là ba con bé.”

“Ừ, ta nghe nói,“ dáng vẻ bà nội Đinh là càng lên càng cao, rũ cụp mí mắt: “Ngài hình như không phải quá vừa ý Lạc Lạc nhà chúng tôi à?”

“A, đó là ta có mắt như mù, ngài tha lỗi, tha lỗi.” Tả Ấp nhận được ánh mắt nửa cầu khẩn nửa uy hiếp của Tả Sâm, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chịu thua, may mắn là, ông liếc một cái đã thấy bàn mạt chược, nhất thời nổi lên linh cơ: “Bà nội thông gia, ngài thích đánh mạt chược à? Tôi cũng vậy, chúng ta, nếu không đánh tám vòng nhé?” Vừa nói, Tả Ấp còn vừa làm động tác đánh bài.

“Oh? Tốt tốt.” Bà nội Đinh thay đổi sắc mặt: “Chúng ta đang ba khuyết một đấy, con trai ông kia thật sự là không được, đầu óc chậm, tay cũng chậm.”

Tả Sâm như trút được gánh nặng: “Đúng vậy, đúng vậy, cha, ngài mau giúp con thắng lại tiền đã thua đi.”

Vì vậy, Tả Ấp cả đời ở khu nhà cấp cao ngồi xe sang, ngồi ở trên ghế gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt vang dội, cùng với ba tiểu lão thái thái mặc áo khoác bông đánh mạt chược. Ông còn tùy thời lặng lẽ nói một câu với Tả Sâm: “Hừ, vậy ta không nợ con cái gì nữa chứ?” Tả Sâm vui vẻ ra mặt: “Dạ dạ dạ, con thiếu ngài.”

***

Rốt cuộc Đinh Lạc Lạc cũng đeo lên nhẫn cưới Tả Sâm tặng, đính hôn, hai người thương lượng, chờ Tả Sâm thực hiện xong bước đầu của kế hoạch thu mua mảnh đất Đông Giao kia, chờ Đinh Lạc Lạc viết xong hai tác phẩm dài kỳ trước mắt, sẽ làm lễ kết hôn. Bữa tiệc đính hôn được tiến hành tại nhà hàng Hải Dương lãng mạn nhất thành phố B, sắc điệu màu xanh dương, nhẹ nhàng khoan khoái, sinh vật biển sặc sỡ trải rộng quanh mình.

Trương Gia Minh dẫn theo bạn gái xuất hiện. Không cần nhiều lời, người nữ kia dĩ nhiên là người đẹp âm nhạc cùng trường với Trương Gia Minh. Trương Gia Minh vụng trộm nói xin lỗi với Đinh Lạc Lạc: “Lạc Lạc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô ấy ép anh tới đường cùng.” “Cho nên anh mới không thể không bỏ qua Lạc Lạc, cho nên, tôi mới có cơ hội, có đúng hay không hả? Thật là cám ơn anh nha.” Tả Sâm không biết từ nơi nào xông ra, quắc mắt trừng mi nói.

Giang Tiêu dẫn theo Viên Kiệt tới. Đinh Lạc Lạc cực kỳ hưng phấn: “Các cậu, các cậu, thật tốt quá.” “Chúng tớ sắp ly hôn rồi.” Giang Tiêu vô cùng bình tĩnh. “Tôi đi toilet, các người từ từ trò chuyện.” Viên Kiệt đúng lúc né tránh: “Lạc Lạc, chúc mừng cô.”

“Chuyện gì xảy ra?” Đinh Lạc Lạc lôi Giang Tiêu qua một bên.

“Chính là chuyện như vậy, tớ đồng ý ly hôn.” Giang Tiêu thở ra: “Giải thoát cho anh ấy, cũng là tớ giải thoát cho mình.”

“Ly hôn, cậu làm sao bây giờ?”

“Tớ có tay có chân, có thể tiếp tục cuộc sống.”

“Ừ, tớ sẽ giúp cậu.”

“Giúp như thế nào? Không bằng, cậu nhanh chóng thành công, sau đó để tớ làm trợ lý cho cậu.” Giang Tiêu hưng phấn dạt dào.

“Cái này, cậu phải trông cậy vào Nguyên Vi rồi.”

“Trông cậy vào tớ cái gì?” Nguyên Vi dẫn theo Trịnh Âu Dương khoan thai tới chậm.

“Trông cậy vào cậu có thể thưởng cho tớ chén cơm.” Giang Tiêu chân chính chuyện trò vui vẻ: “Nguyên Vi cậu nổi tiếng khắp đại giang nam bắc rồi, không thiếu trợ lý sao?”

“Thế nào? Giang Tiêu cậu muốn làm trợ lý cho tớ à? Tốt, giúp tớ ứng phó với sự thúc giục đòi mạng của bên Nhà Xuất Bản cùng với sự nịnh nọt của giới truyền thông đi. À? Không phải cậu đang hao tổn tâm trí với Viên Kiệt sao?” Nguyên Vi nhanh mồm nhanh miệng.

“Không có ý nghĩa, không hao tổn nữa, tránh cho về sau ngay cả bạn bè cũng không làm được. Hơn nữa, không phải còn có một từ, gọi là “phục hôn” sao? Cho nên tớ cũng vậy, không phải hoàn toàn không có hy vọng đâu.” Nói xong, Giang Tiêu vui vẻ chạy về phía Viên Kiệt.

Dưới sự nháy mắt ra hiệu của Nguyên Vi, thực tướng Đinh Lạc Lạc cũng chạy ra, để lại Nguyên Vi õng ẹo làm dáng theo sát Trịnh Âu Dương phát biểu cảm khái: “Tu thành chính quả rồi, hạnh phúc đó.”

“Cái gì?” Phản ứng của Trịnh Âu Dương rất lạnh nhạt.

“Em là nói Đinh Lạc Đà, tìm được người chịu gánh vác, có trách nhiệm, có ý thức gia đình, là người đàn ông tốt, thật hạnh phúc.”

“Ừ, xác thực.” Trịnh Âu Dương tiếp tục lạnh nhạt.

“Thật hâm mộ.”

“Ừ, đáng giá hâm mộ.”

“Thật ghen tỵ.”

“Hả? Ghen tỵ cũng không được.”

“Ai, sao em lại không mệnh có tốt như vậy chứ?”

“Mệnh đều là trời sinh đã định trước.”

“Trịnh Âu Dương.” Nguyên Vi gần như hỏng mất.

“Hả? Khó có được lúc em gọi cả họ cả tên anh.”

“Anh, anh tức chết em rồi.”

“Tức chết? Vậy làm sao gả cho anh được ?” Trịnh Âu Dương cầu hôn cầu đến sóng nước chẳng xao.

“Cái gì? Anh nói cái gì?” Nguyên Vi bất nhã móc lỗ tai.

“Anh nói, gả cho anh.” Trịnh Âu Dương thần không biết quỷ không hay đeo một chiếc nhẫn bạc khắc hoa thô kệch vào trên ngón vô danh của Nguyên Vi, đeo xong rồi, anh thoải mái nhàn nhã đi ra ngoài.

“A.” Nguyên Vi quên hết tất cả: “Lạc Đà, Lạc Đà, mau đến nhìn xem, tớ cũng có chiếc nhẫn kim cương này. Ai? Không đúng, không có kim cương nha, bạc hay sao? Bạc cũng tốt, bạc cũng tốt. A, tu thành chính quả rồi sao.”

Trong tiếng hoan hô của Nuyên Vi, mọi người ngạc nhiên giống như tượng đá, chỉ có một mình Trịnh Âu Dương nhích từng bước từng bước về phía cửa. Đời này còn chưa từng ngượng ngùng như vậy, mắc cỡ đến mặt đỏ rần, thiệt là, sao lại cầu hôn lúc này chứ, quá lỗ mãng.

Tả Sâm ôm Đinh Lạc Lạc bởi vì son phấn mà hết sức kiều mỵ thật chặt: “Cô ấy đây là muốn giọng khách át giọng chủ rồi.”

“Ha ha, em không ngại.”

“Em thật là một nữ chính hào phóng.”

“Thật hy vọng mỗi người bọn em đều có thể hạnh phúc, ai, đáng tiếc Giang Tiêu cậu ấy...”

“Đừng lo lắng không yên nữa, ly hôn cũng không đại biểu không hạnh phúc, năng lực hồi phục của con người rất mạnh, tựa như Lương Hữu Tề.”

“Cái gì?”

“Lương Hữu Tề, cậu ta mới có một người bạn gái mới, như keo như sơn, lúc này còn đang đi Thụy Sĩ trượt tuyết đấy. Tốt lắm Lạc Lạc, em có thể tập trung lực chú ý lên người chồng sắp cưới của em không?”

“Được.” Đinh Lạc Lạc bưng lấy mặt của Tả Sâm: “Oa, chồng sắp cưới của em thật sự rất tuấn tú đấy.”

“Chẳng những rất tuấn tú, hơn nữa còn cực kỳ nóng bỏng đấy.” Nói xong, Tả Sâm cúi người hôn Đinh Lạc Lạc.

Lời cuối sách. . . . . .

“Nó tìm được hạnh phúc của nó rồi.” Ở một góc trong nhà hàng ăn uống rộng lớn, một vị phụ nhân hơi phát tướng đang rúc vào một vị cùng với bà bằng tuổi nhau, vẻ mặt tương đương với người đàn ông trong lòng, bất động thanh sắc chăm chú nhìn Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc.

“Rốt cuộc em cũng có thể yên tâm rồi nhé.” Trong ánh mắt người đàn ông đều là trìu mến.

“Em không phải là một người mẹ tốt, em, vứt bỏ nó.” Phụ nhân hồng vành mắt: “Giang Nhân, anh biết em đấy, em, em hoàn toàn không biết nên làm như thế nào để trở thành một người mẹ tốt.”

“Đúng, anh biết.” Người đàn ông thở dài: “Ai, em thật là một người phụ nữ mâu thuẫn, em vừa mềm yếu trốn tránh nhà họ Tả, không nói một tiếng đã trốn khỏi lồng son, trốn tránh con của em, lại dũng cảm đi tới bên cạnh anh.”

“Giang Nhân, anh mới đúng là hạnh phúc của em. Cám ơn anh bao dung tất cả những lúc em bốc đồng. Còn nữa, cám ơn anh thay em đục bức tường “Thiên Viên” kia.”

“Ha ha, kia thật sự là hành động điên cuồng, bởi vì em luôn luôn là người phụ nữ làm cho anh điên cuồng. Em nói em nhớ con trai em, muốn lẻn vào nhìn cuộc sống của nó một chút, anh lập tức thuê lại gian phòng cách vách nhà nó, bản kế hoạch trước khi nó vào ở cũng táy máy tay chân ở trên ngăn tủ một chút, thuận lợi để cho em sau này có thể vào nhìn gian phòng khi nó không có ở đó. Đáng tiếc, anh mới vừa đập phần lưng tủ âm tường bên này ra, đục mở bức tường kia, lại nghe thấy bên kia có người tới.”

“Một người phụ nữ,“ phụ nhân tiếp lời: “Ha ha, một người phụ nữ khác của nó.”

“Đúng,“ người đàn ông hùa theo: “Sau đó cô gái ấy lại trang hoàng, chuyển vào ở, anh lại cũng không có cơ hội nữa.”

“Chẳng qua em vẫn muốn cám ơn anh.”

“Anh sửa lại tủ âm tường, trả phòng. Em nói, cho đến bây giờ đoạn tường kia có bị phát hiện không?”

“Không biết. Nhưng tại sao anh không sửa đoạn tường kia luôn đi?”

“Không biết, có lẽ là trong chốn u minh vẫn đang chờ cơ hội, giúp em đến gần nó.”

“Không cần. Nó có hạnh phúc của nó, mà hạnh phúc của em, là anh, Giang Nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.