Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 100: Chương 100: Chương 4.1: Long Phượng Thần Dược Đỉnh.




Trải qua ngày thi đấu đầu tiên, trong mấy ngàn người tham gia chọn ra được năm trăm người nổi bật.

Ngọc Vô Trần, Mạc Minh, Mạc Hà và năm trăm người tuyển thủ kia sẽ cùng nhau tham gia thi đấu vòng hai, sáng sớm, tại quảng trường Liệt Diễm ,người tới xem thi đấu vây chặt tới mức nước chảy không lọt.

Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên được Thanh Liên Đại Sư giúp đỡ nên có được một chỗ ngồi xem thi đấu, bởi vì trận đấu bán kết lần này quan hệ đến trận đánh cược giữa Mạc Lâm đại sư cùng Thanh Liên đại sư, cho nên Mặc Lâm đại sư từ trước đến giờ luôn cao cao tại thượng đã tự mình đại giá tới đây.

Theo tầm mắt của Lục Hạo Nhiên, Ngưng Sương nhìn thấy một lão đầu cao gầy đang ngồi cao trên đài giám khảo, hắn mặc một bộ áo bào dược sư màu đen, bởi vì gầy nên có vẻ cả khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn, một đôi mắt sâu thẳm âm u không dao động khiến cho người ta không dò ra được gợn sóng.

Lần đầu tiên Ngưng Sương nhìn thấy hắn trực giác đã mách bảo nàng người này chính là người tâm cơ thâm trầm, hiếm thấy trên đời. Nàng đột nhiên nhận thức được con đường phía trước của mình có bao nhiêu nhấp nhô, nếu tông chủ của tứ đại tông môn đều là người sâu không lường được như vậy, nàng rất hoài nghi chính mình có còn mệnh thành công trộm được bốn cái chí bảo hay không.

Đề mục thi lần này là: luyện chế thượng cổ thần đan —— thanh xuân bất lão đan.

Sau khi đề mục được tuyên bố, lập tức có gần hai trăm người tham gia thi đấu tự động rút lui, bởi vì thanh xuân bất lão đan này không thể so với thượng cổ thần đan thông thường. Tỉ lệ thành đan vô cùng thấp, còn đặc biệt cần tinh thần lực cường đại, nếu không một khi nổ lò, đứng mũi chịu sào chính là người luyện đan.

Nhìn toàn bộ sân thi đấu, sau khi nghe cái đề mục này, vẫn trấn định như thường tuyệt đối không quá hai mươi người.

Ngọc Vô Trần cùng người đối diện hắn thản nhiên lên tiếng chào hỏi, sau đó hắn lấy ra một cái Thanh Ngọc Bảo Đỉnh, cho dù cách một khoảng cách xa như vậy, Ngưng Sương vẫn có thể cảm thấy được một trận khí tức sinh mệnh dày đặc từ trong Thanh Ngọc Bảo Đỉnh tản mát ra.

Nhìn Ngọc Vô Trần cùng Bảo Đỉnh phù hợp đến thiên y vô phùng, Lục Hạo Nhiên kinh hô: “Sinh Mệnh Bảo Đỉnh!” Ngay sau đó hắn lại thở dài nói: “Kỳ tích a! Kỳ tích, Sinh Mệnh Bảo Đỉnh mất tích hơn vạn năm ở Thần Vực thế nhưng lại nhận thức tiểu tử này làm chủ nhân!”

Từ trong giọng nói của Lục Hạo Nhiên, trực giác Ngưng Sương mách bảo Sinh Mệnh Bảo Đỉnh này là một thứ không tầm thường. Quả nhiên, sau khi nghe Lục Hạo Nhiên nói rõ, Ngưng Sương biết được lai lịch của cái Bảo Đỉnh này.

Tương truyền nó là pháp bảo của Sinh Mệnh Thần Nữ, trong cuộc đại chiến mười mấy vạn năm về trước Sinh Mệnh Thần Nữ ngã xuống, Sinh Mệnh Bảo Đỉnh liền biến mất theo. Sau lại liên tục nhận những người này làm chủ, lần cuối cùng mất tích là hơn một vạn năm về trước, không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở trong tay Ngọc Vô Trần.

Ngưng Sương quan sát thấy kể từ sau khi Sinh Mệnh Bảo Đỉnh của Ngọc Vô Trần xuất hiện, đôi mắt Mạc Lâm vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng. Sự phát hiện này khiến trong lòng Ngưng Sương hiện lên lo lắng, quả nhiên, Mạc Lâm đột nhiên tuyên bố một cái quyết định.

“Trận đấu hoãn lại một canh giờ, tất cả người tham gia không được rời khỏi sân thi đấu!”

Âm thanh trầm thấp trong nháy mắt truyền khắp quảng trường Liệt Diễm, người lên tiếng chính là hắc y lão giả đứng ở sau lưng Mạc Lâm.

Nghe thấy quyết định này, rất nhiều người tham gia thi đấu không rõ nội tình liền không nhịn được bàn luận xôn xao, ánh mắt hắc y lão giả giống như một thanh lợi kiếm, quét tới nơi nào nơi đó liền im lặng, chỉ trong chốc lát, hiện trường đã không còn một tiếng động.

Lục Hạo Nhiên đột nhiên truyền âm nói: “Nha đầu, lão giả này tên Mạc Trung, là thị vệ cận thân của Mạc Lâm, cũng là cường giả thần giai.”

Chỉ là Ngưng Sương lại không chú ý nghe lời nói của Lục Hạo Nhiên, bởi vì bên trong Linh Phượng không gian đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Thời điểm tâm mắt Mạc Trung tràn ra uy áp dừng lại ở trên người Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên một hồi lâu, ở dưới uy áp đó, huyền lực trong cơ thể Ngưng Sương bắt đầu chạy tán loạn, máu trong cơ thể cũng theo đó sôi trào lên, giống như muốn xông phá mạch máu mà phun trào ra.

Trong lúc nguy kịch, đột nhiên xuất hiện một trận uy áp nhẹ nhàng xua tan uy áp của Mạc Trung, sau đó trong tai Ngưng Sương truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc.”Sương, ta tỉnh!”

“Xích Viêm, ngươi thật sự đã tỉnh rồi sao? Lần này không phải là trả trước chứ !” Ngưng Sương truyền âm nói, sự kích động trong giọng nói không chút nào che dấu.

“Thật, nếu còn không tỉnh, Sương nhi của ta đều muốn bị người bắt cóc rồi.” Nghe ra sự chờ đợi trong giọng nói của Ngưng Sương, Xích Viêm tâm tình thật tốt mở miệng nói giỡn.

Lần này ngủ say, hắn khôi phục được năm thành thực lực, đồng thời cũng hồi phục được không ít ký ức. Cặp mắt đã từng xuất hiện tại trong đầu hắn kia lúc này biến thành một gương mặt giống như đúc với gương mặt của Ngưng Sương.

Điều này khiến cho hắn mờ hồ cảm thấy, lúc ấy Ngưng Sương có thể kêu tỉnh hắn cũng có thể cùng hắn ký kết khê ước sinh mạng, nhất định không phải là ngẫu nhiên. Kiếp trước giữa bọn họ chắc chắn có ràng buộc, cho nên bất luận luân hồi bao nhiêu đời, đều cũng không thể phai mờ lạc ấn ở sâu trong ký ức linh hồn.

Đối với sự trêu đùa của Xích Viêm, Ngưng Sương lại trầm mặc. Có một chút tình cảm nàng không phải là không biết, chỉ là con đường nàng lựa chọn không phải là con đường bình thường. Một ngày kia, nếu sau khi cứu được Minh Huyễn và Mặc Nhiễm mà nàng vẫn còn sống, nàng nhất định sẽ thận trọng suy tính về những cảm tình này.

Xích Viêm giống như biết được ý nghĩ của nàng, hắn mạc danh kỳ diệu truyền đến một câu, “Chân chính yêu là không có lý do, cho dù phải lao vào chỗ chết, cũng tuyệt không lùi bước.” Những lời này luôn vang vọng ở trong đầu hắn khi hắn ngủ say, hình như là một nữ tử nói với hắn.

Không biết tại sao, hắn đột nhiên lại đem câu nói cho Ngưng Sương nghe. Mà Ngưng Sương sau khi nghe đến câu này, lại im lặng. Thẳng đến khi tiếng kinh hô của Lục Hạo Nhiên lại một lần nữa truyền vào trong tai: “Cửu Âm Viêm Hỏa đỉnh!”

Năm chữ này tựa như một đạo sấm sét giữa trời quang, đem tất cả những suy nghĩ không giải thích được trong lòng Ngưng Sương ném ra ngoài chín tầng mây. Tầm mắt của nàng vững vàng định tại trên người Mạc Lâm đang cầm chiếc Bảo Đỉnh, kể từ khi chiếc đỉnh kia xuất hiện, trong không khí dần dần tràn ra một cỗ tử khí âm trầm.

Giống như tu la địa ngục đột nhiên phủ xuống nhân gian, âm u, lạnh lẽo, không khí trầm lặng, làm cho người ta không rét mà run.

“Đây thật sự là Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh sao?” Ánh mắt Ngưng Sương nóng rực nhìn chằm chằm Lục Hạo Nhiên hỏi, trên bộ mặt tuyệt mỹ đột nhiên bắn ra ánh sáng lóng lánh.

Lục Hạo Nhiên đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, Ngưng Sương đối với Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh là tình thế bắt buộc! Hắn gật đầu lia lịa, khẳng định nói: “Tuyệt đối là đúng, lão già này khẳng định muốn dùng Cửu Âm Viêm Hỏa đỉnh áp chế Sinh Mệnh Bảo Đỉnh.”

“ Nói tường tận cho ta nghe.”

Trong giọng nói của Ngưng Sương lộ ra suốt rột khiến Lục Hạo Nhiên càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, lúc này hắn nghiêm túc giải thích: “Truyền thuyết Thần Vực có tứ đại Bảo Đỉnh, Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh là chí âm, có thể tán thi luyện cốt, đưa tới tử khí u minh; Sinh Mệnh Bảo Đỉnh thuộc về thuần dương, có thể xuất ra sinh cơ luyện chế thần đan sinh mệnh; nhưng khắc tinh của Sinh Mệnh Bảo Đỉnh cũng chính là Cửu Âm Viêm Hỏa đỉnh.”

Lòng Ngưng Sương trầm xuống, quả nhiên lo lắng lúc trước đã được xác thực. Mạc Lâm lão hồ ly này, quả nhiên tính toán khá lắm! Chỉ cần thắng được Ngọc Vô Trần, vậy kể cả Sinh Mệnh Bảo Đỉnh của Ngọc Vô Trần cũng sẽ thuộc về Thần Dược Tông.

“Còn hai đại Bảo Đỉnh khác?”

Nghe thấy câu hỏi của Ngưng Sương, Lục Hạo Nhiên liền đáp lại: “Hai đại Bảo đỉnh còn lại cũng chỉ nghe thấy kỳ danh, chưa bao giờ có người nhìn thấy qua vẻ ngoài của nó. Một là chí bảo Phật Môn ở Thần Phật chi địa Cửu Diệp Bồ Đề Đỉnh, cái còn lại chỉ thấy xuất hiện trong sách cổ chính là Long Phượng Thần Dược Đỉnh.”

“Cái gì? Ngươi nói Long Phượng Thần Dược Đỉnh cũng là thần đỉnh sánh ngang với Sinh Mệnh Bảo Đỉnh ?” Ngưng Sương kinh ngạc hỏi.

“Ừm! Sách cổ viết Long Phượng Thần Dược Đỉnh dùng Long Hồn Phượng Phách làm linh đỉnh, là bảo đỉnh đứng đầu tứ đại Bảo Đỉnh.” Lục Hạo Nhiên đem những gì hắn từng thấy ở trong sách cổ đúng sự thật nói ra.

Ngưng Sương nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là truyền âm cho Xích Viêm chứng thực nói: “Xích Viêm, Long Phượng Thần Dược Đỉnh của ta có phải chính là bảo đỉnh đứng đầu trong truyền thuyết hay không?”

“Đúng, chỉ là Long Hồn Ngọc cùng Phượng Phách Châu bên trong đỉnh đã bị mất.” Giọng nói của Xích trầm trầm, hình như hàm chứa khổ sở nhàn nhạt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương này lên, ngay sau đó đôi mắt nàng chợt lóe sáng, đúng rồi, không phải Ngọc Vô Trần có Long Hồn Ngọc sao? Vì cực dạ hoa, nàng đã quyết định chủ ý.

Lấy Long Phượng Thần Dược Đỉnh ra, đưa cho Lục Hạo Nhiên nói: “Đây chính là Long Phượng Thần Dược Đỉnh, chỉ là thiếu hụt mất Long Hồn và Phượng Phách. Nhưng trong tay Ngọc Vô Trần có Long Hồn Ngọc, ngươi nói có thể sánh ngang với Cửu Âm Viêm Hỏa đỉnh hay không?”

Lục Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn bảo đỉnh vàng lấp lánh trước mắt, trừ màu sắc chói mắt ra, hắn thật đúng là không nhìn ra đỉnh kia thần kỳ ở chỗ nào. Chỉ là dưới đáy đỉnh xác thực có khắc ấn năm chữ to ‘ Long Phượng Thần Dược Đỉnh ’.

Lục Hạo Nhiên chần chờ nói: “Ngươi xác định đây chính là Long Phượng Thần Dược Đỉnh trong truyền thuyết?”

Ngưng Sương thành thành thật thật trả lời: “Không xác định.”

Lục Hạo Nhiên dở khóc dở cười nhìn nàng, lại nhìn vẻ mặt biến đổi của Thanh Liên đại sư từ sau khi Cửu Âm Viêm Hỏa Đỉnh xuất hiện, hắn quyết định đem vấn đề khó khăn này giao cho hắn. Nhận được truyền âm, Thanh Liên đại sư đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó liền thuấn di xuất hiện tại trước mặt bọn họ.

Ngưng Sương thế này mới biết, Thanh Liên đại sư không chỉ là kỳ tài luyện dược mà còn là thiên tài tu luyện, lại là cường giả Thần giai. Khó trách mặc dù hắn râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt lại hồng hào, trung khí mười phần. So với Mạc Lâm gầy khô kia, quả thực là khác biệt một trời một trời vực.

Thanh Liên đại sư nhận lấy Long Phượng Thần Dược Đỉnh trong tay Lục Hạo Nhiên, cẩn thận quan sát trong chốc lát, sau đó tháo một hạt châu màu đỏ trên cổ xuống, bỏ vào lỗ khảm ở dưới đáy bên trong dược đỉnh .

Thời điểm hạt châu khớp với lỗ khảm, lỗ khảm biến mất, dưới đáy dược đỉnh trở nên bóng loáng như gương, hơn nữa bên trong dược đỉnh còn xuất hiện một cảnh tượng một con Hỏa Phượng bay lên.

Lúc này Ngưng Sương mới chú ý tới, giữa thân dược đỉnh và đáy dược đỉnh có một cái đồ án chạm rỗng, đồ án giống như Long Hồn Ngọc Ngọc Vô Trần lấy ra ngày ấy!

Thanh Liên đại sư dùng sự thật chứng minh đây chính là Long Phượng Thần Dược Đỉnh ở trong truyền thuyết, trong lúc nhất thời, rất nhiều nghi vấn xông lên trong đầu của hắn. Nhưng mà hắn biết rõ lúc này không thích hợp để hỏi, hắn liền chỉ hỏi Ngưng Sương một câu: “Ngươi thật sự nguyện ý đem dược đỉnh đưa cho Trần Nhi sử dụng? Nếu như bộc lộ Long Phượng Thần Dược Đỉnh ra, ngươi có nghĩ tới hậu quả?”

Ngưng Sương không chút nào do dự gật đầu một cái, “Đại sư, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm. Ta buông tha tham gia thi đấu là bởi vì việc này đối với ta không có bất kỳ ích lợi gì, hơn nữa còn sẽ mang lại nguy hiểm cho ta. Bại lộ dược đỉnh lại là vì bằng hữu của ta, cho dù phải đối mặt với sự tham lam của ngàn vạn người, ta cũng không hối hận!”

Thanh Liên đại sư tán thưởng gật đầu một cái, “Trần Nhi nhận thức ngươi làm bằng hữu, quả thật là may mắn của hắn!” Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Mắt thấy trường đấu sắp bắt đầu, Thanh Liên đại sư cũng không tiếp tục khách khí nữa, cầm dược đỉnh thật nhanh xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Vô Trần, sau khi hướng hắn đơn giản giao phó mấy câu, liền trở lại đài giám khảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.