Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 46: Chương 46: Kim long trận




Vương Hạo Thần vẻ mặt đạm mạc nhìn xem trong tay mình trường kiếm, trên lưỡi kiếm sắc bén như nước đã dính lên một chút huyết dịch đỏ tươi, trong mắt thoáng hiện ra một tia thất vọng.

Thất Tinh Vũ Đồ, không có giống như hắn tưởng tượng có lớn như vậy tính khiêu chiến, ngược lại có chút yếu ớt không chịu nổi.

Mà Lục Tông ánh mắt, thì lại hiện lên vẻ không thể tin cùng hoảng sợ.

-Phốc!

Trên yếu hầu hắn hiện ra một đạo cực sâu vết kiếm, máu tươi trong nháy mắt bắn ra như mưa, Lục Tông trong mắt sinh cơ nhanh chóng biến mất, cả người đổ sập xuống, chết đến không thể chết lại.

Lục Tông đến chết cũng không ngờ được, mình lại bị một cái Ngũ Tinh Vũ Đồ giết chết, hơn nữa còn là một kiếm giảo sát!

Một kiếm kia, quá nhanh, hắn căn bản không có cơ hội né tránh!

Tĩnh!

Tất cả mọi người đang kịch liệt chiến đấu vào lúc này đều kỳ dị dừng lại động tác, từng cái vẻ mặt cực kỳ đặc sắc nhìn xem một màn kia.

Tề Uyền đang cùng Vân Lan dây dưa, hai mắt càng là trợn tròn lên, tựa hồ sau một lúc đều sẽ rơi xuống mặt đất vậy.

Hắn cùng với Lục Tông thực lực không sai biệt lắm sàn sàn nhau tầm đó, nếu như Vương Hạo Thần có thể một kiếm chém giết Lục Tông, vậy chẳng phải là cũng có thể dùng một kiếm giết chết hắn hay sao?

Thế nhưng mà, bọn hắn nghĩ nát óc cũng không thể tài nào hiểu nổi, làm sao một kẻ chỉ có Ngũ Tinh Vũ Đồ tu vi, lại có thể đem Lục Tông Thất Tinh Vũ Đồ vũ giả chém giết dễ dàng trong nháy mắt như vậy?

Đồng Tĩnh Vân, Đại Cương mấy người cũng kinh ngạc không kém, bọn hắn vốn dĩ cho là để cho Vương Hạo Thần gia nhập chiến đội, chính là mang theo một cái gánh nặng, lại không nghĩ tới, người sau thực lực lại cường hãn như vậy, giết Thất Tinh Vũ Đồ như thái dưa cắt rau, tuy rằng nói là Lục Tông có phần chủ quan khinh địch, thế nhưng Vương Hạo Thần thực lực vẫn có thể khẳng định là cực kỳ cường đại, thậm chí có thể sánh ngang Bát Tinh Vũ Đồ vũ giả như Đồng Tĩnh Vân, Lý Nguyên mấy người.

-Không nghĩ tới, tên này lại là thâm tàng bất lộ!

Vân Lan khuôn mặt nhỏ kinh ngạc nhìn xem Vương Hạo Thần, trong lòng lại có chút xấu hổ, người ta thực lực cường đại như vậy, nàng trước đó còn bao đồng muốn bảo vệ hắn, rốt cuộc là ai bảo vệ ai mới đúng a?

Lý Nguyên sắc mặt cũng có chút khó coi, lần này chiến đấu, bọn hắn cục diện vốn là tất thắng không thể nghi ngờ, ai biết nửa đường lại nhảy ra một cái không biết từ đâu tới chiến lực biến thái Vương Hạo Thần, cái này để cho hắn rất là ngoài ý muốn.

-Hừ! Coi như tiểu tử này lại cường đại thì có thể như thể nào? Chúng ta một phía có ba vị Bát Tinh Vũ Đồ, không nói hắn chưa chắc đã có Bát Tinh Vũ Đồ thực lực, coi như là có, chúng ta như cũ có thể lấy số lượng đè chết hắn!

Lý Nguyên hít sâu một hơi, chấn định trở lại, cho dù Vương Hạo Thần xuất hiện, cho hắn một phen kinh ngạc, thế nhưng hắn như cũ không có sợ hãi, bởi vì xét về tương quan lực lượng, bọn hắn phe này như cũ chiếm ưu thế tuyệt đối.

-Dương Hùng huynh, Tân Lập huynh, thỉnh ra tay nhanh gọn một chút, không muốn để cho bọn hắn có cơ hội lật bàn!

Lý Nguyên nhìn hai vị Bát Tinh Vũ Đồ khác trầm giọng nói, hắn là người cẩn thận, ngoài miệng tuỳ rằng lời lẽ không đem Vương Hạo Thần để vào mắt, thế nhưng như cũ vẫn không muốn để xảy ra chuyện vượt qua tầm kiểm soát.

Dương Hùng cùng với Tân Lập trong lòng không cho là đúng, bất quá vẫn muốn cho Lý Nguyên một chút mặt mũi, vì thế cũng không trì hoãn nữa, toàn lực hướng Đại Cương cùng Trần Thắng ra tay, muốn đem bọn họ triệt để đánh bại.

Thế nhưng Đại Cương, Trần Thắng hai người cũng biết bọn hắn ý định, vì thế cật lực dây dưa kéo dài thời gian, hi vọng có thể có kỳ tích xảy ra.

Đồng Tĩnh Vân ngược lại liều mạng công kích Lý Nguyên, vậy mà đem đối phương ép xuống hạ phong, đồng dạng muốn đem y nhanh chóng đánh.

Bất quá Lý Nguyên thực lực không kém gì nàng, hắn chỉ muốn giữ cho mình không bại, toàn lực phòng thủ, Đồng Tĩnh Vân mặc dù chiếm thượng phong, thế nhưng muốn thắng lại quá khó khăn.

Tề Uyên lúc này đang cùng Vân Lan kềm chế lẫn nhau, bất quá hắn trong lòng sợ hãi, lại không phải là nữ tử trước mặt, mà là nam tử tu vi chỉ có Ngũ Tinh Vũ Đồ vừa mới một kiếm diệt sát Lục Tông kia.

Tề Uyên bởi vì phải phân ra một nửa tâm thần chú ý Vương Hạo Thần, vì thế bị Vân Lan đè đánh nặng, thế nhưng hắn lại không có cách nào, chỉ mong đám người kia nhanh chóng xử lý địch thủ, sau đó chạy tới giúp mình một tay.

Đáng tiếc, Vương Hạo Thần đương nhiên sẽ không cho Tề Uyên cơ hội này, chỉ thấy hắn thân hình tiến về phía trước, một kiếm không hề có chút dấu hiệu báo trước bổ đi ra, hoá thành một kiếm khí màu vàng thật dài giống như lưu tinh vụt qua, hướng Tề Uyên phách trảm mà đến.

Vương Hạo Thần kiếm đạo cảnh giới mặc dù không có chính thức đạt tới Kiếm Ý, thế nhưng cũng đã đạp vào nửa bước, chưa thể ngưng tụ ra chân chính hoàn mỹ kiếm ý, bất quá uy lực của một kiếm bình thường như vậy lại so với người chưa chạm tới cảnh giới kiếm ý thi triển kiếm pháp tuyệt chiêu còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Có nửa bước kiếm ý gia trì, mặc dù hư hư thực thực, lại để cho kiếm ý của hắn càng thêm sắc bén đáng sợ.

Tề Uyên sớm đã có đề phòng, thế nhưng khi nhìn thấy đạo kiếm khí kia chém tới da đầu vẫn không khỏi run lên, bởi vì hắn tại trên đạo kiếm khí kia, cảm nhận được uy hiếp cực lớn.

Lúc này hắn đang càng Vân Lan kịch chiến, hơn nữa còn rơi xuống hạ phong, nếu lúc này miễn cưỡng tiếp nhận một kiếm này, e rằng sẽ trực tiếp bị chém làm hai nửa.

-Khốn kiếp! Đây là các ngươi bức ta!

Tề Uyên bị ép tới đỏ mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong người lấy ra một vật lớn chừng nắm tay, cánh tay đánh vài đạo ấn quyết lên vật kia, một cỗ bàng bạc khí thế, trong nháy mắt liền ở trên thứ đồ vật đó bạo phát mà ra, tựa như một đầu thần long vừa tỉnh giấc ngủ dài.

-Ầm!

Từng đạo hào quang không ngừng toả sáng rực rỡ, mà trên bề mặt của vật kia, lại xuất hiện vô số đạo văn tự huyền bí, nhanh chóng lan rộng.

Đạo kiếm khí màu vàng kia vào lúc này đã đánh vào vật kia trên thân, thế nhưng lại bị ngạnh sinh cản trở, ngay cả một vết cắt cũng không thể lưu lại.

-Đây là... trận pháp trận bàn?

Vương Hạo Thần nhìn xem một màn trước mắt, lông mày không tự chủ được hơi nhíu lại.

Trận pháp, hiểu theo nghĩa đơn giản nhất đó là dùng nguyên lực bằng một phương pháp đặc biệt để hình thành cộng hưởng dẫn phát thiên địa nguyên khí, có thể công có thể thủ, tuỳ theo ý muốn người sử dụng.

Mà mỗi một trận pháp hình thành đều cực kỳ phức tạp, như một công trình, một kiến trúc lớn.

Trận bàn có thể coi là trái tim và cũng là thứ dẫn đường, trận bàn chính là cấu trúc cho đường đi của trận pháp.

Một định lý đơn giản, nếu như ngay cả bản vẽ đều không có đầy đủ, vậy cả công trình sẽ không có cách nào dựng lên.

Lúc này Tề Uyên ném ra một đạo trận bàn kia, chính là một loại trận pháp cấp thấp, bình thường được giữ ở trạng thái phong ấn để có thể mang theo bên người, làm vật bảo hộ tính mạng.

Tề Uyên trước đó để sở hữu trận pháp này, cơ hồ là đã đem một phần ba tài sản trên người dùng để trao đổi, nếu không phải bây giờ gặp phải tình huống nguy hiểm tính mạng, hắn tuyệt đối sẽ không nỡ dùng đến lá bài tẩy này.

-Kim Long Trận! Hiện cho ta!

Tề Uyên hai mắt tràn đầy đau lòng khẽ quát một tiếng, trong lòng đã nhận định, hắn đã không tiếc hết thảy sử dụng lá bài tẩy lớn nhất của mình, vậy bằng mọi giá phải đem Vương Hạo Thần chém giết, nếu không hắn quả thực không chịu nổi cái giá như vậy.

-Rống!

Một tiếng nhàn nhạt tiếng long ngâm từ trong khối trận bàn vang vọng mà ra, một đầu màu vàng long ảnh chậm rãi ngưng tụ ở trong hư không, mặc dù chỉ là hư ảnh, thế nhưng nó hình thể lại rất lớn, ít nhất gấp 5, 6 lần thường nhân, hơn nữa khí thế trên người lại vượt qua Tề Uyền Thất Tinh Vũ Đồ không ít, ẩn ẩn có thể so sánh với nhân loại Bát Tinh Vũ Đồ vũ giả.

-Nhất phẩm sơ cấp đỉnh phong trận pháp!

Vương Hạo Thần lạnh nhạt nhìn xem trước mắt tiểu cự long, cũng không có chút nào bối rối, dựa theo hắn phán đoán, Kim Long Trận này uy lực tuy rằng mạnh hơn Thất Tinh Vũ Đồ một đoạn, thế nhưng so sánh với Bát Tinh Vũ Đồ vũ giả vẫn có không ít chênh lệch, mà hắn ngay cả chân chính Bát Tinh Vũ Đồ còn dám chiến một trận, vì sao phải e ngại một cái trận pháp đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.