Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 7: Chương 7: Ăn Chung




Editor: AM

Triệu Trữ đóng cửa rồi đi vào trong nhà.

”Tiểu Trữ, ai mới tới vậy?” Triệu A mẫu ngồi trong phòng vá quần áo, hỏi mà không ngẩng đầu lên.

”Là Tử Kỳ, mới mua thịt nên gọi ta và ca ca đến ăn cơm.” Triệu Trữ ngồi bên cạnh A mẫu.

”Không phải đã nói ra riêng không có cho nhiều tiền sao? Sao lại không chịu tiết kiệm như thế.” Triệu A mẫu nhíu mày không đồng ý.

”Ta cũng nói như vậy, Tử Kỳ nói hắn biết nên làm gì, nhưng mà ta cảm thấy hình như Tử Kỳ xem ta như người xa lạ, không có thoải mái như trước.” Triệu Trữ có chút giận dỗi, trước kia hai người bọn họ cực kỳ thân thiết, có nạn cùng chịu, có thứ tốt cùng nhau chia sẻ.

Triệu A mẫu nghe Triệu Trữ nói xong thì ca ngợi: “Hài tử Tử Kỳ này không tệ, trải qua nhiều chuyện như vậy nên đã hiểu chuyện hơn trước, ngươi còn tưởng hắn chưa xuất giá à, bây giờ hắn không chỉ có một mình, còn phải nuôi thêm một miệng ăn, đương nhiên sẽ có tính toán cho riêng mình, sao có thể ngây thơ như hài tử được.”

”Sao lại không, ta rất tốt mà.” Triệu Trữ không phục.

Triệu A mẫu lắc đầu, ca nhi nhà mình thật không làm cho người ta bớt lo mà, không biết sau khi thành thân thì sẽ thế nào, xem ra hắn phải dạy dỗ thật tốt mới được.

Chung Tử Kỳ vừa về đến nhà liền áp tai vào cửa nghe ngóng, thật im lặng, hắn gõ cửa: “Chính An, ta về rồi, mở cửa đi.”

Vừa dứt lời, cửa lập tức bị mở ra, Triệu Chính An đỏ mắt chạy qua ôm Chung Tử Kỳ, trong miệng không ngừng thì thầm: “Nương tử, nương tử.”

Chung Tử Kỳ hơi đau lòng vỗ vỗ đầu hắn, hắn đoán từ khi mình đi Triệu Chính An đã ngồi ở đây: “Ngươi nhìn đi, ta đã về rồi đó, sẽ không bỏ ngươi lại đâu.”

Triệu Chính An vui vẻ gật đầu, tay cầm tay Chung Tử Kỳ đi vào nhà.

”Ta đi nấu cơm, nếu một lát có người gõ cửa thì ngươi phải mở cửa đó, nếu chán thì đi nhổ cỏ đi, hoặc là đến nhà bếp nhóm lửa dùm ta, biết nhóm lửa không?”

”Biết, ta thường xuyên nhóm lửa cho A mẫu.” Triệu Chính An vỗ ngực nói, bây giờ hắn không muốn rời khỏi nương tử một khắc nào, đương nhiên sẽ chọn vế sau, cầm theo cái ghế nhỏ nhỏ ngồi trong nhà bếp chờ nương tử ra chỉ thị, ánh mắt chuyển động theo bóng dáng Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ làm ngơ với ánh mắt của Triệu Chính An, đầu tiên là trộn gạo lức với gạo trắng đã mua hôm nay rồi đem đi vo sạch, bình thường ở nông thôn đều xây hai bếp lò, nấu cơm này nọ rất thuận lợi.

Chung Tử Kỳ ra hiệu bảo Triệu Chính An nhóm lửa, còn hắn thì lấy thịt ba chỉ đã mua hôm nay ra cắt thành từng miếng nhỏ, vừa rửa thịt ba chỉ vừa rửa gan và sườn cho thật sạch rồi để bên cạnh cho ráo nước. Với thịt mỡ thì hắn định sẽ thắn làm mỡ heo, còn đồ lòng và xương heo này nọ thì để dành từ từ ăn.

Mỡ trong nồi đã nóng, mùi tỏi và gừng thơm nồng, Chung Tử Kỳ cho sườn heo vào xào đến khi bạc màu, rót một lượng nước vừa đủ vào hầm cách thuỷ, rồi cho thêm muối, đường vào xào cho đến khi vừa ăn. Nhìn thấy Triệu Chính An đang ngoan ngoãn nhóm lửa, Chung Tử Kỳ gắp hai miếng sườn vào trong bát đưa cho hắn: “Ăn thử đi, xem có ngon không.”

Triệu Chính An nhanh chóng nhận lấy, đã lâu rồi hắn không được ăn thịt, cho dù trong nhà có thịt cũng sẽ không cho hắn ăn, nếu hắn dám ăn thì A mẫu sẽ mắng hắn. Triệu Chính An không sợ nóng mà ăn một miếng sườn, sau đó hai mắt lập tức sáng lên nhìn nương tử của mình: “Ăn ngon, đồ ăn nương tử làm là ngon nhất.”

Chung Tử Kỳ cũng cười cười, có người cổ vũ thì nấu nướng mới nhiệt tình, món thứ hai là thịt heo xào cay, xào bằng những miếng thịt ba chỉ hồi nãy đã cắt nhỏ, hương vị chính của món này là cay, Chung Tử Kỳ xào xong rồi gắp cho Triệu Chính An mấy đũa như trước, Chung Tử Kỳ đoán loại ớt này rất cay, hắn xấu xa ngồi xổm trước mặt Triệu Chính An, nhìn thấy Triệu Chính An ăn thịt, nhai hai miếng, lập tức đỏ mắt, miệng không ngừng hút khí, Chung Tử Kỳ xấu xa được thoả mãi rồi, hắn đứng dậy rót cho Triệu Chính An một chén nước: “Cay à? Uống nước đi.”

Triệu Chính An nhanh chóng bưng bát uống một hơi cạn sạch, Chung Tử Kỳ muốn lấy lại thịt lợn xào cay, không ngờ Triệu Chính An lại mãnh liệt phản kháng.

”Cay lắm, ngươi không ăn được đâu.”

”Có thể ăn, ăn ngon lắm, không cần lấy đi.”

Chung Tử Kỳ nhìn hắn: “Vậy nếu bụng ngươi không thoải mái thì phải nói với ta, cay đến hư bụng thì phải đi tìm đại phu.”

Triệu Chính An lập tức gật đầu, tay nắm chặt bát, sợ bị Chung Tử Kỳ cướp mất.

Lúc này, ngoài cửa vang đến tiếng gõ, Chung Tử Kỳ kêu Triệu Chính An tiếp tục ăn, hắn đi ra mở cửa, quả nhiên là Triệu Trữ và Triệu Thăng: “Tới rồi à, mau vào đi, nấu sắp xong rồi.”

Triệu Trữ hít hít cái mũi, ánh mắt toả sáng nhìn vào nhà bếp: “Thơm quá đi, Tử Kỳ, đó là do ngươi làm à?” Triệu Thăng nghe mùi cũng không nhịn được nuốt nước miếng, lúc đầu hắn không muốn đến, dù sao cũng là ca nhi và một thằng ngốc vừa mới thành thân, hắn đi đến nhà người ta thì không tốt cho lắm, nhưng A mẫu và A Trữ đều nói không sao, A Trữ là một ca nhi còn không sợ nữa mà, cho nên hắn mới đi theo.

Chung Tử Kỳ vui vẻ cười nói: “Đương nhiên là ta làm, nếu không thì còn có thể là ai nữa?”

”Oa! Ta còn không biết ngươi có thể nấu ăn đó.”

”Còn nhiều chuyện ngươi không biết lắm, vào nhà đi, sắp xong rồi, ta gọi Chính An lên.”

Triệu Trữ phất tay: “Ta giúp ngươi, sẵn tiện học chút luôn, để Triệu Chính An nói chuyện với ca ca ta là được rồi.”

Cho nên, Triệu Chính An cứ thế bị đuổi khỏi nhà bếp, nghe theo lời nương tử ngồi nói chuyện với Triệu Thăng, trước khi đi còn tủi thân nhìn theo bát thịt mà hắn chưa ăn xong.

Món cuối cùng chính là gan heo xào dưa leo, Triệu Trữ nhóm lửa, Chung Tử Kỳ chịu trách nhiệm làm đồ ăn, Triệu Trữ nghe mùi thơm, bụng không ngừng kêu réo: “Tử Kỳ, ngươi... Ngươi thật sự muốn sống với Triệu Chính An à?”

Bàn tay đang chiên xào của Chung Tử Kỳ dừng lại một chút, sắc mặt không thay đổi: “Nếu không thì sao, ta đã gả cho hắn, không sống với hắn thì sống với ai.” Cho dù là người thân thuộc nhất, cũng có chuyện không thể nói ra, huống chi hắn còn chưa rõ thái độ làm người của Triệu Trữ, hắn không thể tuỳ tiện nói ra chuyện gì làm người khác kinh ngạc, để tránh bị truyền ra ngoài.

Triệu Trữ vội vàng nói: “Chính là hắn là thằng ngốc, lại không thể làm việc, ngươi phải dựa vào ba mẫu đất mà sống hay sao? Cũng không trồng được bao nhiêu lương thực.”

”Thật ra cuộc sống bây giờ rất tốt, ta không muốn nhìn thấy ánh mắt xem thường của đại bá và đại bá mẫu, còn bị Triệu gia đuổi ra ở riêng, Triệu gia cũng không thể tìm ta gây phiền phức, đây là những ngày tốt nhất của ta kể từ khi phụ mẫu ta mất, ngươi cũng biết rất khó tìm được người giống như ta mà.” Lời của Chung Tử Kỳ có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra.

Đương nhiên Triệu Trữ cũng biết, là một ca nhi không phụ không mẫu, lại bị thân thích ghét bỏ, nếu có thể gả đến nhà nào tốt lành thì còn sống được, còn như Triệu gia, sẽ bị khinh thường và sai khiến như trâu như ngựa, còn không thể ăn một bữa cho no, bởi vì bọn họ biết, cho dù ngươi có tủi thân thì cũng sẽ không chạy trốn, bởi vì không có nơi nào để đi.

Thật ra trong thôn này có một ví dụ rõ ràng, cũng là người họ Triệu, một ca nhi có A mẫu mất sớm, A phụ lại cưới kế mẫu, không thể kể được vị kế mẫu đó đã đối xử tệ bạc với hắn thế nào, sau khi gả ra ngoài lại không có của hồi môn, cho nên bị cả nhà bên kia chèn ép, cuối cùng không chịu nổi mà quậy phá một trận, bị tướng công viết hưu thư trả về, nhận hết ánh mắt khinh thường và chỉ trỏ sau lưng, cho dù biết nguyên nhân lỗi lầm không phải ở ca nhi đó, nhưng người bị bỏ rơi vẫn không được người đời công nhận.

Mà người trong sạch lại càng không chịu thú một ca nhi đã từng bị bỏ rơi. Ca nhi trong nhà lại ghét bỏ vì sợ hắn làm bẽ mặt, không cho hắn về nhà, nghe nói ca nhi đó còn bị người nhà hắt nước đuổi đi, cắt đứt mọi quan hệ.

Nhưng dù sao cũng là người thôn Triệu Gia, phần lớn đều là thân thích, thôn trưởng cũng không thể làm như không thấy mà để mặc ca nhi ấy bơ vơ không nơi nương tựa, cuối cùng đành phải cho hắn vay một ít tiền và sống tạm trong một gian nhà tranh trong thôn, ca nhi đó cũng sống ở đây, bình thường đều độc lai độc vãng, ở nhà thêu thùa bán lấy tiền, làm như không nghe thấy những lời nói đầy rẫy ác ý bên ngoài.

Triệu Trữ biết bây giờ nói gì cũng muộn rồi, chỉ là cảm thấy bất công với những tổn thương mà bằng hữu phải gánh chịu. Chung Tử Kỳ bày đồ ăn ra bát, biết Triệu Trữ suy nghĩ vì mình nên nói: “Đừng lo, cuộc sống như người uống nước, ấm lạnh tự biết, ngươi cảm thấy ta sống không tốt, nhưng mà ta cảm thấy bây giờ ta sống rất thoải mái, muốn ăn gì thì ăn đó, muốn làm gì thì làm đó, nhà của ta cũng là do ta làm chủ.”

”Xì.” Triệu Trữ đang buồn rầu thì bị lời nói của Chung Tử Kỳ đánh bay mất, nhưng không thể không nói lời của Chung Tử Kỳ rất có đạo lý, hèn chi A mẫu kêu hắn nên học hỏi theo Chung Tử Kỳ, hắn không so được với tâm tính lạnh nhạt thế này của Chung Tử Kỳ.

Bữa tối mỹ vị cứ thế mà hoàn thành, Chung Tử Kỳ ăn không nhiều, bình thường hắn cũng ăn rất ít, hắn đã ăn đồ mình nấu nhiều năm rồi cho nên không cảm thấy có gì đặc sắc, nhưng ba người kia thì lại không nghĩ vậy, Triệu Trữ rất muốn phê bình Chung Tử Kỳ rằng nấu ăn không cần phải cho nhiều mỡ như vậy, rất lãng phí, nhưng mà lúc này hắn lại ăn không khép miệng lại được, còn món thịt heo xào cay kia, ba người ăn đến hút khí cũng không dám dừng lại vì sợ bị ăn hết, đừng thấy Triệu Chính An ngu ngốc mà tưởng hắn không dám giành giựt gì với ai, huống chi đây còn là nhà hắn, là đồ ăn do nương tử hắn làm, hắn làm như vậy lại càng đúng lý hợp tình.

Lúc đầu Triệu Thăng còn có chút ngại ngùng, nhưng mà rất nhanh liền bỏ đi trình tự không cần thiết đó, tham gia trận đấu trong im lặng. Giữa trưa Chung Tử Kỳ ăn cũng nhiều cho nên bây giờ hắn chưa đói lắm, ăn uống rất chậm rãi, nhưng mà nhìn thấy ba người kia ăn uống ngon lành cũng làm hắn thoả mãn, đó là bệnh chung của mọi đầu bếp, hy vọng đồ ăn của mình có thể được mọi người yêu thích.

Thế mà Chung Tử Kỳ cũng ăn không ngừng nghĩ, bởi vì Triệu Chính An ngồi bên cạnh vừa ăn vừa gắp cho hắn, Chung Tử Kỳ nhìn thấy cái bát chứa đầy đồ ăn của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhìn thấy Triệu Chính An còn muốn gắp thêm liền nói: “Được rồi, ngươi tự ăn đi, nhiêu đây là đủ rồi.”

Bấy giờ Triệu Chính An mới ngừng gắp mà tập trung vào việc ăn uống của mình.

Triệu Trữ nhìn thấy như thế thì có hơi ngạc nhiên: “Tử Kỳ, Triệu Chính An đối xử với ngươi không tệ, ta còn tưởng hắn ngốc nghếch không biết gì hết.” Triệu Trữ đã được Chung Tử Kỳ nhắc nhở không nên gọi là thằng ngốc, nhưng mà hắn vẫn còn ngại ngùng khi gọi tên Triệu Chính An.

Triệu Chính An nghe thấy hắn gọi tên mình, cực kỳ tự hào vỗ ngực: “Nương tử của ta.” Cũng không biết có nghe hiểu hay không.

”Phốc.”

”Phốc.”

Hai tiếng cười cùng phụt ra.

Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ nhìn hai người đang che miệng cười, thật ra cũng không thể trách họ, dáng vẻ bây giờ của Triệu Chính An rất là buồn cười, ăn uống như mèo, chỗ này chỗ kia trên mặt dính đầy dầu mỡ, miệng còn đang ngậm một cục xương, khi nói chuyện thì cục xương chuyển qua má phải rồi đến má trái, mà hắn còn bày ra biểu tình cực kỳ tự hào, làm cho người ta bật cười.

Ăn cơm xong, bốn người lười nhác ngồi trên ghế, Triệu Trữ nấc một cái thật thoả mãn: “Tử Kỳ, tay nghề của ngươi tốt lên hồi nào vậy? Ta cũng không biết.”

Chung Tử Kỳ thay đổi sắc mặt mang theo một chút đau lòng: “Khi A mẫu ta còn sống đã dạy cho ta, chỉ là vẫn không có cơ hội thể hiện, ngươi không biết cũng không lạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.